Tiên Giả

Chương 534: Lỗ khảm

“Kim Ngao Thôn Thiên Kình…” Viên Minh thấy cảnh này, trong lòng thầm suy nghĩ.

Thứ Cốc Dương Huyền đang thi triển cũng là là một trong Lục tuyệt của Kim Ngao đảo, có thể thôn phệ sạch sẽ linh lực của pháp bảo, tới lúc đối chiến phải cực kỳ cẩn thận.

Hỏa hồng phi toa lần này không thể lóe sáng rồi biến mất như trước nữa.

Chỉ thời gian một nhịp thở thôi mà ánh đỏ trên hỏa hồng phi toa đã biến mất gần hết, lắc lư một chút rồi rơi xuống đất.

Hai mắt Thiên Bảo đạo nhân lóe lên nét kích động, gã nhoáng người vọt về phía hỏa hồng phi toa.

Nhưng khi gã còn chưa tới tới nơi, một bóng người vàng lấp lánh chợt từ chỗ cửa điện lóe cái lao ra, nhanh hơn một bước tới trước lấy được phi toa, đoạn nhanh chóng thối lui tới chỗ bên ngoài đại điện.

Cả đám nhất loạt đưa mắt nhìn về phía bóng người kia, xong mới bất ngờ phát hiện đó rõ ràng là Kim Vân tiên tử.

“Kim Vân tiên tử, ngươi làm thế là có ý gì?” Thiên Bảo đạo nhân trầm giọng chất vấn.

“Thiên Bảo đạo hữu, tầm bảo trong bí cảnh, đồ vào túi là xong, lần sau ngươi nên nhanh hơn một chút mới được.” Kim Vân tiên tử trào phúng nói.

Bảo vật sắp tới tay lại bị đoạt mất chính là chuyện bình sinh gã không thể chịu được, giờ thấy Kim Vân tiên tử không định trả lại, đã hoàn toàn quên mất tình nghĩa kề vai sát cánh chiến đấu khi trước, trong mắt gã chợt lóe lên nét liều lĩnh.

“Thiên Bảo đạo hữu nói đùa, cái này…” Kim Vân tiên tử còn chưa nói hết câu, Thiên Bảo đạo nhân đã xuất thủ.

Chỉ thấy gã vung hai ống tay áo, tức thì ba đạo bảo quang từ trong đó bắn ra, nhìn kỹ thì là một cây búa ngắn màu vàng kim, một thanh trường kiếm màu bạc, một cái phi luân màu vàng. Tất cả cùng lao về phía Kim Vân tiên tử với tốc độ cực nhanh.

Ba món pháp bảo này hiển nhiên không phải thứ tầm thường, ở chỗ cách chúng rất xa vẫn có thể cảm nhận được linh áp dữ dội từ chúng truyền tới.

“Đây là Kim Ngao phủ, Ngân Ngao kiếm, Đồng Ngao luân! Dùng cả ba thứ này, Thiên Bảo đạo nhân đúng là muốn hạ tử thủ rồi.” Viên Minh thầm nghĩ.

Kim Vân tiên tử thấy thế lại không hề có vẻ gì là sợ, cũng không hề tránh né, chỉ thấy lòng bàn tay nàng bừng lên những tia sáng màu đỏ tía.

Chỉ thấy ánh lửa từ lòng bàn tay nàng bốc lên, tiếp đó là một cái lồng dạng bát úp ngược bện từ lông vũ hiện ra trên đó.

Tiếp đó, cái thứ dạng bát bằng lông vũ bốc lửa kia phun lửa ra, đồng thời phát ra những tiếng chim kêu chói tai.

Chín ảo ảnh Kim Ô thình lình bắn ra từ đó, chúng cùng vỗ đôi cánh vàng óng lao tới cực nhanh, trong số đó có ba con đụng vào ba món pháp bảo kia kéo theo một hồi những tiếng nổ lớn.

Hư không chấn động, theo đó Kim Ngao phủ, Ngân Ngao kiếm, Đồng Luân ngao nhất loạt bị Kim Ô đẩy lui.

Cùng lúc đó, sáu ảo ảnh Kim Ô còn lại cùng lao thẳng về phía Thiên Bảo đạo nhân.

Ba kiện pháp bảo bị đẩy lui kéo theo chấn động pháp lực khiến Thiên Bảo đạo nhân nhất thời loạn nhịp thở, trong tình cảnh vội vàng gần như không điều động nổi pháp lực để phòng ngự.

“Lớn mật!”

Cốc Dương đang cảnh giác trông chừng đám người Viêm Tương, Kim Hóa chân nhân, thấy Thiên Bảo đạo nhân gặp nạn lập tức quát lớn, nhoáng người ngăn đằng trước Thiên Bảo đạo nhân.

Chỉ thấy y vung tay đánh ra một chưởng, đồng thời xuất ra Kim Ngao Phá Sơn kích, hình thành chưởng ấn vô cùng sắc bén giữa hư không. Chưởng ấn như tường đồng vách sắt chặn bốn con Kim Ô đang từ phía đối diện lao tới.

Kim Ô đụng vừa đụng vào chưởng ấn màu vàng kim liền vỡ ra ngay, nhưng sóng khí nóng bỏng cũng thành công đánh nứt chưởng ấn.

Ảo ảnh hai con Kim Ô khác vòng qua bên cạnh rồi tiếp tục lao thẳng về phía Thiên Bảo đạo nhân.

Cốc Huyền Dương không thu cánh tay vừa tung chưởng mà đưa tay còn lại bóp vào hư không một cái, tức thì trong lòng bàn tay hiện ra một tấm gương tròn kiểu cổ màu vàng kim. Gương vừa ra, y lập tức chiếu nó về phía hai con Kim Ô kia.

Chỉ thấy mặt gương phóng ra những tia sáng màu vàng kim, khi chúng vừa chiếu lên thân hai con Kim Ô kia thì chúng lập tức đơ người khựng lại giữa không trung, cứ thể treo lơ lửng trên luồng sáng mà tấm gương bắn ra, không hề nhúc nhích.

Tiếp đó, Cốc Huyền Dương vung nắm tay giữa không khí, cầm ra một thanh kiếm cổ khảm kim văn bằng đồng, chém nó xuống phía đầu Kim Vân tiên tử.

Một đạo kiếm quang màu xanh cực kỳ sắc bén bắn ra, xé rách hư không, gần như chỉ chớp mắt đã tới đỉnh đầu Kim Vân tiên tử.

Kim Vân tiên tử vội vàng múa hai tay, điều khiển con Hỏa Vũ kia bay lên đỉnh đầu, hóa thành một lồng ánh sáng màu đỏ lửa bọc lấy người nàng.

Đạo kiếm quang màu xanh kia sắc bén vô bì, gần như chỉ vừa chạm tới chưa được chớp mắt đã xé rách lồng ánh sáng, chém xuống cái lồng bằng lông vũ bốc lửa che đi bản thể Hỏa Vũ.

Hỏa Vũ run những chiếc lông vũ trên lồng, phóng ra lực phòng hộ, cuối cùng vất vả lắm mới đỡ được kiếm quang sắc bén nhưng đám lông vũ đỏ lửa bay tán loạn kia cũng bị chém thành từng khúc.

Khi lồng che Hỏa Vũ bị chém thành đôi, Kim Vân tiên tử núp dưới nó cũng sắp phải gặp nạn, một luồng sáng đỏ từ trên thân Kim Vân tiên tử thình lình bay vút ra, hóa thành một nam tử trung niên thân vận đồ đỏ đứng chắn trước người nàng.

Nam tử mặc đồ đỏ vừa xuất hiện, nhiệt độ không khí xung quanh lập tức tăng lên mấy phần, từng vòng sóng nhiệt lấy y làm trung tâm chập trùng tỏa ra.

Chỉ thấy y đưa tay chộp một cái liền ngưng tụ ra ảo ảnh một bàn tay màu vàng kịp, trực tiếp tóm lấy kiếm quang lăng lệ kia.

Dưới sức nóng nóng dữ dội tỏa ra từ bàn tay kia, đạo kiếm quang chỉ trụ được thêm một chút rồi tiêu tán.

“Ta còn tưởng là vị đạo hữu nào, hóa ra là Kim Sào tiền bối giá lâm, không đúng, ngươi chỉ là một bộ phân thân.” Cốc Huyền Dương nhìn nam tử mặc đồ đỏ đột ngột xuất hiện kia một thoáng xong khẽ giật mình, đoạn cười ha ha, thu thanh kiếm đồng lại.

“Kim Sào! Người này chính là con Kim Ô cấp năm trên Phù Tang thụ kia!” Viên Minh nghe lời này liền lộ vẻ kinh hãi.

Trong tin tình báo về Đông Hải mà Nhan Tư Vận thu thấp, Kim Ô cấp năm đương nhiên là chuyện quan trọng nhất nên Viên Minh biết tên vị đại yêu kia chính là Kim Sào.

“Sao vậy, Cốc đạo hữu cảm thấy một bộ phân thân không đủ cân lượng, muốn thử so với ta sao?” Nam tử vận đồ đỏ lạnh giọng nói.

“Kim Sào tiền bối nói gì vậy, tại hạ sao dám múa rìu qua mắt thợ, vừa rồi tiểu đồ thân hãm nguy cơ, tại hạ không thể không ra tay tương trợ, kính xin Kim Sào tiền bối thứ lỗi.” Cốc Huyền Dương chắp tay tạ lỗi.

Từ lúc chạm mặt tới giờ, Cốc Huyền Dương liên tục ngang ngược càn rỡ, vậy mà khi đối mặt với nam tử này lại khúm núm như vậy, có điều đám người Viêm Tương lại không vì vậy mà có ý cười chê.

Kim Ô cấp năm chính là đỉnh cao nhất trong giới tu tiên Đông Hải, bất kể là đảo chủ đảo nào gặp cũng phải ngoan ngoãn xưng vãn bối.

“Được rồi, nể tình ngươi vi phạm lần đầu, chuyện này dừng lại tại đây, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.” Phân thân Kim Sào từ tốn nói.

“Đa tạ Kim Sào tiền bối rộng lượng, Cửu Chuyển Phụ Linh đại pháp của tiền bối càng ngày càng thần diệu, tại hạ không hề phát giác được chút nào, bảo sao Kim Vân nữ hiền chất lại không hề sợ hãi như vậy, hóa ra là có Kim Sào tiền bối hộ tống, chỉ có điều không biết tại sao tiền bối lại chỉ đặt một bộ phân thân ở đây?” Cốc Huyền Dương vừa cười vừa nói.

“Được rồi, ngươi không cần phí lời thăm dò làm gì, bản thể của ta đang ở một chỗ khác trên Tam Tiên đảo, muốn bảo vệ Kim Vân, ta chỉ cần một cái phân thân là đủ rồi.” Kim Sào không hề giấu giếm mà thản nhiên thừa nhận.

Cốc Huyền Dương nghe bản thể Kim Sào không ở nơi này, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chư vị, những thứ khác ta không quan tâm, phi toa này là Kim Vân đã đoạt được, nó chính là của chúng ta, ta muốn mang đi, các ngươi ai tán thành? Ai phản đối?” Kim Sào đưa ánh mắt ngạo nghễ đảo qua đám người.

“Tại hạ không có ý kiến.” Lôi Hạc tiên phong lên tiếng.

Viêm Tương lắc đầu, gã đã lấy được hỏa hồng viên châu, tự nhiên không có ý nghĩ tranh đoạt trong đầu.

Kim Hóa chân nhân thoáng nhìn qua Long Trùng rồi cũng lắc đầu.

Cốc Huyền Dương không nói gì, trong khi đó Thiên Bảo đạo nhân lại tiến lên một bước, lắc đầu nói: “Kim Sào tiền bối lấy đi là được, chúng ta không có ý kiến.”

“Ha ha…Vậy là tốt rồi, Kim Vân, chúng ta đi.” Kim Sào nghe thế bèn cao giọng cười lớn, gọi Kim Vân tiên tử rời đi.

Kim Vân tiên tử vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tựa như mọi chuyện ở đây chẳng can hệ gì với nàng cả.

Ngay vào lúc Kim Sào sắp sửa quay người rời đi, y lại bất ngờ xoay mình hướng mặt về phía mọi người khiến ai nấy không khỏi căng thẳng thần kinh.

Nhưng tiếp đó, y lại đi thẳng tới trước người Viên Minh.

Viên Minh trong lòng hơi căng thẳng, nhưng trên mặt lại chỉ lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.

Nhìn thấy cảnh này, Long Trùng theo bản năng muốn bước lên nhưng lại bị Kim Hóa chân nhân lừ mắt đẩy trở về.

“Viên tiểu hữu, ngươi có bằng lòng theo chúng ta rời đi không, sau này chúng ta đi chung, chỉ cần có ta ở đây thì có thể đảm bảo người một đường bình an, thấy thế nào?” Vượt qua dự kiến của mọi người, phân thân của Kim Sao không ngờ lại giơ cành ô liu với Viên Minh.

Chính Viên Minh cùng không ngờ tới điều này, nhất thời sững người.

“Đa tạ ý tốt của tiền bối, vãn bối bên người còn có việc, không dám làm phiền tiền bối che chở.” Sau một thoáng ngây người, hắn đã phản ứng kịp, lắc đầu uyển chuyển nói.

Phân thân Kim Sào nghe vậy cũng không cưỡng ép, chỉ khẽ gật đầu xong liền dẫn Kim Vân tiên tử quay người rời đi.

Khi hai người họ đã đi thật xa, tâm thần mọi người mới hoàn toàn bình tĩnh lại, tiếp đó Cốc Huyền Dương dẫn đầu nói một tiếng, mang Thiên Bảo đạo nhân tiếp tục lên đường.

Đám Viên Minh không xuất phát ngay mà tìm tòi mọi ngóc ngách trong đại điện thêm một lần nữa, xong mới tiếp tục lên đường.

Đường núi thênh thang, đám người một đường đi lên, đi chẳng biết bao xa chợt thấy ở trên bầu trời, vầng thái dương thứ sáu lặng lẽ dâng lên, khí nóng bốc lên trong không khí, hun đốt khiến cảnh sắc xung quanh hơi vặn vẹo.

Tiên sơn cao ngất, bọn họ càng lên cao thì khoảng cách với mặt trời càng gần, nhiệt độ nơi này chẳng biết cao hơn dưới chân núi bao nhiêu, nhưng đoàn người không thể không tốn nhiều tinh lực vào việc làm mát bảo vệ cơ thể, bởi lẽ bước chân không thể vì nóng mà chậm lại.

Nhưng Viên Minh đi trong đoàn lại bình thản ung dung, Thanh Quý thảo mão trên đầu khiến hắn luôn có cảm giác mát mẻ, ánh nắng chói chang bức bối không thể làm khó hắn, chỉ có một điểm khó chịu là ánh sáng xung quanh quá gắt khiến hắn thấy hơi chói mắt.

“Viên huynh, cái mũ này của ngươi đúng là không tồi nha, kiếm đâu ra vậy?” Long Trùng quay đầu thấy Viên Minh thần sắc tự nhiên, nhịn không được hỏi.

“Ngẫu nhiên có được, là bạn tặng.” Viên Minh cười đáp.

Nghe vậy, Long Trùng hâm mộ không thôi, luôn miệng nói hắn may mắn.

Đoàn người tiếp tục tiến lên, lúc này quãng đường còn lại không dài mấy, chẳng mấy chốc bọn họ đã tới cạnh đỉnh núi, có điều chưa thấy được Hỏa Tinh Cung thì đã thấy một bức tường cao ngất chắn lối.

Toàn bộ bức tường được sơn đỏ, dù cao chưa tới hai tầng lâu nhưng bởi nó được xây dựa vào núi nên che khuất hết tầm mắt mọi người, thứ rơi vào trong mắt bọn họ chỉ là những tán cây và chóp mấy cung điện.

Trước cổng chính của bức tường, hai người Kim Sào và Cốc Huyền Dương đang lẳng lặng đứng bên đường chờ đợi, cũng không biết tại sao bọn họ còn chưa tiến vào.

Nhưng khi đám Viên Minh tới gần liền lập tức hiểu ra nguyên do.

Chỉ thấy trên cửa chính tường bao có năm lỗ khảm kích thước không đều, ngoài chúng ra thì không còn kẽ hở nào khác, có vẻ như chỉ khi khảm đầy hết năm cái lỗ này thì mới có thể tiến vào.

Lúc này trong những lỗ khảm đã có hai vật, một trong đó là phi toa màu đỏ mà Kim Sào cầm, cái khác là một hồ lô màu đỏ được khắc đầy hoa văn.

Thấy đám người Kim Hóa tới, Cốc Huyền Dương mới mở miệng: “Các ngươi cũng thấy đấy, muốn mở cánh cửa này ra, nhất định phải khảm mấy món bảo vật các ngươi lấy được lúc trước vào, hiện tại cơ duyên và bảo vật lớn hơn ở ngay sau cánh cửa, không muốn từ bỏ thì ngoan ngoan giao bảo vật ra, tránh cho mọi người phải khó xử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận