Tiên Giả

Chương 208: Niên Thiếu Ky Bán

Bảo sao khí tức pháp lực của Mã Tinh Không lại tương tự mình, xem ra rất có thể công pháp mà y tu luyện gần giống Cửu Nguyên quyết. Nói đến đây mới thấy, bất luận là Bích La Động hay Trường Xuân quan thì hai người cũng đều xem như đông môn, thực sự là hữu duyên.

Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh liền có cái nhìn mới với Mã Tinh Không.

“Thì ra đệ tử của Đại Tấn đệ nhất tông môn, Trường Xuân quan.” Viên Minh tâng bốc.

“Hai vị quá khen, không tính là cao đồ. Năm đó sau khi thoát khỏi Bích La Động, ta tình cờ gặp được sư tôn, lão nhân gia ông ta thấy ta có chút tư chất, bèn thu ta làm môn hạ. Gần đây người muốn diệt trừ Bích La Động, vừa khéo trong tay ta có một số hình ảnh ghi lại việc Bích La Động sát hại phàm nhân, nên ta được phái tới Nam Cương phối hợp với Phá Hiểu cùng xử lý việc này.” Mã Tinh Không nói.

“Thì ra là vậy, số ảnh ghi lại việc Bích La Động sát hại phàm nhân kia là ngươi tận lực lưu lại khi còn ở Bích La Động sao?” Viên Minh gật gật đầu, tò mò hỏi, chỉ có điều với việc Trường Xuân quan tham dự vào, hắn vẫn luôn cảm thấy trong đó hẳn là còn có duyên cớ nào đó khác.

“Thực không dám giấu, ta vốn xuất thân thương khách, năm đó theo thương hội tới Nam Cương, trên đường bị Bích La Động tập kích, bạn bè người thân đều bị sát hại, ta bởi thân mang linh căn nên lúc ấy mới may mắn giữ được mạng. Để báo thù cho người thân, ta phấn đấu từ một Phi Mao thú nô trở thành đệ tử ký danh, sau đấy mua pháp khí ở phường thị, ghi lại tình cảnh mấy lần Bích La Động sát hại phàm nhân. Ban đầu ta tính dùng những hình ảnh này để tố cáo Bích La Động làm trái Bắc Vực thập quy, đáng tiếc Bắc vực Ngũ tông đều chối từ, mãi tới giờ số hình ảnh kia mới phát huy tác dụng.” Mã Tinh Không trong lóe lên nét cừu hận.

“Bích La Động thương thiên hại lý, hôm nay bị hủy diệt cũng là trừng phạt đích đáng. Mã huynh công đức vô lượng.” Trong đầu Viên Minh hiện lên hình ảnh thảm khốc của Miêu Hoa trại, miệng thở dài.

“Chúng ta mải mê nói chuyện này lâu quá mà quên mất chuyện chính. Viên huynh, ta đã thay ngươi báo công lên, danh sách lĩnh thưởng cũng đã thêm tên ngươi, mau đi nhận đi, chậm nữa là đồ tốt bị người khác nhận hết đó.” Ô Lỗ chợt nhớ tới một chuyện, vội nói.

Viên Minh ra vẻ giật mình, miệng nói cảm tạ nhưng trong bụng mừng thầm. Hắn đã nhận được hai viên Trúc Cơ đan từ chỗ Âu Cát, không ngờ tới đây lại nhận được thêm một món nữa.

Với phần thưởng thì đương nhiên càng nhiều càng tốt, hắn lần này thực sự cũng hao tổn không ít sức lực, vừa châm hương vừa hộ pháp, có thể nói là mệt đến ngất ngư.

Hắn lập tức đi tới chỗ mười thành viên Phá Hiểu cầm sổ kia rồi báo tên mình.

“Thì ra là Viên đạo hữu, hạnh ngộ! Chuyện hai người ngươi và Ô Lỗ thâm nhập Bích La Động thực đúng là một đoạn truyền kỳ!” Một nữ tử mặt rỗ tra cuốn sổ trên tay, xong liền nhìn Viên Minh, vừa cười vừa nói.

“Thành viên tham gia nhận được công huân cơ bản là một trăm. Viên đạo hữu lần này chịu nhục, có thể nói là công cao lao khổ, tổng điểm cống hiến là năm trăm, đồ trên quảng trường đều dùng điểm cống hiến để đổi, xin mời tự lựa chọn.” Một thanh niên tóc ngắn khác nói.

“Nhưng mà ngươi phải nhanh nhanh lên, đồ tốt sắp bị chọn hết rồi.” Nữ tử mặt rỗ nhỏ giọng nhắc.

“Đa tạ hai vị.”

Viên Minh nói tiếng cám ơn, đoạn nhanh chân bước tới chỗ tập trung những linh thú của Ngự Thú đường.

Hắn vẫn luôn muốn có một linh thú phi hành thay cho cảnh chạy bộ, đáng tiếc là mãi chưa có cơ hội, lần này có một lượng lớn linh thú của Bích La Động bị lấy ra làm phần thưởng, hiện đúng là lúc tốt để chọn một con.

Bích La Động vốn nổi danh Bắc vực Nam Cương về thuần dưỡng, điều khiển linh thú nên lần này linh thú của Ngự Thú đường cũng trở thành trọng điểm tranh đoạt của các thành viên Phá Hiểu. Hiện tại đã có quá nửa linh thú bị chọn mất, trong đó linh thú phi hành vốn là mục tiêu hàng đầu càng không còn bao nhiêu.

Hắn đảo mắt tìm kiếm trên quảng trường một chút, ánh mắt liền rơi lên trên thân một con thanh hạc cao hơn người. Con thanh hạc kia khi đứng thì thân cao hơn trượng, cổ xanh lông trắng, tuấn dật thoát tục, tiếng kêu bén nhọn cao ngạo.

Mà cũng thật khéo là đại hán dáng người oai vệ đang đứng trước thanh hạc kia lại chính là Bạch Dạ, còn Huyễn Thì không biết đi chỗ nào rồi.

“Ha ha, Cáp Cống đạo hữu, không ngờ ngày đó từ biệt ở Hắc Nham thành, hôm nay chúng ta lại trùng phùng tại nơi này.” Bạch Dạ cũng nhìn thấy Viên Minh, liền ha ha cười nói.

“Bạch Dạ minh chủ, chúng ta đúng là có duyên.” Viên Minh cũng mỉm cười, đáp.

“Đạo hữu thực đúng là thâm tàng bất lộ, khó trách thực lực siêu nhiên, miệng cũng rất kín nha.” Bạch Dạ quan sát Viên Minh một chút rồi thâm ý nói.

“Minh chủ chê cười rồi, tình thế bắt buộc, là bất đắc dĩ thôi. Bạch Dạ minh chủ ở đây là chuẩn bị chọn linh thú phi hành sao?” Viên Minh liếc nhìn thanh hạc, đồng thời uyển chuyển đổi chủ đề hỏi.

“Ta lần này xuất lực có hạn, không đủ điểm cống hiến, Con thanh hạc này tốt thì tốt thật, tiếc là số điểm cống hiến cần cũng không nhỏ.” Bạch Dạ thấy Viên Minh không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi thêm nữa, đưa mắt nhìn qua phía thanh hạc.

“Bốn trăm năm mươi công huân, đúng là cao thật!” Viên Minh cũng gật đầu. Một con linh thú phi hành cấp một bậc cao rất dễ thu hút ánh mắt của tu sĩ có nhiều điểm cống hiến, nhưng khi để ý tới thì lại phát hiện là không đổi nổi, thực sự có cảm giác cao không tới, thấp không thông, nếu không phải vậy thì làm sao còn tới tận bây giờ?

“Cáp Cống đạo hữu, ngươi cứ từ từ xem tiếp, việc ở đây đã xong, ta xin cáo từ trước.” Bạch Dạ nói.

“Bạch Dạ minh chủ tiếp đây có dự tính gì chưa? Ở lại Phá Hiểu luôn hay là trọng chấn Bạch Dạ tán minh?” Viên Minh hỏi.

“Thực không dám giấu, ta định trở về Lôi châu Đại Tấn, tìm sư môn để nương tựa. Cáp Cống đạo hữu, tin rằng chúng ta sẽ ngày sau sẽ có lúc gặp lại, cáo từ.” Bạch Dạ thần sắc có phần cô đơn, nói một câu như vậy xong liền quay người rời đi.

Viên Minh đưa mắt nhìn thân ảnh khôi ngô của Bạch Dạ biến mất ở phía cuối quảng trường, xong đưa mắt quay lại trên thân Thanh Vân hạc trước người, sau khi quan sát thêm vài lần liền gật đầu hài lòng.

Hắn trước kia từng thấy bóng dáng Thanh Vân hạc này ở trong tông, chính là thú cưỡi của vị Mông Sơn trưởng lão kia. Hạc này dáng người nhẹ nhàng, tốc độ khá nhanh, chỉ là không hiểu sao khi rời tông lão không mang nó theo bên người.

Hắn nhanh chóng bàn giao điểm cống hiến với một thành viên Phá Hiểu đứng cách đó không xa, xong liền thu Thanh Vân hạc vào trong túi linh thú.

Năm mươi điểm cống hiến còn lại, hắn liền tiện tay đổi lấy một mớ linh quả màu trắng gọi là Mê Tâm quả, nghe nói quả này có thể khiến người ăn thần trí mê muội, sinh ra cảm giác vui vẻ cực độ khiến người ta không thể kiểm soát được bản thân.

Loại quả này với thân thể thì trăm hại không lợi, nhưng hắn chỉ tính dùng nó để thử chế hương nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Khi Viên Minh đang định rời khỏi quảng trường trước Ngự Thú đường, Tịch Ảnh ôm theo Quả Quả bỗng không biết từ đâu xuất hiện.

“Bích La Động này vẫn có thể xem là một nơi động thiên phúc địa, tiếc là bị đại chiến hủy đi.” Tịch Ảnh cảm thán.

“Không sao đâu, qua mấy mươi năm nữa là mọi thứ sẽ hồi phục như trước. Người sắp tới có tính toán gì không?” Viên Minh hỏi.

“Lúc trước vì Trấn Hồn hồ kia nên ta cứ loanh quanh mãi ở Bích La Động, giờ mọi chuyện cuối cùng cũng xong, ta đang tính dùng thân phận Tiêu Ảnh dạo chơi một thời gian ở Nam Cương. Lão tổ của nàng ta sắp tổ chức đại thọ, đến lúc ấy cũng phải về một chuyến, chiếm dụng thân thể của nàng, ta cũng phải làm chút gì đó cho người ta. Ngươi có dự định gì?” Tịch Ảnh nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

“Tu vi của ta chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, sau đây dự định tìm một nơi yên tĩnh để thử trúc cơ.” Viên Minh đáp.

“Cũng tốt, cái này người cầm đi.” Tịch Ảnh nói xong bèn lấy ra một cái túi đựng đồ rồi ném tới.

Viên Minh vô thức tiếp lấy, vận thần thức xem xét.

Bên trong túi trữ vậy có đặt một quả trứng máu, một tấm thẻ ngọc và ba tấm phù lục màu xanh.

“Quả trứng tìm được trong động phủ của lão gia hỏa kia, huyết thực mà thú nô thu thập bao nhiêu năm qua có quá nửa là để nuôi quả trứng này, cho ngươi chơi đi. Thẻ ngọc kia có chưa một bộ điển tịch trận pháp của gia tộc Tiêu Ảnh, ta nhớ trên người ngươi có một bộ trận kỳ chưa dùng tới, trong điển tịch trận pháp này có ghi một số phương pháp bày trận. Về phần ba tấm phù lục kia gọi là Thanh Linh Truyền Âm phù, chỉ cách cách nhau không quá một vạn dặm thì ngươi có thể dùng phù này đưa tin cho ta.” Tiếng Tịch Ảnh đều đều truyền đến.

“Trứng máu này nhìn có vẻ bất phàm, ngươi có biết lai lịch nó không, mà nên ấp trứng thế nào?” Viên Minh hỏi.

“Tịch Thương Khung trước đây dùng thú huyết mà thú nô thu thập trong Thập Vạn Đại Sơn để cho nó ăn, ta thấy trứng này đã thu nạp đủ khí huyết, ngươi về sau cứ cách nửa tháng lại lấy một giọt máu tươi tiếp tục nuôi, có lẽ nó có thể tự động nở. Được rồi, chuyện cần nói đều đã nói, xin từ biệt, sau này còn gặp lại.” Tịch Ảnh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

“Chờ một chút,” Viên Minh gọi Tịch Ảnh lại, đoạn lấy ra cái áo choàng trùm đầu màu xám kia, “Cái này trả lại cho ngươi.”

“Y phục này khó coi chết được. Ta không cần.” Tịch Ảnh xoay người lại.

Viên Minh cũng không khách khí cất y phục đi.

“Hôm nay từ biệt chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại, trong lòng ta có một nghi vấn, hy vọng ngươi có thể giải đáp giúp ta.” Viên Minh nói.

“Khi chúng ta lần đầu gặp nhau, lúc ấy ta vẫn chỉ là một Phi Mao thú nô bình thường, vì sao ngươi lại nhìn ta với con mắt khác, lại còn truyền công pháp cho ta nữa?” Viên Minh nói ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu nay.

“Vì ngươi có cái đỉnh kia.” Tịch Ảnh đáp gọn.

“Vì lư hương sao?” Viên Minh hỏi dò.

“Cái kia của ngươi không phải lư hương gì cả, với Hồn tu chúng ta mà nói thì nó chính là chí bảo, hẳn là Thâu Thiên đỉnh trong truyền thuyết. Tiếc là nó đã nhận chủ, nếu không ta thực muốn cướp lấy.” Tịch Ảnh nhếch khóe môi nở nụ cười ý vị thâm trường.

“Thâu Thiên đỉnh, tên thật khí phách.” Viên Minh nói tiếp: “Vậy ngươi giờ vẫn có thể sát nhân đoạt bảo mà.” Viên Minh giống như cười mà không phải cười nhìn Tịch Ảnh.

“Hứ, không thèm, giết ngươi rồi trên thế giới này sẽ thiếu đi một tên thích ra vẻ anh hùng, thế chẳng phải là rất nhàm chán sao.” Nói đoạn, Tịch Ảnh lại thì thào: “Sát sát sát, về nhà rồi ta phải nói với phụ thân, thần đồng trong miệng người giờ đã là tục nhân miệng treo chữ Sát rồi.”

“Ngươi còn nhận ra cuốn sách này không?” Tịch Ảnh trầm mặc một lúc rồi vung tay lên, theo đó một món đồ màu lam nhẹ nhàng bay qua.

Viên Minh đưa tay tiếp lấy, phát hiện đó là một cuốn truyện tranh khá cũ.

Hắn lật xem một chút, thấy đó là một quyển truyện trẻ em, trong đó còn vẽ một số tranh Thương Thử minh họa, ký ức trong lòng lập tức hiện lên.

Thủa còn nhỏ, hắn không có tu luyện mà học đàn, học cờ, học vẽ, học võ, lúc thấy nhàm chán bèn viết một ít truyện thiếu nhi. Số truyện này sau đó được lưu truyền ra ngoài, mà cuốn hắn đang cầm chính là một trong số đó.

Viên Minh trời sinh thông minh, được xưng tụng là thần đồng, truyện mà hắn sáng tác không chỉ lưu truyền rộng rãi ở Đại Tấn mà còn truyền ra các quốc gia xung quanh.

Tiểu hoàng đế Đại Tấn rất thích những truyện mà hắn viết nên mới tuyển hắn là thư đồng cho mình.

“Truyện viết khi còn nhỏ, ta tất nhiên nhận ra rồi.” Viên Minh khép sách lại, chậm rãi nói.

“Khi ta còn bé, phụ thân mua sách cho ta. Người khen truyện ngươi viết rất hay, còn nói cái gì mà không mưu mà hợp với Thiên đạo, ta trong lúc rảnh rỗi vô tình đọc qua, truyện viết chả ra sao nhưng tranh vẽ chuột trong truyện không tồi. Lần này ra ngoài ta liền mang theo.” Tịch Ảnh thì thào nói. Nói xong nàng liền xoay người sang chỗ khác, đưa mắt nhìn dãy núi phía xa xa, ánh mắt như nước kia lại như đang nhìn về một hướng nào đó.

Viên Minh không hối thúc mà lẳng lặng chờ.

- Giải thích, Tên chương nguyên nghĩa là Niên Thiếu Ky Bán. Tạm dịch là Tuổi Trẻ Ràng Buộc, bên Trung có một tiểu thuyết có một tiểu thuyết tên như vậy nói về hai người Sở Lăng Hiên và An Mạc Vũ, đôi bạn này gặp nhau năm tám tuổi, trở thành bạn thời thơ ấu. Năm 14 tuổi, Sở Lăng Hiên đột nhiên biến mất. Cứ ngỡ hai người sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng mười năm sau Sở Lăng Hiên và An Mạc Vũ lại tình cờ tái ngộ. Lần gặp lại này chỉ là tình cờ hay đó là số mệnh? Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận