Tiên Giả

Chương 398: Ngoại nhân tương trợ

Bi Tu mở to hai mắt nhìn trái tim đang còn đập của mình và bàn tay máu đang nắm nó, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Y tự biết với tu vi Kết Đan sơ kỳ của mình, ở bên ngoài dù có thể nói là một nhân vật có số má, nhưng hiện tại trong đoàn người này, ngoại trừ Nhan Tư Tịnh thì y chính là người có thực lực thấp nhất, vậy nên y không dám lơ là chút nào, từ sớm đã tế lên một vòng tay hộ thân tạo ra một vòng sáng màu trắng bao xung quanh người.

Nhưng vòng này lại chẳng phát huy được chút tác dụng nào, bàn tay ả áo đỏ xuất hiện luôn bên trong vòng sáng rồi dễ dàng đục một lỗ trên người y.

Hơn thế nữa, phía sang bàn tay đó trống không, tựa như là thò ra từ hư không vậy.

Về phần tiếng sấm rền kia là từ chỗ Nhan Tư Tịnh truyền ra, nàng này mặt mày có vẻ mờ mịt, hư không thấy có mấy đạo hồ quang điện màu bạc chớp động hai lần rồi mới tiêu tán.

Thần hồn những người khác nhanh chóng khôi phục lại sau một thoáng chấn động, mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều thấy rất rõ, một bàn tay khác của nữ tử áo đỏ vừa rồi đang tập kích Nhan Tư Tinh thì bất ngờ bị một đạo lôi điện màu bạc chẳng biết chui từ đâu ra đánh lui.

Bọn người Vạn Sĩ Hồng, Độc Cô Phong vội vàng thối lui về sau, với việc Nhan Tư Tịnh có thể tránh thoát một kiếp cũng không có gì kinh ngạc, chỉ cho là trên người Nhan Tư Tịnh có mang một loại bảo vật có thể tự động kích phát khi gặp địch nào đó mà Lôi Minh lão tổ cho.

Lôi Minh lão tổ trong mắt cũng thoáng lộ ra nét kinh ngạc, lão tự biết chưa từng cho Nhan Tư Tịnh bảo vật nào như vậy, nhưng dưới tình hình hiện tại, lão cũng không rảnh để ý nhiều.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh thả cây chùy bạc trong tay ra. Vừa rồi đúng là hắn đã thôi động Lôi Công chùy cứu Nhan Tư Tịnh một mạng trong đường tơ kẽ tóc.

Nàng này hiện giờ chính là tín đồ duy nhất bên trong Tu La cung, nếu để nàng chết như vậy sẽ rất phiền phức, rõ ràng nhất chính là việc hắn sẽ lập tức mất đi cơ hội tìm hiểu tình hình, vậy nên dẫu có nguy cơ bại lộ một chút manh mối về Thâu Thiên đỉnh, hắn cũng phải mạo hiện ra tay cứu trợ.

“Yêu nữ!”

Kim Hi tiên tử không những không lùi lại mà giờ một tay lên, ném quyển sách màu vàng kim ra.

Quyển sách lập tức chiếu ra kim quang chói mắt, vô số văn tự màu vàng kim từ đó ùn ùn kéo ra, liên tục lượn lờ xung quanh quyển sách, tiếp đó hình dạng quyển sách từ từ biến đổi, hóa thành một con cự cầm màu vàng kim to mấy trượng. Chim này sau lưng mọc ra hai cánh, mỏ nhọn vuốt sắc, thoạt nhìn thần tuấn dị thường.

Cự cầm vỗ cánh phóng tới phía nữ tử áo đỏ, đồng thời cái mỏ nhọn mổ một cái mổ một cái vào hư không hướng Bi Tu.

“Viu!”

Một cây tên ánh sáng màu vàng kim bắn ra, hào quang màu vàng kim bùng lên, chiếu rọi khắp nơi khiến không gian toàn bộ tầng ba cũng chuyển sang màu vàng kim. Mục tiêu của cây tên chính là bàn tay đỏ ngòm vừa xuyên thủng thân thể Bi Tu kia.

Nữ tử áo đỏ khẽ động cánh tay, bàn tay máu kia lóe lên một cái, lập tức cầm theo trái tim Bi Tu trở về khiến cây tên ánh sáng đánh hụt.

Con cự cầm màu vàng kim lúc này đã xông tới trước mặt nữ tử áo đỏ, hai lợi trảo cùng duỗi, phóng ra trảo mang sắc bén, chụp xuống đầu nữ tử áo đỏ.

Đối diện với cảnh này, nữ tử áo đỏ lại làm như không thấy, thậm chí chẳng thèm phòng bị chút nào, khi mọi người đều đang kinh ngạc, thân ảnh cự cầm lại bất thình lình khựng lại rồi cứ thế lơ lửng giữa không trung, giống y như Tô Tử Mạc và thanh niên tóc vàng trước đó.

Viên Minh nhíu mày phát hiện nữ tử áo đỏ này có thể tùy ý dịch chuyển tức thời đòn tấn công, điểm này rất giống với Bách Quỷ Dạ Hành đồ, nhưng nếu xét hiệu quả dịch chuyển tức thời thì còn mạnh hơn cả Bách Quỷ Dạ Hành đồ.

Về phần cự cầm bị bắt thì đương nhiên là do tấm mạng nhện vô hình gây ra. Cự cầm màu vang kim hiện tại cũng bị mạng nhện cuốn lấy, treo lơ lửng giữa không trung.

Trong khi đó, theo động tác thu hồi bàn tay của nữ tử áo đỏ, thân thể Bi Tu bị một làn sóng khí đẩy bay ra ngoài, như bao tải rách đập lên vách tường phía sau rồi trượt xuống, miệng phun một ngụm máu lớn, khí tức cực kỳ yếu ớt.

Kim Hi tiên tử không tiếp tục tấn công nữ tử áo đỏ mà bay tới bên cạnh Bi Tu, nhanh chóng lấy ra mấy viên thuốc nhét vào miệng y, tiếp đó lại lấy ra mấy tấm phù lục dán lên người Bi Tu, tiếc là chẳng có chút tác dụng nào.

Khí tức Bi Tu vẫn tiêu tán nhanh chóng, chẳng mấy chốc y đã mất hết sinh cơ.

Tu sĩ Kết Đan kỳ dù có nhục thân mạnh mẽ hơn phàm nhân rất nhiều, nhưng trái tim chính là mệnh môn của nhục thân, mất nó rồi, trừ khi có loại đan dược nghịch thiên có thể tái tạo cơ thể, hoặc là được chữa trị ngay bằng pháp thuật bậc cao thuộc tính Mộc, nếu không thì khó mà sống nổi.

Kim Hi tiên tử mặt mày ủ rũ, thu thi thể Bi Tu lại, quay ngươi nhìn về phía nữ tử áo đỏ, trong mắt mang theo hận ý thấu xương, bấm niệm pháp quyết điểm vào hư không.

Cự cầm màu vàng kim đang bị treo giữa không trung không thể nào thoát thân đột nhiên lóe kim quang, hóa thành hình dạng quyển sách, đồng thời bắn ra mấy chục cái phù văn, hình thành một tòa pháp trận cỡ nhỏ.

Quyển sách “vèo” một tiếng, biến mất không thấy gì nữa, chớp mắt sau đó đã xuất hiện trong tay Kim Hi tiên tử.

Kim Hi tiên tử mang theo thi thể Bi Tu bay ngược về phía sau.

Nữ tử áo đỏ trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc nhưng cũng không động thủ.

Đám người Vạn Sĩ Hồng lúc này đều lui đến chỗ đầu cầu thang, lạnh lùng nhìn nữ tử áo đỏ.

“Các hạ làm vậy là có ý gì? Dũng huyễn thuật khống chế chúng ta, là muốn tru sát toàn bộ bọn ta sao?” Vạn Sĩ Hồng lạnh giọng chất vấn, năm thanh phi kiếm sáng bóng màu vàng đã treo trên đỉnh đầu, liên tục rung nhẹ y như đang vận sức chuẩn bị sẵn sàng tấn công.

Nữ tử tựa như không nghe thấy, ngửa đầu há mồm để lộ ra hai hàm chi chít răng nhọn, cắn một cái, nhóp nhép nhai rồi nuốt xuống.

Cùng lúc đó, quang vực màu máu hình chữ nhật vốn trải rộng khắp không gian bỗng chốc tiên tán, tựa như chưa từng xuất hiện.

Vạn Sĩ Hồng mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nhưng không ra tay ngay, mà dùng thần thức giao lưu với mấy người khác.

“Xem ra mấy lời vừa rồi của ả đều là nói bậy, kẻ này rất có thể chẳng phải là tháp linh gì, vừa rồi dùng huyễn thuật khống chế dẫn dụ chúng ta tới gần Tu La Phệ Huyết đồ khả năng cao là định tru diệt hết chúng ta.” Lôi Minh lão tổ nghiêm mặt truyền âm nói.

“Vũ đạo hữu nói không sai, may mà chúng ta tỉnh lại kịp lúc, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi, chỉ sợ kết cục còn không bằng Tô Tử Mạc.” Độc Cô Phong chậm rãi nói.

“Thật sao? Ta lại cảm thấy vừa rồi có người tương trợ, nếu không chúng ta làm sao có thể đồng thời thoát khỏi huyễn thuật. Hơn nữa, nếu ta không cảm ứng sai, thứ vừa giúp chúng ta tỉnh lại là một loại thần thông Hồn tu nào đó.” Vạn Sĩ Hồng vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía Độc Cô Phong, ý tứ rất rõ ràng, y nghĩ rằng người kia có quan hệ với Hắc Mạc tán minh.

Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử cũng nhìn Độc Cô Phong với vẻ nghi ngờ hiện rõ trên mặt.

Cũng khó trách ba người lại nghĩ như vậy, đất Bắc Mạc hoang vu, người Bắc Mạc khép kín, rất ít giao lưu với giới tu tiên Trung Nguyên, nhưng có một chuyện mà giới tu tiên Trung Nguyên đều biết, đó chính là số lượng Hồn tu Bắc Mạc nhiều hơn chỗ họ rất nhiều.

Khác với giới tu tiên Trung Nguyên vốn thù ghét Hồn tu, Bắc Mạc không những không kiềm chế Hồn tu, trái lại có khá tôn sùng, vậy nên những Hồn tu có danh tiếng trong lịch sử Vân Hoang đại lục gần như đều xuất thân từ Bắc Mạc.

Giới tu tiên Trung Nguyên đã nhiều lần yêu cầu các tông môn tu tiên Bắc Mạc hạn chế Hồn tu, nhưng phía Bắc Mạc lại nói một đằng làm một nẻo, các môn phái Trung Nguyên với việc này cũng không thể làm gì, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

“Mặc Sĩ đạo hữu nói thế là có ý gì? Ngoài ba tùy tùng này thì bản nhân chẳng mang theo bất kỳ ai nữa.” Độc Cô Phong trầm giọng nói.

“Độc Cô đạo hữu nói không, vậy thì là không có.” Vạn Sĩ Hồng cười nhạt, không truy vấn.

Độc Cô Phong ánh mắt âm trầm những cũng không giải thích gì.

“Có phải còn có người khác ở đây hay không để sau hãy nói. Chúng ta tiếp đây nên làm gì đây?” Lôi Minh lão tổ ho nhẹ một tiếng rồi hỏi.

“Ả áo đó này chắc chắn sẽ không chịu giao Tu La Phệ Huyết đồ ra. Nếu đã vậy, chúng ta cũng không cần khác khí nữa, lập tức hợp lực giết chết nó! Về phần Tu La Phệ Huyết đồ, sau khi giết chết ả, chúng ta hãy dùng bản lĩnh để tranh đoạt.” Vạn Sĩ Hồng truyền âm nói.

“Được!” Lôi Minh lão tổ đồng ý, Độc Cô Phong cũng chậm rãi gật đầu.

Riêng Kim Hi tiên tử không nói lời nào, lập tức thôi động Kim Thư Quyển, lần nữa biến nó thành cự cầm màu vàng kim nhào về phía nữ tử áo đỏ.

Cự cầm duỗi song trảo phóng ra hai đạo trảo ảnh màu vàng kim to bằng cái thớt. Trảo ảnh xé gió bắn vọt tới chỗ nữ tử áo đỏ.

Trảo ảnh tỏa ra sóng pháp lực kinh người, những nơi nó qua đều để lại vết tích rõ ràng trong không khí, uy lực hơn xa cây tên ánh sáng lúc trước, rõ ràng Kim Hi tiên tử đã thực sự nổi giận.

Vạn Sĩ Hồng, Độc Cô Phong, Lôi Minh lão tổ cũng nhất loạt tế ra pháp bảo tấn công, năm thanh phi kiếm màu vàng óng, pháp bảo Lôi Ấn, và hai mươi mốt cây hắc châm cùng đánh tới phía nữ tử áo đỏ.

Cùng lúc đối mặt với bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ giáp công, thần sắc nữ tử áo đỏ cũng trở nên nghiêm túc, ả há mồm phun ra một huyết quang. Huyết quang hừng hực thiêu đốt, lập tức hình thành một biển lửa màu máu rộng khoảng mười trượng.

Tấm mạng nhện vô hình kia cũng hạ thấp xuống, dung nhập vào trong biển lửa, tức thì biển lửa màu máu trở nên sền sệt, trong đó lờ mờ thấy những đường vân dạng lưới.

Bốn món pháp bảo cùng đánh lên phát ra những thanh âm trầm đục, khiến biển lửa chấn động không ngừng nhưng nó không những không bị xuyên thủng, trái lại còn chặn cả bốn pháp bảo lại.

Nữ tử áo đỏ thoáng cười lạnh, lật tay điểm một cái vào hư không. Một đạo huyết quang từ đó bắn ra, chui vào Tu La Phệ Huyết đồ sau lưng ả, theo đó Tu La Phệ Huyết đồ nhanh chóng lập lòe chớp động.

Hư không chỗ bên cạnh đám người Vạn Sĩ Hồng đột nhiên chấn động, ngay tiếp đó hai, ba mươi bộ thây khô lăng không xuất hiện, chúng cũng chính là những thân ảnh thây khô từng xuất hiện ở tầng thứ nhất. Thây khô vừa ra, mười mấy cái cốt trảo cùng chụp xuống.

Những hài cốt thây khô này mỗi bộ đều mang thực lực không dưới Kết Đan kỳ, điểm này khiến cả đám Vạn Sĩ Hồng không khỏi kinh hãi, vội vàng phóng pháp bảo phòng ngự ra bảo vệ cơ thể.

Những tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên.

Một kích hợp lực của mười mấy tu sĩ Kết Đan kỳ là không thể coi thường, pháp bảo hộ thể của đám Vạn Sĩ Hồng bị chấn cho liên tục lắc lư, Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử tu vi yếu hơn thậm chí còn bị đánh văng đi, cũng may còn chưa bị thương.

Không riêng bốn người Vạn Sĩ Hồng, Nhan Tư Tịnh, Tịch Ảnh và tu sĩ áo bào đen của Hắc Mạc tán minh cũng bị mấy bộ thây khô tấn công.

Tịch Ảnh và tu sĩ áo bào đen hợp lực tế lên một pháp bảo kỳ dị hình chim bay, pháp bảo vừa ra, trên thân hai người liền xuất hiện hai cánh màu trắng, thân pháp trở nên nhanh dị thường, nhấp nhoáng hai lần liền dứt ra khỏi mấy bộ thây khô.

So ra thì thủ đoạn của Nhan Tư Tịnh là bình thường nhất, nàng chỉ tế ra bảo kiếm màu vàng kim và ngọc như ý màu trắng gắng gượng ngăn thế giáp công từ hai bộ hài cốt.

Nàng này rõ ràng là thiếu khuyết kinh nghiệm chiến đấu, dù trong tay có hai pháp bảo khá tinh diệu những lại bị hai bộ hài cốt đánh cho mặt mày tái nhợt, hoàn toàn không có sức phản kháng, thấy mình sắp chống đỡ hết nổi, trong lòng vô thức điên cuồng cầu khẩn Minh Nguyệt thần.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh khẽ nhíu mày.

Hắn và Nhan Tư Tịnh tuy đồng hành trong một khoảng thời gian, nhưng trong khoảng thời gian đó việc đánh đấm gần như là hắn lo hết, đúng là không biết khả năng đấu pháp của Nhan Tư Tịnh lại kém tới mức độ này.

Có điều nghĩ tới việc cô gái này vừa mới đột phá, bản thân lại là luyện đan sư, ít trải qua chiến đấu, kinh nghiệm thực chiến nghèo nàn cũng là chuyện bình thường.

Hắn đã hứa giúp nàng vượt qua biển khổ, cộng thêm giá trị hiện tại của nàng, đương nhiên là không thể để nàng bỏ mình như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận