Tiên Giả

Chương 508: Bởi ngươi là Viên Minh

Theo một tiếng nổ còn lớn hơn vang lên, cả ba người Long Trùng tính cả linh thú cùng bị đánh văng, nhưng cự tượng cũng bị ngăn lại thêm lần nữa.

Cự tượng thân là yêu thú cấp bốn, chưa từng bị mấy con bò sát nho nhỏ thế này ngăn trở, tức giận gầm lên một tiếng chấn vỡ hư không, mặt đất phương viên trăm trượng quanh đó bị chấn vỡ ra từng khe nứt.

Vô số đá vụn cùng bụi đất từ dưới bắn lên, hình thành một dòng lũ cực lớn đánh lên trên thân đám Long Trùng.

Ba người dưới tình thế cấp bách không kịp chuẩn bị, không phản ứng được chút nào đã bị đẩy văng lên không trung.

Cự tượng dù giận dữ nhưng không mất tỉnh táo, không để ý tới ba người nữa mà lần nữa chạy về phía Vân Đỉnh điện.

Trực giác nói cho nó biết, so với ba người bọn Long Trùng, kẻ biến mất trong Vân Đỉnh điện kia còn nguy hiểm hơn.

Đám Ô Lỗ thấy thế sốt ruột đang định liều lĩnh ngăn cản cự tượng.

“Tốt, kích hoạt được rồi.” Chớp mắt sau khi nghe câu nói của Viên Minh, khí thế Long Trùng và Khung Vân hoàn toàn tắt đi, một nửa át chủ bài dùng ngay từ lúc bắt đầu nhanh chóng biến mất, cả hai bọn họ lại lần nữa biến trở về hình dạng ban đầu.

Trong khí đó, một linh quang màu lam sẫm từ trên trời giáng xuống, đánh vào chóp Vân Đỉnh điện, sóng khí vô hình từ đó bộc phát hất văng cự tượng ra.

Cự tượng lảo đảo lui lại, lắc lắc cái đầu đang hơi choáng, khi ngẩng lên đã thấy bên ngoài tháp phủ thêm một tầng ánh sáng màu lam sẫm, trên đó còn lốm đốm những điểm sáng lấp lánh tựa như sao giữa trời đêm.

Cự tượng không tin tà, tiếp tục dậm chân thi triển thần thông bản mệnh, điều khiển lực đại địa hòng rung sập Vân Đỉnh điện.

Nhưng bất luận mặt đất chấn động ra sao, cự tượng va đập màn sáng thế nào, Vân Đỉnh điện vẫn sừng sững bất động.

Thấy cảnh này, ba người Long Trùng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Một luồng sáng màu lam từ trong điện bắn ra, bao trùm ba người Long Trùng, sau một thoáng thấy hoa mắt, cả ba đã xuất hiện trong thạch thất dưới lòng đất.

Pháp trận trong thạch thất đã được sửa chửa cơ bản, giờ đang nhanh chóng vận chuyển.

Long Trùng lấy ra một đan dược trị thương rồi ăn vào, đoạn càm ràm: “Ầy, sớm biết Viên huynh ngươi nhanh như vậy thì ta không cần lấy Lục Long châu kia ra, bảo vật phỏng chế này không thể so với chân phẩm, nếu dùng nhiều lần thì linh lực bên trong sớm muộn cũng tiêu tán hết.”

Viên Minh chỉ cười ha ha không đáp.

Có điều bên trong thức hải hắn lại lên tiếng cám ơn: “Tịch Ảnh, đa tạ, đến cùng vẫn là ngươi tinh thông trận pháp hơn cả, phá giải nhờ đó mà càng nhanh hơn.”

“Hừ! Không thấy ta lúc trước ở lỳ trong Tiêu gia bao lâu, học bọn họ bao nhiêu thứ, về sau còn nghiên cứu một thời gian dài sao, ha ha, giờ dù là Tiêu gia lão tổ kia trên phương diện trận pháp e là cũng không bằng ta.” Tịch Ảnh kiêu ngạo đáp.

“Ha ha, đó là đương nhiên! Có điều nhắc tới cũng lạ, đạo trận pháp này hẳn là đã tồn tại rất lâu rồi, vừa rồi ta cũng không đặt linh thạch lên, vậy mà chẳng biết vì sao nó còn có thể có uy lực như thế, chi bằng Tịch đại sư nói một chút cho ta?” Viên Minh trong thức hải cười nói.

“Đây không phải vấn đề trận pháp mà là thủ đoạn đặc thù của Uyển Cừ tộc, nếu ta đoán không lầm thì đạo trận pháp này hẳn là tiếp dẫn lực lượng sao trời, dùng cái này làm năng lượng khu động, hầu như không dùng linh thạch, sau khi khởi động chỉ cần trận pháp chưa bị phá thì nó có thể tự cấp tự túc, bất luận là qua bao lâu cũng sẽ không tiêu tán, cũng không vì hao hết linh khí mà sụp đổ.” Tịch Ảnh im lặng một chút rồi giải thích.

Nghe Tịch Ảnh giải thích, ánh mắt Viên Minh khẽ chớp, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc và hiếu kỳ về thủ đoạn của Uyển Cừ tộc.

Chỉ tiếc, hắn thông qua thần thức đã tìm tòi một lượt, bên trong tháp nhọn ngoài đạo trận pháp này thì chẳng còn món nào đáng chú ý, cũng chẳng thấy bất kỳ thẻ ngọc, điển tịch nào có liên quan tới Uyển Cừ tộc.

“Hầy, đúng là xui, trong cái bí cảnh rách này rốt cuộc có bao nhiêu yêu thú cấp bốn đây, mới vào chưa được mấy ngày mà chúng ta đã đụng phải hai con.” Long Trùng sau một hồi thở dốc, mở miệng phàm nàn.

“Có trời mới biết, trước lúc tiến vào, Lữ trưởng lão còn nói nơi này có hai đại nguy hiểm, giờ coi bộ dù nói Tinh Vũ khó cản, Tinh thú quỷ dị, nhưng ta phải nói cả hai đều không khó chơi như mấy con yêu thú cấp bốn hàng thật này.” Khung Vân nhíu mày nói.

“Hiện tại nói mấy cái này cũng chẳng ích gì, tốt hơn là nghĩ cách làm sao đối phó với mấy con yêu tượng này đi. Người Phù Tang đqỏ từng nói, tu sĩ Nguyên Anh không vào được bí cảnh, trông chờ người khác tới cứu thực sự không thực tế, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính chúng ta giết ra ngoài thôi.” Viên Minh lắc đầu.

Long Trùng thở dài: “Ài, nếu gặp phải yêu thú cấp bốn khác còn dễ nói, thế quái nào lại là Trọng Sơn tượng, dù chúng ta toàn lực xuất thủ thì cũng chẳng thể phá nổi vỏ ngoài của nó, hơn nữa nó còn thức tỉnh thần thông súc địa, đến chạy trốn cũng không thể chạy trốn, muốn giết ra ngoài thực khó như lên trời.”

Viên Minh trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: “Nếu không nhắm tới việc gây sát thương, Long huynh có thể cuốn lấy Trọng Sơn tượng bao lâu?”

Long Trùng thoáng sững người, sau đó nói thẳng: “Bằng vào Lục Long châu, nếu chỉ là quấn chân thì hẳn có thể kiên trì nửa khắc đồng hồ.”

“Nửa khắc đồng hồ…Thời gian này hẳn cũng đủ.” Viên Minh khẽ gật đầu, đoạn bất ngời nhìn sang phía Ô Lỗ, hỏi:

“Hồng đạo hữu, ngươi trước đó né tránh Trọng Sơn tượng, rốt cuộc là dùng thuật pháp gì mà có thể che giấu không sót chút khí tức nào, tới cả yêu thú cấp bốn cũng không phát hiện được.”

Nghe vậy, Long Trùng và Khung Vân cũng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Ô Lỗ.

Ô Lỗ chớp chớp mắt, trong lòng tự biết không giấu được nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: “Vào mấy năm trước, ta từng thu được được một khối thạch phù trong một bí cảnh, nó có thể giúp ta tiến vào trạng thái ẩn thân, có điều nếu muốn che đậy không lọt chút khí tức nào thì cũng cần tiêu hao pháp lực rất nhiều, khó mà duy trì lâu được.”

Viên Minh không truy cứu xem lời của Ô Lỗ thật giả thế nào, chỉ gật gật đầu rồi hỏi: “Thạch phù kia có thể làm những người khác cùng ẩn thân không?”

“Cũng có thể, chỉ có điều càng nhiều người thì linh lực cần thiết càng nhiều, thời gian ẩn thân cũng càng ngắn, chỉ mình ta còn đỡ, nếu bốn người chúng ta cùng ẩn thân, e là chỉ có thể duy trì không đến mười hơi.”

Ô Lỗ nhún vai đáp, dù y không nói rõ nhưng trong lời đã ngầm bác bỏ phương pháp ẩn thân trốn đi.

Nhưng Viên Minh lại không quan tâm mà hỏi tiếp: “Nếu là hai ngươi thì có thể duy trì bao lâu? Cái nữa là dưới trạng thái ẩn thân có thể thi triển pháp bảo hoặc thuật pháp không?”

“Hai người? Tối đã có thể duy trì được thời gian nửa nén hương, về phần có thể sử dụng pháp bảo hay không thì lúc ẩn thân ta chỉ tập trung thôi động, thực sự chưa lần nào thử thôi động pháp bảo xem kết quả sẽ thế nào.” Ô Lỗ mập mờ suy đoán.

Khi y nói chuyện, sâu trong nội tâm có chút dao động, Viên Minh thông qua thần thông Tình Động phát giác được điểm này, lập tức đoán ra Ô Lỗ hiển nhiên có điều còn che giấu.

Chẳng qua chỉ những điều y nói đã đủ để Viên Minh lợi dụng, huống hồ hắn cũng biết Ô Lỗ không muốn lộ hết bài tẩy trước mắt mọi người nên nghe xong chỉ gật gật đầu vờ như không biết chứ không vạch trần việc này.

“Viên huynh như vậy là có chủ ý rồi sao? Có cần chúng ta hỗ trợ không? Nếu có chỗ nào cần dùng, cứ việc nói ra.” Long Trùng chủ động nói.

“Đúng là nghĩ đến một cách, chỉ có điều mức độ nguy hiểm rất cao, không biết Long huynh có tin ta không?” Viên Minh bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Long Trùng.

“Viên huynh dọc đường giúp ta rất nhiều, ta dù nghi ai cũng sẽ không nghi Viên huynh.” Long Trùng vỗ ngực, ánh mắt không hề tránh né.

“Tốt, vậy sau đây ta sẽ chủ động để lộ trận pháp, ngươi và Khung cô nương thi triển thủ đoạn thu hút sự chú ý của Trọng Sơn tượng, ta và Hồng đạo hữu lợi dụng thạch phù ẩn thân tiếp cận, âm thầm thi triển thủ đoạn, chúng ta trước sau giáp công, nhất định có thể chém giết Trọng Sơn tượng.” Viên Minh nói kế hoạch của mình ra, đồng thời quan sát biểu hiện của Long Trùng.

“Được, vậy làm phiền Viên huynh.” Long Trùng đáp ngay không chút do dự.

Thấy gã phản ứng vậy, Viên Minh ngược lại bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi không lo ta và Hồng đạo hữu cùng ẩn thân trốn mất, để ngươi và Khung cô nương đối mặt Trọng Sơn tượng?”

“Sẽ không.”

“Vì sao?”

“Bởi ngươi là Viên Minh.” Long Trùng thản nhiên nói, ánh mắt kiên định không chút lo lắng.

Viên Minh sững người tựa như lần đầu nhận biết Long Trùng, đưa mắt nhìn trên dưới một lượt khiến Long Trùng bỗng thấy có hơi mất tự nhiên.

“Viên huynh có cái gì muốn nói cứ nói thẳng ra, ngươi nhìn ta kiểu này làm ta nổi hết da gà da vịt.” Gã làm bộ xoa xoa tay y như chịu không nổi kiểu nhìn này.

“Chờ ra khỏi bí cảnh, nhất định phải uống với Long huynh một chén.” Viên Minh cười đáp.

“Một lời đã định.”

Một nén hương sau đó, mọi người đều đã khôi phục pháp lực, Long Trùng và Khung Vẫn đứng ở cửa tháp nhọn, một người lấy ra Lục Long châu, một người kết pháp quyết.

Chỉ trong chốc lát, vảy rồng và lôi quang lại lần nữa xuất hiện trên người bọn họ.

Cùng lúc đó, bên cạnh pháp trận, Ô Lỗ lấy ra một khối thạch phù màu xám to cỡ bàn tay, cúi đầu tụng niệm pháp quyết một hồi, sau đấy quay sang gật đầu với bọn Viên Minh.

Long Trùng nhận được tín hiệu, lập tức cuồng tiếu, tay phải nắm chặt trường thương, cặp mắt rồng nhìn thẳng vào Trọng Sơn tượng bên ngoài tháp.

“Ha ha, Trọng Sơn tượng, ông nội mi ở đây, còn không mau tới chịu chết.”

Theo tiếng gầm của gã, màn sáng màu lam sẫm bao phủ tháp lập tức tắt đi.

Chớp mắt sau đó, hai đạo linh quang một lam một tím từ tháp bắn vọt ra, đánh thẳng lên thân Trọng Sơn tượng.

Ngay khoảnh khắc Long Trùng và Khung Vân xuất thủ, bên trong tháp nhọn, Ô Lỗ cũng đưa tay ấn xuống bả vai Viên Minh.

Nhoáng cái, Viên Minh cảm thấy một lực lượng không tên lan tràn khắp người, thứ này giống như một lớp màng mỏng trong suốt chỉ nháy mắt đã bọc kín hắn lại.

“Viên huynh, ta đã truyền lực lượng ẩn thân của thạch phù cho ngươi, có điều chớ cách xa ta quá, nếu không hiệu quả ẩn thân sẽ mất ngay.” Ô Lỗ thu tay nói nhỏ.

Viên Minh gật gật đầu, xong liền cùng Ô Lỗ bay ra khỏi tháp.

Bên ngoài tháp, Long Trùng thân hóa bán long lơ lửng giữa không trung, trường thương trong tay chỉ chớp mắt đã đâm ra thương ảnh ngập trời, đánh tới Trọng Sơn tượng như mưa đổ.

Cùng lúc đó, một bóng tím nhảy mùa giữa một trời bóng thương, phóng ra vô tận lôi quang màu tím bện thành lưới lớn chụp xuống đầu Trọng Sơn tượng.

Một nhịp thở sau đó, lôi quang thương ảnh cùng đánh trúng Trọng Sơn tượng, nhưng cũng vào lúc này, trên thân Trọng Sơn tượng chợt có linh quang màu vàng đất nổi lên, tỏa hào quang bao trùm khắp bốn phía, thậm chí nuốt hết cả lôi quang lẫn thương ảnh.

Khi hào quang tán đi, trên thân Trọng Sơn tượng chẳng thấy có bất kỳ vết thương nào cả.

Thấy cảnh này, Long Trùng và Khung Vân cùng trầm mặt.

Cùng lúc đó, trong mắt Trọng Sơn tượng lóe lên nét châm chọc, ngay tiếp đó nó bất thình lình nhấc chân đạp mạnh, tức thì những đường vân màu vàng đất trên thân nó lập tức sáng lên, mặt đất theo đó chấn động một hồi rồi nứt ra để lộ những gai đất như núi nhỏ đâm về phía hai người Long Trùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận