Tiên Giả

Chương 1055: Thù mới nợ cũ

Đúng lúc này, phòng tuyến chính giữa của Xuất Vân Giới bỗng có hào quang sáng chói đột nhiên bộc phát, một tòa cung điện khổng lồ phá không mà ra, toàn thân ngưng tụ linh quang, giống như một viên pháo lớn oanh kích vào kẽ nứt trong không trung.
“Là Tu La Cung Tịch Nguyệt Thần, quá tốt rồi, chúng ta được cứu rồi!” một vị tu sĩ râu dài mừng rỡ reo lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay vừa chui ra khỏi hư không đột nhiên hạ xuống, lộ ra một bàn tay khổng lồ, vỗ một phát về phía cột sáng.
Chỉ bằng một cú van chạm mà cột sáng bị vỡ tan rồi biến mất vào không trung, trong khí đó, vết nứt không gian trên bầu trời vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Bàn tay khổng lồ kia nhanh chóng biến mất trên bầu trời và được thay thế bằng một vị nam tử mặc áo choàng đen có dáng người hơi gầy gò.
Người đó chỉ là đứng ở giữa không trung, nhưng lại làm cho cả bầu trời đều ảm đạm xuống, phảng phất như hết thảy ảnh sáng đều bị người đó thôn phệ, hấp thu, không có cách nào chiếu xuống bên dưới được nữa.
“Lưu Thiên Minh, sao lại là ngươi!”” Bên trong Tu La Cung truyền ra tiếng kinh hô của Tịch Ảnh.
Lưu Thiên Minh cũng không đáp lời, cánh tay phải của hắn nhấc lên chỉ về phương xa nói : ”Ta chính là Diêm Đế, các chiến sĩ Ma Tộc theo ta, san bằng giới này!”
Trong tiếng hò hét như núi kêu biển gầm, các tu sĩ Ma Tộc giống như thủy triều dâng lên, tràn đến phòng tuyến Xuất Vân Giới, dưới sự bao phủ của Ma Khí, cuộc chiến xâm lấn chính thức khai hỏa.
Sau khi chiến tranh bộc phát, trước tiên thì Luân Hồi Ma Quân dẫn mười bốn vị đại thừa của Ma Tộc đồng thời bấm niệm pháp quyết, thân hình lóe lên một cái, đem Tu La Cung bao vây lại.
Tịch Ảnh sắc mặt đại biến, trong lòng khẽ than một tiếng “Không tốt!”, lập tức thúc giục thần thông chuyển hướng của Tu La Cung.
Đúng lúc này, nhóm Đại Thừa của Ma Tộc đồng loạt ra tay, mỗi người giơ một lá cờ nhỏ màu lam toa khoảng chừng bàn tay lên, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm nói gì đó.
Trong phút chốc, bên trên mỗi lá cờ nhỏ đều bắn ra một luồng ánh sáng màu lam có kích thước bằng cái chậu rửa mặt, chúng xoay tròn trong không trung, sau đó hội tụ lại và ngưng tụ thành một tấm chắn bằng ánh sáng màu xanh thẳm, bao trùm lấy Tu La Cung.
Tịch Ảnh lập tức cảm thấy không gian bốn phía ngưng trệ đặc sệt lại như bùn, thần thông chuyển hướng cũng bị ngắt đi.
Nàng vội vàng bấm pháp quyết, định thôi động Tu La Cung, bài trừ không gian phong tỏa.
Nhưng nàng vừa dùng hết sức mạnh để vận chuyển lực phá không, muốn đánh nát thông đạo không gian do Diêm Đế mở ra, nên lúc này muốn lần nữa thôi động, thì linh lực ở bên trong Tu La Cung lúc này nhất thời lại không đủ, mà còn phải chờ một chút thời gian nữa mới có thể khôi phục.
Nhưng Ma Tộc lại không cho nàng thời gian rảnh rỗi này.
Chỉ thấy Luân Hồi Ma Quân giơ một tay lên, huyết quang sau lưng có sáu cái lỗ thủng cùng nhập vào một chỗ, phun ra một đạo hỏa trụ màu máu, bay thẳng tới Tu La Cung.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại thấy bên trong Tu La Cung có lượng lớn bông tuyết màu lam phun ra ngoài, khí lạnh thấu xương tung hoành ngang dọc, đem hỏa trụ màu máu đông lạnh ở giữa không trung.
“Luân Hồi Ma Quân, đối thủ của ngươi là ta!” bên trong Tu La Cung, Băng Lan Lão Tổ sải bước đi ra ngoài.
Sau lưng hắn, lại có thêm tám đạo thân ảnh lần lượt bay ra, chính là Thiên Kình Chân Quân và các vị Đại Thừa khác của Xuất Vân Giới.
Trong số bọn họ, trừ năm vị tu sĩ Đại Thừa ban đầu cùng Ô Lỗ và Hoa Chi ra, vẫn còn có Thanh Bình kiếm khách cùng thân ảnh của hai vị Khôi Tiên.
Sau bí cảnh Vấn Thiên, bọn họ cũng lần lượt đột phá, bây giờ cũng đã trở thành tu sĩ Đại Thừa.
Sau khi bọn họ hiện thân, đều không hẹn mà cùng công tới những tên Đại Thừa của Ma Tộc đang ở xung quanh đó.
Thiên Kình Chân Quân xông ra nhanh nhất, vừa ra tay đã công đến hai vị Liệt Nhật Chi Thể của phe Ma Tộc.
Trong lúc còn đang lao tới , lão đã tung ra cú đấm, vang lên hai tiếng “Phanh Phanh.”
Trong khoảnh khắc này, không gian bị Ma Tộc phong tỏa liền run lên, hai nắm đấm màu vàng kim kia cũng bay tới, giống như hai viên thiên thạch đập xuống, đánh về phía hai tên Liệt Nhật Chi Thể của Ma Tộc.
Nhìn kĩ mới thấy, hai nắm đấm ánh sáng màu vàng đó thực sự được tạo thành từ vô số phù văn nhỏ đan xen vào với nhau, tiếng xé gió của song quyền kia còn kèm theo cả những tiếng tụng kinh.
Sắc mặt của hai tên Thể Tu Ma Tộc lập tức trầm xuống, một tên trực tiếp há miệng, dồn khí đan điền, phát ra tiếng gào thét đinh tai, dẫn đến sóng ấm điên cuồng xuất hiện, nghênh đón Kim Sắc Quang Quyền đang lao tới.
Một tên khác thì duỗi thẳng hai tay ra vỗ thật mạnh vào trước ngực, chưởng phong bay ra như tên bắn, hóa thành một đạo phong nhận to lớn thông thiên triệt địa, chém về phía kim sắc quang quyền.
Chỉ nghe hai tiếng nổ mạnh, sóng khí quay cuồng bộc phát ra xung quanh, đem mấy người đang đứng dưới mặt đất hất tung lên, ngay cả bùn đất cũng bị chém ra thành từng khối lớn bắn tung đến tận không trung, nhưng lại bị khí kình oanh thành bột mịn ngay lập tức.
Hai tên thể tu Ma Tộc đỡ được công kích của Thiên Kình Chân Quân nhưng lại đột nhiên biến sắc, cảm giác được bản thân giống như đang bị một lực lượng nào đó nhắm vào, trong lòng sinh ra một chút cảm giác kinh khủng.
“Đừng hốt hoảng, đây là quyền ý ‘Giác Đấu’ của hắn, chúng ta bây giờ chỉ có thể dùng chiêu thức tương tự như hắn, nếu không sẽ khiến bản thân thương tổn.” Một người trong đó nhớ lại tin tức có liên quan đến Thiên Kình Chân Quân và lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này Thiên Kình Chân Quân lại hét lớn : ”Sai! Đây là ‘Giáo Huấn” quyền ý, hạng người man di không tu đức được giống như các ngươi đang cần dạy dỗ, hôm nay ta phải bảo ban các ngươi thật kỹ, cái gì gọi là thánh nhân nói như vậy, cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ!”
Vừa dứt lời, Thiên Kình Chân Quân lại đem song quyền đụng một cái, nho sam màu lam trên người lão bị vỡ vụn trong nháy mắt, lộ ra cơ bắp mạnh mẽ cường tráng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới sự bao phủ của linh quang kim sắc.
Ngay lúc Thiên Kình Chân Quân cùng thể tu Ma Tộc giao thủ, cách đó không xa, Thanh Liên Đạo Nhân cầm một cây phù trần trong tay, sắc mặt nghiêm túc lạnh lẽo nhìn hai tên Đại Thừa Ma Tộc trước mặt mình.
“A, cái Phù Trần này của ngươi…ta nhớ ra rồi, là bản mệnh Linh Bảo năm đó của Nam Hoa CHân Quân của Thái Huyền Môn sao? Nghe nói hắn ta vẫn còn một vị sư đệ, cũng là Đại Thừa, hẳn là ngươi rồi!” một tên Đại Thừa Ma Tộc mặc Long bào đen nhánh trong đó nhìn một chút rồi tỏ vẻ chợt hiểu.
“Không sai, Huyết Khô Đại Đế, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi, hôm nay giết ngươi, ta cũng rốt cục có thể cảm thấy an ủi cho sư huynh của ta trên trời có linh thiêng, để hắn an tâm an nghỉ.” Thanh Liên Đạo Nhân mặt mũi tràn đầy sát khí đáp lại.
Huyết Khô Đại Đế lại cười ha ha một tiếng, nói : ”Ngươi đừng vội, nhìn xem đây là ai?”
Nói xong bên cạnh Huyết Khô Đại Đế vốn có một tên tu sĩ Ma Tộc vẫn luôn che giấu dung mạo lập tức tháo mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt mà Thanh Thiên Đạo Nhân vĩnh viễn cũng sẽ không quên kia.
“Sư đệ, là ta, kỳ thực năm đó ta không có chết, Ma Tộc cũng không có tà ác như trong tưởng tượng của chúng ta như vậy, bọn hắn kỳ thực…” một tên Đại Thừa của Ma Tộc mọc ra khuôn mặt của Nam Hoa Chân Quân nói xong thì bay tới chỗ Thanh Liên Đạo Nhân.
Nhưng mà tên này còn chưa nói hết, Thanh Liên Đạo Nhân đã phẫn nộ hất Phù Trần lên, vô số kiếm mang cuốn ngược cuồn cuộn bay ra, chém về phía tên Ma Tộc Đại Thừa kia.
“Hì Hì, ngươi thật là một người không biết đùa gì cả!” tên Ma Tộc Đại Thừa kia lập tức nở nụ cười, thanh âm biến thành giọng của nữ tử, thân thể cũng hóa thành một dáng vẻ xinh đẹp, đồng thời đưa tay quệt lên mặt một cái, bên trong thất khiếu nháy mắt tràn ra một mảng lớn mê vụ màu hồng, đem thân thể của nàng ta bao phủ hết lại.
Khi kiếm mang chém qua, mê vụ biến mất, nàng ta lại chẳng biết lúc nào đã về lại bên cạnh Huyết Khô Đại Đến, khuôn mặt cũng đã đổi về thành một của một vị nữ tu.
“Ma Lâu yêu nữ, ngươi dám nhục sư huynh ta!” Thanh Liên đạo nhân rít lên.
“Cái gì gọi là vũ nhục chứ, năm đó sư huynh ngươi bỏ mình, huyết nhục của hắn bị phu quân của ta ăn, bề ngoài thì bị ta luyện vào thể nội, giúp ta tu thành thần thông thay da đổi cốt này, hắn nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.” Ma Lâu yêu nữ vừa cười vừa nói.
Bàn tay của Thanh Liên Đạo Nhân siết chặt Phù Trần, không muốn tiếp tục nhiều lời cùng hai tên Ma Đầu này nữa.
Chân hắn giẫm một cái, bên ngoài thân thể nháy mắt có ánh sáng màu xanh sáng lên mạnh lẽ, từng đóa từng đóa kiếm mang ngưng tụ thành những đóa hoa sen màu xanh bắn ra nổ mạnh trong hư không, đánh tới hai tên Ma Đầu kia.
Một bên khác, trước người Hoa Chi có một tên Ma Tộc mắt rắn, tay đầy gai nhọn, nhìn nàng từ trên xuống dưới, lộ ra một tia nghi hoặc.
“Yêu tu cấp bảy? Ta nhớ hơn một trăm năm trước Vạn Yêu Nữ Vương đột phá cấp bảy thất bại, thời gian ngắn ngủi như vậy hẳn là không thể tìm được cơ hội đột phá nữa chứ nhỉ.” tên Ma Tộc mắt rắn đang lẩm bẩm một mình.
“Ta là thánh nữ của Vạn Tiên Minh, Vạn Yêu Nữ Vương không có tư cách so cùng ta.” Hoa Chi hừ lạnh một tiếng, cảm thấy tên Ma Tộc mắt rắn trước mắt này cực kỳ khó chịu, trong lòng luôn có một loại căm hận không thể giải thích được.
“Vạn Tiên Minh? Chưa nghe nói qua, nhưng mà khí tức của ngươi, ta cảm thấy có chút quen thuộc.” tên Ma tộc mắt rắn khẽ nhíu mày.
“Bớt lôi kéo làm quen đi!” Hoa Chi giận dữ mắng mỏ một câu, dứt lời liền đưa tay điểm ra một cái, giữa thiên địa bỗng nhiên có Ma Phong nổi dậy, Ma Khí quanh thân tên Ma tộc mắt rắn bị Hoa Chi khống chế, âm thanh xé rách vừa vang lên, liền hóa thành vô số dây leo màu tím đen của bụi gai, đánh tới chỗ tên Ma tộc mắt rắn.
Trên mặt tên Ma tộc mắt rắn hiện lên một tia kinh ngạc, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết, chỉ thoáng chốc liền có Ma khí từ trong tay áo hắn cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành mấy vạn con cự xà toàn thân mọc đầy gai sắc bén, đụng vào phía trên dây leo của bụi gai.
“Thứ Hủy Bì Nhục, Thân Đoạn Cốt Huyết” tuy chỉ được mỗi bề ngoài nhưng đây chính là thiên phú thần thông đặc thù của bổn tộc mới có, vì sao ngươi có thể nắm giữ, lại còn có thể đem Ma khí ra sử dụng, chẳng lẽ là phản đồ của tộc ta?” tên Ma tộc mắt rắn cau mày, trong mắt hắn tràn đầy sự tò mò cực độ.
“Ta là do chính tay chủ nhân ta bồi dưỡng mà thành, nơi sinh trưởng cũng tại một địa phương của Xuất Vân Giới, sao có thể là đồng tộc của tiện chủng nhà ngươi được?” Hoa Chi khinh thường nói.
“Tiện nhân, ngươi dám sỉ nhục ta, …chờ đã, cái loại khẩu khí quen thuộc này, là Tỳ Như, ngươi lại còn sống?” tên Ma tộc mắt rắn nghe được hai chữ ‘tiện chủng’ lập tức đỏ mắt tức tối, hắn ta vô thức gào thét chửi bới, nhưng khi nói được vài câu thì dường như hắn lại nhớ ra điều gì đó, rồi đột nhiên kinh hô lên.
“Cái gì Tỳ Như, tên ta là Hoa Chi!” Hoa Chi phản bác, nhưng trong lòng lại cảm thấy cái tên Tỳ Như này vô cùng quen thuộc.
“Sao vậy, ngươi không nhận ra ta sao, năm đó vì ngăn trở ngươi đột phá cấp bả, ta vậy mà đã tự mình thi chí tổn hại thần hồn của ngươi, cho dù bây giờ ngươi đổi nhục thân cùng huyết mạch, nhưng khí tức thần hồn vẫn giống như lúc trước, cũng là vị tỷ tỷ và ta thương yêu nhất, cùng là hận nhất.” tên Ma Tộc mắt rắn nói xong, trên mặt bỗng nở một nụ cười quỷ dị.
Những lời hắn ta nói, chẳng lẽ là kiếp trước của mình?
Hoa Chi Thầm nghĩ trong lòng.
Tên Ma tộc mắt rắn vẫn đang thao thao bất tuyệt như cũ, hắn ta nói xong thì vừa kích động lại vừa hưng phấn : ”Năm đó sau khi ngươi đột phá thất bại, rất nhanh đã được đưa đi tiền tuyến, nghe nói còn làm quen được một vị thiên kiêu có hy vọng đột phá Liệt Nhật Chi Thể, về sau lại nghe nói các ngươi đại chiến cùng Hạ Hiệt, sống chết không rõ, cũng chẳng còn tin tức truyền về nữa, chuyện này còn khiến cho ta tiếc hận mãi, cho dù ta đã đột phá cấp bảy, nhưng mỗi lần nhớ lại việc này vẫn cảm thấy tiếc nuối như cũ.”
“Ngươi lại tiếc nuối cái gì?” trong đầu Hoa Chi dần dần có một chút mảnh vỡ ký ức hiện lên.
“Tất nhiên là tiếc nuối không thể tự tay giết ngươi, không thể đem ngươi ăn tươi nuốt sống, từng miếng từng ngụm nuốt vào trong bụng! Tỷ Tỷ thân yêu của ta ha ha ha ha…” tên Ma tộc mắt rắn phun ra cái lưỡi rắn, trong ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm Hoa Chi thì tràn đầy tham lam và khát vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận