Tiên Giả

Chương 344: Sát tâm

Đám Bắc Nhạn công tử vốn đã bị đối thủ áp chế, giờ lại thấy khốn trận thành hình, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.

Chính vào lúc tâm thần hỗn loạn này, nghe thấy Viên Minh nói vậy, ai nấy cũng như vớ được cọng cỏ cứu mạng, chẳng ai quan tâm xem Viên Minh thực sự có thể phá vỡ trận pháp hay không, tất cả đều lên tiếng đáp ứng.

Trong khi đó ở bên ngoài trận pháp, Quách lão lại cười lớn nói: “Ngươi tên tiểu bối này, đúng không biết trời cao đất dày, trận pháp này chính là khốn trận do ta tỉ mỉ nghiên cứu ra, chỉ cho vào không cho ra, dù có tu sĩ Kết Đan kỳ đến cũng phải vất vả chân tay một phen, chỉ bằng ngươi một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng dám nói lớn? Ha ha, nếu thật có thể làm được, ta sẽ ở trước mặt ngươi ăn hết cái trận bàn này.”

Viên Minh cười như không cười, nhìn Quách lão một chút rồi nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu vậy tiền bối phải chuẩn bị chút nước cho trơn họng đó.”

Nói xong, hắn lật tay lấy ra một thanh huyết đao, ngay tiếp đó chỉ thấy một dải bóng đao chớp động, đao ảnh màu máu tung hoành ngang dọc, mà tên tu sĩ Trúc Cơ đang chiến đấu với hắn đột nhiên thấy hai mắt trở nên mờ mịt, cứ thế đờ người đứng yên tại chỗ, pháp khí trong tay cũng dừng lại giữa không trung.

“Xoẹt.”

Huyết quang lóe lên, đầu gã tu sĩ kia rớt xuống đất trong khi thân thể vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Hoa Chi lúc này cũng đang đại triển thần uy, dùng những nhánh dây leo từ dưới đất vươn ra trói gô một kẻ địch lại, đồng thời tiêm một lượng lớn kịch độc vào khiến gã lập tức mất đi năng lực chiến đấu.

Ngay sau đó, Hoa Chi nhoáng người một cái xuất hiện bên cạnh Viên Minh.

Cùng lúc đó, Viên Minh vỗ túi trữ vật, Kim Cương lập tức xuất hiện ở một bên khác cạnh người hắn.

Ý cười trên gương mặt già nua của Quách lão còn chưa tắt đi, trong trận đã có hai tu sĩ phe lão bỏ mình, hơn nữa còn thấy trong trận mọc thêm một con yêu viên cao lớn lông vàng, nụ cười của lão lập tức cứng lại.

Nhìn thấy cảnh này, những người ở đây mỗi người một vẻ khác nhau, nhưng tất cả đều dồn sự chú ý vào Hoa Chi và Kim Cương ở bên cạnh Viên Minh.

“Thì ra là có yêu thú lợi hại bên người, bảo sao ngươi lại phách lối như vậy.”

Vừa nói dứt lời, Quách lão liền há mồm phun ra một cái đỉnh nhỏ bằng đồng thau. Đỉnh nhỏ quay một vòng giữa không trung rồi thình lình hóa lớn chừng một trường, kế đó rất nhiều hoa văn được khắc trên đỉnh lần lượt sáng lên, mấy hỏa cầu màu vàng kim to bằng đầu người từ trong đỉnh phóng ra, xé gió đánh tới chỗ Viên Minh, Hoa Chi và Kim Cương.

Nhưng Kim Cương thấy cảnh này lại chẳng hề ý định tránh né, chỉ thấy nó bất ngờ tiến lên trước một bước, giang hai ra, đấm mạnh hai nắm đấm to như nồi đất lên ngực tạo ra tiếng vang trầm trọng như chuông.

Ngay sau đó, nó nghiêng người, thu cánh tay về sau, quyền và èo cùng vận di chuyển đồng thời hô hấp cũng trở nên mạnh mẽ, thậm chí trong mũi còn phun ra hơi thở như sấm rền, cả nội tạng cũng xung động mãnh liệt như nổi trống.

Hỏa cầu màu vàng kim xuyên qua trận pháp, chớp mắt đã tới trước người Kim Cương, nhưng cũng trong chớp mắt đó, Kim Cương đột nhiên hít sâu một hơi. Những người trong doanh địa nhất thời cảm giác như có một trận cuồng phong thổi qua, mạnh tới mức kéo bọn bước tới gần Kim Cương thêm hai bước.

Chớp mắt ngay sau đó, Kim Cương thình lình quơ tay phải đấm ra, tức thì quyền kình vô hình vô chất từ nắm đấm của nó phóng đi. Cả đám người quanh đó chỉ cảm thấy bên tai bỗng trở nên tĩnh lặng trong một tích tắc, tiếp đó là một tiếng vang rền, hỏa cầu đang đánh đánh tới đột nhiên nổ tung, vô số tàn lừa bị cuồng phong do quyền kình tạo ra cuốn phăng đi, chỉ chớp mắt đã hoàn toàn tiêu tán.

Thế công của quyền kình không giảm, chỉ sau một nhịp thở đã đánh lên lồng sáng trận pháp, lăng không đục ra một lông thủng, vừa nghe một tràng những tiếng như thủy tinh vỡ vang lên, toàn bộ lồng sáng trận pháp đã sụp đổ, trong khi đó quyền kình kia vẫn chưa tiêu tan mà tiếp tục phóng về trước, đâm thẳng tới phía Quách lão.

“Bách Bộ Thần Quyền!”

Thấy cảnh tượng này, Quách lão vô cùng kinh hãi, bật thốt ra một câu rồi cuống cuồng lui nhanh về sau, nhoáng cái đã cách Kim Cương hơn trăm bước.

Thế nhưng quyền kình mà Kim Cương đánh ra vẫn theo sát lão như hình với bóng, thậm chí tốc độ quyền kình còn nhanh hơn Quách lão, có điều dù quyền kinh này vô cùng hung hãn, nhưng khi phóng đi hơn trăm bước thì uy lực của nó liền giảm mạnh, lúc tới trước mặt Quách lão chỉ để lại một cơn gió nhẹ thổi lướt qua mặt lão.

Dù chỉ như thế nhưng Quách lão có vẻ vẫn còn chưa thôi sợ hãi, nhìn biểu cảm trên mặt thì có vẻ như nó khiến lão nhớ lại một vài ký ức đáng sợ nào đó.

Trong khi ấy, Viên Minh ở trong trận pháp vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề có vẻ gì là ngạc nhiên, giống như đã tính trước được uy lực quyền này của Kim Cương vậy.

Có điều ngay khi Kim Cương đánh thủng trận pháp, hắn đã lập tức thu Hoa Chi và Kim Cương vào trong túi linh thú, gọi Lôi Vũ ra, đoạn xoay người nhảy lên lưng nó, nhanh chóng từ lỗ hổng trên trận pháp bay thoát ra ngoài rồi nhắm thẳng hướng Tây Nam mau chóng bay đi không ngoảnh đầu nhìn lại.

Viên Minh cũng không rõ chân tướng nhiệm lần này của Bách Đan phường là thế nào, nhưng trong tình cảnh mọi chuyển biến đổi nhanh chóng như bây giờ, hắn dĩ nhiên sẽ không liều mạng ra sức vì Bách Đan phường, nhất là phản ứng kỳ lạ của Sài Cửu Tiến như bị địch tập kích càng làm hắn cảm thấy lần hộ tống này chắc chắn có ẩn tình gì đó.

Về phần Tẩy Đan linh dịch, Viên Minh tự thấy mình có không ít thủ đoạn, sau khi biết được tung tích nó rồi thì muốn có cũng không phải việc khó, không nhất thiết phải vì một câu hứa chẳng rõ thực mà mà dính vào những tranh đấu không đâu để rồi tự rước phiền phức cho mình.

Chỉ là hắn muốn thoát thân nhưng Quách lão lại không muốn tha cho hắn.

Thấy Viên Minh cưỡi linh thú bay xa, mặt Quách lão đen lại.

Lão đưa mắt nhìn một đám người đang đánh nhau túi bụi trong trận một cái, thấy thủ hạ có mình có vẻ còn có thể giữ được đám người kia thêm một khoảng thời gian, thế là liền quả quyết đưa tay móc ra một tấm phù lục màu xanh, dán nó lên người, đồng thời đưa một tay khác lên bấm niệm pháp quyết, tức thì cả người đột nhiên rời khỏi mặt đất, hóa thành một đạo độn quang đuổi theo hướng Viên Minh.

Sài Cửu Tiến và tu sĩ trẻ tuổi một chạy một đuổi, qua chốc lát đã phi độn hơn trăm dặm, khoảng cách hai bên lúc này đã bị rút ngắn chỉ còn khoảng ba mươi trượng.

Tu sĩ trẻ tuổi duỗi ngón ánh tỏa ánh chớp điểm tới, tức thì một đạo lôi điện mảnh nhỏ màu tím bắn ra, nhìn kỹ thì lại là thanh tử điện tiểu kiếm.

Tiểu kiếm màu tím bắn đi với tốc độ kinh người, lóe lên một cái đã vọt xa ba mươi trượng, đâm tới hậu tâm Sài Cửu Tiến.

Đúng vào thời khắc này, chín chuôi phi đao màu vàng đất từ mặt đất bắn ra, hình thành một lưới đao chặn tử điện tiểu kiếm lại.

Sau một tràng những tiếng kim loại va chạm, tử điện tiểu kiếm bị đẩy lui, còn phi đao màu vàng đất cũng bị đánh văng.

Tu sĩ trẻ tuổi lấy làm kinh hãi, vội vàng gọi tiểu kiếm trở về, đồng thời xoay người toan đào tẩu.

Nhưng không gian sau lưng gã đột nhiên sóng động, nắm, sáu thân ảnh hiện ra, kẻ cầm đầu là một đại hạn tóc vàng lưng hùm vai gấu, tu vi đã đạt tới Kết Đan trung kỳ.

Nhan Tư Tinh và Nhan Tư Vận đứng trên một phi thuyền màu trắng nằm lơ lửng bên cạnh đại hán tóc vàng.

Những người khác cũng đều là tu vi Trúc Cơ trung, hậu kỳ, không ai là kẻ yếu.

Sài Cửu Tiến lúc này cũng bay vụt trở về, kết hợp với đám người Nhan Tư Tịnh vây tu sĩ trẻ tuổi vào giữa.

“Hai đại cung phụng của Bách Đan phường đều ở đây, xem ra Bách Đan phường lần này tới là có chuẩn bị, đặc biệt sắp xếp để bắt bản thiếu ha?” Sau một thoáng bối rối, tu sĩ trẻ tuổi lập tức tỉnh táo lại.

“Cẩu tặc, ngươi cướp thương đội của ta, hại chết thúc thúc ta, hôm nay báo ứng tới rồi.” Nhan Tư Tịnh nghiêm giọng trách mắng, đoạn tế ra một kiện pháp khí màu đen hình bút, toan xuất thủ ngay.

“Các hạ rốt cuộc là ngươi phương nào? Vì sao nhiều lần gây khó dễ cho Bách Đan phường ta?” Nhan Tư Vận ngăn em gái lại, hỏi.

Tu sĩ trẻ tuổi chỉ im lặng không đáp.

Đại hán tóc vàng đột nhiên quát khẽ, ngay sau đó một tấm gương cổ xuất hiện trước người. Vừa hiện, gương cổ liền bắn ra một tia sáng chói mắt, đánh vào hư không chỗ cách đó mấy chục trượng.

Tia sáng nổ tung, thân ảnh tu sĩ trẻ tuổi nổi lên, trong khi đó thân ảnh thanh niên mà mọi người đang bao vây lại đột nhiên tan đi như bọt nước, hóa thành một cái phù lục sáng bóng màu trắng. Phù lục này ngay sau đó cũng theo một tiếng “bụp” mà hoàn toàn vỡ nát.

“Thế Thân phù!” Nhan Tư Tịnh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Đại hán tóc vàng thân nhanh như điện, đã một lần nữa chặn phía trước tu sĩ trẻ tuổi.

“Hỏi mà không đáp, vậy hôm nay mời các hạ để lại mạng ở đây đi.” Nhan Tư Vận từ tốn nói.

Sài Cửu Tiến và đại hán tóc vàng nghe vậy lập tức điều khiển pháp bảo đánh tới.

Băng Ngọc hoàn nhoáng cái biến ra năm hoàn ảnh như thật như ảo, nhất tề đánh tới phía tu sĩ trẻ tuổi.

Chín cây phi đao của đại hán tóc vàng tốc độ còn nhanh hơn, mỗi cây kéo theo một chuỗi tàn ảnh đánh tới những chỗ yếu hại trên người tu sĩ trẻ tuổi.

Nhan Tư Tịnh tế lên cự bút màu đen, đầu bút phóng ra mấy trăm sợi tơ đen cùng đánh tới chỗ tu sĩ trẻ tuổi kia.

Những tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác cũng bay nhào tới, nhao nhao tế ra pháp khí rồi nhất tề đánh về phía đối tượng.

“Đáng chết!” Thanh niên vừa kinh vừa sợ, vội vàng điều khiển tử điện tiểu kiếm và đại ấn ngọc bích ngăn cản. Hai bên lập tức chuyển trạng thái chiến đấu dữ dội, ánh sáng đủ màu soi sáng một góc trời.

Quách lão bay nhanh hơn Lôi Vũ rất nhiều, nhưng có lẽ vì e ngại Kim Cương nên lão từ đầu tới cuối chỉ duy trì khoảng cách hơn một trăm bước với Viên Minh mà không dấn thêm, đồng thời thôi động pháp bảo, bắn ra những quả cầu lửa màu vỏ quýt to bằng đầu người, đánh thẳng về phía Viên Minh.

Viên Minh điều khiển Lôi Vũ nhanh nhẹn né tránh hỏa cầu, thấy Quách lão vẫn đang ở đằng sau đuổi theo không bỏ, trong lòng không khỏi nổi giận.

Nếu nói đơn đả độc đấu, hắn cũng không ngại gì Quách lão này, chỉ là không muốn gây phiền toái, kết quả đối phương lại cứ dây dưa không bỏ như vậy.

Vừa nghĩ tới đây, hắn bèn khẽ động tâm thần, tức thì trong tầng mây trên đỉnh đầu Quách lão, một con hồn nha hiện ra, há mỏ phóng một đạo sóng âm màu đen đánh thẳng lên người Quách lão đang không hề phòng bị gì.

Vừa bị trúng Nha Minh, Quách lão lập tức cảm giác thức hải chấn động, thần hồn run lên, cả người thoáng choáng váng, khi hồi phục tinh thần lại phát hiện mình vẫn đang đứng giữa không trung, chỉ có Viên Minh mà lão vừa truy đuổi giờ đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là tu sĩ trẻ tuổi đuổi theo theo Sài Cửu Tiến lúc trước.

Lúc này tay trái, tay phải tu sĩ trẻ tuổi đều đang xác một cái xác, nhìn tướng mạo thì chính là Sài Cửu Tiến và Viên Minh.

“Phế vật, ta bảo ngươi giết đám người kia, thế mà ngươi lại để bọn chúng chạy! Nếu không phải ta kịp đuổi tới thì ngươi kết cuộc thế nào hả?” Tu sĩ trẻ tuổi quát lớn.

Quách lão nghe quát lòng liền hoảng loạn, đang định tiến lên: “Thiếu chủ thứ tội, ta…”

Nhưng đúng lúc này, một cảm giác mát lạnh từ dưới eo xộc thẳng lên thức hải, tựa như có người dội một xô nước đá xuống đỉnh đầu khiến lão lập tức tỉnh táo lại.

Cảnh tượng trước mắt lão cũng theo đó nhanh chóng thay đổi, thân ảnh tu sĩ trẻ tuổi nhoáng cái biến mất, thay vào đấy là Viên Minh đang đứng trên lưng Lôi Vũ, trong mắt còn mang theo vẻ khá kinh ngạc.

Cùng lúc đó, một ánh đao đỏ lòm đang phăng phăng bổ thẳng về phía lão, khoảng cách giữa nó và lão chỉ còn khoảng bảy, tám trượng.

Quách lão bị dọa cho mất hồn mất vía, tay phải cuồng cuồng kết vội pháp quyết, tức thì một luồng pháp lực đỏ lừa từ trong tay áo lan ra rồi lập tức ngưng tụ trước người, hình thành một tấm khiên lửa hòng chặn ánh đảo đỏ máu kia lại.

Vì thi pháp ngưng tụ vội vàng, tấm khiên lửa kia không đủ dày chắc, vừa giằng co một chốc với ánh đao đỏ đã bị đánh tan, nhưng chút thời gian ngắn ngủi ấy cũng đủ để Quách lão triệu hồi đỉnh nhỏ, dùng pháp bảo bảo vệ cơ thể.

Viên Minh không muốn dùng Hóa Huyết đao liều mạng cùng pháp bảo, lập tức thu nó về, trong khi ấy sự chú ý của Quách lão lại không nằm trên huyết đao kia, mà đang nhìn chằm chằm vào Viên Minh, trong mặt đầy vẻ kiêng kỵ.

“Loại huyễn thuật đẳng cấp này…Ngươi là Hồn tu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận