Tiên Giả

Chương 377: Tương trợ lẫn nhau

Sau khi năm hư ảnh tu sĩ hiện thân liền đồng loạt ra tay, mượn khả năng của huyết hà thi triển ngược lại toàn bộ chiêu số mà đám người Vạn Sĩ Hồng vừa mới phóng xuất ra.

Trong lúc nhất thời, năm loại công kích kiếm ảnh, cột sáng, lôi đình, hắc châm, huyết tự đồng loạt vọt tới năm người Vạn Sĩ Hồng khiến cả bọn biến sắc mặt, lại lần nữa thi triển thủ đoạn ứng đối.

Khi bọn họ đang giao thủ cùng với bộ xương khô và sông máu thì cách đó không xa, những tu sĩ Kết Đan đi theo bọn họ cũng đang dây dưa không dứt với hai pho tượng đá màu xanh.

Hai tượng đá này đều cao tới ba trượng, toàn thân được đúc bằng cự thạch màu xanh. Một bức nhìn như một con gấu cực lớn, giơ tay nhấc chân mang theo khí đại lực trầm, một bức tượng khác thì như con báo săn với tốc độ nhanh như chớp.

Các tu sĩ Kết Đan này đều phải moi hết thủ đoạn của mình ra, nhất thời đủ loại ánh đao bóng kiếm, phù triện pháp bảo nhao nhao đánh tới bức tượng đá xanh này. Thế nhưng thân thể chúng cực kỳ cứng rắn, bốn năm kiện pháp bảo đồng loạt đánh xuống cũng chỉ tạo thành vết nứt rất nhỏ, thậm chí còn không tính là vết thương nữa.

Về phần những thuật pháp kia rơi xuống người tượng đá cũng chỉ thổi tung lên một lớp bụi mù, dù là lửa thiêu hay nước đổ thì cũng không để lại bất cứ dấu vết gì.

Thấy vậy chúng tu cũng ý thức được tựa hồ những bức tượng đá này miễn dịch với pháp thuật, cho nên đa phần đã chuyển sang dùng pháp bảo đối địch. Thỉnh thoảng họ thi triển pháp thuật cũng chỉ dùng để vây khốn, cản trở địch là chính.

Dù sao bọn hắn xem ra mấu chốt trận chiến đấu này vẫn nằm ở bên phía đám người Vạn Sĩ Hồng, bọn họ chỉ cần cuốn lấy hai pho tượng đá này để đám người Vạn Sĩ Hồng chuyên tâm đối phó với bộ xương khô quỷ dị kia là được.

Trong đám người, Nhan Tư Tịnh cũng đang hết sức chăm chú giao thủ với pho tượng đá xanh.

Pháp bảo của nàng là một thanh ngọc như ý toàn thân trắng nõn. Dưới sự khống chế của nàng, Ngọc Như Ý phóng xuất ra từng luồng ánh sáng lên người những tu sĩ Kết Đan khác, từ đó chữa lành một số thương thế nhỏ, đồng thời còn khôi phục chút ít pháp lực tinh thần của mấy tu sĩ đó.

Các tu sĩ Kết Đan phát hiện năng lực phụ trợ của Nhan Tư Tịnh, tuy rằng không ai nói ra nhưng tất cả đã mơ hồ đưa nàng ra phía sau lưng mình. Đồng thời cả bọn lôi kéo chiến trường, gắng sức tránh cho tượng đá chú ý đến nàng.

"Nhan cô nương, bên ta gặp chút phiền toái cần thỉnh Minh Nguyệt thần ra tay, kính nhờ ngươi cùng ta nhanh chóng cầu nguyện Minh Nguyệt thần!"

Nhan Tư Tịnh đang thi triển pháp quyết, nghe thấy giọng nói của Viên Minh từ trong thức hải truyền đến bèn giật mình. Cũng may lúc này những người khác không có thời gian chú ý đến nên không ai phát hiện ra nàng khác thường.

Từ lời nói của Viên Minh, Nhan Tư Tịnh nghe ra được lúc này tình cảnh của hắn không ổn. Nàng chỉ chần chừ trong giây lát, cũng không hỏi nhiều, liền yên lặng cầu nguyện trong lòng.

Bởi vì lúc này nàng phân tâm cầu nguyện nên phải mất một lúc, Viên Minh ngồi ở trên đài sen mới bắt được một tia nguyện lực yếu ớt sinh ra từ nàng.

Theo tia nguyện lực này, Viên Minh xác định được điểm mốc, lập tức phóng thần thức xuống. Hắn cũng không để ý cảnh tượng trong phủ thành chủ lúc này mà điều chỉnh tâm mắt nhìn về phía lâm viên phía Đông thành.

Trì hoãn trong chốc lát đó đã khiến tình huống trong lâm viên càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Bản thể huyết liễu đã mang đến một đống rễ cây màu đỏ tươi gắt gao cuốn lấy Hoa Chi, bám lấy nó như thể những con đỉa đang điên cuồng hút lấy linh lực cùng sinh cơ trong cơ thể Hoa Chi.

Mà bên phía Kim Cương, thương ảnh Tử Tinh Cửu Long thương tạo ra cũng càng thêm mỏng manh. Sách lược chỉ thủ không công có thể tránh làm số lượng rễ cây màu đỏ tươi tăng lên nhưng lại khiến cho huyết căn thỉnh thoảng nắm được cơ hội đột phá phòng tuyến của Kim Cương, đánh lên người y.

Tuy rằng Kim Cương da dày thịt béo, pháp bảo bình thường không cách nào tạo thành thương tích cho y. Nhưng bị huyết liễu có tu vi cao hơn mình đánh lên, trên người y cũng đã hiển hiện từng vệt máu đỏ.

Về phần những quỷ nô mà Viên Minh thả ra kia cũng có hơn phân nửa giống với Kim Cương, phải ngậm đắng dưới ma chưởng công kích của huyết liễu. Còn Thiên Quỷ tán nhân cầm đầu cả đám thì lại bị một đối thủ mới quấn lên.

Một con Toản Địa Lão không biết từ đâu chui ra đứng trên đảo nhỏ trong hồ, bên người nó có thêm một đống đá vụn chồng chất không rõ lấy từ đâu đến. Mỗi lần nó vung tay, lại có một luồng ánh sáng vàng tuôn ra từ cơ thể nó, bao bọc lấy đá vụn bên cạnh, ném tới Thiên Quỷ tán nhân.

Lúc này Thiên Quỷ tán nhân chỉ biết lách người né tránh, nhưng tảng đá được linh quang màu vàng đất bao bọc lại như có mắt, chuyển hướng trên không trung đuổi đánh tới lão.

Cùng lúc đó lại có vô số đá vụn được Toản Địa Lão bao bọc bằng linh quang màu vàng đất như ào ào cuốn tới Thiên Quỷ tán nhân như thể bão cát bị một cơn cuồng phong nào đó thổi tới.

Thấy vậy, Thiên Quỷ tán nhân bèn nhân lúc lách người tránh khỏi một tảng đá vụn, vung tay bám niệm pháp quyết định thi triển thuật pháp.

Nhưng vào lúc này, trong hồ nước dưới chân lão có một hòn đá vụn màu vàng không chút bắt mắt bay ra, đánh trúng giữa đùi lão.

Vốn là hồn thể, giữa đùi đương nhiên không tính là nhược điểm gì của lão, sẽ không bị đá vụn gì. Thế nhưng đá vụn được bao bọc bởi lớp linh quang màu vàng như có điều dị thường khác, vừa đánh trúng đến Thiên Quỷ tán nhân đã lập tức nổ tung.

Thiên Quỷ tán nhân chợt cảm thấy hai chân nặng nề, cúi đầu nhìn xuống đã thấy bắp đùi của mình hóa thành hai cục đá, kéo cả người lão rơi xuống đáy hồ.

Trên bờ, Toản Địa Lão hưng phấn đập đập móng vuốt của mình như đang cười nhạo Thiên Quỷ tán nhân, phát ra một tràng tiếng kêu quái dị.

Viên Minh thấy vậy bèn thúc giục thần hồn phóng xuất ra một con hồn nha thi triển Nha Minh huyễn thuật lên Toản Địa Lão. Toản Địa Lão chợt sững sờ, hai mắt chớp chớp nghi hoặc nhìn huyết liễu.

Vừa nhìn qua, trong nháy mắt tiếp theo trên mặt Toản Địa Lão đã lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ. Không biết nó nhìn thấy gì, chỉ thấy nó vung mạnh hai móng vuốt lên, ánh sáng màu vàng từ trong thân thể nó dâng lên bao phủ lấy hàng trăm mảnh đá vụn, phóng tới bản thể huyết liễu.

Đá vụn phủ ánh sáng màu vàng đụng vào thân cây huyết liễu rồi nổ tung lên, tình cảnh tựa như lúc đối phó với Thiên Quỷ tán nhân, vỏ cây của huyết liễu nhanh chóng hóa đá.

Nhưng mà diện tích hóa đá trên thân huyết liễu nhỏ hơn Thiên Quỷ tán nhân nhiều. Phát hiện Toản Địa Lão công kích mình, cành liễu trên thân huyết liễu lay động, phát ra tiếng xào xạc giống như đang chất vấn.

Đương nhiên Toản Địa Lão đã trúng phải huyễn thuật không cách nào đáp trả nghi vấn của huyết liễu, nó vung hai móng vuốt lên, lại một trận đá vụn phóng tới.

Huyết liễu hiển nhiên đã bị chọc giận, cành liễu rủ lại cuốn ngược lên, từ đó hơn mười hạt giống bay ra phóng tới Toản Địa Lão.

Huyết liễu lại lần nữa phóng ra hạt giống của mình. Bên phía Kim Cương, một số hạt giống đỏ tươi chợt ảm đạm tiêu tán đi, lập tức khiến áp lực phía y giảm hẳn đi, có được một khoảng thời gian thở dốc.

Viên Minh dùng thần thức thấy vậy, lập tức nhận ra những hạt giống này có số lượng nhất định. Tiếp đó, hắn bèn thúc giục hồn nha lần nữa, nhân cơ hội này phóng xuất ra huyễn thuật Nha Minh lên huyết liễu.

Thần hồn của hắn có nguyện lực đã đến cảnh giới Miên Vu, mà huyết liễu tuy có thực lực cấp bốn nhưng phương diện thần hồn vốn đã yếu hơn tu sĩ Nguyên Anh không ít, lại thêm nó đang ở trong trạng thái tức giận nên càng dễ bị kích động hơn.

Bởi vậy huyễn thuật mà Viên Minh phóng xuất ra dễ dàng che giấu được cảm giác của huyết liễu, khiến nó lâm sâu vào trong ảo cảnh.

Lúc này huyết liễu cảm giác được bên ngoài lâm viên lại đột nhiên bay tới năm tên tu sĩ có thực lực không kém nó bao nhiêu. Trong lòng nó hoảng sợ, nhưng không biết làm sao lửa giận trong nó lại lập tức đốt sạch tia sợ hãi này.

Cường địch tiến đến, nó đã không quan tâm đối phó "tiểu côn trùng" như Kim Cương nữa, cũng thu hồi dây leo hút máu Hoa Chi lại. Cành liễu cuốn ngược lên trút hết toàn bộ hạt giống của nó ra, đánh tới năm tên tu sĩ trên bầu trời kia. Đồng thời rễ cây màu đỏ tươi của nó cũng chui ngược từ dưới đất lên, quay cuồng vung vẩy quật vào địch nhân trên không trung.

Huyết liễu bộc phát toàn lực khiến cả mặt đất của lâm viên run rẩy, vô số rễ cây màu đỏ tươi xen kín dày đặc bầu trời, như thể một mảng sâu màu đỏ tươi lấp kín cả bầu trời, đầy dữ tợn lại đầy đáng sợ.

Dù là Viên Minh thấy cảnh tượng như vậy cũng giật mình không thôi. Thực lực yêu thú cấp bốn vượt xa tưởng tượng của hắn, nếu không có Thâu Thiên đỉnh phụ trợ, chỉ dựa vào huyễn thuật của hồn tu thì trận chiến này hắn chỉ có thể chạy trốn được, ngược lại chắc chắn không có bất kỳ phần thắng nào.

Hắn thu liễm tâm thần, còn bổ sung thêm một đạo huyễn thuật Nha Minh lên huyết liễu để đảm bảo chắc chắn. Hắn vừa định dùng thần thức liên lạc với Kim Cương, lại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Cảm giác này không đến từ thân thể mà từ thần hồn của hắn truyền tới.

Viên Minh ngẩn người. Dù sao đi nữa, việc dùng nguyện lực tăng phúc cho thần hồn cũng không phải là thực lực chân chính của hắn, đối phó với yêu thú cấp bốn đã khiến hắn mệt mỏi thế này, nếu phải đối phó với tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì cái giá phải trả hẳn còn lớn hơn so tưởng tượng nữa.

Viên Minh ngừng một chút, dần dần hóa giải cảm giác mệt mỏi, tiếp theo bèn truyền âm cho Kim Cương bảo y tranh thủ huyết liễu bị nhốt trong huyễn thuật, tiến lên chém giết nó.

Nghe vậy, lúc này Kim Cương bèn nắm Tử Tinh Cửu Long thương tiến lên, cả người trầm xuống, hai tay phát lực, vô số thương ảnh phóng ra rơi xuống cành cây huyết liễu. Thế nhưng tất cả cũng chỉ chọc thủng mấy lỗ nhỏ trên thân liễu, căn bản không thể nào làm nó bị thương được.

Viên Minh nhíu mày, có lẽ thủ đoạn của Kết Đan kỳ vẫn còn quá khó đối phó với yêu thú dựa vào thân thể phát triển thế này.

Đang lúc hắn định dứt khoát lựa chọn đánh đổi một chút ít, thi triển thần thông Chàng Hồn triệt để đánh tan thần hồn huyết liễu thì thấy Hoa Chi đầy suy yếu đang cố sức đứng dậy, từng bước đi tới bên người huyết liễu.

"Chủ nhân, để ta thử xem sao."

Nghe thấy Hoa Chi yếu ớt truyền âm, Viên Minh trầm mặc một lát mới đáp ứng thỉnh cầu của nó.

Tiếp đó, Hoa Chi bèn đưa tay chân hóa thành dây leo đâm vào bên trong huyết liễu. Cùng lúc đó, trong cơ thể nó bỗng dâng lên một luồng ánh sáng đỏ, là lực lượng của hạt châu màu đỏ tươi, quấn quanh trên dây leo màu tím.

Tử Tinh Cửu Long thương không thể phá hư được thân cây, nhưng dây leo màu tím vậy mà có thể dễ dàng đâm thẳng vào đến hạch tâm cây liễu.

Từng luồng yêu khí màu đỏ tươi có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường truyền tới, khí tức Hoa Chi vốn đầy suy nhược đã nhanh chóng tăng lên. Cả thân cây liễu màu đỏ tươi chấn động, tựa hồ cảm thấy đau đớn, nhanh chóng khôi phục lại ý thức.

Viên Minh há có thể để nó khôi phục lại. Hắn vung tay lên, tám con hồn nha đồng loạt hạ xuống, lơ lửng quanh huyết liễu, đồng loạt phát ra Nha Minh, thi triển ra thần thông Nha Trận.

Thần hồn huyết liễu điên cuồng run rẩy, lại lâm vào ảo cảnh, ý thức lại trầm luân lần nữa.

Hoa Chi vội vàng điều khiển dây leo màu tím tiếp tục tìm kiếm sâu bên trong thân liễu, nhanh chóng đụng tới một khối tinh thể đỏ như máu, to bằng chén cơm, phát ra yêu lực kinh người. Đây chính là thụ tâm của huyết liễu, cũng tương tự với yêu đan.

Hoa Chi không chút chần chừ, điều khiển dây leo tím xỏ xuyên qua tinh thể màu đỏ tươi kia. Từng đợt yêu khí thâm hậu dị thường từ dây leo truyền tới khiến khí tức Hoa Chi đột nhiên tăng mạnh lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận