Tiên Giả

Chương 941: Thí luyện một ngàn bậc

Quả cầu ánh sáng màu bạc hối hả vọt tới kính tròn trên đỉnh tháp bạc, như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, rồi lập tức chui vào trong đó.
Mặt ngoài kính tròn nổi lên một tầng rung động như thể mặt hồ yên tĩnh bị một cục đá rơi xuống phá vỡ mất.
Mọi người chỉ cảm thấy không gian xung quanh bao phủ tràn ngập ánh sáng màu bạc. Sau một hồi chấn động kịch liệt, như thể mọi người đã xuyên qua mấy tầng hàng rào vô hình, rồi cuối cùng đã đến một không gian thần bí tràn ngập sương mù.
Tia sáng trắng quanh người dần tiêu tán đi, bảy tấm Đăng Thuyền lệnh lại lần nữa trở về với chủ nhân của mình.
Mọi người không rảnh bận tâm với những thứ này, mà nghi hoặc đánh giá xung quanh.
Mảnh không gian này bị sương mù dày đặc bao phủ, mọi người cảm thấy như bản thân đang ở trong một ảo cảnh hư vô mờ mịt, thân thể như lơ lửng bay bổng trong hư không.
Bốn phía trắng xoá, ngoại trừ sương mù không thể nào nhìn thấy thêm vật gì khác nữa. Biến cố bất thình lình khiến mọi người sinh lòng cảnh giác, không biết lần khiêu chiến kế tiếp sẽ như thế nào.
"Nhìn qua có vẻ đã tới trong tháp bạc này rồi. Cầm Ma đạo hữu quả nhiên thần thông quảng đại, chỉ thoáng thi pháp đã dẫn chúng ta vào được bên trong rồi." Vu Vũ nhìn Tư Mã Trường Cầm, tươi cười nói.
Tư Mã Trường Cầm không tự ngạo kể công, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Ta chỉ là thi triển bí pháp dẫn đường, về phần tại sao lại truyền tống tới đây thì cũng không rõ lắm, có lẽ là trùng hợp chăng?"
Những người khác nghe vậy cũng không dám hành động tự tiện mà thi triển ra thủ đoạn dò xét riêng của mình.
Không gian nơi đây có áp lực còn lớn hơn ở bên ngoài. Sương trắng càng cản trở lớn tới tầm mắt cùng thần thức mọi người, cho nên mọi người càng thêm cẩn thận, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên: "Ở bên dưới."
Mọi người theo tiếng gọi nhìn xuống, chỉ thấy Viên Minh nhìn chằm chằm xuống bên dưới.
Kim Thần bên cạnh mở miệng hỏi: "Vạn đạo hữu đã phát hiện gì sao?"
Viên Minh không trả lời mà bay thẳng xuống dưới đó.
Ô Lỗ thấy thế cũng không nói thêm gì, bay thẳng theo sau.
Những người khác thấy vậy cũng nhao nhao đi theo.
Viên Minh phi độn xuống bên dưới, đột nhiên cải biến phương hướng bay về phía bên trái.
Tuy rằng mọi người không rõ cho lắm nhưng vẫn nhao nhao thay đổi phương hướng theo.
“Vạn đạo hữu, ngươi là đang dùng Tứ Nhạc liên ấn dò đường sao?" Tư Mã Trường Cầm tò mò hỏi.
Viên Minh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Tứ Nhạc liên ấn trong đan điền của hắn đang trôi lơ lửng, chậm rãi chuyển động.
Từ khi tu thành Bất Tử Chi Thể, thân thể của hắn có thể tùy ý biến hóa, thúc giục linh bảo càng thêm kín đáo hơn hẳn bình thường, không cần phải tế ra ngoài cơ thể mà chỉ cần ở trong người cũng đã có thể thi triển ra được.
Vào lúc này, hai mắt Viên Minh lóe lên ánh vàng kim, còn kèm theo trận văn Phá Trận ấn. Kim Nhãn có thể nhìn thấy rõ ràng tầng sương trắng dày đặc trước mắt người khác này chính là một loại trận pháp biến hóa ẩn.
Hiển nhiên trong sương mù trắng này còn cất giấu một tòa ảo trận cao minh nào đó.
Tuy rằng trận này cao minh, đã đạt đến cấp bảy nhưng không biết sao lại không được triển khai đến tận cùng.
Viên Minh chỉ dựa vào bản thân thúc giục Phá Trận ấn, hơn nữa năng lực nhìn thấu của Hỏa Nhãn Kim Tinh đã nhìn ra được manh mối trong đó.
Viên Minh cứ vậy mà dẫn dắt đám người, phi độn lúc cao lúc thấp trong sương mù chừng nửa khác, tầm mắt mọi người đột nhiên trở nên rõ ràng, bất chợt phát hiện mình chút bất tri bất giác đã bay ra khỏi vùng sương trắng bao phủ rồi.
Hiện ra ở trước mắt mọi người chính là một mảnh đại địa bao la bát ngát, địa thế bằng phẳng, trống trải mà yên tĩnh.
Ở giữa mảnh đất này là một tòa tế đàn cao lớn màu xám xanh lẳng lặng sững sững, trang trọng mà thần bí.
Tế đàn này cao tới trăm trượng, toàn thân làm bằng vật liệu gỗ kỳ lạ, dù cách xa nhưng mọi người vẫn cảm nhận được một luồng khí tức sinh mệnh mơ hồ như từ thời viễn cổ xa xưa từ tế đàn truyền đến.
Từ đỉnh tế đàn có một cầu thang gỗ chừng một ngàn bậc kéo dài tới trước mặt mọi người, mỗi bậc cầu thang dài rộng đủ để mấy người đứng một lúc mà vẫn thoải mái không có vẻ chen chúc.
Long Hầu nhìn tế đàn phía xa xa, trong mắt đầy kính phục, mở miệng nói: "Gỗ này... chẳng lẽ là Thế Giới Chi Thụ trong truyền thuyết? Đến tột cùng là ai có thủ bút lớn đến vậy, có thể dùng loại gỗ quý hiếm này để dụng cầu thang và tế đàn?"
Đạm Đài chân nhân nghe vậy cũng không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc mà hỏi: "Thế Giới Chi Thụ? Long đạo hữu, ngươi chắc chắn chứ?"
Long Hầu nhẹ gật đầu, chắc chắn: "Bên trong Thiên Long điện ta có cất một bản điển tịch ghi chép rõ đặc điểm của Thế Giới Chi Thụ, còn cả hình vẽ chi tiết. Ta lật xem nhiều lần, tự nhiên không sai."
Lời vừa nói ra, những người khác bèn cùng nhau tiến lên cẩn thận dò xét tế đàn này. Rất nhiều người còn không nhịn được thò tay chạm vào mặt ngoài gỗ kia như muốn cảm thụ rõ hơn khí tức vạn mộc chi tổ này.
Thế Giới Chi Thụ chính là linh mộc trong truyền thuyết, đã sớm tuyệt tích trên thế giới này, không thể tưởng được lại xuất hiện ở chỗ này.
Viên Minh đã sớm nhận ra chất liệu tế đàn này trước cả Long Hầu, mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã mừng rỡ không thôi.
Ban đầu ở Bạch Đế thành, hắn ngẫu nhiên lấy được một khúc rễ Thế Giới Chi Thụ đã khiến Bất Tử thụ của hắn lột xác, sinh ra hơn mười sợi lực lượng Vạn Mộc bản nguyên. Mà tế đàn trước mắt này vậy mà được chế từ Vạn Mộc bản nguyên chỉnh thể, có thể luyện hóa toàn bộ chỗ này thì không rõ Bất Tử thụ của hắn sẽ tinh tiến đến mức nào.
Kết quả là Viên Minh cũng đi tới cạnh tế đàn, thò tay đụng nhẹ lên mặt ngoài bậc gỗ.
Lòng bàn tay của hắn thò ra một nhánh rễ cây Bất Tử thụ, thuận lợi đâm vào bên trong.
Nhưng mà lúc hắn định phát lực hấp thu linh lực bản nguyên Thế Giới Chi Thụ thì lại phát hiện toàn bộ tế đàn đã bị một lực lượng cấm chế cường đại bao phủ, dù rễ cây Bất Tử thụ có phát lực như thế nào cũng không hấp thụ được nửa điểm linh lực.
Trong lúc mọi người mới cẩn thận quan sát tế đàn thần bí này, trên tế đàn bỗng nhiên lóe lên một đạo linh quang màu xanh.
Đạo linh quang này ngưng tụ thành một hư ảnh lão giả râu dài màu xanh đứng giữa không trung. Lão xuất hiện khiến tất cả mọi người dưới tế đàn đều giật mình, nhao nhao nhìn về phía lão giả này.
"Ha ha, chư vị quả nhiên không tầm thường, như vậy mới có thể tiến vào được Tam Giới tiên chu, còn tiến được vào nơi này. Xem ra Tam Giới tiên chu có hi vọng kiếm được một người cầm lái hợp cách rồi. Ta chính là tài công của Tam Giới tiên chu này, các ngươi có thể gọi ta là Giới Sát." Trên mặt lão giả râu xanh mang vẻ hòa nhã tươi cười, nói với mọi người.
Nghe xong, tất cả đều thầm vui vẻ, còn nghĩ quả thật đây chính là Tam Giới tiên chu trong truyền thuyết rồi.
Mà từ trong lời Giới Sát, bọn hắn tựa hồ cảm nhận như còn có ý lựa chọn người kế vị.
Ánh mắt Long Hầu sáng ngời, cẩn thận đánh giá Giới Sát rồi đột nhiên hỏi: "Tài công? Nếu ta đoán không lầm, các hạ nên là khí linh Tam Giới tiên chu?"
Giới Sát mỉm cười đáp: "Tại Tam Giới tiên chu này thì tài công cùng khí linh chỉ khác nhau về cách xưng hô, còn lại không có gì khác nhau cả."
"Xin hỏi Giới Sát tiền bối, chúng ta làm thế nào có được quyền khống chế Tam Giới tiên chu?" Kim Thần hỏi thẳng, cũng là lời thắc mắc của tất cả mọi người.
Ánh mắt Giới Sát thâm thúy, chậm rãi nói: "Kỳ thật rất đơn giản. Tế đàn chỗ ta đứng đây chính là đầu mối then chốt khống chế được Tam Giới tiên chu. Ai có khả năng đạp được lên ngàn bậc cầu thang, trèo lên đỉnh tế đàn thì sẽ trở thành Chưởng Khống giả Tam Giới tiên chu đời kế tiếp."
Đạm Đài chân nhân nhíu mày, liếc qua Vu Vũ, trầm giọng hỏi: "Giới Sát tiền bối, làm sao chúng ta tin được lời ngươi? Thí luyện này sẽ không phải là cạm bẫy thiết kế tinh vi để tính kế người khác chứ?"
Sắc mặt Vu Vũ bình thản như thường, tựa hồ không nhận thấy ánh mắt của Đạm Đài chân nhân.
Giới Sát không đổi sắc mặt, bình thản đáp: "Nếu các ngươi không tin thì cứ thúc giục Đăng Thuyền lệnh là có thể tự động rời đi. Ta cũng không cần phải chứng tỏ."
Đạm Đài chân nhân nghe vậy, cau mày nhưng không có ý định rời đi.
Lúc này, Viên Minh mở miệng hỏi: "Leo lên bậc thang này, có cần tuân thủ quy củ gì không?"
Giới Sát nhẹ gật đầu đáp: "Đương nhiên, mỗi người chỉ được một lần thử, thất bại coi như bị đào thải. Trong quá trình leo lên, cả người phải ở trên bậc thang, nếu có bất kỳ bộ phận nào rời khỏi, cũng coi như thất bại. Chẳng qua nếu leo lên tế đàn rồi thì cũng sẽ có phần thưởng. Nếu có thể leo lên ba trăm bậc, sáu trăm bậc, chính trăm bậc đều có thể chọn lựa lấy bảo vật mang đi. Dù cuối cùng không cách nào trèo được lên đỉnh, cũng coi như không uổng công vô ích."
Mọi người nghe vậy lập tức bàn luận với nhau.
Bậc thang này nhìn như bình thường nhưng trong miệng Giới Sát lại khó khăn ẩn chứa trong khảo nghiệm lại không nhỏ.
Mặc dù giữa các trận doanh không trao đổi với nhau nhưng đã nhanh chóng quyết định, phái người đi trước dò đường.
Vu Vũ đưa mắt nhìn qua, nói: "Khổng Lương, các ngươi đi đi."
Mấy tên Yêu tộc cấp năm đến từ Vạn Yêu quốc nghe vậy lập tức đứng dậy, thi lễ với Vu Vũ rồi bước đi, không quay đầu lại.
Cùng lúc đó, ở những thế lực khác cũng nhao nhao phái ra tu sĩ cấp Phản Hư khác thử leo lên bậc thang, dò đường cho các tu sĩ Pháp Tướng cảnh phía sau.
Bên phía Viên Minh, Ô Lỗ truyền âm nói: "Viên huynh, ta cũng thử một chút."
Viên Minh khẽ gật đầu, dặn dò: "Cẩn thận là hơn, nếu không ổn phải kịp thời lui về."
Ô Lỗ đáp lời, sau đó bước lên bậc thang.
Cách đó không xa, Nam Thượng Phong ở Đại La phái cũng đi ra, chào hỏi cùng rồi cùng nhau bước lên bậc thang nhìn như bình thường nhưng lại ẩn giấu huyền cơ kia.
Viên Minh đưa mắt nhìn Nam Thượng Phong cùng Ô Lỗ dần bước từng bước lên bậc thang, trong lòng không dám thư thả. Hắn lặng yên thả tâm thần chìm vào trong Thâu Thiên đỉnh, cùng Tịch Ảnh nghiên cứu nghiên cứu thảo luận thí luyện sắp tới.
"Thí luyện Tam Giới tiên chu tuyệt không phải đùa giỡn."
Giọng nói Tịch Ảnh vang vang trong đỉnh, mang theo vài phần nghiêm túc: “Ta đoán, những tu sĩ cảnh giới Phản Hư chỉ đi xa nhất tới ba trăm bậc thang là sẽ kiệt sức trở về."
Phân hồn Viên Minh khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Ừ, đúng là như thế. Con đường tiếp theo e là chỉ có tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng mới có thật sự thăm dò được thực hư sâu cạn. Chẳng qua điều ta lo là khó khăn trên cầu thang có lẽ tự mình trải qua mới có thể cảm thụ được. Nếu chỉ có vậy thì mọi người cũng chỉ dựa vào bản sự của mình, không cách nào quan sát được tình huống người khác trèo lên bậc thang thế nào rồi."
Tịch Ảnh thở dài, nói tiếp: "Không chỉ có thế, lúc trước Giới Sát cũng không đề cập đến chuyện trên cầu thang có cho phép tranh đấu hay không. Mà quy tắc thân thể không được rời khỏi bậc thang kia, theo ta thấy thì lại càng giống âm thầm cổ vũ tranh đấu. Chỉ sợ đến cuối cùng, khảo hạch này sẽ biến thành một cuộc hỗn chiến. Chẳng qua với thực lực của ngươi, ngoài Tư Mã Trường Cầm cùng Vu Vũ ra thì cũng không cần quá e ngại người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận