Tiên Giả

Chương 469: Ép khô

La Vạn Sơn nào từng thấy qua cảnh tượng như thế, bị một màn quỷ dị kia dọa cho hồn bay phách lạc, lập tức từ bỏ chống cự, ngã quỵ xuống đất.

“Hai vị tiền bối thần thông quảng đại, ta nhận thua, ta nhận thua.” Gã run rẩy ôm quyền cầu xin tha thứ.

Thấy vậy, Viên Minh mới vung bàn tay lên thu hồi Bách Quỷ Dạ Hành đồ và Diệt Hồn kiếm.

La Vạn Sơn thấy huyễn cảnh xung quanh biến mất, chỉ còn lại cái xác Lưu đảo chủ nằm thẳng đơ bên cạnh, trong lòng sợ hãi tột độ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hai người Viên Minh.

“Tàm Tâm Cổ được gieo xuống người Bích Thủy đạo hữu vào lúc thi đấu ngày hôm qua, tới nay còn chưa tới ba ngày, muốn lấy ra không khó nhỉ?” Viên Minh mở miệng chậm rãi hỏi.

“Không khó, không khó.” La Vạn Sơn vội đáp.

“Vậy còn không làm nhanh lên.” Viên Minh lạnh lùng hừ một cái, nói.

La Vạn Sơn không dám thất lễ, lập tức bước lại gần, xong lại có phần e ngại dừng lại, do dự nói: “Muốn kéo Tàm Tâm Cổ ra, phải rạch một đường ở cổ tay nàng…”

“Cần làm thế nào thì làm thế đó, dám có bất kỳ hành vi gây rối nào, ngươi tự biết kết cục rồi đấy.” Viên Minh từ tốn nói.

“Rõ, ta rõ rồi.” La Vạn Sơn kinh sợ nói.

Dứt lời, gã lập tức rạch một đường trên cổ tay trắng muốt của Bích Thủy Nhu, sau đó lại rạch lòng bàn tay bản thân, lấy máu mình làm dẫn, đồng thời lắc Nhiếp Trùng cổ, dụ Tàm Tâm Cổ rời khỏi thân thể Bích Thủy Nhu.

Chỉ sau chốc lát liền có một con trùng to mọng màu đỏ rức từ trong người Bích Thủy Nhu chui ra.

Thấy Tàm Tâm Cổ đã chui ra, Viên Minh lập tức điểm một cái vào mi tâm Bích Thủy Nhu, một điểm sáng từ đó khẽ lóe lên.

Tiếp đó, đôi mắt Bích Thủy Nhu run lên, người từ từ tỉnh lại.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức nhớ ra mình hình như bị kẻ khác khống chế, không tự chủ được tới tìm Viên Minh.

“Đã xảy ra chuyện gì…Sao ta lại ở đây?” Bích Thủy Nhu nghĩ to cả đầu vẫn không thể nào nhớ được chi tiết, bèn mở miệng hỏi.

“Hai kẻ này cấu kết với nhau cấy Tàm Tâm Cổ lên người ngươi, sau đó muốn khống chế người hạ độc ta, hiện tại Lưu đảo chủ chết rồi, La đảo chủ này ta tính giữ lại để ngươi xử lý.” Viên Minh vắn tắt giải thích.

Bích Thủy Nhu nghe xong khẽ xoa mi tâm, nghỉ ngơi thêm một lát mới tỉnh táo hẳn.

Nàng lại uy hiếp La Vạn Sơn để gã thuật lại tiền căn hậu quả một lần, lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

“Lần này nếu không phải có hai vị đạo hữu tương trợ, Hồng Chi đảo ta e là xong rồi.” Bích Thủy Nhu càng nghĩ càng sợ, vội đứng lên khom người thi lễ với Viên Minh và Tịch Ảnh.

“Không cần nói cảm tạ, ngươi xem nên xử trí La đảo chủ này thế nào?” Viên Minh hỏi.

“La đảo chủ, ngươi nói một chút coi, cái đầu trên cổ ngươi đáng giá bao nhiêu?” Bích Thủy Nhu nghe thế bèn nhìn sang phía La Vạn Sơn, hỏi.

“Ta…Ta nguyện xuất ra một nửa tài nguyên tồn kho của Loa Sơn đảo dâng tặng Bích Thủy đạo hữu xem như tạ lỗi.” La Vạn Sơn nghe thế cuống quýt nói.

“Chỉ có một nữa thôi sao, vậy La đảo chủ cũng tự chọn đi, là muốn nửa người bên trái hay nửa người bên phải?” Bích Thủy Nhu híp mắt cười hỏi.

“Tất cả, tất cả đều tặng Bích Thủy đạo hữu, sau này Loa Sơn đảo chính là thuộc hạ của Hồng Chi đảo!” La Vạn Sơn vội vàng đổi giọng, nói với ngữ tốc cực nhanh.

“Nghe nói Loa Sơn đảo các ngươi có một loại bí thuật ngự thú?” Viên Minh bỗng mở miệng hỏi.

Nghe vậy, đáy mắt La Vạn Sơn thoáng hiện lên vẻ căm tức, nhưng trên mặt vẫn giữ nét e ngại, đáp ngay: “Không sai, nếu ngài muốn, vậy ta sẽ đưa cho ngài ngay.”

Dứt lời, gã lập tức xoay cổ tay, tức thì một cuốn sách cũ kỹ màu vàng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay gã.

Viên Minh liếc nhìn chỉ thấy trên bìa sách ghi mấy chữ “Kim Quỳ Ngự Thú Thuật” bằng văn tự cổ, lập tức nghĩ tới một tin đồn mà hắn từng nghe, đoạn đưa tay vẫy khẽ, thu cuốn sách vào trong lòng bàn tay.

“Kim Quỳ ngự thú thuật…Nghe cái tên này, có phải có liên quan tới Kim Quỳ tiên đảo, một trong ba đảo tiên trong truyền thuyết kia không?” Viên Minh hỏi.

“Tiền bối hảo nhãn lực, thuật này chính là một môn bí thuật trong Kim Quỳ thiên thư, mà Kim Quỳ thiên thứ chính là vô thượng bí báo của Kim Quỳ tiên đảo. Chỉ tiếc Kim Quỳ thiên thư đã thất truyền từ lâu, Kim Quỳ ngự thú thuật này cũng là bản tàn khuyết không đầy đủ.” La Vạn Sơn vội giải thích.

Viên Minh lật xem một lát, phát hiện bí thuật ngự thú được ghi trong sách tinh diệu hơn rất nhiều thứ mà Tam động chủ Bích La động dạy hắn, thậm chí một số chỗ còn huyền diệu hơn Vạn Thú Chân Giám của Trân Linh tông.

Tu luyện thuật này không những có thể điều khiển, khống chế linh thú, mà thậm chí còn có thể tương dung với pháp lực của linh thú, đạt tới mức độ có thể mượn dùng thần thông của linh thú.

Nhưng điều đáng tiếc chính như La Vạn Sơn nói, bản Kim Quỳ Ngự Thú Thuật này không hoàn chỉnh, nội dung thiếu khuyết rất nhiều, trong phần còn giữ được chỉ có nội dung nói về việc tương dung cùng pháp lực yêu thú là còn hoàn chỉnh.

Viên Minh không nói gì thêm, cứ vậy cất bí thuật này đi một cách vô cùng tự nhiên.

“Tiền bối, ngài thấy đó, bí thuật ta cũng đã nộp lên, sau này ta cam đoan tuyệt đối không đối đầu với Hồng Chi đảo, ngài có thể thả cho ta một con đường sống không?” La Vạn Sơn trộm quan sát vẻ mặt Viên Minh một lát, xong lập tức cầu khẩn.

Viên Minh trái lại không buồn nhìn gã, chỉ nhìn qua Bích Thủy Nhu, hỏi: “Bích Thủy đạo hữu, xử trí người này thế nào, vẫn là ngươi tự quyết định đi.”

Nghe được lời này, La Vạn Sơn lập tức tái mặt, vội vàng cầu xin Bích Thủy Nhu.

“Bích Thủy đạo hữu, ta biết giữa chúng ta có chút hiểu lầm…”

“Hiểu lầm?” La Vạn Sơn còn chưa nói hết câu đã bị Bích Thủy Nhu cắt ngang.

“Không phải hiểu lầm, không phải hiểu lầm, là ta to gan lớn mật, dám có ý đồ xấu với Bích Thủy đạo hữu, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, Bích Thủy đạo hữu muốn xử lý thế nào ta cũng không dám oán thán nửa lời, chỉ cầu ngươi có thể tha cho cái mạng chó của ta.” La Vạn Sơn luôn miệng cầu xin.

“Hay cho câu có ý đồ xấu với ta…Chuyện ngươi cùng tên Lưu đảo chủ kia hợp mưu chiếm đoạt Hồng Chi đảo ta cứ thế coi như không nhỉ?” Bích Thủy Nhu cười lạnh chất vấn.

La Vạn Sơn mặt cắt không ra giọt máu, lòng gần như tuyệt vọng.

“Muốn ta không giết ngươi cũng không phải không được.” Bích Thủy Nhu bỗng đổi giọng, nói.

La Vạn Sơn đang ở đáy sâu tuyệt vọng, nghe xong câu này hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói: “Ngươi nói đi, muốn ta làm gì? Chỉ cần không giết ta, việc gì ta cũng đáp ứng.”

“Giờ Lưu đảo chủ đã chết, ta muốn ngươi hỗ trợ ta nuốt trọn Lưu Lan đảo.” Bích Thủy Nhu chậm rãi mở miệng nói.

Nghe thấy lời này, Viên Minh ánh mắt khẽ lóe lên, trên mặt lộ vẻ cười mà như không cười.

Cách nhìn của hắn với Bích Thủy Nhu cũng theo đó thay đổi ít nhiều.

Đối mặt với kẻ địch khi nhục mình như vậy, Bích Thủy Nhu lại có thể đè nén sát tâm, hợp tác ngược với gã kia, đủ để thấy khí độ, phẩm cách của nàng không hề tầm thường.

La Vạn Sơn nghe xong lời này, mặt mày lập tức thả lỏng.

“Nếu là việc này, Bích Thủy đạo hữu tìm ta xem như đúng người rồi… Thực không dám giấu, phó đảo chủ Lưu Lan đảo ngầm liên hệ với đã nhiều năm, giờ đảo chủ của hắn bỏ mạng, muốn giúp Bích Thủy đạo hữu nắm lấy Lưu Lan đảo thực sự dễ như trở bàn tay.” La Vạn Sơn lấy lại chút bình tĩnh, vội vàng nói.

“La đảo chủ đúng là quen biết rộng rãi ha, không biết Hồng Chi đảo ta có con cờ nào của ngươi không?” Bích Thủy Nhu nghe vậy không mừng vui mà lạnh giọng hỏi.

“Không có, cái này tuyệt đối không có. Không nói gạt ngươi, ta đúng là có suy nghĩ cài gián điệp vào, chỉ có điều Bích Thủy đạo hữu quản lý quá tốt, toàn bộ Hồng Chi đảo trên dưới một lòng, ta mãi chưa thể thành công.” Trái tim vừa được thả lỏng của La Vạn Sơn lại căng lên.

“Ta cũng không dám hoàn toàn tin tưởng La đảo chủ. Tình cảnh hiện tại như vậy, muốn ta cứ thế thả ngươi đi, tin rằng bản thân La đảo chủ cũng cảm thấy không hợp lý nhỉ?” Bích Thủy Nhu thuận miệng hỏi.

“Không…Không hợp lý, vậy Bích Thủy đạo hữu muốn thế nào.” La Vạn Sơn cắn răng hỏi.

“Ở đây ta có bí dược do Hồng Chi đảo chúng ta luyện chế, La đảo chủ ngoan ngoan ăn vào là được. Sau này mỗi tháng đúng hạn ta sẽ cho La đảo chủ một viên thuốc giải, giúp La đảo chủ khống chế dược lực.” Bích Thủy Nhu có vẻ hài lòng với câu trả lời của La Vạn Sơn, nói.

“Bí dược gì?” Nghe vậy, sắc mặt La Vạn Sơn lập tức trở nên khó coi.

“Bí dược này ta chưa dùng lần nào bên ngoài, nó có cái tên rất dễ nghe, gọi là Chu Sa Chí, tức là nốt ruồi chu sa. Sau khi ăn vào, mi tâm La đảo chủ sẽ xuất hiện một nốt ruồi chu sa, nếu dùng giải dược đúng hạn sẽ không có vấn đề gì. Còn nếu không có, một khi độc phát, nốt ruồi chu sa kia sẽ lập tức phóng thích độc tố, nhập thẳng vào thức hải, thần tiên khó cứu.” Nụ cười trên mặt Bích Thủy Nhu càng thêm xán lạn, kiên nhẫn giải thích.

“Bích Thủy đạo hữu, sau khi ta giúp ngươi khống chế Lưu Lan đảo, lại đưa Loa Sơn đảo về dưới trướng Hồng Chi đảo, có thể không dùng loại độc này hay không?” La Vạn Sơn nói với ngữ điệu như van cầu.

Gã tình nguyện từ bỏ Loa Sơn đảo chứ không muốn cả đời bị kẻ khác khống chế.

“Ngươi cảm thấy ta giống như đang thương lượng với ngươi sao?” Bích Thủy Nhu hỏi ngược lại.

La Vạn Sơn mặt mũi tối sầm, trong lòng vẫn đang không ngừng tranh đấu.

“Chu Sa Chí này cũng không phải không thể giải, chỉ cần cùng dùng thuốc giải liên tục ba mươi sáu tháng là có thể loại trừ triệt để.” Bích Thủy Nhu ngưng một lát rồi mới lên tiếng.

Ý rất rõ, chỉ cần La Vạn Sơn nghe lệnh nàng ba năm là sẽ được giải thoát.

Dù sao nàng và Viên Minh gần như đã ép khô gã, nếu không cho gã bất kỳ hi vọng nào, chỉ e đối phương quẫn trí làm ẩu thì không hay.

“Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi được?” La Vạn Sơn nhìn Bích Thủy Nhu, hỏi.

Bích Thủy Nhu lười nói với gã, lấy từ ngực áo ra một bình bạch ngọc, ném xuống đất.

“Hoặc là ăn Chu Sa Chí, hoặc là chết luôn ở đây, ngươi không có lựa chọn khác.” Bích Thủy Nhu lạnh lùng nói.

La Vạn Sơn hít sâu một hơi xong cũng không do dự nữa, lập tức nhặt chiếc bình kia lên, đổ một viên đan dược từ trong bình ra rồi ngửa đầu nuốt vào bụng.

Ngay tiếp đó, gã cảm giác có một dòng nhiệt lưu từ đan điền vọt thẳng lên, đi tới chỗ mi tâm gã rồi dừng lại.

Mi tâm gã lập tức xuất hiện một nốt ruồi màu đỏ to bằng hạt gạo, xem ra chính là nuốt ruồi chu sa kia.

Sau khi nuốt vào Chu Sa Chí, La Vạn Sơn không tranh thủ suy tính mà co quắp ngồi dưới đất, cả người ướt đẫm như bị dội nước, nhất thời không nói được lời gì.

“Ngươi về trước đi, sau này lúc nào cần ta tự sẽ liên hệ ngươi.” Bích Thủy khoát tay áo, nói.

La Vạn Sơn như người mất hồn chậm rãi đứng dậy, mở cửa phòng bước ra.

Lúc này, trên cây trong sân bên ngoài căn phòng, một con quạ bỗng nhiên giương cánh bay vào trong phòng, đoạn đâm thẳng tới mi tâm Lưu đảo chủ mới chết rồi chui vào bên trong.

Ngay tiếp đó liền thấy cái xác trên sàn đột nhiên giãy giụa đứng lên, vận động chân tay một chút rồi như người sống gỡ pháp khí trữ vật bên hông xuống, đặt lên trên mặt bàn.

Một màn bất thình lình này khiến La Vạn Sơn giật nảy người.

“Ngươi... Ngươi là Hồn tu?” Gã nhìn về phía Viên Minh, kinh nghi bất định hỏi, trong lòng càng thấy hối tiếc khôn nguôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận