Tiên Giả

Chương 621: Trong lòng đã có nơi thuộc về

Trước khi tiếp cận Xích Huyết Hồng Sa trận, Viên Minh đã sớm thi triển Hóa Hư thuật ẩn thân. Quả nhiên khi hắn bay đến gần Thính Triều đảo đã cảm nhận được có một luồng thần thức Kết Đan kỳ tràn khắp đảo, không ngừng giám thị bốn phía mặt biển.

Ngoại trừ một đạo thần thức này, Viên Minh còn phát hiện quanh đó có vài ánh mắt mờ mịt thỉnh thoảng đảo qua. Chẳng qua bọn họ không thể nhìn thấu Hóa Hư thuật cũng Viên Minh, cho nên hắn đi thẳng vào trong trận cũng không thấy bọn họ phản ứng gì.

Từ bên ngoài nhìn qua không có gì khác thường nhưng lúc Viên Minh bay đến trên không trung Thính Triều đảo, hắn có cảm giác mình như xuyên qua một lớp màng mỏng. Tiến vào bên trong, hắn cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu hắn như biến màu, từ màu xanh thẳm đã chuyển sang màu đỏ như thể ánh chiều phủ kín cả vòm trời.

Chỉ có điều không rõ có phải do không hoàn toàn kích hoạt hay không, không khí cũng không có bất kỳ huyết khí lực nào, không khác gì linh khí bên ngoài cả, cũng không bị trận pháp dẫn dắt tụ tập lại một chỗ.

Viên Minh nhìn quanh bốn phía. Với tạo nghệ trận pháp của hắn, muốn nhìn ra đại trận đẳng cấp này vẫn là quá khả năng. Chỉ có điều hắn đảm bảo với Vạn Thiên Nhân trong hai mươi ngày sẽ phá được trận này cũng không phải nói khoác.

Nguyên nhân, đương nhiên là vì hắn còn có vị Trận Pháp đại sư luôn ở bên cạnh mình.

"Tịch Ảnh, ngươi thấy sao?" Viên Minh thấp giọng hỏi.

"A, trận pháp này quả thật có chút phức tạp, hơn nữa phạm vi quá lớn. Ở một chỗ quan sát thế này ta cũng không tính toán ra được. Bản đồ chiến tuyến mà Nhan Tư Vận đưa cho ngươi đâu? Hai hòn đảo dưới trướng Vu Nguyệt giáo cách Thính Triều đảo gần nhất ở đâu? Ngươi dẫn ta nhìn xem?" Tịch Ảnh tựa hồ cũng thấy khó giải quyết.

Viên Minh không hỏi gì mà lấy địa đồ thoáng phân định phương hướng rồi nhanh chóng tiến tới một hòn đảo khác nằm ở hướng đông bắc.

Rất nhanh hắn đã dò xét hai hòn đảo này qua một lần, nhưng Tịch Ảnh vẫn thấy chưa đủ bèn bảo hắn đi thêm mấy hòn đảo nữa mới cho ra được kết luận.

"Được rồi ta đã tính ra, không khác với Đông Hải Minh suy đoán lắm. Xích Huyết Hồng Sa trận này có tám mắt trận, chẳng qua phạm vi bao phủ của trận pháp quá lớn, chúng ta chỉ cần phá vỡ bốn mắt trận tùy ý khiến trận pháp vận chuyển xảy ra vấn đề, như vậy có thể một phát công phá được." Tịch Ảnh nói xong, giao cho hắn một ngọc giản có ghi chép các vị trí mắt trận.

Viên Minh so sánh vị trí mắt trận với địa đồ chiến tuyến mà Nhan Tư Vận giao cho hắn, nhanh chóng phát hiện ra muốn đồng thời phá giải bốn mắt trận một lúc cũng không đơn giản.

Toàn bộ chiến trận của Vu Nguyệt giáo đều tiến hành tập trung tại Dục Trúc tam đảo.

Dục Trúc tam đảo kéo dài từ Bắc xuống Nam hải vực, chia thành ba phần. Trong đó phía Bắc là đại bản doanh Vu Nguyệt giáo được phân bố ba mắt trận. Chính giữa là vị trí Dục Trúc tam đảo hiện tại, có hai mắt trận. Phần phía Nam là tiền tuyến giao thủ giữa Vu Nguyệt giáo cùng Đông Hải Minh, là nơi Viên Minh đang đứng, có ba mắt trận.

Căn cứ vào tình thế trước mắt cũng như đề phòng Vu Nguyệt giáo đề cao cảnh giác, bọn họ chỉ có thể dùng Nguyên Anh đánh lén mắt trận.

Viên Minh tự thấy thực lực của mình có thể suất lĩnh một đội công phá một mắt trận không vấn đề gì. Còn lại để Tam Tuyệt ra tay cũng có thể phá thêm một mắt trận tại khu vực Hồng Diệp hải vực ở phía Bắc. Một mắt trận để cao thủ Đông Hải Minh hợp lực phá giải có lẽ không thành vấn đề.

Nhưng một mắt trận còn lại giao cho ai xử lý lại là nan đề.

Để đảm bảo đúng kế hoạch thì mắt trận cuối cùng này chỉ có thể là một trong hai mắt trận ở Dục Trúc hải vực. Nhưng Viên Minh không thể cách Tam Tuyệt quá xa, bởi vậy hai người bọn họ chỉ có thể phá hai mắt trận ở cùng một hải vực.

Cũng không thể để Đông Hải Minh chia binh ra được, bởi nếu bọn họ có thể đánh tới Dục Trúc hải vực thì đã không cần tính toán tìm cách phá trận rồi.

Huống hồ cần phải công phá đồng thời bốn mắt trận, tốc độ không thể chậm chạp, nếu không Vu Nguyệt giáo tất nhiên sẽ phát hiện ra mục đích của bọn họ, đến lúc đó trực tiếp phát động đại trận thì coi như không công.

Chẳng qua đã có cách phá trận, Viên Minh cũng không nấn ná thêm mà nhanh chóng về Nam đảo báo cho Vạn Thiên Nhân, cùng nhau bàn bạc giải quyết nan đề.

"Nếu là vậy... có lẽ chỉ có thể mời Kim Sào tiền bối xuất thủ." Vạn Thiên Nhân suy tư thật lâu cuối cùng khó xử thở dài.

"Kim Sào tiền bối đang ở trong liên minh?" Viên Minh kinh ngạc hỏi.

Kim Sào là yêu thú cấp năm, phóng mắt nhìn khắp Vân Hoang này cũng không có bao nhiêu địch thủ. Nếu ông ta ở đây, dù Vu Nguyệt giáo có đại trận tương trợ vẫn bị Đông Hải Minh đánh tan, làm sao Đông Hải Minh lại lâm vào quẫn cảnh thế này?

"Ài, Viên đạo hữu có chỗ không biết, dù Kim Sào tiền bối một mực ở trong Phù Tang đảo của ta nhưng đều giữ thái độ thờ ơ nhìn xem tu sĩ chúng ta tranh đấu. Dù hôm nay Phù Tang đảo bị Vu Nguyệt giáo chiếm đóng, với ông ta mà nói cũng chỉ là việc vặt không quan trọng. Nếu là trước kia có lẽ ông ta sẽ nghĩ đến Phù Tang thụ mà viện thủ một hai, chỉ là từ khi ở Tam Tiên đảo về, ông ta có chuyện quan trọng khác cần xử lý nên không xuất hiện qua, cũng không biết đã đi nơi nào." Vạn Thiên Nhân cười khổ nói.

"Vậy ý của Vạn minh chủ là...." Viên Minh nghi ngờ hỏi.

"Mặc dù Kim Sào tiền bối không để ý tới chuyện Đông Hải nhưng dù sao cũng còn chút ân tình với tổ tiên đảo ta, có lưu lại một cọng lông vũ hỏa linh, để trong lúc nguy cấp vẫn có thể liên hệ được. Chẳng qua liên hệ rồi, có thể nói động được ông ta hay không lại là chuyện khác." Vạn Thiên Nhân nói xong, ánh mắt nhìn Viên Minh lộ ra vẻ khẩn cầu.

"Vạn minh chủ là muốn ta ra mặt nói động Kim Sào tiền bối?" Viên Minh khẽ nhíu mày.

"Viên thần sứ đã từng cứu mạng ta ở Tam Tiên đảo, Kim Sào tiền bối cũng từng nhận ân tình của ngươi, ngươi ra mặt rất hợp lý. Chỉ là Viên thần sứ yên tâm, chỉ cần nói động được Kim Sào tiền bối, còn giá cả thế nào Đông Hải Minh chúng ta nguyện đền bù tổn thất cho ngươi. Coi như thần sứ có yêu cầu khác chúng ta sẽ đáp ứng được." Vạn Thiên Nhân đứng dậy chắp tay, thành khẩn nói.

"Mà thôi, ta thử nói thay ngươi một lần, nhưng không đảm bảo có thể nói động được Kim Sào tiền bối." Viên Minh thở dài một tiếng, đồng ý thỉnh cầu của Vạn Thiên Nhân.

Vạn Thiên Nhân mừng rỡ, lấy một cọng lông vũ vẫn luôn cháy rực ra, rót linh lực vào.

Sau một lát, cọng lông vũ rời tay, ngọn lửa trên lông vũ bùng lớn lên ngưng tụ thành hư ảnh Kim Sào giữa không trung.

"Vì sao vận dụng hỏa linh?" Kim Sào nhìn quanh, thấy bản thân ở một gian tĩnh thất, còn có Viên Minh ở bên bèn nghi hoặc.

Vạn Thiên Nhân tranh thủ nói qua tình huống trước mắt cùng thỉnh cầu của mình.

Kim Sào nghe xong cũng không lộ ra vẻ nôn nóng gì, thế nhưng ánh mắt ông ta lại nhanh chóng rơi xuống người Viên Minh.

"Vạn Thiên Nhân, ngươi đi ra ngoài trước, để ta nói chuyện riêng với Viên tiểu hữu." Kim Sào nhàn nhạt phân phó nói.

Vạn Thiên Nhân gật gật đầu, chẳng qua lúc quay người đi y bèn lặng lẽ truyền âm cho Viên Minh.

"Viên thần sứ, hết thảy nhờ cậy ngươi."

Viên Minh khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng. Đến khi Vạn Thiên Nhân rời đi, hắn định mở miệng thì đã bị Kim Sào cắt ngang.

"Ta biết ý định của Vạn Thiên Nhân, chẳng qua là nhờ ngươi thuyết phục ta. Không cần nói lời thừa, ta quả thật không muốn tham dự việc này, nhưng nếu Viên tiểu hữu chịu đáp ứng ta một điều kiện, muốn ta ra tay cũng không thể không được." Kim Sào cười nói.

"Mời tiền bối cứ nói." Viên Minh gật gật đầu.

"Trước khi nói, có mấy vấn đề nhỏ muốn hỏi Viên tiểu hữu. Tiểu hữu tu luyện đến này hẳn tuổi tác chưa tới một trăm?" Kim Sào vui vẻ hỏi.

"Chưa tới."

"Vậy, đã từng có hôn phối?" Kim Sào nhìn Viên Minh từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy tán thưởng.

"Chưa từng." Viên Minh lắc đầu, lòng càng thêm nghi hoặc.

"Trên Tam Tiên đảo, có lẽ tiểu hữu cũng đã gặp tiểu nữ Kim Vân, không biết thấy nàng thế nào?" Kim Sào hỏi dò.

" Kim Vân tiên tử làm việc quang minh, thiên tư hơn người, dù gặp tuyệt cảnh vẫn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết tấn chức Nguyên Anh. Phần tâm tính này khiến ta rất khâm phục, không hổ danh là ái nữ của Kim Sào tiền bối, rất giống phong phạm của ngài." Tuy rằng trong lòng đầy hoang mang nhưng Viên Minh cũng không ngại thổi phồng một chút.

Kim Sào nghe vậy vô cùng hài lòng, ánh mắt nhìn qua một chỗ không người bên trái mình, như thể đang nhìn ai đó.

"Tiểu nữ quả là có thiên tư nhưng so ra kém Viên tiểu hữu kỳ tài ngút trời. Ta không thể bảo vệ nàng cả đời, ngày sau tu hành nếu có người ở bên cạnh chỉ điểm nâng đỡ, cùng dìu dắt nàng đi lên đại đạo thì ta mới có thể yên tâm. Không biết ý của Viên tiểu hữu thế nào?" Kim Sào chuyển mắt hỏi.

"Ý của Kim Sào tiền bối là gì?" Viên Minh sững sờ.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng ngay khi hắn vừa hỏi thì đã nghe hai tiếng hờn dỗi vang lên, một ở chỗ hỏa linh trước mặt, còn một là ở Thâu Thiên đỉnh ẩn trong người hắn.

"Ý tứ là ngươi có nguyện ý kết thành đạo lữ với tiểu nữ, cả đời làm bạn kề cận nhau?" Kim Sào đi thẳng vào vấn đề.

Viên Minh trợn mắt không dám tin vào tai mình, nhưng sau đó hắn chợt kinh sợ, như nhớ cái gì đó mà vội vàng lắc đầu.

"Đa tạ ý tốt của Kim Sào, chỉ là ... trong lòng ta đã có nơi thuộc về rồi." Viên Minh nghiêm mặt nói.

Nghe vậy, Kim Sào vốn đang vui vẻ chợt trầm mặt xuống, định nói thêm gì nữa, lại nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh mình.

"Đã như vậy thì quên đi, ta lại có yêu cầu khác. Giao cho ta Cửu Cung Hàn Nguyệt giới kia, ta ra tay giúp ngươi một lần. Nếu ngươi không muốn thì coi như xong vậy." Sau một lát, Kim Sào không vui lắc lầu, lãnh đạm nói.

"Vậy thật tốt, vãn bối đồng ý yêu cầu này, xin hỏi làm sao giao giới chỉ cho ngài?" Viên Minh thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng hắn không nỡ bỏ Hàn Nguyệt giới nhưng dù sao đây cũng chỉ là linh bảo phỏng chế, nếu Vạn Thiên Nhân đã hứa đền bù đền bù tổn thất, kết hợp với thực lực của mình thì hẳn y cũng sẽ cũng không dám đổi ý. Thứ hai nữa là hắn cũng có thù với Bạch Cốt tôn giả, diệt được Vu Nguyệt giáo ở Đông Hải chính là mục tiêu hàng đầu của hắn lúc này. Dù không được đền bù tổn thất thì có lẽ hắn cũng sẽ đồng ý với yêu cầu của Kim Sào.

Đương nhiên, yêu cầu kết thành đạo lữ với Vân Tiên Tử kia... vẫn nên bỏ đi.

"Sau mười ngày nữa, ta cùng Kim Vân sẽ đến chỗ ngươi. Đến lúc đó có thể giao giới chỉ trực tiếp cho ta." Kim Sào nói xong bèn lập tức biến mất. Cọng lông hỏa linh lơ lửng giữa không trung cũng bị tắt lửa, vô lực khẽ bay xuống đất.

Thấy vậy Viên Minh thở phào, nhặt hỏa linh lên đi ra khỏi tĩnh thất.

Ngoài phòng, Vạn Thiên Nhân đã đợi lâu, thấy Viên Minh đi ra bèn đưa mắt hỏi thăm.

"May mắn không làm nhục mệnh." Viên Minh khẽ gật đầu với y.

Vạn Thiên Nhân mừng rỡ hỏi rõ giá cả với Viên Minh xong, tỏ vẻ sẽ cố gắng tìm kiếm một kiện linh bảo phỏng chế tương đương đền bù. Sau đó y bèn bắt tay liên hệ một đám Nguyên Anh Đông Hải Minh chuẩn bị hội nghị để Viên Minh đích thân ra mặt nói rõ kế hoạch của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận