Tiên Giả

Chương 156: Luyện kiếm

Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua.

Bên trong khách sạn, Viên Minh chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt sáng ngời.

Ba động pháp lực trên người lại mạnh thêm không ít, Cửu Nguyên quyết phối hợp với Bồi Nguyên đan, cộng thêm linh hương kia hỗ trợ làm pháp lực tăng lên rất nhanh, chỉ chưa tới hai ngày đã bằng nửa tháng khổ tu lúc trước.

Như vậy, công dụng gốc của loại Thanh Huyền hương này rất có thể là để hỗ trợ tu sĩ cao cấp tu luyện, hoặc là tông môn dùng khi cúng tế.

Nói thế bởi mỗi lần tu luyện sẽ không chỉ tốn một nén hương, như vậy mỗi lần tu luyện là tiêu mất mấy linh thạch, đó không phải là con số mà những môn phái nhỏ có thể chịu nổi.

Ở vùng đất hoang sơ Nam Cương này, số người có tài lực cũng không nhiều, khó trách lão đạo kia lại buôn bán khó khăn như vậy.

Dựa theo ước định, hôm nay hắn đã có thể tới lấy mặt nạ Thiên Cơ, không biết Hỏa Luyện đại sư luyện chế có thành công không.

Viên Minh trả phòng khách sạn rồi đi đến cửa hàng pháp khí của Hỏa Luyện đại sư.

Đối phương đã biết thân phận của mình nên hắn lần này cũng không cố sức che che giấu giấu.

“Ha ha, đạo hữu tới thật đúng lúc, mặt nạ Thiên Cơ đã được luyện chế xong, may mắn không làm nhục mệnh.” Không đợi Viên Minh lên tiếng, đại hán trọc đầu đã ha ha cười nói.

“Đa tạ! Hỏa Luyện đại sư không có trong tiệm sao?” Viên Minh nghe vậy mới an lòng.

“À, gia sư đang bận việc ở gian trong. Mời đạo hữu xem qua.” Nói xong, đại hán trọc đầu lấy một hộp gỗ từ dưới quầy rồi đưa tới.

Viên Minh mở hộp ra, thấy bên trong là một tấm mặt nạ màu trắng đục rất mỏng, bề mặt cực kỳ mềm mại, sờ vào cảm giác không khác mặt người bao nhiêu.

Hắn cầm lên áp thử vào mặt, thấy kích cỡ cực kỳ phù hợp, hầu như không cảm giác được sự tồn tại của tấm mặt nạ.

“Gia sư nói đạo hữu vận khí không tệ, luyện khí lần này khá thành công, tấm mặt nạ Thiên Cơ này có thể sử dụng đúng ba lần nên đạo hữu cũng phải cân nhắc dùng cẩn thận.” Đại hán trọc đầu nói thêm.

“Cái gì? Chỉ dùng được ba lần?” Đáy mắt Viên Minh hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Đạo hữu không biết sao? Mặt nạ Thiên Cơ vốn là pháp khí tiêu hao, vật liệu chính của thứ này là da mặt Nhân Diện quỷ chu. Đó chỉ là vật liệu từ hung thú cấp một, ẩn chứa linh lực quá ít, có thể biến hóa ba lần đã tốt lắm rồi.” Đại hán trọc đầu giải thích.

Viên Minh im lặng.

Cửa hàng pháp khí được mở ra để đón khách tới mua bán, hẳn sẽ không nói dối hắn về chuyện như thế này, thêm nữa, mặt nạ Thiên Cơ được luyện chế từ vật liệu của hung thú cấp một mà lại có hiệu quả kinh người, đến cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không nhìn thấu, nếu còn là vật phẩm vĩnh viễn nữa thì quá bất hợp lý, coi bộ hắn đã hi vọng hơi xa rồi.

Nghĩ tới đây, Viên Minh không nấn ná thêm nữa, thanh toán nốt nửa phần phí luyện chế rồi cầm mặt nạ Thiên Cơ rời đi.

Viên Minh sau đó cũng không ở lại Hắc Nham thành, mà nhanh chóng khởi hành quay trở về Bích La Động.

Suốt quãng đường về Bích La Động, Viên Minh còn lo lắng bị kẻ khác nhòm ngó đánh cướp nên chuẩn bị đủ thứ, kết quả lại là chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vừa về tới Bích La Động, Viên Minh liền đi thẳng tới hậu sơn tìm Tam động chủ.

“Đây là Âm ngọc?” Thấy hắn lấy ra nữa khối ngọc như ý kia, Tam động chủ cũng không khỏi đổi sắc.

“Đúng vậy.” Viên Minh gật đầu đáp.

“Không ngờ ngươi lại có thể tìm được Âm ngọc để thay thế, thứ này xét phẩm cấp thì không thể so với Thiên Niên hàn tinh, nhưng cũng là thứ hiếm có khó tìm, cộng thêm thuộc tính kỳ lạ của nó, coi như ngươi may mắn. Có điều ngươi phải chú ý, sử dụng loại pháp khí này trong thời gian dài sẽ làm thần hồn ngươi bị thương tổn. Trong lúc luyện chế ta sẽ tìm cách giảm uy lực phản phệ xuống, nhưng ngươi vẫn phải chú ý.” Sau khi quan sát kỹ Âm ngọc mà Viên Minh mang về, Tam động chủ khẽ rờ cằm, dặn dò.

“Vậy xin làm phiền Tam động chủ.” Viên Minh ôm quyền nói.

“Đi theo ta.” Dứt lời, Tam động chủ liền đứng dậy, dẫn Viên Minh đi tới tiểu viện hậu đường.

Bước vào hậu đường, Viên Minh liếc mắt liền thấy một lò rèn đúc đen như mực, kiểu dáng khá giống cái của Hắc Mộc đại sư, trên bề mặt cũng được khắc họa rất nhiều hoa văn khó hiểu.

Tam động chủ bước tới trước lò rèn, chọn một ít nhiên liệu như than đá, lưu huỳnh từ kệ ở bên cạnh rồi bỏ chúng vào trong lò.

Tiếp đó, nàng đưa tay bấm pháp quyết rồi áp tay lên trên lò.

Chớp mắt sau đó, một ánh lửa lửa từ lòng bàn tay nàng bừng lên, lan tràn như dung nham núi lửa, đốt sáng toàn bộ hoa văn trên thân lò.

Vô số những đường rãnh sáng đỏ từ khắp xung quanh tụ lại rồi tiến hết vào trong thân lò, ngưng tụ thành quả cầu lửa cháy hừng hực, đốt cháy lòng lò.

Một làn khí nóng rát từ trong lòng đột ngột phóng ra, kéo theo sóng khí thổi cho Viên Minh căng cả da mặt, khiến hắn theo bản năng lùi về phía sau một chút.

Trong khi đó, Tam động chủ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề có phản ứng gì.

Hỏa Sàm Nhi đang ngồi xổm trên đầu vai nàng lại ngẩng đầu lên, trầm eo xuống, vươn vai duỗi lưng một cái như đang vô cùng thoải mái.

“Đưa kiếm cho ta.” Tam động chủ nói.

Viên Minh nghe vậy, lập tức đưa hai tay dâng Thanh Ngư kiếm lên.

Hỏa Sàm Nhi thì bò theo cánh tay, leo lên đầu vai hắn.

Chỉ thấy Tam động chủ vung tay lên, phần niêm phong cửa lò liền bị mở ra, một đám lửa ào ạt bùng lên như nước lũ gặp đê vỡ.

Nàng giơ bàn tay lên, cách không đè xuống một cái tới phía ngọn lửa mới vọt ra kia, tức thì một cỗ pháp lực vô hình liền ép ngọn lửa lui vào bên trong lò.

Ngay sau đó, nàng dùng pháp lực nâng Thanh Ngư kiếm lên, đoạn chậm rãi đưa nó vào trong lò lửa.

Thanh Ngư kiếm vừa tiến vào giữa lò lửa, lập tức bị đám lửa cháy rực bao quanh, từng lưỡi lửa giống như phát hiện ra mỹ thực, nhao nhao liếm lên thân kiếm.

Đang lúc cảm thấy kỳ quái, lúc quay qua xem, Viên Minh mới mới phát hiện Tam động chủ đang thi triển thủ đoạn, tận lực điều khiển ngọn lửa lưu chuyển.

“Người chắc là có Hỏa linh căn, ngày thường lúc tu luyện có thể chọn một môn thuật pháp thuộc tính Hỏa, luyện tập thuật điều khiển hỏa diễm, điều này rất cần cho một luyện khí sư.” Lời dặn dò của Tam động chủ vang lên bên tai Viên Minh.

Viên Minh vô thức định nói mình có tu luyện rồi, nhưng hắn kịp thời ngưng lại.

Chưa nói tới nguồn gốc thuật pháp của hắn có vấn đề, chỉ riêng loại thuật pháp bá đạo Nhiên Bạo thuật kia đã rất khác so với thuật khống hỏa, ngự hỏa, nếu thực sự dùng nó, e là sẽ khiến cho lò rèn nổ banh chành mất.

“Vâng.” Viên Minh gật đầu đáp.

“Dung luyện lần hai, sức lửa là tối quan trọng, ngươi nhìn kỹ này.” Tam động chủ nói.

Kỳ thực không cần nàng nhắc nhở, Viên Minh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội quan sát hiếm có thế này.

Tam động chủ nói xong câu đó liền không nói chuyện tiếp nữa, chỉ chuyên tâm điều khiển ngọn lửa và nhiệt độ trong lò.

Thanh Ngư kiếm dù sao cũng là dung luyện lần thứ hai, khác với lần đầu dung luyện. Nếu lần đầu chỉ cần làm nóng chảy tất cả vật liệu, loại bỏ tạp chất rồi dung hợp chúng lại với nhau, lần thứ hai lại yêu cầu phải nung khô kiếm tới trạng thái hình tồn khí tán.

Một khi vượt quá ngưỡng của trạng thái này, khí hình của Thanh Ngư kiếm sẽ nóng chảy, mất đi kết cấu kiên cố nguyên bản, nhưng nếu không thể đạt tới thì không cách nào dung nhập Âm ngọc vào trong đó.

Viên Minh hiểu rõ nguyên lý này, nhưng với công lực hiện tại của hắn, nếu bảo vào làm thật thì vẫn không cách nào làm nổi.

Sau khi bị đốt nóng khoảng một khắc đồng hồ, nhiệt độ trong lò đột nhiên tăng cao, quanh thân Thanh Ngư kiếm tỏa ra ba tầng ánh sáng, theo thứ tự từ trong ra ngoài lần lượt là trắng lóa, vàng kim và đỏ tươi.

“Âm ngọc.” Tam động chủ nhíu mày nói.

Viên Minh lập tức đưa hai tay dâng lên.

Tam động chủ một tay tiếp nhận Âm Ngọc, tay kia vuốt cánh cửa bịt kín lò đúc.

Cánh cửa bịt kín thân lò lại lần nữa mở ra, sóng khí còn nóng hơn trước “phừng” một tiếng bừng lên, nhưng ngọn lửa vẫn bị Tam động chủ khống chế ở nguyên trong lò.

Ngay sau đó, nàng ngoắc tay một cái, một sợi pháp lực từ đó kéo Thanh Ngư kiếm ra, đặt nó lên trên bệ rèn.

Gần như cùng lúc đó, Tam động chủ đưa cánh tay cầm Âm ngọc ấn xuống phía Thanh Ngư kiếm.

“Xèo…”

Cùng thanh âm nho nhỏ vang lên, một đám khói trắng mịt mù bốc lên, che khuất tầm mắt Viên Minh.

Hắn chỉ thấy Tam động chủ đóng cửa lò lại, một tay nhấc búa rèn lên rồi đập xuống bệ rèn.

“Bang, bang, bang…”

Những tiếng quai búa liên tiếp vang lên, nhưng từ đó lại không thấy hoa lửa bắn ra, mà chỉ thấy những vòng sáng theo từng nhịp búa tỏa ra.

Bên trong đám hơi nước mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ thấy một bóng dáng uyển chuyển với động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, không hề cho người ta cảm giác thô lậu cục mịch.

Viên Minh đưa pháp lực tập trung vào hai mặt, tập trung nhìn lại, tức thì thị lực tăng lên rất nhiều.

Hắn lúc này mới nhìn rõ khi Tam động chủ nện búa, bên trên Thanh Ngư kiếm ngoài ánh cầu vồng lóe lên, còn có một tầng ngọc phấn màu trắng rất mỏng bao phủ, hơn nữa bất kể chấn động thế nào, tầng ngọc phấn này vẫn thủy chung bao quanh thân kiếm, không hề tiêu tán.

Sau mỗi búa của Tam động chủ đều sẽ có một ít ngọc phấn chui vào trong thân kiếm rồi dung hợp với nó.

Mà sau mỗi lần dung hợp, hào quang trên thân kiếm sẽ thu liễm lại một chút, sức nóng trên đó cũng giảm đi một ít.

Lúc này chỉ thấy Tam động chủ quai búa càng lúc càng nhanh, tiếng nện búa “bang bang” bắt đầu nối liền không dứt.

Viên Minh nhìn mà hoa cả mắt, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thán phục, không nói tới việc liên tục nện búa nhiều lần như thế, chỉ tính tốc độ kia thôi, hắn tạm thời chỉ có nước hít khói.

Nhưng Viên Minh có thể hiểu rõ, nguyên do khiến Tam động chủ đột ngột tăng tốc là muốn dùng cách nện búa liên tục để duy trì nhiệt độ trên thân kiếm, từ đó đảm bảo toàn bộ bột Âm ngọc đều dung nhập vào trong thân kiếm.

Đúng lúc này, một tiếng hô lớn từ mặt trước chỗ bên ngoài viện truyền tới: “Tam động chủ có trong không ạ, Đại động chủ lệnh cho đệ tử tới đây mời ngài qua, có việc gấp cần bàn bạc.”

“Sao lại không đúng lúc thế này?” Viên Minh nhướng mày, lo lắng Tam động chủ sẽ bị phân tâm.

Lời mời tới bàn việc gấp của Đại động chủ, hiển nhiên không phải là thứ mà chuyện của một gã đệ tử ký danh nho nhỏ có thể so bì, nếu Tam động chủ cứ thế ngưng lại, vậy coi như là phí công nhọc sức, không nói tới việc bao nhiêu linh tài mà hắn vất vả mới kiếm được sẽ tan thành mây khói, mà Thanh Ngư kiếm e là cũng sẽ mất đi khả năng tấn cấp.

Cũng may Tam động chủ lại không hề ngưng thao tác một chút nào, giống không hề nghe thấy, cũng chẳng bị phân tâm chút nào.

Người bên ngoài hình như nghe được động tĩnh bên trong, sợ người trong đó không nghe được, bèn vận pháp lực hô lớn hơn, thanh âm lập tức truyền vào càng rõ ràng hơn.

Nhưng Tam động chủ vẫn tiếp tục vung búa liên tiếp, tựa như chẳng có bất cứ chuyện gì có thể quấy rầy nàng.

Viên Minh thấy thế mới yên lòng.

Hắn ầm thầm nhẩm đến, mãi tới búa thứ ba ngàn sáu trăm tám mươi mốt, tiếng nện búa mới dừng lại, đám hơi nước mịt mù khắp xung quanh cũng đã tiêu tán từ lâu.

Tam động chủ đặt búa rèn xuống, một tay nắm Thanh Ngư kiếm mới tinh đưa lên trước người quan sát.

Chỉ thấy ngoại hình thanh kiếm không thay đổi nhiều, nhưng phần thân kiếm màu xanh lúc này lại có thêm rất nhiều chấm nhỏ màu trắng, trông tựa như những bông tuyết rơi trên nền trời xanh thẳm, lại giống như bầu trời đầy sao, mỹ lệ huyền ảo hơn trước rất nhiều.

Viên Minh sáng mắt lên nhìn, phát hiện trên thân kiếm lờ mờ có những tia hàn khí màu trắng tỏa ra ngoài.

“Thành công rồi ạ?” Hắn không nhịn được hỏi.

“Vật liệu dung hợp không tệ, thuộc tính của Âm ngọc cũng cực kỳ phù hợp với Thanh Ngư kiếm, chỉ cần sau đây khắc phù quán linh không có vấn đề thì thanh kiếm này ít nhất cũng là pháp khí trung phẩm.” Tam động chủ hài lòng nói.

“Đa tạ Tam động chủ.” Viên Minh nghe thế, lập tức chắp tay cúi đầu, chân thành cám ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận