Tiên Giả

Chương 199: Mê vụ

Bóng người mông lung nâng hai tay bấm niệm pháp quyết thi pháp, theo đó viên bảo thạch màu đen chậm rãi hạ xuống, khảm lên lỗ hổng trên nắp ấm một cách vô cùng chính xác và vừa vặn.

Một tia sáng đen từ viên bảo thạch màu đen phóng ra, dung nhập vào cái nắp màu đen, sau đó còn tràn cả vào trong ấm.

Cả Trấn Hồ hồ tỏa ra một vầng hào quang lấp lánh, ánh sáng đen bên trên bừng sáng phát ra từng tiếng reo lảnh lót giống như đang vui mừng đón chào bộ phận lạc mất nhiều năm quay về.

Trên mặt bóng người mông lung cũng lộ nét mừng, nàng lại lần nữa bấm niệm pháp quyết thi pháo, tức thì ánh sáng đen dày đặc từ bên trong viên bảo thạch tỏa ra, hình thành một bộ đồ án kỳ dị chuyển động rất nhanh ở xung quanh.

Những điểm sáng bên trên Trấn Hồn hô cũng chuyển động theo, không ngừng phát những tiếng “xùy xùy” trong không khí.

Sau mấy nhịp thở, tất cả ánh sáng đen và những chuyển động kỳ lạ trên đều biến mất, đồng thời một hạt châu màu bạc sáng lấp lánh từ miệng ấm bay ra. Hạt châu này được cấu thành từ hồn lực, thoạt nhìn giống như một viên thuốc.

Bóng người mông lung há miệng hút vào. Viên châu màu bạc liền bay vụt về, chui vào trong miệng nàng.

Từng tia sáng bạc từ trong bóng người mông lung bắn ra, thân thể nàng nhanh chóng ngưng thực, hóa thành một thiếu nữ thân vận váy lụa trắng, tóc dài như thác, trên mặt mang mạng che khiến người ta không thấy rõ dung mạo.

Thiếu nữ váy lụa vận động thân thể một chút rồi gật đầu hài lòng.

“Meoooo” Con mèo bạc kia nhảy phóc tới, cọ cọ vào chân thiếu nữ váy lụa.

“Quả Quả ngoan.” Thiếu nữ váy lụa xoa xoa cái đầu xù của mèo bạc, trông nàng lúc này không khác gì thân thể máu thịt thật.

Nàng nhấc tay vẫy khẽ, tức thì Trấn Hồn hồ liền từ pháp trận màu đen bắn ra, treo lơ lửng trước người nàng.

Trấn Hồn hồ vừa rời khỏi khu vực pháp trận, pháp trận màu đen liền bắt đầu vặn vẹo, hóa thành vô số tia sáng đen rồi sụp đổ.

Thiếu nữ váy lụa lộ vẻ kinh ngạc xong cũng không quá bận tâm, nhanh chóng cầm theo Trấn Hồ hồ bước ra bên ngoài.

“Quả Quả, ta suýt thì quên mất, quả trứng màu kia coi bộ không phải phàm vật, không để nó lại, ngươi qua lấy nó tới đây.” Nàng nghĩ tới một chuyện, bèn bảo mèo bạc.

Mèo bạc kêu một tiếng meo, xong hóa thành một cái bóng màu bạc phóng qua.

Cùng lúc này, đằng trước sơn môn Bích La Động, đại trưởng lão Trần Thương Khung đang đánh giết cùng Âu Cát và bốn tên tu sĩ Kết Đan kỳ, chợt cảm thấy ngón tay đau nhức, nhìn xuống bỗng thấy chiếc nhân màu đen trên tay thình lình vỡ thành năm, bảy mảnh rơi xuống dưới.

Hắn quay phắt người nhìn về phía sau núi, sắc mặt vô cùng kinh sợ, đoạn lập tức bỏ qua bốn người, bay thẳng về phía sau núi.

“Chạy đi đâu!” Đám Âu Cát tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn ra tay ngăn cản theo bản năng.

“Cút đi!”

Bốn tia sáng màu máu từ mi tâm Trần Thương Khung bắn ra, chui vào đám huyết vân của y. Huyết vân quay cuồng một hồi, ngay sau đó bốn con huyết bức cực lớn sải cánh dài mấy trượng từ trong đó bay ra, mang theo khí thế mạnh mẽ bức người vọt nhanh tới phía bốn người.

Đám Âu Cát có vẻ khá sợ việc để huyết bức chạm vào người nên vội vàng lách mình tránh né.

Trần Thương Khung thừa dịp lắc người một cái chui vào trong huyết vân, Huyết vân ào ào phun trào, chỉ trong chớp mắt đã lần nữa hóa thành một con huyết long khổng lồ. Huyết long hung hăng xông phá hàng rào bốn người, xong liền nhanh như điện chớp gấp rút phóng tới phía sau núi.

Bên trong Bích La động, Cát Hạo không rõ sống chết đang nằm trên đất.

Thiếu nữ váy lụa đi tới cạnh hai con nhân tiêu, lắc lắc Trấn Hồn hồ tung tay, đồng thời miệng khẽ tụng niệm một câu chú ngữ khó hiểu.

Nắp ấm bay vụt lên, nằm lơ lửng trên đầu hai nhân tiêu, sau khi quay tít một vòng liền phóng ra một lực hút kinh người.

Mi tâm hai nhân tiêu nứt vỡ, tiếp đó hai viên hồn châu màu đen từ đó bắn ra rồi cùng rơi vào trong nắp ấm.

Thiếu nữ váy lụa trong mắt lộ vẻ vui mừng, ngay sau đó bỗng ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài: “Nhanh vậy đã phát hiện rồi sao, ái chà, không dễ chơi, đi mau!”

Trong rừng rậm bên ngoài động phủ, sương mù bên cạnh Viên Minh khẽ động, tiếp đó con chim sẻ lúc trước bay tới đáp lên đầu vai hắn, há mỏ nói nhỏ: “Tên kia trở về, ngươi đi trước đi.”

Viên Minh nghe vậy giật mình, lập tức điều khiển hồn nha bên ngoài khu vực sương trắng nhìn về khu vực quảng trường phía trước núi.

Chỉ thấy giữa không trung có một dải huyết ảnh khí thế bàng bạc đang dùng tốc độ nhanh như điện chớp bay về phía này, chỉ qua mấy nhịp thở nó đã tới gần khu vực sau núi.

Khí tức bao trùm trời đất cuốn tới khiến toàn bộ chim chóc rắn rết sau núi không những hoảng sợ cực độ, mà còn không thể động đậy vì bị khí tức này áp chế.

Khi cảm nhận được cỗ khí tức cực kỳ to lớn kia, Viên Minh cũng đồng thời phải chịu một cảm giác áp bách chưa từng có.

Hắn liếc mắt nhìn về cửa Bích La động nơi Tịch Ảnh đang ở, lại nhìn về hướng đại trưởng lão đang tới, ánh mắt nghi ngại rất nhanh trở nên kiên định.

Viên Minh nâng một tay bấm niệm pháp quyết, dùng Khu Vật thuật điều động lư hương bay về phía đại trưởng lão. Sau khi bay được nửa đường, lư hương đột nhiên bẻ hướng bay sang một phía khác, sau một lát lại lần nữa thay đổi phương hướng.

Cứ như thế một hồi, sương mù trắng trong không khí tại phạm vi mười dặm liền dày đặc lên gấp mấy lần, bắt đầu đông đặc lại như sắp chuyển thể rắn, che kín toàn bộ tầm mắt.

Trưởng lão lúc này đang nổi trận lôi đình điều khiển huyết long dừng trên không phía sau núi, chỉ có điều là phía trước đã bị sương trắng dày đặc che phủ, cơ bản không cách nào nhìn rõ đường phía trước.

Trần Thương Khung nhíu mày phóng thần thức tỏa ra khắp bốn phía xung quanh.

“Ể?”

Vừa đẩy thần thức ra, y không khỏi kinh ngạc ồ lên.

Đám sương trắng dày đặc trước mắt này không ngờ còn có thể che đậy thần thức, thần thức y vừa phóng ra giống như rơi vào trong đầm lầy, bị lún dính khó mà tỏa ra được.

“Trò mèo!”

Y đột nhiên duỗi hai tay, hai ống tay áo liền phồng lên rồi ù ù rung động.

Hai ống tay áo như có thanh long cuồn cuồn vặn mình, gió lốc từ đó ào ào phóng ra, chỉ nháy mắt đã thổi tan sương trắng trong phạm vi mấy chục trượng trước người.

Tầm nhìn trước mắt vừa mở ra, đại trưởng lão vội vàng xông qua.

Nhưng y còn chưa chạy được mấy bước liền kinh ngạc phát hiện bốn phía lại lần nữa bị sương mù cuồn cuộn che khuất, khoảng không trước mắt mấy trượng lại bắt đầu mờ dần đi trở thành một vùng mờ ảo.

Y lúc này cần nhất chính là tranh thủ thời gian trở lại động phủ, thế nhưng quanh người lại chẳng nhìn rõ thứ gì, cộng thêm việc thần thức bị hạn chế, ngay cả phương hướng cũng không thể phân rõ, tùy tiện chạy loạn lại lo bị kẻ đoạt bảo đánh lén.

Y trầm mặt suy tính một lúc, xong liền kẹp hai ngón tay điểm lên mi tâm, tức thì chỗ trán hiện lên một đường vân đỏ sậm hình con dơi. Từ đường vân, một vòng sáng màu đỏ như sóng nước tỏa rộng ra khắp bốn phía xung quanh.

Dưới sự gia trì của bí thuật thần niệm, thần thức vốn chỉ có thể dò xét phạm vi năm trượng xung quanh lập tức khuếch tán ra phạm vi gần một dặm.

“Lực cản lại cường hãn như vậy?” Y không khỏi lần nữa cảm thấy kinh ngạc.

Dưới tình huống bình thường, thần thức của y dù không dùng bí thuật cũng có thể dễ dàng bao trùm mười dặm, sau khi vận dụng bí thuật còn có thể tỏa rộng ra gấp mười lần.

Thế mà bây giờ lại chỉ có thể dò xét một khoảng chưa tới một dặm?

Đúng lúc này, thần niệm của y ở một hướng nào đó đột nhiên có cảm giác.

Trần Thương Khung xoay mặt quét ngang, vừa trừng mắt quát lớn vừa đưa một tay kết pháp quyết, theo đó trên hai tròng mắt bừng lên một vầng sáng màu bạc, rồi một luồng sáng từ trong mắt y bất thình lình bắn ra.

Huyết ảnh khủng bố khổng lồ sau người y lập tức tạo thế như giương cung bắn tên.

“Viu” “viu” “viu”!

Bảy, tám đạo lực lượng thần hồn nhưng tụ thành những mũi tên màu đỏ sẫm xé gió bay ra, chỉ khoảng hai nhịp thở đã vọt đi hơn trăm trượng, mà nơi chúng tập trung đâm tới rõ ràng khu vực mười trượng quanh Viên Minh.

Trong đó còn có một mũi tên dường như ngắm thẳng vào Viên Minh đang nấp sau gốc cây.

Có điều Viên Minh hiện giờ cả tầm mắt lẫn thần thức cũng bị đám sương dày đặc này che khuất, chẳng hề phát giác ra đòn tấn công của đại trưởng lão.

Mãi tới khi mũi tên thần hồn kia chỉ còn cách mấy chục trượng, hắn mới cảm giác được, ngay tiếp đó vừa rùng mình kinh hãi vừa tức tốc nhảy sang một bên.

Cùng lúc đó, ở phần ngực chiếc áo khoác màu xám mà hắn mặc, một cái cúc áo bằng bạch ngọc to bằng ngón cái bỗng tỏa ánh sáng trắng, phóng ra một màn sáng mờ đục màu trắng bạc ngăn trước người Viên Minh.

Chớp mắt tiếp theo, mũi tên màu màu xuyên qua màn sáng màu trắng bạc. v.

Chiếc cúc áo bạch ngọc kia bắn ra vô số tia sáng, khuấy lên một hồi ba động thần hồn dữ dội.

Viên Minh tuy chỉ bị dư ba quét trúng nhưng vẫn lập tức cảm giác đầu óc choáng váng như bị người đập búa tạ vào đầu, cả người lắc lư xém chút ngã xuống.

May mắn là bên trên lư hương mà hắn đang nâng trên tay lập tức có hào quang dịu mắt nổi lên, tiếp đó là một dòng noãn lưu nhanh chóng tràn vào trong đầu, trong nháy mắt đã giúp thần hồn đang chấn động của hắn bình tĩnh lại.

Viên Minh âm thầm kinh hãi không thôi. Hồn tu Kết Đan kỳ tấn công một tu sĩ Luyện Khí kỳ thực sự chẳng khác gì cầm đá ném trứng, chỉ cần quẹt trúng một chút thôi là cũng có thể xoắn nát thần hồn của hắn.

Nếu không phải hắn mặc tấm áo choàng có thể che giấu khí tức, che đậy thần thức kia, cộng thêm việc đốt Vụ hương thì lấy trình độ tu hồn của Trần Thương Khung, hắn cơ bản không chỗ che thân, đối phương chỉ cần nhấc tay là có thể khiến hắn hồn tiêu đạo vẫn.

Viên Minh không dám do dự mảy may, lập tức kích phát đai ngọc bên hông sáng lên, đồng thời vận chuyển Phong Tiệp thuật, nhanh chạy trốn về phía sang. Con chim sẻ kia cũng nhanh chóng bay theo Viên Minh.

Thân ảnh hắn vừa chui vào trong sương trắng dày đặc, thân hình Trần Thương Khung liền xuất hiện ở chỗ Viên Minh vừa dừng chân.

Đợt ba động thần hồn vừa rồi rốt cuộc đã bị Trần Thương Khung cảm ứng được, y nheo mắt nhìn về phía Viên Minh rút đi, miệng hừ lạnh.

Thần niệm của y truy tra nhanh hơn tốc độ chạy trốn của Viên Minh, không đợi Viên Minh chạy quá một dặm đã bị y khóa chặt vị trí.

Ngay khi y định một lần nữa dùng Huyết Hồn thuật phát động tấn công, tầm mắt y bỗng mờ đi, cả người cảm giác choáng váng kịch liệt, thân thể run rẩy, nhất thời đứng không vững.

Trần Thương Khung lập tức quát khẽ, khí thể toàn thân đột nhiên tăng vọt, cảm giác mê muội vừa rồi lập tức tan biến.

Y quét mắt nhìn mặt đất xung quanh, phát hiện trên đất cách đó không xa có cắm loạn bảy, tám cây hương đang tỏa khói lượn lờ, kéo theo một mùi hương rất đặc biệt.

“Mê hương?” Trần Thương Khung không khỏi nhíu mày.

Đợi khi y giật mình hoàn hồn, đạo khí tức mà y vừa khóa chặt kia đã chạy ra khỏi phạm vi mà thần thức y có thể thăm dò, không cách nào có thể truy tra tiếp được.

Để một tiểu bối có tu vi thấp hơn mình rất nhiều trốn ra khỏi lòng bàn tay khiến trong lòng y nổi lên một ngọn lửa giận vô hình.

Trần Thương Khung không biết phải xả giận thế nào, chỉ đành hít sâu một hơi, đè nén cục tức trong lòng, tỉnh táo lại liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Nhưng quanh người y chỉ là mênh mông sương mù, đến nửa bóng người cũng chẳng thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận