Tiên Giả

Chương 861: Người áo bào đen

“Ta biết sẽ có người trong chư vị hoài nghi sự giải thích của Mộ mỗ, nhưng liên quan đến bí ẩn của Hung Chú tế đàn, thì không cách nào tường thuật ở chỗ này được, mời chư vị tự hành cân nhắc, có một chuyện khác nữa Mộ mỗ muốn sớm nói rõ ràng, cái Hung Chú Tế Đàn này cố nhiên là lợi khí giết người, nhưng nó cũng nguy hại cực lớn, chủ của nó qua các đời không biết sao đa số đều hãm sâu vào vận rủi, không phải vẫn lạc thì chính là trọng thương, nếu không phải người mang đại khí vận thì không thể chưởng khống bảo vật này, tu sĩ chuẩn bị cạnh tranh còn xin chuẩn bị cân nhắc kỹ lưỡng. Như vậy bắt đầu đấu giá, giá quy định là sáu trăm vạn linh thạch, tăng gái tùy ý!” Mộ Thanh Phong cũng không chút nào che giấu, nói rõ lợi và hại của món vật phẩm đấu giá cuối cùng này xong thì tuyên bố bắt đầu.
Đám người trên khán đài đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời lại không có người nào ra giá.
Mộ Thanh Phong cũng không thèm để ý cái này, nhìn về phía rất nhiều phòng riêng trên tầng thứ năm.
Khi đám người Bạch Uyên, Long Ngữ Hoàn, cùng Chúc Ngu nghe thấy cái tên “Hung Chú Tế Đàn” này, đều liền rất kích động, lúc này cả đám đều không ngoại lệ, mà cùng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào món bảo vật kia.
Người duy nhất không có hứng thú lại là Nam Thượng Phong.
“Không nghĩ tới lần đấu giá hội này, bảo vật áp đáy hòm lại là nó.” Bạch Uyên tự lẩm bẩm.
“không phải nói là bảo vật này đã sớm bị hủy đi trong đại chiến với thú triều tại Vạn Yêu Sơn Mạch lần trước sao? Làm sao lại hiện thân lần nữa?” Chúc Ngu cũng có chút khó có thể tin, truyền âm câu thông cùng những người khác.
“Đó là lời đồn nhảm thôi, ta nghe sư phụ nói , Những người tham chiến tỏng cuộc chiến đó đều bị nguyền rủa, và tất cả họ, bao gồm cả người chủ trước đó, đều chết trong trận chiến, Hung Chú Tế Đàn cũng biến mất, không ngờ sau ngần ấy năm nó lại lưu chuyển đến trong tay của Đông Cực Cung.” Long Ngữ Hoàn lắc đầu nói.
Viên Minh thông qua Viên Quang Thuật, quan sát mấy người Long Ngữ Hoàn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhìn bộ dạng của mấy người kia, giống như cũng nhận ra cái món đấu giá gọi là “Hung Chú Tế Đàn” này thì phải.
Hắn truyền âm hỏi thăm Nam Thượng Phong, nhưng Nam Thượng Phong lại không biết, sau khi gã hỏi thăm Chúc Ngu mới biết được, lai lịch của Hung Chú Tế Đàn này không ai biết được, lần sau cùng nó xuất hiện ở Trung Châu Đại Lục là nằm trong tay một tổ chức sát thủ loại nhỏ tên là “Huyết Y Lâu”.
Dựa vào bảo vật này, Huyết Y Lâu từ một thế lực nhỏ vô danh đã nhanh chóng phát triển, qua có mấy trăm năm mà đã trở thành tổ chức sát thủ số một số hai ở Trung Châu Đại Lục.
Sau khi thế lực cấp tốc khuếch trương, Huyết Y Lâu cũng bắt đầu làm việc không chút kiêng kị, nhưng cuối cùng cũng đá trúng thiết bản, bọn họ đi ám sát một thành viên trọng yếu nào đó của Thái Huyền Môn.
Thế là dưới lửa giận của Thái Huyền Môn, họ phái ra một hơi mấy vị tồn tại Pháp Tướng, hơn chục vị tu sĩ Phản Hư, một lần dẹp yên Huyết Y Lâu, nhưng Hung Chú Tế Đàn thì lại biến mất một cách thần bí.
Sau đó Hung Chú Tế Đàn cũng xuất hiện thêm nhiều lần, người đạt được nó đều nhận được phong quang nhất thời ở Trung Châu đại lục, nhưng rất nhanh đều tao ngộ vận rủi.
Đời chủ nhân cuối cùng của cái tế đàn này là một gã tu sĩ Liệp Yêu ở Vạn Yêu Sơn Mạch, gã đã từng lấy sức một mình săn giết một đầu Yêu tộc cấp sáu, từ đó danh tiếng vang xa.
Nhưng mà trong tao ngộ thú triều lần trước , người kia bị rất nhiều Yêu thú vây công rất thảm, nhưng chẳng biết gã thi triển thủ đoạn gì mà trước khi chết lại đem tu sĩ và Yêu thú ở trong phương viên mấy trăm dặm đều bị nguyền rủa mà chết, chôn cùng bản thân.
Sau đó Hung Chú Tế Đàn lại biến mất một cách thần bí lần nữa, cho tới hôm nay lại xuất hiện.
Viên Minh nghe sự tích li kỳ của món bảo vật này thì trong lòng cũng giật mình, nhìn về trên tế đàn đấu giá, hình như đã có ý động.
“Cái tế đàn này ẩn chứa lực lượng nguyền rủa có chút lợi hại, ta khuyên ngươi vẫn là chớ có động tâm, vật này bây giờ đối với ngươi mà nói chỉ có hại không có ích.” thanh âm của Không vang lên rồi lập tức yên tĩnh lại, hình như nó đang luyện bảo, chỉ dành chút thời gian cấp bách ra nhắc nhở Viên Minh mà thôi.
Viên Minh cũng cân nhắc trong lòng, cuối cùng vẫn là quyết định nghe theo đề nghị của Không, từ bỏ ý nghĩ cạnh tranh.
Viên Minh thì không mua, nhưng những người khác thì lại cạnh tranh kịch liệt.
“Sáu trăm vạn linh thạch.” một giọng nói vang lên, người báo giá chính là Chúc Ngu.
“Sáu trăm ba mươi vạn.” Long Ngữ Hoàn cũng gia nhập.
“Sáu trăm năm mươi vạn.” Bạch Uyên cũng tham gia.
Mấy người này tranh cướp lẫn nhau, sau cùng ngoài ý định, Chúc Ngu trả cao hơn một chút, lấy chín trăm bảy mươi vạn đè ép Long Ngữ Hoàn và Bạch Uyên.
Toàn bộ bên trong Vạn Bảo Lâu đều lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Bạch Uyên chau mày, trên mặt hiếm thấy xuất hiện vẻ khó khăn.
Gã nhắm mắt nói : ”Long đạo hữu, trách ta lúc trước quá mức làm càn, mua quá nhiều đồ vật, trước mắt linh thạch trong tay đã không đủ lại đi tranh chấp tiếp cùng Chúc Ngu.”
“Không sao cả, cạnh tranh dựa vào thực lực bản thân, cũng bằng cả vận khí, ta đích xác có chút nóng mắt với bảo vật này, nhưng còn chưa tới mức nhất định phải có bằng được, nếu như giá cả đã tràn đến tận đây, chúng ta cũng không cần phải đi uổng phí hết linh thạch làm gì.” Long Ngữ Hoàn lắc đầu nói.
“Chín trăm bảy mươi vạn, còn có hay không vị nào trả giá cao hơn đây nữa?” Mộ Thanh Phong mở miệng hỏi.
Bên trong Vạn Bảo Lâu hoàn toàn yên tĩnh, gần như tất cả mọi người đều đang nhìn dáo dác xung quanh, ôm tâm tính xem náo nhiệt, hy vọng có người có thể đem giá cả nhấc được cao hơn nữa, nhưng mà xem ra là cũng không có.
Mộ Thanh Phong đảo mắt một vòng khán đài, cũng không thấy người nào tiếp tục ra giá nữa, đang định tuyên bố kết quả.
“Ta ra một ngàn vạn linh thạch!” nhưng trước khi Mộ Thanh Phong há miệng nói một giây, thì một cái thanh âm khàn khàn bỗng nhiên từ trên khán đài truyền đến.
“Người này thế mà có thể bỏ ra được một ngàn vạn linh thạch!” Kim Thần cùng Long Ngữ Hoàn cũng thông qua cái kính trong màu đen kia quan sát người áo choàng đen, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặc dù bọn hắn đều là nhân vật trọng yếu của Bạch Đế Thành và Thiên Long Điện, được tông môn vô cùng coi trọng, có thể điều động không ít tài nguyên, nhưng cũng không có cách nào tùy ý bỏ ra một lúc nhiều linh thạch như vậy được.
“Một ngàn một trăm vạn!” Ánh mắt của Chúc Ngu vừa quét qua quét lại trên thân người kia nhiều lần, lại cắn răng báo giá lần nữa.
“Một ngàn hai trăm vạn!” giọng nói của người áo choàng đen vẫn cực kỳ lạnh nhạt, không có bất kỳ ba động nào.
Chúc Ngu tuy có lòng tiếp tục nhưng tiền trong túi lại vô lực, sau cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Cuối cùng, Hung Chú Tế Đàn rơi xuống trong tay người áo đen thần bí kia.
Một trận Vạn Bảo Lâu Đấu Giá Hội năm trăm năm một lần kết thúc trong mỹ mãn, các tu sĩ cũng nhao nhao rời đi.
Đám người Bạch Uyên, Long Ngữ Hoàn cùng Chúc Ngu lại lần nữa tụ họp vào căn phòng riêng của Kim Thần, Nam Thượng Phong cũng bị kéo tới.
“Thế nào, đã an bài nhân thủ xong xuôi rồi sao?” Kim Thần mở miệng hỏi.
“Yên tâm đi, đều đã an bài người bám theo.” Âu Dương Sắc gật đầu.
“Nhưng có tra được thân phận của những người kia không?” Bạch Uyên hỏi.
“Cái tên đạo nhân mày rậm kia có dạo hiệu là Vong Phàm, chính là một tên tán tu khá có danh tiếng ở Đông Hải, tu vi Phản Hư Hậu Kỳ, nhưng mà người này luôn luôn ẩn cư tu luyện, rất ít đi ra hành tẩu, khả năng không lớn.” Âu Dương Sắc nói ra.
“Bất kể là phải hay không cũng phải theo dõi, không thể buông lỏng.” Kim Thần nói ra.
“Đó là đương nhiên, còn vị thanh niên có nốt ruồi dưới cằm thì trái lại không thể tra ra nội tình, nhìn tu vi ba động trên người thì như là có tu vi Phản Hư sơ kỳ, mặc dù không hợp với tên họ Viên kia, nhưng lại hết sức khả nghi.” Âu Dương Tường gật đầu nói tiếp.
“Còn người áo bào đen có thể lấy ra một ngàn hai trăm vạn linh thạch cuối cùng kia thì sao? Giống như không phải tu sĩ tầm thường, có cần cũng phái người kiểm tra ngọn nguồn?” Chúc Ngu nói ra với vẻ hơi không cam lòng.
“Người này chỉ là đấu giá bình thường, cũng không có chút liên hệ nào cùng Viên Minh và Vân La tiên tử, không cần sinh thêm sự cố.” Âu Dương Sắc lắc đầu cho ý kiến.
“Đúng vậy, chuyện quan trọng nhất trước mắt là tìm được Viên Minh cùng Vân La tiên tử.” Kim Thần phụ họa.
Chúc Ngu hừ một tiếng , nhưng cũng không có nhiều lời nữa.
“Vong Phàm đạo nhân cùng thanh niên kia đã rời đi! Chúng ta chia binh làm hai đường theo sau, trước xem hành động của bọn họ, sau đó mới quyết định xem nên theo dõi tiếp hay trực tiếp bắt lại.” Âu Dương Sắc khẽ động cơ thể, hướng ra phía ngoài nhìn lại.
“Ta cùng Bạch đạo hữu đi theo vị thanh niên có nốt ruồi kia.” Long Ngữ Hoàn mở miệng trước.
Kim Thần nghe vậy nói tiếp : ”Ta đây cùng Âu Dương cung chủ đi theo tên Vong Phàm đạo nhân kia.” Chúc Ngu nhìn thoáng qua Nam Thượng Phong, chờ gã mở miệng.
Nhưng Nam Thượng Phong nhìn chẳng để ý chút nào, giống như không nghe thấy mấy người nói chuyện vậy.
“Nam công tử, chúng ta đi đuổi theo ai bây giờ?” Chúc Ngu nhắc nhở.
“Tùy đi, ai cũng đều được, ngươi toàn quyền quyết định là được, thủ hạ cùng người của ta cũng có thể mặc ngươi điều khiển, bổn công tử liền không đi.” Nam Thượng Phong ngáp một cái, biếng nhác nói ra.
“Công tử, đừng quyên nhiệm vụ Đạm Đài tông chủ giao cho.” Chúc Ngu hạ giọng nhắc nhở.
“Các ngươi bố trí chu đáo chặt chẽ như thế, hai người kia có mà chạy đằng trời, thêm hay bớt một mình ta đi bắt người có ảnh hưởng gì sao? Huống hồ Huyền Dương Địa Hỏa ta mua còn đang ở phía sau đài, phải nhanh chóng qua đó tính tiền, vạn nhất trì hoãn, bọn họ cho là ta không trả nổi tiền nên chuồn mất, mặt của ta khi ấy đặt chỗ nào?” Nam Thượng Phong phất phất tay, vừa nói vừa xoay người đi khỏi nơi này.
“Tính tình Nam công tử hơi tùy ý, để chư vị chê cười rồi.” sắc mặt Chúc ngu hơi khó coi, sau đó hướng những người khác tạ lỗi.
“Ha ha, tính tình đó của Nam huynh cũng không lạ gì, theo dõi Vong Phàm đạo nhân và thanh niên có nốt ruồi kia, đúng là bằng chúng ta cũng đã đủ rồi.” Kim Thần khẽ cười nói ra.
Long Ngữ Hoàn thì mặt không biểu tình, từ đầu tới đuôi căn bản cũng chưa từng nhìn về phía Nam Thượng Phong một chút nào.
Về sau, Long Ngữ Hoàn cùng Bạch Uyên, dẫn theo Chúc Ngu đi lần theo ấn ký, truy tung người thanh niên có nốt ruồi kia.
Mà Kim Thần thì dẫn theo Âu Dương Sắc, tiến lên truy tung vị Vong Phàm đạo nhân nọ.
Hậu trường đấu giá hội.
Lúc này, tinh thạch khổng lồ phong ấn Huyền Dương Địa Hỏa đang đặt ở bên trong một tòa đại trận, vậy mà đã rút nhỏ gần một nửa.
Từng tia từng sợi bạch quang theo pháp trận rót vào trong tinh thạch, khiến cho tinh thạch phong ấn chậm rãi phục hồi như cũ.
“Thì ra là thế, đây chính là nguyên nhân mà trước đó các ngươi không có lập tức đem Huyền Dương Địa Hỏa cho bản công tử à.” Nam Thượng Phong nhìn thấy một màn trước mắt này thì nói ra.
“Đúng vậy, Huyền Dương Địa Hỏa không có gì không đốt, trước khi hoàn toàn thu phục nó thì chỉ có thể dùng pháp trận phong bế phong ấn nó lại, Nam công tử muốn đem Huyền Dương Địa Hỏa này đi, nhất định phải đem cả cái pháp trận phong ấn này cùng cầm cả, nghe nói trong tay công tử có một kiện linh bảo không gian gọi là Không Vũ Điện, vậy thì cũng không có vấn đề gì rồi.” Mộ Thanh Phong đứng ở bên cạnh, nhãn nhặn nói.
“Vậy dĩ nhiên.” Nam Thượng Phong phất tay áo vung lên một tia sáng trắng bao phủ lại pháp trận phong ấn.
“Nam công tử chờ một lát, chờ ta để cho người ta đem pháp trận chuyển dời đến bên trong không gian linh bảo của ngươi…” Mộ Thanh Phong thấy hành động của Nam Thượng Phong thì vội vàng nói.
“Không cần, như thế quá phiền phức.” Nam Thượng Phong lắc đầu.
Một tiếng “ầm ầm” vang lên rất lớn, pháp trận phong ấn cùng tinh thạch bên trong biến mất cả, và một khoảnh đất ngay trước mặt mọi người cũng biến mất theo luôn.
Một cái hố sâu khoảng vài trượng xuất hiện trước mặt mấy người, toàn bộ Vạn Bảo Lâu cũng lắc lư mấy cái.
“Rồi, linh thạch ở đây, chỗ còn dư coi như ta bồi thường đối với Vạn Bảo Lâu đi.” Nam Thượng Phong đem một cái túi trữ vật ném cho Mộ Thanh Phong rồi quay người rời đi.
Mộ Thanh Phong cười khổ một tiếng, vận khởi thần thức thâm nhập túi trữ vật, gật đầu một cái.
Nam Thượng Phong nhanh chóng rời khỏi Vạn Bảo Lâu, biến mất trong dòng người mênh mông.
Giờ phút này, bên tỏng một cái khách sạn nằm cạnh Vạn Bảo Lâu, hai bóng hình xinh đẹp đang đứng tựa vào cửa sổ, đúng là hai cô gái váy đỏ áo xanh lục bên trong đấu giá hội.
Cô gái áo xanh lục đang cầm một thanh cổ kính đồng thau trong tay, trong kính hiện ra một bức họa trước mặt, đúng là Đông Cực Đảo, kiến trúc, con đường, thậm chí người đi trên đường đều giống như đúc với Đông Cực Đảo, trên mặt kính này cũng đồng bộ hoàn mỹ, giống như một cái thế giới chân thật khác.
Cô gái áo xanh lục bấm niệm pháp quyết bằng hai tay, thế giới trong kính bỗng thay đổi góc nhìn, hiện ra tình huống đám người Kim Thần đang truy tung Vong Phàm đạo nhân cùng thanh niên có nốt ruồi kia.
“Thế nào, có phát hiện gì không?” Cô gái váy đỏ hỏi.
“Tạm Thời còn chưa có, nhưng mà chuyện thì vẫn chưa kết thúc.” con mắt của cô gái áo xanh lục vẫn đang nhìn chằm chằm vào cổ kính đồng thau, không rời chút nào.
“Vậy thì chờ một chút xem sao.” Cô gái váy đỏ gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận