Tiên Giả

Chương 765: Dùng thực lực nói chuyện

“Xin hỏi tiền bối, ta nên làm gì đây?” Lúc này, Diệp Tâm Dao hơi lo lắng khi không thấy Viên Minh sắp xếp mình đi truyền giáo.

“Trước ngươi nói ngươi là Bách Thảo Linh Thể, ta nhớ được là người có được loại Linh Thể này, nếu đi chăm sóc linh thảo linh dược, thì năng suất của linh thực và dược lực cũng đều có thể tăng lên ba mươi phần trăm?” Viên Minh hỏi.

“Vâng, chẳng qua nếu như bồi dưỡng linh thực cấp bậc quá cao, thì dược lực tăng trưởng cũng không tăng lên mấy.” Diệp Tâm Dao giải thích thêm.

“Vậy cũng đủ rồi, ngoài việc thành tâm cầu nguyện mỗi ngày như mọi người ra, thì linh điền và dược viên trên đảo này đều giao cho ngươi quản lý, nhưng mà ngoài những điều này ra, ta cũng cần ngươi đặc biệt mở ra một khu vực riêng biệt, dùng để gieo trồng cỏ độc, số lượng có thể không nhiều, nhưng chủng loại phải đa dạng, còn gì muốn hỏi không?” Viên Minh phân phó.

“Không có, tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ dụng tâm sắp đặt.” Diệp Tâm Dao thấy Viên Minh giao việc cho mình thì cực kỳ mừng rỡ, lập tức đồng ý.

Nàng vốn là Linh Thực Sư, việc bồi dưỡng chăm sóc linh thực chính là việc nàng am hiểu nhất, tuy không biết vì sao Viên Minh phải đặc biệt bồi dưỡng cỏ độc, lại yêu cầu chỉ cần nhiều chủng loại, đúng lúc trên người nàng đang có sẵn không ít hạt giống để lựa chọn.

Mà mục đích Viên Minh bồi dưỡng cỏ độc, tự nhiên là vì nuôi nấng Tử Cự Thái Tuế, Đông Cự Hải không thể so với Vân Hoang, cho dù không tu độc công, nhưng chuẩn bị thêm một chút vật kịch độc, không biết chừng sẽ có lúc cần dùng đến.

Viên Minh an bài tạp vụ xong xuôi, liền phất phất tay để đám người Tư Không Triển lui đi, chính hắn thì chui vào động phủ, lấy ra linh tài mới mua và một khối ngọc giản.

Trong Ngọc giản ghi lại là Vạn Thủy Bích Ba Trận, đây là trận pháp cấp năm mà hắn có được từ lúc phụ thể Tô Dĩnh Tuyết, sau khi bày trận này ra thì có thể mượn nhờ thủy thế xung quanh để tăng cường uy lực cho trận, nếu là bố trí trận này trên Linh Viên Đảo, thì cho dù là tu sĩ Phản Hư hậu kỳ tới, muốn công phá cũng phải tốn không ít công sức.

Nhưng mà, bằng tu vi trận pháp bây giờ của Viên Minh, muốn tự mình bố trí loại đại trận cấp năm này, vẫn là chưa đủ sức, cũng may mà Tô Dĩnh Tuyết đã đem quá trình bày trận của bản thân viết lại hoàn chỉnh, nên Viên Minh chỉ cần xem mèo vẽ hổ, liền có thể phục chế lại hoàn chỉnh trận pháp này đến trên đảo.

Nhưng bố trí trận pháp cấp năm cực kỳ phức tạp, cho dù có bút ký phụ trợ thì Viên Minh vẫn cần phải mất rất nhiều thời gian mới có thể bố trí xong xuôi.

Vì thế mà trong vòng mấy tháng tiếp theo, Viên Minh gần như đều chuyên chú vào việc này, không tiếp tục để ý đến những sự vụ khác ở trên đảo.

Sau ba tháng, chỗ hải vực của Linh Viên Đảo.

Ba đạo độn quang dài mấy trăm trượng phá vỡ hư không, từ đằng xa xẹt tới, di chuyển tới thẳng Linh Viên Đảo.

Bên trong độn quảng tản mát ra ba động pháp lực mạnh mẽ, không ngờ đều là tu sĩ Phản Hư, những nơi độn quang đi qua, các sinh linh trên biển đều chạy trối chết.

“Chẳng qua chỉ là ba tên vừa mới tấn thăng Phản Hư, có chút bản sự liền làm xằng làm bậy, ranh con cỡ đó, ta thay Bạch Đạo Hữu dạy dỗ là xong, làm gì phiền đạo hữu phải tự mình động thủ.” Một gã đàn ông trung niên có đôi mắt nhỏ mày rậm, vẻ mặt khôn khéo, ở bên trong độn quang phía bên trái, vừa cười vừa nói ra.

“Thẩm đạo hữu cũng đừng khinh thường người này, hắn đã có thể đánh bại Ngân Long đạo hữu, chiếm xuống Linh Viên Đảo, lại dám ở trước mặt mọi người công khai sỉ nhục mặt mũi của Bạch Hàn Đảo ta, tất nhiên là có chỗ ỷ lại.” người đàn ông trung niên mặc đồ màu trắng ở độn quang chính giữa thản nhiên nói ra.

Tướng mạo người đó thường thường, nhưng dáng người lại có chút khôi ngô, toàn thân mặc đồ màu trắng không nhiễm một hạt bụi, trên đó còn thêu đồ án hình bông tuyết, vì đang bay nên tà áo cũng phấp phới, khiến cho những bông tuyết này trông sống động như thật, giống như là đang không ngừng bay xuống, tựa như một bức tranh vẽ cảnh tuyết rơi sống động.

Người này đúng là đảo chủ của Bạch Hàn Đảo, Bạch Chính Hùng.

Mà người đàn ông trung niên mắt nhỏ mày rậm vừa nói chuyện trước đó, lại là đảo chủ của Vạn Kim Đảo tên là Thẩm Phương Viên, có tu vi Phản Hư sơ kỳ, có quan hệ cá nhân rất thân thiết cùng Bạch Chính Hùng.

“Không sai, mà lai lịch của người này cũng có chút thần bí, trước giờ chưa từng có chút thanh danh nào của hắn ở Đông Cực Hải, giống như là tự dưng từ trong tảng đá chui ra vậy.” bên cạnh Bạch Chính Hùng, còn có một vị khác nữa, là một vị Hòa Thượng mặt vuông chữ điền, mặc áo bào xanh, trên mặt còn có bộ ria mép nữa.

“Lai lịch của người này, chẳng lẽ ngay cả Thi đạo hữu đều không biết rõ sao?” Thẩm Phương Viên nghe vậy thì khẽ giật mình, liền vội vàng hỏi.

“Ta đã nhắn qua cho các hảo hữu ở chỗ khác nhờ họ điều tra, trước mắt có thể tin chắc, hắn không phải là một vị tu sĩ thuộc Đông Cự Hải này.” tu sĩ mặt vuông chữ điền lắc đầu đáp lại.

Vị mặt vuông này tên là Thi Hoán, chính là trưởng lão của Đông Cực Cung, nghề nghiệp của lão là kinh doanh buôn bán thông tin và môi giới, nghe nói chỉ cần trả giá khởi điểm, là lão ta có thể có được bất kỳ loại thông tin gì, lại thêm có Đông Cực Cưng làm chống lưng, nên có rất ít người dám khiêu khích lão ta.

Mà ngay cả lão ta cũng không biết được lai lịch của Viên Minh, điều này có vấn đề, khiến trong lòng Thẩm Phương Viên bắt đầu sinh ra chút bất an.

“Ha ha, lai lịch thần bí cũng không đại biểu cái gì, tu sĩ chúng ta cuối cùng vẫn là muốn bằng thực lực nói chuyện.” Bạch Chính Hùng trái lại cảm thấy điểm này cũng không đáng chú ý.

Thẩm Phương Viên nghe Bạch Chính Hùng nói vậy thì cảm thấy lão ta nói cũng có lý, lại nhớ đến những chiến tích trước kia của lão ta, trong lòng cũng an tâm lại được chút.

Mấy người tiếp tục tiến lên, nhưng đi không được bao xa thì lại có một đạo linh quang từ chân trời xẹt tới, rơi xuống trước mặt bọn họ.

“Hóa ra là Vân La tiên tử!” Bạch Chính Hùng vừa nhìn rõ người tới, liền lập tức nở một nụ cười ấm áp.

“Mấy vị đạo hữu đây là…” Vân La tiên tử cũng đáp lễ lại, ánh mắt hơi đảo qua ba người, ngạc nhiên hỏi thăm.

Động tĩnh ba vị Phản Hư đi qua cũng không nhỏ, khiến nàng ta đang tiềm tu trên Vân Sơn Đảo cũng bị kinh động, phải chạy tới đây nhìn xem tình huống thế nào.

“Ha Ha, nghe nói gần đây Linh Viên Đảo mới có một vị đạo hữu mới tới, bản sự không nhỏ, nên chuyên tới đây để mong gặp mặt một lần, tiên tử coi như là chủ nhà, không bằng đồng hành cùng chúng ta, cũng tiện dẫn tiến một phen hộ chúng ta?” Bạch Chính Hùng cười cười, cũng không nói thẳng.

“Bạch đạo hữu mời, sao ta dám không theo chứ!” Vân La tiên tử giật mình, nhưng trong lòng tăng thêm mấy phần cảnh giác.

Sau khi có thêm Vân La tiên tử gia nhập, đám người Bạch Chính Hùng cũng không nói chuyện phiếm nữa, mà tăng tốc độ lên, nửa ngày sau, cả nhóm đã tới bên ngoài Linh Viên Đảo.

Thẩm Phương Viên thấy cấm chế trên đảo cũng không khác gì mấy với khi nó vẫn còn nằm trong tay của Ngân Long đạo nhân, thì tia lo lắng cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.

“A, vị đạo hữu mới này thật đúng là tiết kiệm, còn không thay đổi được một bộ đại trận hộ đảo, theo ta thấy thì kẻ này có lẽ đắc tội người ta ở địa phương khác, rồi chạy tới Đông Cực Hải của chúng ta tránh nạn chăng?” Thẩm Phương Viên cười nói.

Trên mặt Bạch Chính Hùng cũng lộ vẻ tươi cười, đang muốn nói chuyện thì ở giữa trung tâm Linh Viên Đảo lại đột nhiên bộc phát ra một đợt sóng linh khí, khắp nơi trên hòn đảo có đừng đạo phù văn trận pháp huyền diệu sáng lên, các đường hoa văn linh khí dày đặc tựa như một cái lưới lớn, bắt đầu đem toàn bộ hòn đảo này che đậy lại.

Trên bốn phía mặt biển ở bên ngoài hòn đảo cũng đột nhiên quay cuồng, tuôn ra hơn chục đạo cột nước hình xoắn ốc, mỗi chỗ cột nước lại liên tiếp đến mạng lưới linh quang khổng lồ trên hòn đảo, giống như bổ sung vào từng cái khe hở giữa những đường vân trên bức họa vậy.

Chẳng mấy chốc, qua mấy hơi thở mà Linh Viên Đảo đã bị một tòa đại trận màu xanh bao phủ triệt để, từ ngoài nhìn vào đã không thất được hình dáng mặt đất của Linh Viên Đảo nữa, chỉ có sóng biếc dập dờn phản chiếu bầu trời xanh, nếu không phải màu sắc nhạt hơn một chút xíu, thì nhìn qua chẳng khác gì như hòa làm một thể cùng mặt biển xung quanh.

“A, trận pháp này thật là tinh diệu, sợ là đạt tới tiêu chuẩn cấp năm.” ánh mắt của Thi Hoán sáng lên, tấm tắc khen ngợi.

“Trận pháp cấp năm? Làm sao có thể chứ, hắn chẳng qua vừa mới chiếm xuống Linh Viên Đảo, làm sao có thể mời được mấy vị Trận Pháp đại sư ngũ giai đến bày trận?” sắc mặt Thẩm Phương Viên đỏ rần, vội vàng hô lên.

“Theo ta được biết, bây giờ mấy vị đại sư kia cũng đều đang bận rộn chuyện quan trọng khác, hẳn là sẽ không có thời gian tới giúp vị Viên đạo hữu này bày trận đâu.” Thi Hoán lắc đầu, giọng đầy thâm ý nói ra.

“Ý tứ của Thi đạo hữu là, trận pháp này do chính hắn tự bày ra?” Thẩm Phương Viên lộ ra vẻ mặt khó tin, hỏi lại.

“Không dám nói bừa, nhưng trừ cái đó ra thì hẳn không có khả năng khác.” Thi Hoán từ chối cho ý kiến.

“Lời ấy của Thi đạo hữu sai rồi, nếu như hắn thật sự có bổn sự này, thiên hạ to lớn, mặc kệ hắn đi tới nơi nào cũng đều trở thành thượng khách của bá chủ nơi đó, được hưởng Linh Mạch thượng đẳng, hà tất phải hạ mình chiếm Linh Viên Đảo này?” Bạch Chính Hùng lắc đầu phản bác, giống như không tin, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được vẻ ngưng trọng.

“Chư vị đường xa mà đến, không biết có gì muốn làm?” đúng lúc này, thân ảnh của Viên Minh xuất hiện từ bên trong đại trận, liếc nhìn bốn người rồi mở miệng hỏi.

“Các hạ chính là Viên Minh đạo hữu rồi, ta chính là đảo chủ đảo Bạch Hàn Bạch Chính Hùng, đạo hữu có còn nhớ nhớ được chuyện mở xảy ra trước đây không lâu ở trên Đông Cực Đảo chứ? Bạch Chính Hùng nhìn Viên Minh từ trên xuống dưới, hỏi.

“Tất nhiên là nhớ rồi, Bạch đạo hữu tới là vì Diệp Tâm Dao đúng không, bây giờ nàng đã gia nhập Linh Viên Đảo, kính xin đạo hữu nhìn vào chút tình mọn với ta mà gio cao đánh khẽ, tha cho nàng ta một lần.” Viên Minh chắp tay, khách khí nói.

“Thể diện của đạo hữu ta có thể cho, nhưng Bạch gia đánh mất thể diện thì biết tìm ai đòi lại bây giờ?” Bạch Chính Hùng thản nhiên nói.

“Bạch đạo hữu đây là quyết tâm muốn gây sự với ta!” Viên Minh hít sâu một hơi, cười khổ nói.

“Nực cười, là do Viên đạo hữu ngươi bảo hộ người nhục nhã Bạch gia của ta trước, muốn chống lại ta, sao có thể bị cắn ngược một cái?” Bạch Chính Hùng cười lạnh một tiếng.

“Đã như vậy, vậy thì chúng ta liền đánh một trận rồi nói tiếp đi, bây giờ nàng ta đã ở trên Linh Viên Đảo, đạo hữu có bản sự, có thể tự lên đảo đuổi bắt mang đi.” tay phải của Viên Minh bấm niệm pháp quyết, Vạn Thủy Bích Ba Trận nhanh chóng lưu chuyển, tựa như đang vận sức chờ phát động.

“Xem ra Viên Đạo hữu còn chưa hiểu quy củ của Đông Cực Cung, phàm là tu sĩ Phản Hư có tư oán với nhau, có thể ước định giao đấu để giải quyết, còn nếu cường công một đảo thì sẽ coi là đối địch với Đông Cực Cung, nếu đạo hữu có dũng khí liền đi ra cùng ta đánh một trận chiến, còn không thì cứ ở trên đảo là rùa đen rút đầu cũng được.” trong mắt Bạch Chính Hùng lóe lên một tia kiêng kị, căn bản không có dự định ra tay công trận.

Viên Minh nhíu máy, ánh mắt đảo qua đám người ngoài trận, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

“Viên đạo hữu cứ việc yên tâm, ta chính là trưởng lão Đông Cực Cung, trận chiến này ta sẽ phụ trách làm trọng tài, lấy danh nghĩa Đông Cực Cung bảo đảm, tuyệt sẽ không thiên vị bên nào.” Thi Hoán hiểu lầm Viên Minh lo lắng bị cả đám vây công, nên cười lên tiếng trấn an, đồng thời lấy ra lệnh bài trưởng lão của Đông Cực Cung ra phô bày một cái.

“Xem ra Bạch đạo hữu là có chuẩn bị mà đến, cũng được, đã như vậy thì ta đáp ứng Bạch đạo hữu khiêu chiến là được.” Viên Minh trầm ngâm một lát, lắc đầu, thân hình lóe lên, liền từ trong trận pháp đi ra ngoài.

Hắn vừa mới đến, nếu như nhượng bộ, chắc chắn sẽ khiến cho người ta cảm thấy hắn là quả hồng mềm dễ nắm, sau này sẽ còn nhiều phiền phức hơn nối tiếp nhau tới cửa.

Huống chi hắn còn muốn truyền giáo ở Đông Cực Hải, tất nhiên không thể có cái thanh danh uất ức kiểu đó, nếu không sẽ khó có tín đồ tu sĩ gia nhập, thậm chí ngay cả tín đồ phàm nhân cũng sẽ khó mà theo.

“Chúng ta thay chiến trường đi, miễn cho tác động đến Linh Viên Đảo.” Bạch Chính Hùng nói xong liền quay người muốn đi luôn.

“Ha ha không cần, chúng ta lên không trung đánh một trận là được, chẳng qua chỉ là một chút dư ba, đại trận ta bày ra còn không yếu ớt như vậy, huống hồ, cũng chẳng cần thời gian quá lâu.” Viên Minh lại gọi Bạch Chính Hùng lại.

Hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện đi theo Bạch Chính Hùng, ai biết lão có thiết chế mai phục gì đó không.

“Cuồng vọng!” sắc mặt Bạch Chính Hùng trầm xuống, lão hét lớn một tiếng rồi cấp tốc bay lên không trung.

Viên Minh mỉm cười, cũng trực tiếp bay lên theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận