Tiên Giả

Chương 140: Gặp lại Ô Lỗ

“Tam động chủ, đệ tử có thể hỏi người lần này cần bế quan bao lâu không?” Viên Minh nghe vậy, do dự một lát rồi hỏi.

“Nhanh thì mấy tuần, lâu thì mấy tháng. Ngươi có chuyện gì khác sao?” Tam động chủ khẽ nhíu mày, trông có vẻ không vui.

“Vâng là thế này, đệ tử định nửa năm sau tham gia Bạch Lộc khâu hội minh, trong khoảng thời gian này còn phải chuẩn bị một chút, vậy nên khả năng không cách nào trông nom Hỏa Sàm Nhi trong thời gian dài được.” Viên Minh thoáng cân nhắc, xong liền giải thích.

“Ngươi muốn tham gia Bạch Lộc khâu hội minh? Ta nhớ không nhầm thì mới mang ngươi nhập tông cũng chưa được bao lâu nhỉ?” Tam động chủ kinh ngạc, rõ ràng nàng khá bất ngờ.

“Đúng vậy, ân tình của Tam động chủ, đệ tử cả đời không quên.” Viên Minh ôm quyền nói.

“Mỗi lần hội mình đều có tử thương, ngươi vất vả lắm mới thoát khỏi thân phận thú nô, cứ an tâm tu luyện, không nên đi mạo hiểm.” Tam động chủ khuyên nhủ.

“Khó có được cơ hội thế này, đệ tử cam nguyện mạo hiểm một lần. Ta đọc trong sách có dạy một đạo lý, đó là cây non trong nhà ấm không lớn được.” Viên Minh kiên định nói.

“Được rồi, ngươi đã nghĩ kỹ thì ta sẽ báo tên của ngươi lên.” Tam động chủ nói.

“Đa tạ, trong khoảng thời gian tới ta sẽ để tâm chăm sóc Hỏa Sàm Nhi, xin Tam động chủ yên tâm.” Viên Minh lên tiếng cảm tạ.

“Đệ tử lần này còn có một yêu cầu quá phận, trước xin Tam động chủ chớ trách tội.” Viên Minh tiếp tục nói.

“Có chuyện cứ nói thẳng.” Tam động chủ đáp gọn.

“Đệ tử lần này không cần những thù lao khác, chỉ hi vọng có thể thỉnh giáo Tam động chủ một vấn đề, phải làm thế nào mới có thể nâng cấp Thanh Ngư kiếm trở thành pháp khí chân chính.” Viên Minh thấy hơi vững dạ bèn hỏi.

“Ngươi hỏi cái này là để chuẩn bị cho Bạch Lộc khâu hội minh?” Tam động chủ vừa nghe xong đã đoán ra suy nghĩ của Viên Minh.

“Vâng, chuyện gì cũng không giấu được người. Kiếm này vẫn luôn theo bên người, mấy lần cùng ta ngăn địch, ta vẫn luôn muốn luyện chế nó thành pháp khí đồng hành, có điều nhờ A Mộc Hợp sư huynh tư vấn, nghe hắn nói mới biết Thanh Ngư kiếm khác với những kiện nữa pháp khí khác, linh lực bên trong nó ngưng luyện dị thường, căn bản không thể mở lò rèn đúc lại để tiến cấp pháp khí.” Viên Minh nói.

Nghe lời này, Tam động chủ gật đầu đồng ý.

“A Mộc Hợp nói cũng không sai, năm đó khi luyện chế Thanh Ngư kiếm này, ta tâm khí quá cao, dốc hết tâm sức thu thập nhiều loại linh tài phẩm chất cao, một lòng muốn luyện chế ra một kiện pháp khí thượng phẩm, chỉ tiếc cuối cùng lại thiếu linh tài Thiên Niên hàn tinh mà mãi không thể tìm được. Nóng lòng cầu thành, liền sớm luyện chế ra cây Thanh Ngư kiếm nửa pháp khí này.” Tam động chủ có chút tiếc nuối nói.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng không khỏi có phần nhụt chí.

Hắn từng nghe tới đại danh của loại Thiên Niên hàn tinh kia, trong Bích La Động cũng có không cuốn sách có liên quan tới linh tài đề cập tới loại linh tài trân quý này. Nó gần như là lựa chọn duy nhất để luyện chế pháp khí thượng phẩm, thậm chí là pháp khí cực phẩm thuộc tính âm hàn.

Lấy tu vi và thân phận của Tam động chủ mà vẫn không tìm được loại bảo vật này, một tu sĩ Luyện khí kỳ như Viên Minh tự nhiên là càng không có khả năng chạm tới nó.

Nhìn thần sắc Viên Minh thay đổi, Tam động chủ liền biết hắn nghĩ gì, bèn mở miệng nói: “Nếu chỉ là muốn nâng Thanh Ngư kiếm lên cấp độ pháp khí, ngươi cũng có thể thử đi tìm một ít khoáng thạch thuộc tính âm hàn cấp thấp. Nếu ngươi tìm được vật liệu phù hợp, ta sẽ luyện chế giúp ngươi.”

“Tam động chủ, người sẽ luyện chế giúp ta?” Niềm vui bất ngờ đến khiến Viên Minh thực sự cảm thấy khó mà tin nổi.

“Chớ vội mừng, ta luyện chế Thanh Ngư kiếm giúp ngươi cũng là có điều kiện.” Tam động chủ nói.

“Mời người nói.” Viên Minh khẽ gật đầu, cảm thấy như thế này mới hợp lý.

“Trong Bạch Lộc khâu có rất nhiều linh tài đặc biệt mà bên ngoài khó mà tìm được, ta nhận được tin nói, lần trước từng có Tang Nhan, đệ tử Hắc Hỏa môn mang về Bạch Viêm tinh kim. Lần này ta cần ngươi tiếp cận đệ tử của Hắc Hỏa môn này, nàng chắc chắn sẽ còn đi tìm loại linh tài kia. Người lựa thời cơ lấy túi trữ vật của nàng ta.” Tam động chủ nói.

“Tam động chủ, người này thực lực thế nào? Có đồng môn Hắc Hỏa môn nào khác trợ giúp không?” Viên Minh nghe vậy, trầm ngâm hỏi.

“Người này chỉ là Luyện Khí tầng tám, chín, Thanh Ngư kiếm của ngươi dư sức đối phó.” Tam động chủ đáp.

“Nếu là vậy, đệ tử nhất định dốc toàn lực.” Viên Minh nói.

“Còn nữa, Trần Uyển cũng không biết lượng sức, đã quyết định tham gia hội minh lần này nên gần đây đã bế quan. Tới lúc đó, các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng hoàn thành việc này.” Tam động chủ nói thêm.

“Chuyện này là đương nhiên.” Viên Minh gật đầu đáp ứng.

“Được rồi, ngươi trước cứ thử tìm kiếm linh tài đi, nếu có thể luyện chế xong trước khi Bạch Lộc khâu hội minh diễn ra thì tốt.” Tam động chủ dặn câu cuối.

Nói một câu cảm tạ xong, Viên Minh liền mang Hỏa Sàm Nhi rời đi.

Buổi tối đúng lúc thấy mèo bạc Tịch Ảnh xuất hiện, hắn liền tranh thủ thỉnh giáo một số vấn đề liên quan tới việc tu luyện Minh Nguyệt quyết, sau đấy lại báo chuyện liên quan đến Bạch Lộc khâu hội minh cho đối phương biết.

Tịch Ảnh nghe xong thì như đã sớm biết, chỉ ném lại một câu “Loại chuyện trẻ con chơi đồ hàng này, ta không hứng thú”, xong liền quay người biến mất trong đêm tối.

Viên Minh từ lâu đã quen với tính cách Tịch Ảnh nên không mấy bận tâm, lại tiếp tục tự mình tu luyện.

Hỏa Sàm Nhi đã lâu mới lại được hưởng thụ cảm giác thoải mái dễ chịu kia, vô thức muốn rúc vào ngực Viên Minh, nhưng khi vừa xích lại gần, nó lại sực nhớ ra, chột dạ nhìn về phía cửa sổ.

Dù không nhìn thấy bóng dáng Tịch Ảnh, nó cuối cùng cũng chỉ dám bước tới bên chân Viên Minh rồi nằm xuống.

Hôm sau.

Viên Minh sáng sớm đã tới Quy Tàng các, dùng ít điểm cống hiến còn dư đổi lấy hai môn thuật pháp.

Một trong đó có tên là Thanh Kiếm Thuật, thuật pháp bậc trung dành cho Luyện Khí kỳ.

Đây chính là bản nâng cấp của Mộc Thứ thuật, cơ bản vẫn là thuật pháp phóng ra gai gỗ, chỉ khác là không cần phải ngưng tụ từ trong lòng đất hoặc cây cối nữa, thay vào đó, người dùng chỉ cần điều chuyển pháp lực của mình là có thể lăng không ngưng tụ ra gai gỗ bén nhọn, đồng thời có thể cách không phát xạ giống như điều khiển phi kiếm, uy lực và tốc độ đều không tầm thường.

Môn thứ hai là một thuật pháp phòng ngự cấp thấp có tên là Mộc Thuẫn thuật.

Khi thi triển thuật này cần ngưng tụ pháp lực, thông quan một phương thức vận hành đặc thù để pháp lực cùng bắn ra từ lòng bàn tay và năm ngón tay, từ đó ngưng tụ ra một tấm khiên tròn màu xanh có chu vi ba thước.

Khiên tròn khi xuất hiện, trên phần mặt khiên do ánh sáng xanh tụ thành, sẽ xuất hiện một tầng vân gỗ, nhìn giống như một mặt khiên bằng gỗ tươi. Khiên này có thể đỡ được một số thuật pháp công kích cấp thấp, cấp trung của Luyện Khí kỳ.

Trong tay đã có thuật pháp, Viên Minh liền bắt đầu tranh thủ luyện tập.

Bởi đã có Mộc Thứ thuật làm cơ sở nên hắn học Thanh Kiếm thuật vô cùng thuận lợi, chỉ sau ba ngay đã nắm được yếu quyết cơ bản.

Trái lại, việc tu luyện Mộc Thuẫn thuật lại khiến Viên Minh tốn không ít tinh lực.

Thuật này dù chỉ là pháp thuật phòng ngự cấp thấp, nhưng để thi triển được ra lại không dễ, cần phải vận chuyển, thu phát pháp lực một cách vô cùng chính xác, pháp lực phát ra từ năm đầu ngón tay nhất định phải đều nhau, nếu không sẽ rất khó ngưng tụ ra mặt khiên tròn trịa.

Một khi mặt khiên méo, lệch, hiệu quả phòng ngự của nó sẽ giam đi rất nhiều.

Viên Minh phải mất thời gian gần nửa tháng mới nắm giữ được thuật pháp này, đúng lúc đó lại thấy Trần Uyển tới đưa báo tin Tam động chủ đã xuất quan.

Chập tối, Viên Minh đi tới hậu sơn trả Hỏa Sàm Nhi cho Tam động chủ.

Thấy hắn còn chưa tìm được linh tài để luyện chế Thanh Ngư kiếm, lại không cần ban thưởng điểm cống hiến, nàng liền tặng luôn túi trữ vật và túi linh thú lúc trước cho hắn mượn.

Sau khi nói lời cảm tạ, Viên Minh liền rời khỏi Hỏa Luyện đường.

Khi đi tới giữa một mảnh thung lũng cạnh ngọn núi của Luyện Lô đường, Viên Minh trông thấy Ô Lỗ.

Khoảng thời gian trước vì tránh hiềm nghi, Viên Minh dù đi du lịch quay về cũng không đi gặp Ô Lỗ.

Lần này sau khi kết thúc bế quan, hắn mới chú tâm để ý tin tức phía Ngự Thú đường và Thú Nô đường, thấy hai bên vẫn sóng lặng gió yên mới chủ động định ngày hẹn Ô Lỗ.

Nhưng khi vừa thấy Ô Lỗ, Viên Minh lại thấy hơi bất ngờ.

Ô Lỗ trước mắt thân vận phục sức của đệ tử ký danh Ngự Thú đường, miệng treo nụ cười ung dung, khí thế cả người đều thay đổi rất nhiều.

“Viên huynh sao lại nhìn ta như vậy?” Ô Lỗ đắc ý cười nói.

“Ô Lỗ huynh thay đổi nhiều quá, nhất thời nhận không ra.” Viên Minh đáp.

“Sau khi Khôn Đồ chết, ta được Mông Sơn trưởng lão coi trọng, thấy tư chất không tệ, bèn thuận thế thêm ta vào, may mà ta coi như tay chân nhanh nhẹn, tranh thủ được cái thân phận đệ tử ký danh. Sau này còn xin Viên huynh chiếu cố nhiều hơn.” Ô Lỗ giải thích.

“Chúc mừng, chúc mừng, ngươi thật là có bản lĩnh, sau này ta còn phải nhờ Ô Lỗ huynh chiếu cố.” Viên Minh khách khí đáp.

“Viên huynh khiêm tốn quá. Ta kể cho ngươi cái này, lần trước xảy ra biến cố bất ngờ, Khôn Đồ sư huynh đột tử, tiếp đó tông môn có phái người đi điều tra, nhưng kết quả là không tra ra được gì, cũng chẳng giải quyết được gì. Trước mắt đã qua nửa năm rồi, sợ là rất khó tìm được hung thủ.” Ô Lỗ nói thêm.

“Vậy phải làm sao mới ổn, chúng ta sau này ra ngoài làm công vụ chẳng lẽ cứ phải nơm nớp lo sợ sao?” Viên Minh ngoài mặt làm bộ kinh hoảng nhưng trong lòng như trút được gánh nặng ngàn cân.

“Chuyện này thì có cái gì phải lo, ta nghĩ tông môn thời gian này sẽ không phải mấy người chúng ta ra ngoài đâu. Tất cả mọi người có thể an tâm tu luyện một đoạn thời gian.” Ô Lỗ lại vừa cười vừa nói.

Viên Minh nghe vậy hơi giật mình.

“Viên huynh, Bạch Lộc khâu hội minh sắp mở ra, ngươi sẽ tham gia chứ?” Ô Lỗ đổi đề tài hỏi.

“Ta đang định tham gia, ngươi thì sao?” Viên Minh hỏi lại.

“Ngươi thực sự muốn tham gia? Ta còn tưởng sau tai nạn lần trước ngươi sẽ không muốn mạo hiểm nữa chứ.” Ô Lỗ ngạc nhiên nói.

“Muốn có tiến bộ thì sao có thể không mạo hiểm một chút chứ?” Viên Minh cười khổ đáp.

“Cũng phải, lần này ta cũng định đi thử thời vận, chỉ dựa vào tài nguyên tông môn mà tu luyện thì sao có thể đề thăng tu vi, chúng ta tới lúc đó phải hỗ trợ lẫn nhau mới được.” Ô Lỗ khẽ gật đầu, cười nói.

“Ô Lỗ huynh luôn mưu tính sâu xa, chỗ nào lại cần ta hỗ trợ?” Viên Minh nhìn y một cái rồi nói.

Trải qua sự việc lần trước, hắn đã ý thức được thân phận Ô Lỗ e rằng không đơn giản, một người xuất thân dã nhân chắc chắn không thể có loại kiến thức, tâm tính và thủ đoạn như vậy được.

“Viên huynh có chỗ chưa biết, ta từng nghe ngóng được từ người khác, qua nhiều lần hội minh, không chỉ có ngũ đại môn phái có tranh đấu sống chết với nhau, ngay cả người chúng ta vì kiếm chút vật ngoài thân cũng sẽ đấu đá. Thế nên trước kỳ hội minh lần này, tông môn sẽ triệu tập tất cả các đệ tử tham gia lại, rồi lập ra quy củ, đại trưởng lão có thể cũng sẽ ra mặt.” Ô Lỗ nói.

“Lại còn có chuyện như vậy, đệ tử đồng tông sao có thể tự giết lẫn nhau chứ? Các trưởng lão đúng là phải can thiệp vào.” Viên Minh tức giận nói, đây là thông tin mà Tam động chủ không đề cập tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận