Tiên Giả

Chương 167: Muốn làm gì?

Viên Minh quay người cất bước rời khỏi hố trời cùng những người khác, tiếp đó mọi người cùng ăn ý tách ra, mỗi người rời đi một hướng.

Viên Minh đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng những người đang rời đi, trong lòng sinh ra chút cảm khái.

Tình cảnh này có lẽ là phong cách hành sự của nhiệm vụ tán minh, không có tông môn che chở, cũng không bị vị thế của tông môn ràng buộc, thứ liên kết tán minh và những người được thuê chỉ là món thù lao kia.

Hôm nay xông vào đầm rồng hang hổ, đọ sức cùng kỳ điểu mãnh thú, thành công thì lui thân, ngày sau cưỡi ngựa xem hoa, ngắm quang cảnh dị vực, phiêu bạt nhân gian.

Hai đường chọn lựa, đi ở tùy tâm.

Nó khơi dậy một vài ký ức vụn vặt ẩn sâu trong tiềm thức của hắn, khi còn nhỏ hắn đã từng mơ xách kiếm trong tay, uống rượu trong bầu như những hiệp khách giang hồ.

Khi ấy tuy chẳng biết nhiều về những chuyện giang hồ, nhưng hắn rất thích nghe người ta kể, nghe người ta nói.

Bây giờ tự mình trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy nhiều việc, hắn mới phát hiện những điều mà mình thấy chẳng đẹp đẽ như những thứ mình từng nghe.

Hôm nay cùng nhau vào Xà Vương cốc, có một số người cứ thế lặng lẽ ngã xuống, ngay cả mười linh thạch thù lao cũng không lấy được, thậm chí sau này cũng chẳng có ai nhớ tới bọn họ.

Sau khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của người khác, giữa hai lông mày của Viên Minh lóe lên một tia sáng đen, hai con hồn nha vô thanh vô tức bay ra bay ra, một con bay về phía hố trời, con còn lại bay theo một hướng khác.

Trong tầm mắt con hồn nha thứ hai rất nhanh xuất hiện một bóng người, chính là Bạch Dung.

Nàng này rất có khả năng là đệ tử Hắc Hỏa môn, hơn nữa trên đường vẫn luôn âm thần để lại một loại tiêu ký nào đó, chẳng biết đang mưu tính chuyện gì, điều này khiến Viên Minh khá tò mò.

Viên Minh cũng không đi xa mà chỉ tìm chỗ vách núi kín đáo rồi dừng chân, lấy Hàn Tinh kiếm ra, đoạn nhanh chóng đào một sơn động ở trên vách núi.

Hắn thả thêm một con hồn nha để nó canh gác bên ngoài, tiếp đó lại lấy Tứ Phương Phong Linh phù ra dán quanh sơn động, mở ra một kết giới ẩn núp, tiếp đó mới khoanh chân ngồi xuống, chuyên tâm điều khiển con hồn đang tiến về hang ổ xà vương và con đang theo dõi Bạch Dung.

Hồn nha vừa bay vào xà vương động chưa bao lâu đã nghe có tiếng đánh đấm truyền đến.

Viên Minh điều khiển hồn nha cẩn thận tới gần, chỉ thấy đám người Bạch Dạ đang chiến đấu với một đám Kim Hoa độc mãng.

Những con Kim Hoa độc mãng này to hơn hẳn những con mà hắn gặp trong sơn cốc, thực lực cũng mạnh hơn nhiều, hành động nhanh như gió, miệng còn có thể phun nọc độc khiến những thành viên tạm thời nhất thời tay chân luống cuống, không biết làm sao chống đỡ.

Nhưng Bạch Dạ tán minh lúc này cũng cho người ta thấy thực lực chân chính của bọn họ, ngoại trừ Bạch Dạ và Huyễn Thì, mười người khác mỗi người tế ra một pháp khí dạng đại kỳ màu trắng, trên cờ có thể hoa văn ngọn lửa màu tìm, nhìn qua có vẻ là một bộ pháp khí.

Mười người cùng nhau điều động, tức thì từng đám lửa màu tím to bằng nắm tay từ đỉnh đại kỳ bắn ra, đánh lên thân đám Kim Hoa độc mãng.

Những đám lửa màu tím này có uy lực không nhỏ, có thể dễ dàng đốt xuyên lớp vảy kiên cố của Kim Hoa độc mãng, biến chúng thành tro bụi.

Bất kể phía trước có bao nhiêu Kim Hoa độc mãng đánh tới thì cũng đều phải táng mạng dưới con mưa lửa kia, nếu có con nào may may xuyên qua được màn mưa này thì cũng bị những tán tu đi cùng giải quyết gọn ghẽ, thậm chí không cần Bạch Dạ, Huyễn Thì phải ra tay.

“Bạch Dạ tán minh còn có thủ đoạn bực này, bảo sao dám xâm nhập xà cốc, săn giết xà vương, có điều con Kim Hoa xà vương hẳn vẫn còn đang ở chỗ sâu chưa ra…” Viên Minh thấy thế, thầm nghĩ.

Hắn thoáng nghĩ qua việc khác, nhìn về phía Bạch Dung.

Bạch Dung lúc này đang bay về phía trước tới tốc độ nhanh kinh người, nhìn qua có lẽ phải nhanh gấp hai, ba lần Viên Minh khi thi triển Phong Tiệp thuật, dù hồn nha đã dốc toàn lực đuổi theo nhưng vẫn bị nàng bỏ lại khá xa.

May mắn là cũng giống như lúc trước, cứ đi được một đoàn là nàng này sẽ để lại tiêu ký, hồn nha lần theo những tiêu ký này mới miễn cưỡng bám theo được.

Một lúc sau, hồn nha bay tới trước một mảnh rừng rậm tăm tối, thấy trên cây đại thụ bên ngoài cánh rừng có một tiêu ký mới khắc chỉ hướng vào trong rừng rậm.

“Hy vọng Bạch Dung đừng có đi thêm nữa.” Viên Minh điều khiển hồn nhà bay vào trong rừng, trong lòng thầm nghĩ.

Khoảng cách tối đa của hồn nha với bản thân hắn lúc đầu chỉ có mười hắn, theo Minh Nguyệt quyết của hắn đột phá tầng thứ hai, khoảng cách này tăng lên gấp đôi, hồn nha đã có thể ly thể hai mươi dặm, nhưng hiện tại đã sắp tới cực, nếu Bạch Dung còn tiếp tục đi tới thì hắn sẽ không cách nào bám theo được nữa.

Liên tiếp xuyên qua mấy cây đại thụ, khung cảnh trong tầm mắt hồn nha đột nhiên trở nên khoáng đạt, hơn nữa còn thấy một lâu đài cổ đổ nát xuất hiện ở phía trước.

“Không lẽ trước kia từng có người ở trong Xà Vương cốc này?” Thấy cảnh này, Viên Minh không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Trên thân cây đại thụ trước lâu đài có lưu lại một tiêu ký tương đối mờ nhạt, dựa theo phân tích quy nạp những tiêu ký với đủ loại hình dạng mà Viên Minh gặp trên đường mà suy đoán, ý nghĩa của tiêu ký này cũng không khó hiểu, hẳn là chỉ vào bên trong tòa lâu đài kia.

Hồn nha vỗ cánh bay vào, tìm kiếm khắp nơi trong lâu đài, mất một lúc liền thấy thân ảnh Bạch Dung ở một chỗ bên ngoài đại điện.

Bạch Dung đang hưng phấn đưa mắt nhìn vào trong đại được nhưng không bước vào trong đó.

Cả đại điện hiện tại bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng đen óng ánh, nhìn qua có vẻ là một loại cấm chế khiến người ta không cách nào nhìn rõ tình hình trong điện.

Sau một hồi suy ngẫm, Bạch Dung lật tay lấy ra một cái gương hình tròn màu đỏ lửa chiếu nó vào tầng ánh sáng đen, đồng thời miệng lẩm nhẩm đọc.

Chỉ thấy mặt tấm gương dâng lên một vầng hào quang màu đỏ, tiếp đó bắn một cột sáng màu đỏ đánh lên tầng cấm chế màu đen.

Nhưng cấm chế màu đen chỉ khẽ dập dờn rung động một chút, xong lập tức khôi phục nguyên trạng.

“Xích Ấn kính cũng không có tác dụng gì, xem ra là loại cấm chế khá cao cấp, chỉ dựa vào một mình ta không thể nào phá được.” Bạch Dung chớp chớp mắt, lẩm bẩm tự nói.

Vừa nói dứt câu, nàng lại lật tay lấy ra một tấm phù lục màu tím, nói nhỏ với tấm phù mấy câu rồi bóp nát nó…

Ngay lúc này, hồn nha bên ngoài sơn động đột nhiên kêu vang báo động. Viên Minh mặt biến sắc, hai tay vỗ mạnh xuống đất, mượn lực đẩy thân thể đang ngồi xếp bằng lui nhanh về sau.

Hai bàn tay lớn màu vàng nhạt từ dưới đất trồi lên nhanh như điện chớp, hung hăng chộp tới chỗ hắn vừa ngồi.

Một tiếng “phành” lớn vang lên, một mảng lớn nham thạch trên mặt đất vỡ vụn, loạn thạch bay tứ tung.

Viên Minh tỏa thần thức ra thăm dò dưới mặt đất, tức thì hắn phát hiện một bóng người đang ẩn nấp dưới đất. Gã này cả người được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng, đang thi triển hai bàn tay lớn màu vàng kia, không biết là loại thần thông gì.

Viên Minh thoáng đưa tay chộp một cái, Hàn Tinh kiếm liền xuất hiện trong tay, tiếp đó một đạo kiếm khí màu trắng hiện ra, dễ dàng chém đứt hai bàn tay lớn màu vàng kia, hơn nữa còn khiến mặt đất quanh đó xuất hiện một lớp băng màu trắng.

Ngay tiếp đó, hắn vung cánh tay cầm kiếm lên, đâm nó xuống đất khiến nửa thân kiếm ngập sâu trong lòng đất.

Một cỗ kiếm khí buốt giá thình lình bộc phát, cuốn thẳng tới người gã đang nấp dưới lòng đất kia.

Gã đang trốn dưới đất cũng phát hiện kiếm khí đánh tới, vội vàng lao qua một bên tránh né, tầng ánh sáng vàng ngoài thân giúp gã hành động rất tự nhiên, tránh được một kích buốt giá.

Viên Minh khẽ nhếch miệng nở nụ cười, đồng thời bấm niệm pháp quyết điểm lên Hàn Tinh kiếm, kích hoạt cực hàn phù văn trên kiếm rồi quát nhẹ: “Bạo.”.

Kiếm khí cực hàn bỗng nhiên bộc phát, khí lạnh nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã bao phủ phạm vi một trượng xung quanh.

Bùn đất bên dưới bị đông cứng, biến thành nền đất cứng như đá, bóng người dưới đất cũng bị hàn khí bộc phát tác động đến, cả người không ngừng run rẩy.

Việc vận chuyển pháp lực của gã này cũng chịu ảnh hướng, tầng ánh sáng bên ngoài đã tắt đi hơn nửa, nửa người bị kẹt trong đất không cách nào di động.

“Quả Qua đáng chết, không phải nói tên này chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín sao? Ngay cả việc hắn có một pháp khí lợi hại như vậy cũng không điều tra rõ!” Gã dưới đất không nhịn được chửi ầm lên, đồng thời dốc toàn lực thôi động Địa Du phù trên người, tầng sáng vàng bị dập tắt nhờ đó dần dần khôi phục lại.

Chỉ có điều quanh thân gã tràn ngập lực lượng cực hàn của Hàn Tinh kiếm nên linh quang màu vàng khôi phục rất chậm.

“Nếu để ngươi dễ dàng chạy thoát thì thanh Hàn Tinh kiếm này ta luyện phí công rồi!” Viên Minh nhếch miệng cười lạnh, một lần nữa bấm niệm pháp quyết điểm tới, tức thì lại có một đạo kiếm khí cực hàn bắn ra, trực tiếp đánh trúng gã đang nấp dưới lòng đất.

Tiếng kêu thảm trầm thấp từ dưới đất vọng lên rồi nhanh chóng tắt đi.

Một lỗ thủng lớn xuyên qua phần ngực bụng khiến gã không bao giờ thở được nữa.

Viên Minh vỗ túi linh thú bên hông, cóc đen nhảy phóc ra, cổ bao trên lưng nó bắn ra một sợi Tử Hắc yêu đằng.

Viên Minh tháo nhẫn trữ vật xuống, để Tử Hắc yêu đằng quấn lấy rồi chìm xuống lòng đất, rất nhanh đã mang thi thể của gã kia lên bằng cách mà hắn đã trộm đi đồ trong túi trữ vật của Lệ Sa lúc trước.

Gã này đầy đầu tóc vàng, bộ dáng khoảng hai, ba mươi tuổi, cả người đông thành một cục, khuôn mặt hoảng sợ, ngũ quan vặn vẹo nhưng vẫn còn có thể nhìn ra được, gã chính là thành viên của một tiểu đội khác lúc trước đã chọn rời đi.

Viên Minh mặt không cảm xúc, cũng không có ý định truy hỏi tên này cớ gì muốn ám sát hắn, đối mặt với kẻ địch, hắn chưa bao giờ nương tay.

Hắn tháo túi trữ vật của thanh niên tóc vàng xuống, xong lại luồn tay vào trong ngực áo, lấy từ trong bộ quần áo đã đông cứng ra một tấm phù lục màu vàng to bằng bàn tay.

Nhìn vào hiệu quả của nó khi thanh niên tóc vàng ban nãy sử dụng, có thể thấy đây là một lá bùa có công dụng độn địa.

Loại phù này rất hiếm thấy, Viên Minh khi trước tới Hắc Nham thành cũng muốn mua, tiếc là không thể mua được.

Phù này tuy đã được sử dụng nhưng vẫn tỏa ra ba động pháp lực khá mạnh.

“Xem ra phù này giống với Tứ Phương Phong Linh phù, đều là loại có thể dùng nhiều lần.” Viên Minh tự nói một câu rồi cất phù này đi.

Đang khi cầm túi trữ vật của gã tóc vàng lên, Viên Minh đột nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn ra ngoài.

Trong đám khói độc dày đặc bên ngoài sơn động, ba bóng người đang lén lút chậm rãi tiếp cận, trong đó có một đại hán khôi ngô, một nữ tử áo đỏ và một thanh niên mặt mày lạnh lùng. Ba người này cũng chính là ba người trong tổ đội của thanh niên tóc vàng.

Sau khi tới gần sơn động, ba người nấp sau một tảng đá lớn, trông giống như đang đợi điều gì đó.

Cả ba đều không phát hiện ra, trên hòn đá cách bọn họ không, có một con quạ đen đang lặng lẳng ẩn nấp quan sát.

“Là bọn chúng…” Viên Minh thì thào tự nói, đại khái đã đoán ra mục đích của mấy người này.

Nhưng hắn không ra ngoài mà tiếp tục tra xét túi trữ vật của thanh niên tóc vàng.

Lại nói, thanh niên tóc vàng này khá là…nghèo, trong túi trữ vật chỉ có chừng ha, ba mươi linh thạch, một ít vật liệu phổ thông và một kiện pháp khí hạ phẩm dạng trường đao.

Sau khi phân loại và cất vào trong túi trữ vật, Viên Minh bèn đứng dậy đi ra ngoài động.

Cóc đen tiến lên trước một bước rồi phi thân bay ra bên ngoài, chỉ loáng cái đã biến mất trong vùng chướng khí dày đặc.

Ba người núp sau tảng đá lớn kia vốn sắp chờ hết nổi, nhưng khi thấy Viên Minh đột nhiên xuất hiện lại cùng giật mình, vội vàng thu liễm khí tức.

“Nếu đã tới rồi, ba vị cớ gì phải trốn trốn tránh tránh nữa.” Viên Minh cất giọng nói.

Ba người bọn đại hán khôi ngô thấy bị phát hiện bèn cùng bước ra từ sau tảng đá.

“Người làm sao phát hiện bọn ta?” Đại hán khôi ngô hỏi.

Ba người bọn gã đều thi triển thuật che giấu khi tức, chỗ này lại cách sơn động khoảng mười trượng, ở giữa còn có chướng khi ngăn trở, dù có là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc phát hiện ra được.

“Ta làm sao phát hiện các ngươi cũng không quan trọng, quan trọng chính là, ba vị muốn làm gì mà lại tới đây?” Viên Minh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận