Tiên Giả

Chương 188: Ngũ Hành hợp nhất chi thể

Những người trên quảng trường Thanh La nghe thấy tiếng chuông này, đệ tử mới gia nhập Bích La Động chưa lâu còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng những người gia nhập từ lâu và đám trưởng lão Trúc Cơ kỳ mặt cùng biến sắc.

“Không đúng! Chuông Phá Vân vang lên đủ chín lần! Chỉ khi bị địch nhân tấn công núi với quy mô lớn mới như vậy, không lẽ có người tập kích sơn môn!” Phương Cách trừng to mắt nói.

Đại động chủ phóng ngươi lên cao, hai mắt bắn ra hai luồng sáng lạnh lẽo dài hơn trượng, quét một vòng khắp bốn phía xung quanh rồi nhanh chóng đáp xuống.

“Có người tấn công núi?” Nhị động chủ vội hỏi.

“Ngoại trừ phía sau núi, các hướng Đông, Tây, Nam đều có kẻ địch tập kích, số lượng không ít! Chúng mặc đồ đen che kín toàn thân, nhìn không ra lai lịch.” Đại động chủ trầm giọng nói.

“Hiện tại tông môn hội nghị, đại đa số đệ tử tập trung ở đây, phòng thủ các mặt bị bỏ trống, như vậy hiển nhiên là đối phương có chuẩn bị mà đến. Có cần đi mời đại trưởng lão rời núi không?” Nhị động chủ nhíu mày hỏi.

“Chuông Phá Vân vang một tiếng là đại trưởng lão đã phát giác rồi, lão nhân gia ông ta tự có phán đoán. Chúng ta chia ra hành động, bảo mấy vị trưởng lão đi thủ hộ hai mặt Đông, Tây. Phía Nam hẳn là nhiều địch nhân nhất, ta đích thân dẫn người trấn thủ. Ngươi lập tức đi mở đại trận hộ tông ra.” Đại động chủ nhắm mắt thở hắt ra, khi mở mắt đã bình tĩnh trở lại, lập tức ra lệnh với ngữ tốc cực nhanh.

“Được!” Nhị động chủ cả người hóa thành một đạo độn quang bay lên, chỉ chớp mắt đã biến mất ở phía xa.

“Đạo chích không biết từ đâu tới, dám cả gan tấn công sơn môn Bích La Động ta. Các trưởng lão nghe hiệu lệnh của ta chia ra phòng hộ, đợi khi đại trận hộ tông mở ra, đại trưởng lão giáng lâm thì kẻ địch có đông hơn nữa cũng không cần lo lắng.” Tiếng Đại trưởng lão không lớn nhưng truyền vào tai mọi người cực kỳ rõ ràng, toàn trường theo đó lập tức an tĩnh lại.

Tiếp đó, Đại động chủ bắt đầu đứng giữa chỉ huy, khua chiêng gõ trống chia lực lượng ra phòng thủ sơn môn các hướng. Tức thì, từng tốp từng tốp theo sự dẫn dắt của các trưởng lão nhanh chóng tiến về các hướng khác nhau. Chỉ sau chốc lát, dưới quảng trưởng chỉ còn Đại động chủ cùng hơn ba mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ và gần bốn trăm đệ tử Luyện Khí kỳ.

Viên Minh bị giữ lại, trong khi đó Phương Cách với A Mộc Hợp đã sớm bị phân vào hai đội ngũ và rời đi.

“Những người còn lại, theo ta trấn thủ chỗ sơn môn. Hôm nay tông môn bị tấn công, các ngươi cần ra sức giết địch, nếu có kẻ dám bỏ trốn một mình hoặc âm thầm giở trò, sau này ta sẽ đích thân ra tay thanh lý môn hộ.” Đại động chủ lạnh giọng cảnh cáo khiến ai nấy lạnh cả tim.

Bọn họ đương nhiên không dám dị nghị, đồng thanh vâng một tiếng.

“Lập tức xuất phát.” Đại động chủ dẫn đầu, hóa thành một dải sáng trắng vọt về phía sơn môn.

Hai ba mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ và một bộ phận đệ tử nhao nhao gọi ra các loại phi cầm, tiếp đó mỗi người chở theo ba, năm đệ tử khác, tức tốc bay tới chỗ sơn môn.

Những đệ tử không có linh thú phi hành và cũng không được ai chở theo đa số là đệ tử ký danh địa vị thấp, tu vi không cao, chỉ có thể dùng hai chân đạp đất, cố gắng bám theo đoàn đội.

“Tông môn đột nhiên gặp chuyện lớn thế này, Tịch Ảnh đi đâu rồi?”

Viên Minh dĩ nhiên thuộc nhóm sau. Hắn theo một đại đội nhân mã chạy về phía sơn môn, trong lòng vô cùng lo lắng.

Lo lắng là bởi đại trận hộ tông, đại trưởng lão và những cao thủ Kết Đan kỳ của Bích La Động đều không phải bí ẩn gì, kẻ địch đã dám đánh tới tới, nhất định cũng phải có không ít cao thủ Kết Đan kỳ, tình hình e là không ổn lắm.

Chỗ sơn môn Bích La Động.

Đệ tử thủ sơn đã chiến đấu sống chết với hắc y nhân kia. Đệ tử thủ sơn nhân số không nhiều, chỉ có khoảng ba, bốn mười, dù đã mở ra cơ quan cấm chế phòng ngự nhưng vẫn không phải địch thủ của đám hắc y nhân có nhân số gấp mười lần, chẳng mấy chốc đã bị đánh cho liên tục bại lui.

“Những kẻ này nhân lúc Đại động chủ triệu tập đại hội toàn tông tới xâm phạm, lai giả bất thiện! Phía tông môn có phản hồi gì chưa?” Giữa đám đệ tử thủ sơn, một vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ vừa huy động pháp khí búa lớn đánh văng hai tên áo đen, vừa lớn tiếng hô.

Người này tên Kỳ Vĩ, là trưởng lão Luật Quy đường của Bích La Động, hôm nay là phiên thủ hộ sơn môn của y.

“Vừa nhận được tin báo Đại động động chủ đang dẫn người chạy tới.” Bên cạnh Kỳ Vĩ, một kẻ nửa người toàn là máu mở miệng đáp. Kẻ này bất ngờ chính là Ô Lỗ.

“Tốt! Các đệ tử cố gắng thêm một chút nữa, bọn chúng đã tìm chết, vậy chúng ta cho chúng xem thêm chút màu sắc nào!” Kỳ Vĩ quát lớn.

Đúng lúc này, mấy người áo đen tung người đánh tới, mấy món pháp khí rền vang như sấm sét công xuống.

Mấy người này dù đều là Luyện Khí kỳ nhưng kẻ nào cũng là cao thủ Luyện Khí khoảng cấp mười, uy lực pháp khí là không thể coi thường.

“Cút!” Kỳ Vĩ phất tay áo vung ra phía ngoài.

Một viên châu màu trắng tuột tay bắn ra, đón gió to lên bằng cả gian phòng, ầm ầm đụng thẳng vào mấy món pháp khí.

Viên châu khổng lồ màu trắng không khựng lại chút nào, cứ thế đâm thẳng lên thân mấy người áo đen.

Mấy kẻ này như đụng phải thiên thạch, miệng phun máu văng ra ngoài, trong đó có một tên xui xẻo bị đập trúng đầu, sọ não lập tức nổ tung mà chết.

Chỗ Kỳ Vĩ dù còn có thể chống đỡ được, nhưng những đệ tử thủ sơn khác lại không thể chống lại số lượng địch nhân áp đảo, liên tục bại lui, tuyến phòng thủ chẳng mấy chốc đã sắp sụp đổ.

Hai tay Kỳ Vĩ nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tức thì trên viên châu màu trắng xuất hiện bảy đồ án ngôi sao.

Rầm rầm rầm!

Mấy chục ánh sao trời rơi xuống như mưa, đánh vào giữa đám người áo đen bốc lên một trận gió tanh mưa máu.

“Thất Tinh châu!” Một thanh âm từ phía trước truyền đến, nghe không lớn nhưng lại át hết những tiếng la hét chém giết xung quanh.

Biểu cảm trên mặt Kỳ Vĩ trở nên nghiêm trọng, gã biết đối phương rốt cuộc đã có cao thủ Trúc Cơ kỳ xuất trận, vội vàng gọi viên châu màu trắng quay về, treo lơ lửng trên đầu.

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân gã chợt bừng lên ánh sáng vàng, ngay sau đó một tòa pháp trận màu vàng lăng không xuất hiện.

Kỳ Vĩ giật mình tức tốc lui về phía sau, đáng tiếc đã chậm một bước.

Mấy chục xúc tu ánh sáng màu vàng trong pháp trận phóng ra, nhanh như chớp quấn hai chân Kỳ Vĩ.

“Phược trận!” Kỳ Vĩ tuy bị trói cứng hai chân không động đậy được nhưng cũng không kinh hoàng thất thố, trái lại lập tức vung tay phải vỗ nhanh xuống phía dưới người.

Một pháp khí dạng móng vuốt sắc lẻm màu xanh thình lình xuất hiện rồi nhanh chóng to lên gấp bội, bề mặt vuốt bắn ra ánh sáng xanh dài hơn thước, hung hăng chộp vào Phược trận.

Móng vuốt nhọn hoắt màu xanh như vô cùng sắc bén, chỉ sau một tiếng “ầm” lớn đã cào nát một góc Phược trận.

Viên châu màu trắng bên trên cũng phóng ra hơn mười tia sáng đánh lên Phược trận, đâm nó thủng trăm ngàn lỗ.

Nhưng Phược trận lại không sụp đổ, trái lại những chỗ hư hại còn đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong khi đó những xúc tu màu vàng kia vẫn quấn chặt lấy Kỳ Vĩ, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng xiết chặt thêm.

“Phược trận chỉ là pháp trận sơ cấp, sao có thể bền bỉ như vậy!” Kỳ Vĩ khó mà tin nổi quát.

“Cái này dĩ nhiên không phải phược trận bình thường, mà là Âm Dương Địa Phược trận sau khi ta cải tiến, một âm một dương, Âm trận ở trên, Dương trận ở dưới. Thứ ngươi phá chỉ là Dương trận thì làm sao có thể thoát ra được?” Một bóng người áo trắng từ trong đám người áo đen bước ra, nhìn qua là một thiếu nữ trẻ tuổi đeo mặt nạ, hai bàn chân để trần nhưng mỗi lần chạm đất đều thấy có ảo ảnh một đôi giày thêu xuất hiện.

Nếu như Viên Minh ở đây, hắn dĩ nhiên có thể nhận ra nàng chính là trận pháp sư có thể phất tay thành trận từng đại náo phường thị Hắc Nham thành.

Kỳ Vĩ cuống quýt triển khai thần thức tra xét lòng đất, quả nhiên phát hiện một phược trận khác ở chỗ sâu mấy trượng dưới lòng đất. Trận này vẫn đang vù vù vận chuyển, cộng hưởng với pháp trận trên mặt đất.

“Đại động chủ đã dẫn người tới đây, các ngươi chuẩn bị chịu chết đi!” Kỳ Vĩ lớn tiếng hét lên, xong lập tức điều khiển vuốt sắc màu xanh cùng viên châu màu trắng điên cuồng tấn công Âm trận trên mặt đất.

Nữ trận pháp sư bấm tay búng ra. Một viên châu màu vàng đất rời tay nàng rơi vào trong trận rồi nhanh chóng dung nhập vào bên trong.

Ánh sáng vàng trong trận bừng lên chói mắt, trận văn bên trong cũng xảy ra rất nhiều biến hóa, hiện ra thêm rất nhiều hình vẽ gai nhọn.

Pháp trận liên tục tỏa ra những tia sáng vàng lấp lóe, ngay tiếp đó mười mấy cây gai đất thô to thình lình trồi lên, đâm thẳng tới người Kỳ Vĩ.

Nhưng áo bào màu vàng trên người Kỳ Vĩ cũng đột nhiên tỏa ra những tia sáng chói mắt, hình thành một màn sàng màu vàng đất chặn đòn tấn công của đám gai đất lại.

Nữ trận pháp sư kinh ngạc ồ lên một tiếng nhưng cũng không bận tâm lắm. Tay ngọc của nàng vừa nhẹ nhàng nhấc lên, năm tia sáng màu lục liền bắn ra, rơi xuống mặt đất bên ngoài phược trận.

Từng đường vân trận pháp màu lục nhanh chóng tràn lan, chỉ chớp mắt đã tạo ra một tòa pháp trận màu lục hòa lẫn cùng hai tòa phược trận, linh lực Ất mộc cũng theo đó nhanh chóng tràn vào bên trong phược trận.

Bên trong phược trận lại một lần nữa nổi lên những tiếng nổ vang, tiếp đó, những cây gai đất thô to lại lần nữa lăng không xuất hiện, chỉ khác là bề mặt đám gai đất lần này quá nửa đã chuyển sang màu lục, lóe lên những tia sáng mang đặc tính thực vật.

Màn sáng vàng xung quanh người Kỳ Vĩ theo những tiếng nổ vang kia lập tức vỡ vụn, thân thể y bị mười mấy cây gai đất xuyên thủng, đan điền và trái tim cùng bị xỏ qua. Y há to miệng, đáng tiếc là không kịp nói gì đã tắt thở bỏ mình.

“Kỳ Vĩ trưởng lão! Chết rồi!” Ô Lỗ kinh hoàng kêu lên. Lúc nãy gã đã sớm lui về sau, thoát đi rất xa, vừa trốn vừa đưa tay chỉ trỏ.

Kỳ Vĩ ngã xuống, viên châu màu trắng và móng vuốt màu xanh không có người điều khiển cùng trở lại kích thước ban đầu, văng ra rất xa, vừa vặn rơi cạnh người Ô Lỗ.

Ô Lỗ phất tay áo thu lấy hai món đồ một cách cực kỳ thuần thục, tiếp đó lại co giò chạy nhanh hơn nữa.

Kỳ Vĩ bại vong khiến đệ tử thủ sơn Bích La Động hoàn toàn mất đi chiến ý, bị đánh giết tan tác, đám người áo đen cũng nhanh chóng tiếp cận sơn môn Bích La Động.

Mặt đất chỗ sơn môn Bích La Động lắc lư liên tục, từng cột đá xù xì to lớn từ dưới đất trồi lên, chỉ chớp mắt đã tạo ra một thạch trận.

Thạch lâm trông rất lộn xộn, có thể nói là chẳng theo một quy luật nào nhưng khi những tên áo đen kia vừa tiến vào bên trong lập tức sẽ thấy hoa mắt chóng mặt.

Trong khi đó, đệ tử Bích La Động lại không bị ảnh hưởng gì, dựa vào thạch lâm chặn đánh đám người áo đen, nhất thời thành công cản bước đám người này lại.

Trên cây đại thụ gần đó, Tịch Ảnh ngồi chồm hổm quan sát, thân mình như hòa lẫn vào trong đám lá cây.

“Phất tay thành trận, đây không lẽ là nữ thích khách mà Viên Minh từng kể, coi bộ có vẻ là Ngũ Hành hợp nhất chi thể. Tư chất này quá tốt rồi.” Nàng quan sát nữ trận sư rồi vô cùng hứng thú lẩm nhẩm tự nói.

Nữ trận pháp sư dường như cũng cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Tịch Ảnh, nhưng chỉ thấy nơi đó trống không, chẳng có gì khác thường.

Nữ trận pháp sư nhíu đôi mày thanh tú, xong liền nhanh chóng thu tầm mắt lại, tiếp tục chỉ huy đám người áo đen tấn công mảnh thạch lâm này.

Cùng lúc đó, một cái bóng màu bạc xẹt qua một gốc cây cách đó mấy trượng, Tịch Ảnh thoáng hiện ra, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

“Quá tốt rồi, ài thú vị như vậy, Kết Đan mau mau giết tới nào, sao lề mề như vậy chứ.”

Nói xong, nàng lập tức lao về hướng tông môn Bích La Động, bên ngoài thân hiện lên ánh bạc, ngay sau đó cả người nhanh chóng biến mất, chỉ sau mấy nhịp thở đã hoàn toàn không còn tung tích, thậm chí cả khí tức cũng không lưu lại chút nào.

Cùng lúc đó, Viên Minh đang ở giữa đội ngũ hơn trăm tên đệ tử ký danh, tiến về phía sơn môn.

Hắn dù có tu vi cao hơn đám đệ tử ký danh này nhiều nhưng lúc này đang thu liễm khí tức nên có nhìn qua cũng không có gì nổi bật.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn càng cảm thấy lo lắng với tình hình trước mắt, bước chân cố ý mà như vô tình dần tụt lại phía sau.

“Hôm nay chắc chắn sẽ có một trận đại chiến, thực sự là quá náo nhiệt.” Một thanh âm vui vẻ đột nhiên vang lên trong đầu hắn, chính là tiếng Tịch Ảnh.

Viên Minh trong lòng hơi động, đưa mắt nhìn xung quanh mấy lượt nhưng không tìm được bóng dáng Tịch Ảnh, bèn dùng thanh ẩm nhỏ tới mức không thể nghe được hỏi: “Ngươi biết bọn chúng là ai sao?”

Hắn không biết pháp thuật truyền âm, chỉ có thể dùng cách này để giao lưu với Tịch Ảnh, lấy thần thông của Tịch Ảnh thì hẳn có thể nghe được lời hắn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận