Tiên Giả

Chương 320: Cấu kết

“Chạy đi đâu!”

Nguyệt Dung nâng hai tay bấm niệm pháp quyết, phần sót lại của Hậu Thổ Nhị Tướng trận trên mặt đất dưới chân nàng bừng lên ánh sáng vàng chói mắt, hình thành một vòng ánh sáng to lớn, chụp lấy nam tử mọc sừng và một lão giả cao gần đứng cạnh gã.

Cùng lúc đó, Cố Tam Nương cũng tế ra một cây búa nhỏ màu vàng kim. Búa nhỏ lập tức biến ra ảo ảnh một cây búa to gần một trượng, bổ thẳng xuống đầu nam tử mọc sừng.

Nam tử mọc sừng quay phắt người, vung tay áo lên, tức thì một cây cờ nhỏ màu xanh từ trong đó bay ra, sau một thoáng đón gió, bỗng hóa lớn mấy trượng, vô số mây xanh từ đó xuất hiện, đẩy vòng ánh sáng vàng lên.

Cái sừng trên trán gã cũng bắn ra một tia sáng vàng trực diện nghênh đón búa lớn màu vàng kim của Cố Tam Nương.

Một tiếng “keng” vang lên, búa lớn màu vàng kim bị đánh bay, không những vậy, lưỡi búa sắc bén còn chuyển màu xám trắng, trông như nham thạch.

“Thần thông hóa đá!” Cố Tam Nương rùng mình, vội vàng thu búa lại xem xét.

Lão giả cao gầy dừng gấp người, tế ra một thanh dao ngắn đen bóng. Dao ngắn hóa thành một đạo hắc quang đánh về phía Cố Tam Nương.

Nhưng đúng vào thời khắc này, ánh mắt lão giả đột nhiên trở nên mờ mịt, sau đó lập tức thanh tỉnh trở lại.

Dao ngắn bất thình lình đổi hướng, đâm thẳng tới sau lưng nam tử mọc sừng.

Nam tử mọc sừng kinh hãi phát giác, lập tức lướt ngang sang một bên, vừa vặn tránh thoát dao ngắn, đồng thời quanh người nổi lên một tầng hào quang màu vàng.

Nhưng sau đó, gã chợt nghe một tiếng “phốc” nhỏ truyền đến, hào quang màu vàng bị xé rách, sau lưng lạnh buốt, nhìn lại chỉ thấy một cây thương ngắn đen bóng đã xuyên qua bụng gã kéo theo huyết quang lóe hiện.

Tất cả những việc này xảy ra chỉ trong tích tắc, cộng thêm khoảng cách quá gần, dù cho nam tử mọc sừng có tu vi cao hơn lão giả cao gầy, cuối cùng vẫn không thể phòng bị được đòn tập kích này.

“Lâm Pha, ngươi làm cái quái gì vậy?” Nam tử mọc sừng giận dữ, cái sừng trên trán bắn ra một tia sáng vàng xuyên thủng lồng ngực lão giả, tóe ra một đóa hoa máu to bằng miệng bát, đồng thời da thịt quanh đó lập tức chuyển màu xám trắng như đá.

Nhưng lão giả cao gầy lại như không có cảm giác, không lùi mà tiến tới, đồng thời trong tay còn thấy ánh sáng trắng lóe lên, ngay sau đó bảy, tám tấm phù lục màu đỏ xuất hiện, ánh đỏ lóe lên rồi vỡ vụn, tức thì bảy, tám con hỏa điểu to bằng cái thớt lăng không thoát ra, không ngờ mấy phù lục kia đều là phù lục cấp một bậc cao.

Hỏa điểu như tên rời nỏ, hung hăng đánh lên người nam tử mọc sừng, kẻ đứng ngay sát đó khiến gã không cách nào tránh né.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, nam tử mọc sừng bị ngọn lửa bao trùm.

“Phương sư huynh!” Những đệ tử Quy Nguyên tông khác giờ mới kịp phản ứng, cùng kinh ngạc hô lên,

Lão giả cao gầy không ra tay tấn công nam tử mọc sừng nữa mà quay người, lao thẳng về phía Xích Kim ngô công.

“Ngăn Lâm Pha lại!” Tiếng nói yếu ớt của nam tử mọc sừng từ trong đám lửa hừng hực truyền ra.

Những đệ tử Quy Nguyên tông khác vốn đang chạy tới chỗ nam tử mọc sừng, nghe vậy cùng nhào về phía lão giả cao gầy.

Nhưng mặt đất đằng trước mấy người đột nhiên nứt ra, thân ảnh Hoa Chi trồi lên, vung hai tay lên, từ trong tay áo phóng ra hai nhánh dây leo dài với vô số đóa hoa màu tím bên trên. Hai nhánh dây leo như hai cây trường tiến quét ngang tới chỗ đám người.

Mùi thơm tỏa ra, tu sĩ Quy Nguyên tông vừa tới gần lập tức cảm giác cả người bủn rủn, nhớ tới lời Tả Khinh Huy vừa nói khi nãy liền cuống cuồng tránh né như như thấy rắn rết.

Liêu quản sự, Vương thị huynh đệ và Thôi Vũ Nhiên cũng định tới nhưng nhất thời bị Nguyệt Dung, Thạch Xuyên, Tả Khinh Huy và Cố Tam Nương kéo chân. Trên khoảng không giữa hai bên lúc này, các loại pháp khí, pháp thuật đang va chạm dữ dội, ánh lửa chói mắt chiếu ra, đám người Liêu quản sự có lòng cũng chỉ có thể chấp nhận tạm thời bị ngăn ở một bên.

Lão giả cao gầy lúc này đã nhào tới trước người Xích Kim ngô công, điều khiển dao ngắn đen bóng đâm tới một con mắt của nó.

Xích Kim ngô công giận dữ, há mồm phun ra một đám sương độc xanh sẫm trùm kín người lão giả cao gầy.

Lão giả cao gầy không tránh không né, thân thể lập tức rữa nát, cắm đầu ngã xuống đất.

Trông thấy cảnh này, tất cả những người ở đây đều giật mình, đệ tử Quy Nguyên tông trong lòng run lên.

Ngọn lửa quanh thân nam tử mọc sừng đã tắt, gã ngồi bệt xuống đất, nửa người cháy đen nhưng tính mạng không lo.

“Kim Ngô tướng quân, giết hết những người kia đi, không chừa lại tên nào!” Nam tử mọc sừng lấy ra một tấm phù lục màu xanh biếc, dán nó lên vết thương sau lưng, chậm rãi đứng dậy rồi lạnh giọng nói.

Xích Kim ngô công trong mắt thoáng hiện lên nét khác thường nhưng lập tức khôi phục như thường, tiếp đó đưa toàn bộ thân hình khổng lồ bay nhào về phía đám người Tả Khinh Huy, Nguyệt Dung.

Những tu sĩ Quy Nguyên tông thì nhao nhao lấy đan dược giải độc ra ngậm trong miệng, đồng thời lôi mặt nạ ra bảo vệ mũi miệng rồi theo sát đằng sau Xích Kim ngô công, vây đánh đám Nguyệt Dung.

Vẻ sợ hãi nổi lên trong mắt Thạch Xuyên, y bất thình lình thoát ra khỏi chiến đoàn, tế ra một thanh phi kiếm màu đỏ lửa nâng người y bay lên.

Phi kiếm hóa thành một đường cầu vồng màu đỏ, chỉ chớp mắt đã bay xa mấy chục trượng, thật không ngờ y lâm trận lại định chạy trốn.

Cố Tam Nương thấy cảnh này không nhịn được mắng to, Nguyệt Dung cũng cau mày khó chịu.

“Không cần để ý hắn, hai vị đạo hữu chuẩn bị sẵn sàng rút lui đi.” Giọng nói có phần hờ hững của Tả Khinh Huy truyền tới khiến Nguyệt Dung lẫn Cố Tam Nương cùng sững sờ.

Y vừa dứt lời, dị biến bất ngờ xảy ra!

Xích Kim ngô công vốn đang nhào về phía Nguyệt Dung lại đột nhiên bẻ hướng, lao thẳng về phía đám người Liêu quản sự, đồng thời há mồm phun ra một đám sương độc xanh sẫm.

Bốn người Liêu quản sự vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị sương độc phủ kín, đau đớn kêu lên thảm thiết.

Xích Kim ngô công thân hình nhanh như chớp lao vào trong làn sương độc, cắn một cái vào Thôi Vũ Nhiên đang liều mạng chống cự sương độc, tiếp đó há miệng nuốt luôn y vào y như nuốt lão giả cao gầy khi nãy.

Tiếp đấy, Xích Kim ngô công vặn người, quất cái đuôi to dài về phía đám người Quy Nguyên tông.

Mặt đất xung quanh đột nhiên nứt vỡ, từng nhánh dây leo thô to với đầy hoa độc màu tím bên trên vươn ra rồi cùng quất về phía tu sĩ Quy Nguyên tông, một lần nữa đẩy lui bọn chúng.

Nam tử mọc sừng thấy cảnh này giật mình, vội gọi Xích Kim ngô công nhưng gã có gọi thế nào nó cũng chẳng hề để ý tới.

Thấy tình hình như vậy, Nguyệt Dung và Cố Tam Nương nửa mừng nửa lo.

“Đi mau!” Tả Khinh Huy truyền âm cho hai nàng, đồng thời phất tay đánh ra hai đạo kim quang hình kiếm.

Kim quang xẹt qua thân thể Nguyệt Dung và Cố Tam Nương, kéo ra hai con tiểu trùng thẳng đuỗn trong suốt, mảnh như sợi tóc.

Cố Tam Nương mặt lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không biết trên người các nàng từ lúc nào có thêm hai con tiểu trùng này.

“Tả đạo hữu, ngươi thì sao?” Nguyệt Dung lộ vẻ cảm kích, truyền âm hỏi.

“Ta tự có cách thoát thân, các ngươi đi mau!” Tả Khinh Huy thúc giục.

“Vậy xin đa tạ Tả đạo hữu, đại ân hôm nay, ngày sau nhất định báo đáp!” Nguyệt Dung không lôi thôi dài dòng, thi lễ với Tả Khinh Huy xong, lập tức tế ra một cái xe bay hình chim màu bạc.

Hai nàng nhảy lên xe rồi liên thủ thôi động.

Xe bay hình chim bắn vọt đi, hóa thành một vệt sáng bạc xông lên trời cao.

Tả Khinh Huy nhoáng người một cái, chớp mắt sau đã xuất hiện bên cạnh Hoa Chi.

Con Xích Kim ngô công kia nhanh chóng bơi tới, tức thì Tả Khinh Huy và Hoa Chi cùng nhảy lên lưng nó, đoạn phất tay đánh ra mấy tấm phù lục màu xanh, dán chúng lên thân Xích Kim ngô công. Chỗ phù lục này đều là loại tăng tốc như Khinh Thân phù, Tật Phong phù...

Xích Kim ngô công cơ thể trở nên nhẹ nhàng, trăm chân vận chuyển nhanh chóng, thân thể to dài hóa thành một dải sáng vàng kim lướt đi với tốc độ không kém xe bay của Nguyệt Dung bao nhiêu.

Tất cả những hành động này xảy ra vô cùng mau lẹ, chỉ trong chớp mắt đám người Tả Khinh Huy đã chạy hết đi.

“Đáng chết, không cần quan tâm những kẻ khác, mau đuổi theo Xích Kim ngô công!” Nam tử mọc sừng lo lắng hét lớn.

Nhưng đúng vào lúc này, trong khoảng không xung quanh đó đột nhiên xuất hiện một mảng lớn sương trắng dày đặc, chỉ sau chớp mắt, sương trắng đã khuếch tán ra khắp bốn phía xung quanh khiến lực lượng thần thức không thể nào tỏa ra được.

Cả bọn mới bị những thủ đoạn kỳ dị của Tả Khinh Huy làm cho kinh hồn bạt vía, thấy cảnh này chỉ lo tiếp tục rơi vào mai phục, vô thức dừng người lại.

“Không được dừng lại! Nếu Xích Kim ngô công cũng bị chúng cướp đi, chúng ta cũng đừng hòng sống, mau đuổi theo.” Bất chấp vết thương vừa cầm máu, nam tử mọc sừng xung phong dẫn đầu truy đuổi.

Những người khác thấy vậy cũng cắn răng đuổi theo, không ngờ đúng thật là không gặp nguy hiểm gì, chỉ phút chốc đã ra khỏi vùng sương trắng.

Nhưng chỉ một thoáng trì hoãn này thôi mà bóng dáng Xích Kim ngô công đã biến mất không còn thấy đâu, thậm chí trên mặt đất cũng chẳng có chút dấu tích nào.

“Xích Kim ngô công không biết bay, sao lại không có vết tích? Chẳng lẽ đã bị chúng bỏ vào trong túi linh thú, chuyện này không thể nào nha?” Nam tử mọc sừng trong mắt lộ vẻ khó có thể tin.

“Phương sư huynh, giờ chúng ta làm sao?” Một nam tử mặt chữ điền đứng bên cạnh lộ vẻ kinh hoảng, nhìn nam tử mọc sừng, hỏi.

Bọn họ hôm nay tới đây là vì phụng lệnh ai đó, đi bắt đám tu sĩ Hãm Sa thành, nhưng giờ mục tiêu chạy thoát hết trong khi bọn họ tổn thất ba người, Xích Kim ngô công cũng bị kẻ địch dùng thủ đoạn quỷ dị khống chế mang đi, nếu bọn họ cứ vậy quay về, nhất định sẽ chết rất khó coi.

Những người khác cũng đưa mắt nhìn nam tử mọc sừng, nhưng lúc này gã cũng chẳng nghĩ ra được ý gì hay.

Liêu quản sự và Vương thị huynh đệ cũng bay tới, trên người bọn họ phủ đầy ban độc, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hoảng sống sót sau tai nạn.

Nam tử mọc sừng đảo mắt nhìn qua ba người rồi không để ý tới nữa.

“Yên Ti trùng của ta còn có một con bám trên người tiểu tử râu hùm Hỏa Nguyên tông.” Một nữ tu dáng lùn đứng bên cạnh đột nhiên nói.

“Đuổi theo, bất kể thế nào cũng phải bắt được tên này.” Nam tử mọc sừng quả quyết ra lệnh.

Thanh niên tóc đỏ tế ra một phi thuyền màu trắng, chở cả đám xé gió phóng về phía trước, đuổi theo hướng Thạch Xuyên chạy trốn.

Đợi đám nam tử mọc sừng rời đi hết, mặt đất hơi nhộn nhạo, tình trạng đất cát đại biến, để lộ ra hai hàng dấu chân rết chạy qua.

Cách đó không xa, mặt đất đột nhiên nứt vỡ, Xích Kim ngô công từ đó chậm rãi chui ra.

Cùng với đó, một vầng hào quang màu vàng xuất hiện trên cát, hào quang tắt đi, thân ảnh Viên Minh, Hoa Chi và Tả Khinh Huy nhoáng cái hiện ra.

“Chủ nhân, ngài đã tới đây rồi, muốn lấy mạng đám người kia thì dễ như trở bàn tay, sao lại thả bọn chúng đi?” Hoa Chi nhìn Viên Minh, khó hiểu hỏi.

“Giết hết đám đệ tử Quy Nguyên tông kia cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ là ta không có thời gian thu dọn tàn cuộc. Mục tiêu của ta là Xích Kim ngô công, bắt được nó là đủ rồi.” Viên Minh thản nhiên đáp, xong liền quay người sang phía Xích Kim ngô công.

Xích Kim ngô công ngoác miệng phun ra hai người, chính là lão giả cao gầy và Thôi Vũ Nhiên.

Viên Minh còn có việc cần hỏi hai người nên chưa điều khiển Xích Kim ngô công dùng dịch độc hòa tan bọn họ, trái lại trong lòng còn nghĩ cách rút kịch động trong người bọn họ.

Hai người lúc này vẫn còn sống nhưng khí tức vô cùng yếu.

Viên Minh bước đến bên cạnh Thôi Vũ Nhiên, đặt bàn tay lên đầu gã rồi bắt đầu thi triển thần thông sưu hồn.

Thôi Vũ Nhiên rõ ràng đã cấu kết với những người này từ trước, trao đổi hội hôm qua chính là do âm mưu do y lập ra, như vậy những điều mà y nói trong trao đổi hội hôm qua rất có thể chỉ là giả dối.

Việc can hệ tới Kết Đan, hắn nhất định phải biết rõ hai phương pháp kia rốt cuộc là thật hay giả.

Lòng bàn tay Viên Minh phóng ra từng tia hắc quang, chẳng mấy chốc đã tìm được đoạn ký ức về hai bí pháp Kết Đan kia, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Dựa theo ký ức của Thôi Vũ Nhiên mà phán đoán, cả hai phương pháp kia không ngờ đều là thật, chỉ có điều nội dung Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp bị thiếu khuyết rất nhiều.

Môn bí pháp này đúng là lấy được từ trên một cái xác trong sa mạc, nhưng cũng không phải y ngẫu nhiên tìm được mà là có được từ tay tu sĩ Quy Nguyên tông.

Thôi Vũ Nhiên từ lâu đã cấu kết với tu sĩ Quy Nguyên tông, chỉ là không biết vì sao đám tu sĩ Quy Nguyên tông kia lại liên tục phục kích khắp nơi trong sa mạc Hắc Phong để bắt tu sĩ, mà chủ yếu là bắt tu sĩ Trúc Cơ.

Sa mạc Hắc Phong vốn là nơi hỗn loạn vô chủ, tu sĩ mất tích là chuyện thường ngày, thế nên dù có người không may gặp nạn thì cũng chẳng khiến ai để tâm.

Mấy năm trước, trong lúc nghèo rớt mồng tới, Thôi Vũ Nhiên vô tình gia nhập dưới trướng bọn họ.

Người này thực lực bình thường nhưng khéo ăn khéo nói, trước giờ đối nhân xử thế lại có tiếng nghĩa hiệp, sau khi có được lòng tin liền dùng các loại dụ hoặc, dẫn tu sĩ vào trong sa mạc Hắc Phong giao cho người Quy Nguyên tông, từ đó kiếm bộn.

Ngay như hôm nay đâu, nếu không phải Viên Minh can thiệp vào, đối phương chắc chắn đã đắc thủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận