Tiên Giả

Chương 820: Đừng trách là không nói trước

Viên Minh phảng phất như không có nghe thấy tất cả những phát sinh vừa mới xảy ra kia, tiếp tục sưu hồn Vương Kỳ, nhưng hắn nhanh chóng nhíu đôi mày lại, bàn tay cũng dời khỏi đỉnh đầu của cô gái.
Vương Kỳ rên lên một tiếng thê thảm, cả người cũng xụi lơ, ngã co quắp trên mặt đất.
“Chủ nhân, hai người này đang chơi trò hề gì vậy ?” Kim Cương hỏi.
“Các nàng đang trì hoãn thời gian, chỗ đại môn của mật thất giam giữ Vân La có hồn lực của Tử Mị, lúc ta phá vỡ cấm chế mật thất thì Tử Mị kia đã đã biết ở đây xảy ra chuyện, bây giờ chỉ sợ là đang ở trên đường trở về, chúng ta đi trước đi.” Viên Minh nói nhanh, đưa tay phát ra một vầng sáng màu xanh, bao phủ Trần Ngọc Loan và Vương Kỳ lại, đem hai cô gái thu vào Tu La Cung.
“Tử Mị kia chẳng qua chỉ là Phản Hư Hậu Kỳ, có gì để lo lắng chứ, nàng đến càng tốt, vừa hay tóm hết lại một lượt.” Kim Cương lơ đễnh nói, hai tay nắm chặt lại, phát ra tiếng xương khớp kêu lốp lốp.
“Đừng nói nhảm, đi!” Viên Minh khẽ quát một tiếng, thân hình đã lao hướng ra bên ngoài.
Hắn đã nhìn thấy tình huống của Thanh Câm Lâu ở trong trí nhớ của Vương Kỳ, tính kỹ như vậy lại không nghĩ tới chỗ kia lại là sản nghiệp của Tố Nữ Phái, còn vị lâu chủ Thanh Câm Lâu gọi là Lâu Thanh Câm kia lại càng là đạo lữ của Diệp Vô Nhai, lỡ đâu Tử Mị dẫn theo Thanh Câm Lâu cùng đảo chủ phu nhân cùng tới, nghĩ muốn thoát thân cũng rất phiền toái.
Viên Minh dẫn theo Kim Cương nhanh chóng ra khỏi động phủ, hắn phất một tay lên, thu hồi cấm chế bày ra ở xung quanh lúc nãy, thân hình cũng không ngừng lại chút nào mà nhanh chóng bay vút ra ngoài.
Vào lúc này, giữa không trung chợt phát ra tiếng nổ vang, hai đạo tia sét màu tím từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ về phía Viên Minh cùng Kim Cương.
Viên Minh nhướng mày, vừa nhấc một tay lên thì một đạo ánh sáng vàng bay vút ra từ trong ống tay váo của hắn, đón gió lớn lên nhanh chóng, hóa thành một ngọn núi màu vàng cao mấy chục trượng, ngăn ở trước người.
“Uỳnh!”
Tia sét màu tím bổ vào Hậu Thổ Phong, ánh sáng chói mắt của tia sét bùng lên che mất cả ngọn núi, cùng Viên Minh ở bên dưới.
Kim Cương căn bản không có phòng bị, tia sét màu tím kia lại có tốc độ kinh người, nó vừa mới ngẩng đầu lên đã bị tia sét màu tím bổ trúng, cả người bỗng chốc bị chấn động bay ngược ra ngoài, chỗ ngực bị tia sét bổ trúng thì bị xé rách, xuất hiện một vết thương to lớn cháy đen thui.
Phía trên bầu trời động phủ Khánh Xuân Viên chẳng biết lúc nào đã trở nên lờ mờ, mây đen đang ngừng quay cuồng vần vũ trên đó.
Kim Cương xoay người vọt lên, nó giận tím mặt, thể nội lốp bốp rung động một hồi, thân thể lập tức to lên một bậc, huyết quang chói mắt phun ra ngoài.
Tuy nhiên, một tia sét màu tím khác lại giáng xuống, huyết quang vừa xuất hiện trên cơ thể Kim Cương lại bị xé toạc, cơ thể của nó bị đánh bay lần thứ hai.
Không chờ Kim Cương đứng lên lần nữa, vô số tia sét màu tím từ trên trời giáng xuống, đều bổ vào trên thân của Kim Cương.
Thân thể cao lớn của Kim Cương nhanh chóng bị cháy đen, trọng thương quỳ dưới đất, khó mà động đậy.
Mây đen vẫn đang quay cuồng giữa không trung, lại xuất hiện thêm mười mấy tia sét màu tím nữa, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một mũi mâu màu tím to lớn, lấy thế sét đánh vạch phá bầu trời, bổ thẳng hướng đầu của Kim Cương, uy thế hoàn toàn khác biệt cùng với mấy tia sét lúc nãy.
Bằng trạng thái trọng thương này của Kim Cương, nếu như nó bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ phải trực tiếp vẫn lạc, thần hồn câu diệt.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một đạo ánh sáng màu vàng hiện lên, Hậu Thổ Phong xuất hiện ở bên trên người Kim Cương.
Vô số ánh sáng màu vàng rủ xuống, hình thành một màn ánh sáng như một cái bát màu vàng, bao phủ thân thể Kim Cương ở bên trong.
Mâu sét màu tím đánh vào trên đỉnh Hậu Thổ Phong, lập tức bị vỡ ra, từng tia sét thô to văng ra tứ phía, nhưng chúng đều bị màn ánh sáng màu vàng ngăn cách ở bên ngoài.
“Sao rồi, đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên sao? Vạn Tượng Chi Thể mặc dù lợi hại, nhưng muốn khắc chế thì cũng có rất nhiều biện pháp.” Viên Minh nhìn Kim Cương, nhàn nhạt nói ra.
“Đa tạ ân cứu mạng của chủ nhân!” Kim Cương quật cường ngẩng đầu lên, ho ra một ngụm máu tươi, miễn cưỡng nói.
Viên Minh thôi động Bất Tử Thụ trong đan điền, một sợi rễ của Bất Tử Thụ xuất hiện ở trước thân thể Kim Cương, đâm vào thân thể của nó, đem một cỗ Yêu khí Bất Tử Thụ rót vào thể nội Kim Cương.
Vết thương trên nhục thân của Kim Cương khép lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Ầm ầm!
Lôi vân lại phun trào lần nữa ở giữa không trung, gần trăm tia sét liên tiếp bổ xuống, đánh vào trên đỉnh Hậu Thổ Phong, đánh cho nó bị rung động không ngừng.
Trong miệng Viên Minh nói lẩm bẩm, hai chân toát ra hai luồng ánh sáng màu xanh, rót từ chân xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Mây đen đầy trời này là một tòa pháp trận sấm sét, mà lại còn là trình độ cấp năm, nếu không cũng không thể dễ dàng đánh bại Kim Cương như vậy.
Vào lúc hắn và Kim Cương tiến vào Khánh Xuân Viên đó, cũng không có tòa pháp trận này, rõ ràng tốc độ phản ứng của Tử Mị đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng mà Viên Minh tự nhận là lấy thực lực cũng như rất nhiều thủ đoạn bây giờ của hắn, chỉ cần không phải tồn tại cỡ Pháp Tướng giáng lâm, hẳn là đều có thể ứng phó được.
Ánh sáng màu xanh dưới lòng đất rất nhanh đã đụng chạm tới biên giới của pháp trận sấm sét, nhanh chóng tìm hiểu.
Tòa pháp trận này dường như là vội vàng bố trí, có rất nhiều lỗ hổng, hắn đã nhanh chóng tìm thấy không ít chỗ thiếu hụt.
“Thì ra là thế, trận nhãn ở đây…” tâm niệm Viên Minh vừa động, lật tay lấy ra Tru Tiên Kiếm, hướng về một chỗ nào đó vung lên.
Một đạo kiếm khí cuồng đạo bắn ra, đâm về một chỗ ở giữa không trung.
Một tiếng ”Phốc” khẽ vang lên, mây đen đầy trời như bóng da bị chọc thủng, cấp tốc phiêu tán hết, bầu trời lại khôi phục trong xanh như trước đó.
Mấy chục đạo thân ảnh bỗng xuất hiện giữa không trung, cầm đầu chính là Diệp Vô Nhai, cùng Ân Lãng, Dương Thanh cùng năm vị phó đảo chủ, hai người Tử Mị và Lâm Thanh Câm cũng ở đây.
Ngoài ra còn có một số tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cầm pháp bảo trong tay đứng ở chỗ xa hơn.
“Các hạ quả nhiên tinh thông trận pháp, nhanh như vậy đã phá được Đại Diễn Lôi Trận của ta, thật sự là hậu sinh khả úy.”
Diệp Vô Nhai từ giữa không trung đáp xuống, dừng ở trước người Viên Minh cách đó không xa.
Những người khác cũng đều bay xuống dưới, tế lên các loại pháp bảo, đem xung quanh bao bọc vây lại.
“Ngươi chính là Diệp Vô Nhai đi, ngăn cản tại hạ, cần làm chuyện gì?” Viên Minh dừng việc trị liệu cho Kim Cương, mở miệng hỏi.
“Viên Minh đạo hữu, Diệp mỗ vô ý cùng ngươi là địch, chỉ cần để Vân la tiên tử, Đan Vương Bí Điển, cùng Chu Thiên Linh Lung Đỉnh lại, lập tức có thể rời đi, Diệp mỗ lấy tâm ma phát thệ, tuyệt không ngăn trở.” Vừa nói, tay phải của Diệp Vô Nhai vừa lóe lên sắc xanh, một cây sáo ngọc xanh biếc hiện ra.
“Những vật này còn hữu dụng với Viên Mỗ, chỉ sợ Diệp đảo chủ đi một chuyến tay không rồi.” Viên Minh lắc đầu, dứt khoát nói lời cự tuyệt.
“Viên đạo hữu đã không bằng lòng tự mình lấy ra, vậy bọn ta tự mình tới lấy.” Diệp Vô Nhai vui vẻ nói, bộ dạng cực kỳ tự tin là đã ăn chắc.
Lực lượng tinh anh của Vô Nhai Đảo đều đã ở đây, cũng chiếm cứ địa hình có lợi, bây giờ chính là ba vị Phản Hư hậu kỳ đỉnh phong liên thủ, cũng không thể nào đi ra được.
“Diệp đảo chủ thực sự muốn ngăn cản Viên mỗ? truyền thừa Đan Vương Các nước rất sâu, không phải một cái Vô Nhai Đảo nho nhỏ có thể tham gia.” Viên Minh không thèm để ý mình đang bị vây quanh, từ tốn nói.
Diệp Vô Nhai nhìn gương mặt bình tĩnh của Viên Minh, trong lòng hơi nao nao, thâm nghĩ : ”Tới giờ phút này còn bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ người này còn có hậu thủ?”
Trong lòng Tử Mị cũng nổi lên một chút bất an, nhanh chóng suy nghĩ khả năng khai thác hành động của Viên Minh.
“Ha ha, ngươi chẳng qua chỉ là một tu sĩ Phản Hư trung kỳ, khẩu khí vậy mà rất lớn đấy, không biết còn tưởng là đại năng Pháp Tướng Kỳ giáng lâm cơ.” Dương Thanh căn bản không đem viên Minh để ở trong mắt, nghe hắn nói thế thì cười lên ha hả.
Tâm tư của những người khác cũng đều gần như vậy, chẳng những không lùi bước mà ngược lại, đem Viên Minh và Kim Cương càng vây quanh chặt chẽ thêm.
Mấy người tinh thông thần thông thuộc tính Thổ, đã lặng lẽ thi pháp phong bế mặt đất phía dưới, để tránh Viên Minh độn địa mà đi.
“Viên Mỗ đã cho các ngươi cơ hội, đã chấp mê bất ngộ như thế, cũng đừng trách ta không nói trước.” Viên Minh vẫn nói rất từ tốn, hồn lực cường đại từ thức hải được điều động hết ra.
Một cỗ ba động hồn lực âm lãnh khổng lồ bộc phát ra, so với đại năng Pháp Tướng cũng không kém bao nhiêu.
Thần hồn mọi người tại đây đều bị áp đảo, tầm mắt trước mắt bắt đầu trở nên vặn vẹo.
“Không tốt, người này là Hồn Tu, cẩn thận huyễn thuật…” Tử Mị đột nhiên trừng to mắt, quát lớn.
Nhưng lời nàng nói chỉ kịp hô lên được nửa câu, trước mắt đột nhiên tối đen, không có chút sức phản kháng nào mà lâm vào ngủ say, rơi vào mộng cảnh vô tận.
Những người khác ở đây cũng như thế, đều ngã xuống đất thiếp đi.
“Đây là thần thông Ác Mộng của chủ nhân?” trên mặt Kim Cương cũng lộ ra vẻ chấn kinh.
Nó đi theo Viên Minh đã nhiều năm, tự nhiên biết được hắn có được thần thông Ác Mộng, có thể cưỡng chế khiến người khác nhập mộng, nhưng lại không ngờ tới, cái thần thông này bây giờ thi triển ra lại có uy lực kinh người đến như vậy.
Viên Minh khẽ thở ra một hơi, thần thông Ác Mộng mặc dù hữu dụng, có thể cưỡng ép để cho người có hồn lực thấp hơn mình rơi vào trạng thái ngủ sau, nhưng tại trận có khoảng bảy vị tu sĩ Phản Hư, khiến nhiều tu sĩ cùng giai như vậy lâm vào ác mộng, thì hồn lực tiêu hao cũng cực kỳ to lớn.
Hắn điều chỉnh hô hấp một chút, nhanh chóng đưa tay lên bấm niệm.
Bảy đạo hắc quang bắn ra từng cái, lóe lên một cái rồi chui vào thể nội của bảy vị Phá Hư rồi biến mất, chính là Huyền Ma phong ấn.
Đám người Tử Mị, Lâm Thanh Câm, Dương Thanh… rơi vào ngủ say chưa tỉnh, pháp lực của họ đã bị giam cầm lại.
Trên thân Diệp Vô Nhai đột nhiên sáng lên một vòng ánh sáng trắng, đó là từ một viên ngọc bội màu trắng được đeo ở bên hông, ngăn trở Huyền Ma phong ấn.
Không chỉ như vậy, ngọc bội đó còn bắn ra một tia sáng trắng, chui vào mi tâm của Diệp Vô Nhai.
Thân thể Diệp Vô Nhai lắc một cái, lập tức tỉnh táo lại, có chút hoảng sợ nhìn Viên Minh.
“Hồn tu linh bảo… xem ra cái chức đảo chủ này của Diệp đạo hữu cũng không phải là làm không.” Viên Minh nhìn viên ngọc bội màu trăng nhiều thêm một chút, phất tay thi triển Mộng Điệp huyễn thuật.
Diệp Vô Nhai thấy hoa mắt, một cái huyễn thuật xuất hiện nối tiếp một cái, biến ảo khó lường, phảng phất như đang ở một cánh đồng hoa, khiến gã đắm chìm trong đó.
Nhưng lúc này, viên ngọc bội kia lại lần nữa sáng lên, chớp mắt một cái qua đi, con mắt của Diệp Vô Nhai lập tức khôi phục thanh minh.
Viên Minh thấy cảnh này thì trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, viên ngọc bội mà Diệp Vô Nhai mang theo bên mình này tuyệt không phải là vật bình thường, dường như có thể khắc chế hầu hết thủ đoạn của Hồn Tu.
Nhưng mà những người khác đã bị hắn phong ấn, chỉ còn một mình Diệp Vô Nhai, cũng không lật nổi một cái bọt nước.
Đang cân nhắc, trong lòng hắn cũng âm thầm thúc giục kiếm quyết, phía trước hiện lên ánh sáng xanh, Tru Tiên Kiếm cùng Diệt Hồn Kiếm đồng thời xuất hiện, nhoáng lên một cái, hóa thành hơn trăm đạo kiếm khí lăng lệ tuyệt luân, phô thiên cái địa điên cuồng chém về hướng Diệp Vô Nhai.
Kiếm khí Tru Tiên Kiếm vang vọng hư không, còn kiếm khí của Diệt Hồn Kiếm lại lặng yên không một tiếng động.
Sắc mặt Diệp Vô Nhai vô cùng ngưng trọng, sáo ngọc ở trong tay gã vung lên, vô số trúc ảnh màu xanh từ trống rỗng xuất hiện, phát ra từng lớp từng lớp sóng âm mê huyễn, đụng thẳng vào những kiếm khí này.
Song phương tiếp xúc liền bộc phát ra âm thanh trầm đục liên miên vô tận, hơn phân nửa trúc ảnh màu xanh bị sụp đổ trong nháy mắt, nhưng kiếm khí đánh tới cũng bị ngăn lại.
Diệp Vô Nhai mượn lực bay ngược, hướng về phía xa vọt đi.
Đến giờ phút này, gã đã biết vị tu sĩ Phản Hư trung kỳ trước mắt này không đơn giản chút nào, dự định lập tức rút lui khỏi nơi đây trước rồi tính sau.
Dù sao nếu tiếp tục đấu nữa, gã cũng không có nắm chắc sẽ chiếm được lợi lộc gì, thậm chí chỉ cần hơi không cẩn thận một cái, sẽ còn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận