Tiên Giả

Chương 523: Lên Tiên đảo

Viên Minh nhìn Viêm Tương và Lôi Hạc phía trước càng đi càng xa, hít sâu một hơi, lấy ra hai khối linh thạch thượng phẩm Mộc thuộc tính giữ trong tay bổ sung pháp lực, tiếp tục đi tới.

Như thế lại qua ước chừng nửa canh giờ, hai người Lôi Hạc đã bay xa phía trước, chỉ có thể nhìn thấy hai điểm đen mơ hồ không rõ.

Cấm chế mặt hồ không ảnh hưởng thần thức, Viên Minh mặc dù tốc độ bay không bằng hai người Lôi Hạc, lại biết rõ tình huống phía trước.

Bay tiếp nửa canh giờ, phía trước lại xuất hiện hai viên Long Nha Tinh, Lôi Hạc và Viêm Tương một người cướp đoạt một viên, sau đó không tiếp tục xuất hiện nữa.

Viên Minh không cam lòng, hắn một khắc không ngừng thôi động pháp lực, linh thạch bổ sung căn bản không kịp, lúc này đã mệt mỏi, khoảng cách với hai người Lôi Hạc càng kéo xa, chớ nói chi là cướp đoạt Long Nha Tinh.

Hắn lơ đễnh, vòng bảo hộ ngoài thân bắt đầu rung động, mất tập trung bị một cỗ cuồng phong từ bên cạnh đánh tới khiến lùi lại mấy trượng.

Viên Minh vội vàng ổn định tâm thần, lúc này mới khó khăn lắm ngừng lại thân hình, miễn cưỡng duy trì vòng bảo hộ.

Hắn xoa xoa mồ hôi trên đầu, lại nhìn một chút Tiên đảo vẫn xa xôi như cũ, thầm than một tiếng.

Hắn có thể đối kháng tu sĩ Nguyên anh, bằng vào thần thông Hồn tu cùng pháp bảo sắc bén, nhưng đối mặt cuồng phong ngập trời kéo dài không dứt này, thần thông hồn tu cùng mấy món pháp bảo không có đất dụng võ chút nào, lộ ra chênh lệch lớn pháp lực với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Tiếp tục như vậy, dựa vào pháp lực, hắn chưa hẳn có thể chống đỡ vượt qua hồ nước này.

Viên Minh dứt khoát ngừng lại, suy nghĩ cách đối phó.

Căn cứ tình cảnh Lôi Hạc cùng Viêm Tương tới gần lúc trước, triệu hồi ra Lôi Vũ tương trợ, sẽ chỉ tăng lớn sức gió.

Vì vậy, chỉ có thể dựa vào bản thân, nói một cách khác, chỉ có thể nghĩ biện pháp dùng pháp bảo.

Chỉ là pháp bảo trên người hắn đều là loại chiến đấu, đối mặt thiên tai bực này, hiệu quả lại không lớn.

Ánh mắt Viên Minh đột nhiên sáng lên, đưa tay vỗ túi trữ vật, từ đó lấy ra một viên châu màu xanh.

"Bỏ quá lâu, ta lại quên vẫn còn Định Phong Châu này." Hắn cười cười, rót vào pháp lực vào trong.

Chỉ một thoáng, từng vầng sáng màu xanh nhộn nhạo lên, bao phủ quanh người hắn mấy trượng, cuồng phong chạm tới giảm bớt chín thành.

Còn lại một thành sức gió, với hắn đã không còn chút áp lực nào.

"Định Phong Châu quả nhiên dùng tốt!" Viên Minh đại hỉ, phi độn về phía trước.

Vào thời khắc này, thân hình hắn đột nhiên đình trệ, trong lòng toát ra một ý niệm: "Viên Định Phong Châu này của Lục Dục Tôn giả, không phải là để dùng cho chỗ này chứ?"

Hắn lập tức lắc đầu, ném đi ý nghĩ hoang đường này ra sau đầu, tăng thêm tốc độ bay tới Tiên sơn.

Một nén nhang sau, Lôi Hạc cùng Viêm Tương gian nan tiến lên trong gió đồng loạt quay đầu, nhìn Viên Minh phi độn tiến lên nhàn nhã như đi bộ, trên mặt đều lộ vẻ không dám tin.

"Vãn bối thời gian trước may mắn được một kiện pháp bảo tránh gió, vừa mới nhớ lại, hai vị tiền bối nếu có bảo vật tương tự, hẳn là cũng có thể giảm bớt không ít áp lực." Viên Minh vui tươi hớn hở chắp tay với hai người bọn họ, sau đó tiếp tục bay về phía trước, đơn giản kéo ra khoảng cách với hai người Lôi Hạc.

Vào thời khắc này, phía trước hiện lên bạch quang, một viên Long Nha Tinh lại xuất hiện.

Viên Minh tăng lên độn quang, trong nháy mắt tăng nhanh gấp bội, lấy Long Nha Tinh bỏ vào trong túi.

Lôi Hạc và Viêm Tương đang muốn cướp đoạt, Long Nha Tinh đã bị Viên Minh thu lại.

Trên mặt Lôi Hạc hiện lên một tia bất đắc dĩ, mà Viêm Tương lại âm thầm xiết chặt nắm đấm, trong mắt loé lãnh ý.

Bất quá rất nhanh, Viêm Tương hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình, bay về bên trái đằng trước, kéo ra khoảng cách với Viên Minh, chờ đợi nơi đó cũng có thể xuất hiện Long Nha Tinh.

Kim sắc sơn phong thấy ngay phía trước, càng thêm rõ ràng, nhưng khoảng cách xa vượt ba người tưởng tượng, bất luận bọn hắn bay thế nào, vẫn không có cảm giác đến gần, rất có cảm giác nhìn núi làm ngựa chết.

Cũng may phía trên hồ này, ngoại trừ cuồng phong, tựa hồ cũng không có nguy hiểm nào khác.

Ba người cắn răng kiên trì, rốt cuộc ngày thứ ba đến kim sắc sơn phong.

Viên Minh bước đầu tiên lên đảo kim sắc giữa hồ, ngay một khắc rời mặt hồ, hắn chợt cảm thấy thiên địa linh khí quanh mình càng thêm nồng đậm, vừa mới tiêu hao pháp lực mơ hồ được bổ sung vào.

Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, điều tức nửa ngày, mới triệt để khôi phục pháp lực, một lần nữa về tới trạng thái ba ngày trước.

Sau đó, Lôi Hạc và Viêm Tương cũng nhao nhao leo lên Tiên đảo, cảm thụ được thiên địa nguyên khí quanh mình, khuôn mặt u ám và mệt mỏi phấn chấn lên.

Ba ngày qua, Viên Minh dùng Định Phong Châu, lấy hơn phân nửa Long Nha Tinh bỏ vào túi, Lôi Hạc và Viêm Tương cho dù tản ra một khoảng cách, thu hoạch vẫn rải rác.

Bất quá ai bảo bọn họ không có bảo vật như Định Phong Châu, chỉ có thể tự nhận không may.

Đương nhiên cũng là vì Viên Minh dù là Kết Đan kỳ, nhưng có lực đánh với Nguyên Anh kỳ một trận, cho dù không địch lại cũng có thể tự bảo vệ mình, tăng thêm dưới tình thế ngày nay, Lôi Hạc và Viêm Tương cho dù không cam lòng cũng bởi vì các loại liên lụy, sẽ không tùy tiện trở mặt, bằng không hắn sao dám đoạt thức ăn trước miệng cọp.

Hai người Viêm Tương thu thập tâm tình, ánh mắt dừng lại trên tấm bia đá cao lớn cách đó không xa.

Trên tấm bia đá chỉ khắc bốn chữ vàng to rồng bay phượng múa - "Kim Quỳ Tiên Đảo".

"Quả nhiên là Kim Quỳ Tiên Đảo." Trên mặt Viêm Tương và Lôi Hạc lộ ra vẻ tươi cười, điều tức một lát, đi đến phía bia đá.

Viên Minh đã sớm một bước, đi vào cạnh tấm bia đá, còn chưa chờ bọn họ tới gần, một cước vượt qua bia đá.

Viên Minh một bước bước qua tấm bia đá kia, lúc này cảm giác tựa như xuyên qua một màn sân khấu vô hình, cảnh vật trước mắt rộng mở trong sáng, cảnh vật ban đầu biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một mảnh thế giới vàng óng ánh.

Chỉ thấy phía trước là một mảnh sơn lâm, đập vào mắt là cây cối hoa cỏ màu hoàng kim, trên cây cối phiến lá như rót vào một tầng vàng lỏng, phản xạ quang trạch như kim loại, khiến Viên Minh nhịn không được đưa tay che mắt.

Cùng kim quang sáng loáng đánh tới, còn có một cỗ sóng nhiệt bức người, giống như đột nhiên về tới chỗ núi lửa Địa Tâm Hỏa Liên trước kia.

Lỗ chân lông toàn thân hắn bốc ra từng tia từng sợi hơi nước, yết hầu cũng bắt đầu khô ngứa, ngay cả lỗ mũi phun ra khí, cũng hết sức nóng bỏng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy bầu trời phía trên, treo ba hoả cầu to lớn nóng sáng, sắp xếp theo một chữ Nhất, không ngừng phóng thích ra hào quang nóng rực.

"Nơi này lại có ba thái dương... . ." Lôi Hạc bên cạnh bờ môi cũng bị nướng cho phát khô, nhịn không được nói.

Sau khi nói xong, y lấy ra một khối ngọc bội hình tròn, treo ở bên hông.

Theo một sợi pháp lực độ vào trong đó, trên ngọc bội dập dờn mở ra một tầng gợn nước màu lam, hóa thành một tầng thanh quang bao cả người y vào trong.

Viên Minh cũng tế lên một đai lưng ngọc màu lam, hình thành một vòng bảo hộ màu lam, bảo hộ bản thân vào trong.

Đai lưng màu lam này là lấy từ túi trữ vật Thanh Đồng, phẩm cấp khá cao, có công hiệu tịch hỏa hạ nhiệt.

"Ta còn chưa bao giờ thấy qua nơi linh lực dư thừa như thế, thật sự là khiến tâm thần thanh thản." Vẻ mặt Viêm Tương lại nhẹ nhõm, không cảm thấy khốc nhiệt khó nhịn.

Trên toà Kim Quỳ Tiên Đảo này hoàn toàn chính xác linh lực dồi dào, so với Phù Tang Đảo chỉ hơn chứ không kém, chỉ bất quá nơi đây thiên địa linh khí mất cân bằng nghiêm trọng, linh khí thuộc tính khác thì mỏng manh, duy chỉ có Hỏa thuộc tính thì nồng đậm.

Viêm Tương vốn tu luyện hỏa pháp, ở chỗ này càng cảm thấy như cá gặp nước, thoải mái dị thường.

Viên Minh không để ý đến gã, quay người nhìn thoáng qua sau lưng, phát giác phía ngoài hồ nước vẫn có thể nhìn thấy như cũ, tựa hồ cũng không bị ngăn cách, liền đi một bước ra sau.

Nhưng hắn nâng chân lên lại đâm vào một màn sáng vô hình, bị cản lại.

Lôi Hạc bên cạnh nhìn thoáng qua tiến lên đưa tay chạm vào màn sáng vô hình, mở miệng nói: "Có kết giới, hẳn là một chiều, chỉ có thể vào không thể ra."

Viên Minh nâng lên một nắm đấm, vận chuyển pháp lực đánh tới màn sáng.

"Ầm" một tiếng vang trầm.

Chỗ hư không nắm đấm hắn va chạm, nhộn nhạo lên một tầng kim sắc gợn sóng, một tầng màn sáng màu vàng óng nhạt nổi lên, kéo dài ra mấy trăm trượng, căn bản không nhìn thấy phần cuối.

Viên Minh chậm rãi thu hồi nắm đấm, trong lòng tính toán, kết giới này kiên cố dị thường, không phải man lực có thể phá vỡ, chí ít hắn không làm được.

"Không ngờ Viên tiểu hữu không chỉ tu thần thông pháp lực, còn kiêm tu nhục thân." Lôi Hạc lộ vẻ ngạc nhiên.

"Tại hạ nhiều năm trước ngẫu nhiên đạt được một bản công pháp luyện thể, tùy tiện tu luyện, khó mà đạt hiệu quả tốt. Kết giới này cứng cỏi không hề tầm thường, chúng ta tiến vào dễ dàng, muốn ra ngoài tựa hồ khó khăn, nhị vị có biện pháp phá giải không?" Viên Minh hời hợt ứng phó một câu, kéo chủ đề lại trên kết giới.

"Vừa mới tiến vào đã cân nhắc đường lui, Viên tiểu hữu cũng quá cẩn thận đi? Thay vì cân nhắc những thứ này, không bằng đi phía trước dò xét, nói không chừng phía trước cũng có biện pháp rời đi." Viêm Tương từ tốn nói, trong giọng mang theo vẻ châm chọc.

"Viêm Tương tiền bối nói đúng lắm. Nếu thế, chúng ta đi phía trước đi." Viên Minh cũng không tức giận, nói như thế.

Viêm Tương lướt nhanh qua Viên Minh một chút, quay người nhanh chân đi tới trước.

"Viêm Tương đạo hữu, ba người chúng ta nếu kết bạn mà vào, tự nhiên cũng nên kết bạn đồng hành. Chúng ta hoàn toàn không biết gì nơi này, cùng một chỗ đồng hành có thể chiếu ứng lẫn nhau, phòng ngừa như lúc trước rơi vào khốn trận, không thể thoát khốn." Lôi Hạc cất bước đuổi theo.

Viêm Tương đi không ngừng, cũng không nói lời phản đối, xem như chấp nhận đề nghị của y.

Kết quả ba người không nói một lời đi vào chỗ sâu hòn đảo, ở trên đảo tình hình vô định, bọn hắn không dám đằng không bay lên, lựa chọn đi bộ.

Đi suốt ước chừng một canh giờ, ba người rốt cuộc đi ra mảnh rừng cây kim sắc này, nhưng cách đó không xa dần dần hiện ra một mảnh ruộng dốc, lại xuất hiện một mảnh rừng đào tươi tốt màu hỏa hồng.

Viên Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, ba lượt mặt trời sáng choang treo ở trên không, như ba đám hoả cầu thiêu đến trắng lóa, nhiệt độ xung quanh tựa hồ cao hơn rất nhiều, mặc dù có đai lưng màu lam hộ thể, hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Viên Minh rất nhanh thu tầm mắt lại, nhìn về rừng đào hoả hồng phía trước.

Mảnh rừng đào này có diện tích cực lớn, kéo dài qua hai bên, căn bản không nhìn thấy phần cuối, thoạt nhìn còn lớn hơn rừng cây kim sắc lúc trước.

Rừng đào phân bố hình như có quy luật, phảng phất không phải tự nhiên sinh ra.

Ba người đi trên đường gặp phải quái sự quá nhiều, không dám chủ quan, cho nên đều ngừng chân trước rừng đào, không lập tức bước vào trong rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận