Tiên Giả

Chương 298: Lĩnh thưởng

Viên Minh vừa nghĩ tới đây, thầm hô may mắn. Ỷ vào thần thông Chàng Hồn cùng Thâu Thiên đỉnh, hắn cho rằng dù có huyễn thuật nào, mặc cho Sa Hạo thi triển thủ đoạn gì mình cũng phá giải được. Quả thật là quá sơ suất rồi.

Nếu Sa Hạo tu luyện Mộng Điệp huyễn thuật đến cảnh giới Thận Lâu, dùng Chàng Hồn cũng chưa chắc hữu dụng.

Mộng Điệp huyễn thuật này vô cùng lợi hại, hắn đặt quyết tâm tu tập cho bằng được. Đáng tiếc Sa Hạo chết rồi, nếu không hắn có thể dùng hương đen phụ thể tìm hiểu thì quả thật hiệu quả đáng nói là làm chơi ăn thật.

Viên Minh cất hết các vật sở hữu vào, đứng lên đi đi lại lại quanh động phủ Sa Hạo, càng nhìn càng thỏa mãn.

Tòa động phủ này nằm ở một nơi bí ẩn, thiên địa linh khí nồng đậm hơn trong thành Tiểu Hồ, lại có pháp trận lợi hại Ngũ Hành Huyễn Diệt trận thủ hộ, quả thật tốt hơn phòng ở trong thành Tiểu Hồ rất nhiều.

Hắn ở thành Tiểu Hồ đã được ba năm, tuy rằng dựa vào cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương buôn bán lời không ít tiền nhưng cũng chọc phải không ít phiền toái, chưa kế lại có nguy cơ tiềm ẩn Trường Xuân quan. Mà nơi này nằm trong phạm vi thế lực của Ngũ Lôi tông Triệu quốc, cho nên đã đến lúc đổi chỗ ở rồi.

Lúc này Viên Minh mới sắp xếp động phủ lại, dọn sạch sẽ thạch thất vốn dùng để uẩn dưỡng Diệt Hồn kiếm đi, cũng xóa bỏ cả pháp trận trên mặt đất, thay thế vào đó là một cái lò lấy từ động phủ Hắc Mộc đại sư.

Qua lần đại chiến này, Viên Minh càng cảm nhận được tác dụng của pháp khí trong chiến đấu. Hắn đã học xong luyện khí lúc ở Bích La động, hơn nữa thần hồn lực của hắn cường đại, có thiên phú về vẽ phù, quán linh, nếu có thể an tâm nghiên cứu luyện khí có lẽ hiện tại sẽ có thành tựu không nhỏ.

Đáng tiếc sau khi rời khỏi Bích La động, hắn vẫn luôn bôn ba lao lực, không có thời gian cùng điều kiện để nghiên cứu kỹ thuật luyện khí này.

Hiện tại thật tót, đã có Tuyết Tinh đan cùng mười vạn linh thạch khổng lồ của Sa Hạo, hẳn là hắn sẽ không cần phải lo lắng chuyện tài nguyên tu luyện trong hai ba năm tới, coi như sống nhàn tản được một đoạn.

Trong mật thất bên cạnh chất đống Linh tài, mà chính bên trong nhẫn trữ vật của hắn cũng còn rất nhiều Linh tài và tài liệu Yêu thú chưa dùng tới. Cho nên khoảng thời gian tới hắn tính toán ngoài chuyện tu luyện, còn phải đề thăng trình độ luyện khí của mình lên chút ít.

Viên Minh nhanh chóng bố trí thỏa đáng hết thảy, nhưng cũng không lập tức bắt đầu tu luyện, bởi vì hắn còn chút chuyện phải làm ở thành Tiểu Hồ nữa.

Hắn đóng cửa động phủ, ngự khí bay về phía Nam.

Thành Tiểu Hồ, cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương.

Sau khi kết thúc Thiên Hương đấu giá hội, chuyện làm ăn trong cửa tiệm lại càng trở nên náo nhiệt.

Hai loại hương Thanh Huyền cùng Tử Huyền là hai trong những sản phẩm chủ lực của cửa tiệm đã hoàn toàn biến thành sản phẩm thu mua định kỳ của các đại tông môn.

Nói về loại hương Thất Bộ Đảo được bán trong đấu giá hội, nghe đồn rằng có tán tu bị tập kích ngoài dã ngoại, bị hai tu sĩ cùng giai vây công, nhờ dựa vào Thất Bộ Đảo không chỉ thành công thoát hiểm mà còn có thể phản sát được một người trong đó.

Truyện được truyền đi thật như thể mắt thấy tai nghe, nếu có hỏi đến thậm chí còn có vài người đáp được cụ thể thân phận và tu vi vị tán tu này.

Về phần chân tướng rốt cuộc như thế nào, chỉ sợ chỉ có mỗi khi có người nói chuyện này thì người rõ ràng nhất có lẽ là Hồ Đồ mà thôi.

"Ông chủ còn chưa trở về, mấy ngày nữa đã không còn đủ linh hương bán rồi." Trong cửa hàng, Hồ Đồ tiễn một vị khách cuối cùng đi, theo thường lệ đi ra ngoài gắn bảng Miễn Tiếp Khách lên, nói với Mộc Dương.

Y vừa nói xong, vừa nhanh tay lẹ chân đóng cửa tiệm lại, mới quay người lại đã thấy Viên Minh đứng đó.

"Ông chủ, ngài về rồi! Là muốn kiểm tra cửa hàng sao? Ta lấy sổ sách ra cho ngài ngay." Hồ Đồ kinh hỉ nói.

Viên Minh gật gật đầu, không ngăn cản. Hắn nhanh chóng xem xong sổ sách, vẻ tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn.

"Không tệ, gần đây thu nhập tăng hơn năm mươi phần trăm so với lúc trước."

"Tất cả đều là vì hương có công hiệu tốt, chúng ta chỉ việc làm những chuyện nên làm mà thôi." Hồ Đồ không khỏi tranh thủ lấy lòng.

Viên Minh khép sổ sách lại: "Lúc rời đi ta có nói ngươi dành thời gian nghe ngóng tin tức trong thành, hôm nay có tin gì đáng chú ý không?"

"Trong mấy ngày này chỉ có hai việc được coi là đại sự, một là Hỏa Tước môn tập kết ba Tán minh là Nghiễm Lợi, Kỳ Việt, Hoành Thượng cùng nhau đi đến Bắc Mạc. Thứ hai là nghe nói Trường Xuân quan có được tin tức tình báo nào đó, đại khái đã xác định được vị trí của hồn tu Bồ Chính Thanh, tổ chức không ít nhân thủ bao gồm ba vị trưởng lão Kết Đan của Trường Xuân quan, Sinh Diệp tông cùng Trân Linh tông dẫn đội. Hôm qua bọn họ mới xuất phát, tính toán đi Triệu quốc đuổi bắt y." Hồ Đồ nói.

"Rất tốt, làm tốt lắm. Chỉ có điều mấy ngày tới ngươi cùng Mộc Dương thu xếp một chút, sửa sang lại linh hương còn thừa trong cửa tiệm, sau đó ta mang bọn ngươi đi tới thành Vọng Nguyệt ở Triệu quốc. Ta định mở một cửa tiệm mới ở nơi đó." Viên Minh gật gật đầu nói.

"Vậy... Ông chủ, chúng ta vất vả lắm mới tạo dựng được danh tiếng thế này trong thành, hiện tại đóng cửa có đáng tiếc làm không? Nếu không hay để Mộc Dương trông coi cửa tiệm bên này, ta cùng ngài qua bên kia mở thêm chi nhánh?" Hồ Đồ có chút không nỡ mối làm ăn đang phát đạt như bây giờ.

"Ta đã suy tính cả rồi, huống hồ tài liệu và sản lượng hiện nay cũng có hạn, không thể đủ cung cấp đủ cho cả hai cửa tiệm." Viên Minh lắc đầu nói.

Nghe vậy, Hồ Đồ cũng chỉ có thể tiếc hận hít một tiếng, chắp tay, kéo Mộc Dương đi thu dọn đồ đạc.

Xong việc bên này, Viên Minh bèn đứng dậy rời khỏi cửa hàng Linh Hương, quay đầu đi tới trụ sở của hội Tán Tu.

Có lẽ là vì nhiệm vụ của Hỏa Tước môn cùng Trường Xuân quan đã lấy đi phần lớn nhân thủ nên hội Tán Tu ít người đến thương cảm. Chúng tiểu nhị nhàm chán đứng sau quầy, có người rảnh rỗi buôn chuyện, có người thì lén lút cầm quyển sách đứng bên cạnh đọc.

Viên Minh liếc qua thấy trên tay tiểu nhị đó là cuốn Thịnh công tử Nam Du Ký do mình viết, không khỏi cười thầm hai tiếng, đi về phía tiểu nhị kia.

Nghe được có người đi vào, tiểu nhị kia luống cuống giấu quyển sách đi, ngẩng đầu nhìn lên thấy không phải là quản sự bèn thở phào nhẹ nhõm, đổi sang vẻ mặt cung kính.

"Tiền bối muốn nhận nhiệm vụ?"

Viên Minh lắc đầu, ngẩng đầu ném thi thể Sa Hạo ra ngoài, mở miệng nói hai từ: "Lĩnh thưởng."

Tiểu nhị thấy trước mặt xuất hiện một bộ thi thể, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán. Thật vất vả lắm y mới hồi phục tinh thần, lại cúi đầu nhìn gương mặt thi thể phát hiện ra là Sa Hạo, trong nháy mắt tiếp đó lại kinh ngạc kêu lên: "Bồ Chính Thanh?"

Ba chữ kia vừa ra, toàn bộ hội Tán Tu bỗng nhiên yên tĩnh lại. Có tán tu bên cạnh hiếu kỳ nhìn sang, thấy bộ thi thể nằm trước mặt Viên Minh cũng chợt cả kinh.

Viên Minh nhìn quanh, không có chút ý định che giấu mà cất cao giọng: "Chư vị đạo hữu, tại hạ Cáp Cống, hồn tu Bồ Chính Thanh đã bị ta tìm được tung tích, hoàn toàn chém giết. Có thi thể này làm chứng cứ, từ này về sau kẻ này sẽ không còn cơ hội gây họa cho thế gian nữa. Kính xin chư quân chứng kiến."

Nghe hắn nói xong, các tu sĩ trong hội Tán Tu đều chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc không thôi. Chúng bọn tiểu nhị cũng đều ngây ra như phỗng, cũng có kẻ lanh lợi vội quay người đi mời quản sự trong hội ra.

Rất nhanh, có một quản sự Trúc Cơ kỳ vội vã đi ra, chắp tay nói với Viên Minh: "Quy củ của hội, tại hạ vẫn cần phải xác minh thi thể phải chính chủ hay là ngụy trang giả dạng hay không, kính xin Cáp Cống đạo hữu thứ lỗi."

Viên Minh gật gật đầu, tránh người ra.

Quản sự vốn định bảo tiểu nhị đem thi thể đem thi thể đến phòng kiểm tra chuyên biệt, chỉ là nhìn thấy xung quanh có không ít tu sĩ vây lại tò mò nhìn xem bèn dứt khoát bảo người đưa công cụ đến, trực tiếp kiểm tra thực hư ngay trong đại sảnh.

Đang lúc bắt đầu kiểm tra, đám tu sĩ bên cạnh vây xem cũng nghị luận ồn ào, có người khẳng định, cũng có người nghi ngờ.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, quản sự hội Tán Tu lấy ra một kiện pháp khí trong suốt như bảo thạch, trung tâm lơ lửng không ít giọt máu đỏ tươi. Theo pháp quyết mà quản sự thúc giục, pháp khí chậm rãi bay lên, ngừng ở trước thi thể, tiếp đó phóng ra một tia sáng màu vàng quét một vòng thi thể từ trên xuống dưới. Máu tươi lơ lửng trong pháp khí cũng theo đó mà biến hóa.

Rất nhanh, ngay giữa pháp khí xuất hiện một bức chân dung Sa Hạo vô cùng rõ nét được tạo thành bằng máu tươi.

Thấy vậy, quản sự nuốt ngụm nước miếng, ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Viên Minh đã mang theo sợ hãi thán phục không chút che giấu.

"Đây đúng là thi thể Bồ Chính Thanh, không hề động tay chân gì qua."

Toàn bộ hội Tán Tu lập tức xôn xao cả lên, còn Viên Minh chỉ gật đầu nói: "Nếu đã nghiệm thi rõ ràng, có lẽ ta đây lĩnh thưởng đã treo trên kia a?"

"Đương nhiên rồi, ta đây sẽ phái người đưa tới ngay. Có điều đạo hữu mang thi thể y về nên tiền thưởng chỉ có năm vạn linh thạch. Mong Cáp Cống đạo hữu thông cảm." Quản sự nói ra.

"Không sao." Viên Minh vẫy vẫy tay.

Rất nhanh, Viên Minh đã lấy được túi trữ vật chứa năm vạn linh thạch từ trong tay quản sự, hắn không lưu lại nữa mà quay người nghênh ngang rời đi.

Dù hắn đã đi mất nhưng trong hội Tán Tu vẫn không ngừng bàn luận về hắn.

"Hắc hắc, Cáp Cống này không biết là môn hạ nhà ai mà lợi hại như vậy. Trường Xuân quan còn phải phái tu sĩ Kết Đan đến xử lý, mà một mình hắn lấy Trúc Cơ kỳ giết chết được y." Có người sợ hãi than thở.

"Không chỉ có vậy, ngươi nghĩ thử xem, Trường Xuân quan bỏ ra một đống tài lực mới tập trung định vị Bồ Chính Thanh, chân trước mới xuất phát, chân sau Cáp Cống vậy mà đã đưa thi thể tới. Nói rõ hắn không chỉ có tu vi mà ở mặt thần thông khác cũng không hề yếu kém. Xem ra sẽ có rất nhiều tông môn muốn mời chào hắn." Một gã tu sĩ áo vàng khác nói.

"Ài, cây to đón gió lớn, họa phúc liền kề. Các ngươi nói xem nếu chuyện này bị Trường Xuân quan biết được sẽ khen ngợi Cáp Cống hay vẫn cảm thấy mất mặt, muốn tìm đến Cáp Cống gây sự?" Một gã tu sĩ mặc mặc trường sam đột nhiên hỏi.

"Trường Xuân quan ngạo mạn nhưng cũng không phải kẻ ngu, Cáp Cống này nhìn thế nào cũng thấy có tiền đồ vô lượng, làm sao bọn họ có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà tìm gắn gây sự? Ta đoán chừng có khả năng lớn là sẽ lôi kéo hắn." Tu sĩ áo vàng lắc đầu.

"Lần này Trường Xuân quan phái trưởng lão Tả Khinh Huy tới, lần trước ở Thiên Hương đấu giá hội ông ta đã chiêu mời Cáp Cống nhưng bị hắn cự tuyệt. Lúc này đây có phải lại mời chào tiếp hay không?" Có tu sĩ thạo tin tức phân tích.

"Hừ, Trường Xuân quan độc bá Đại Tấn! Đây là điều chắc chắn, chỉ cần có tán tu nổi danh là bọn họ đều cứng mềm chiêu mời vào." Có người nhịn không được mắng.

Nhưng mà những lời này của y như chạm đến cấm kỵ gì đó khiến mọi người xung quanh trở nên trầm mặc lại, tiếp đó không hẹn mà phân tán ra, không còn thẳng mặt đàm luận những lời này trước mọi người nữa.

Nhưng thảo luận về Cáp Cống lại không vì vậy mà ngừng lại. Tin tức này Bồ Chính Thanh bị giết chết lại như mọc cánh nhanh chóng truyền khắp ngóc ngách thành Tiểu Hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận