Tiên Giả

Chương 172: Chắn lối

“Dĩ nhiên không phải, luyện thi bằng Phong Thi định tuy thuận tiện nhưng phải chờ một thời gian rất dài, ít nhất cũng hơn một trăm năm, vậy nên nó không được xem là thủ đoạn luyện thi thượng đẳng. Với người Cản Thi phái mà nói, tác dụng chủ yếu của Phong Thi định kỳ thực là dùng để phong ấn một số luyện thi phát cuồng.” Cốt Đồ lắc đầu giải thích.

Đám người thiếu nữ vận đồ đen nghe vậy mới chợt hiểu ra.

Cốt Đồ không nói gì thêm nữa, thay vào đó lão bắt đầu lẩm nhẩm đọc, đồng thời đưa đầu ngón tay điểm lên đinh sắt màu đen, tức thì cả hai cùng bộc phát ra hào quang màu đen.

Lão chậm rãi rút ngón tay ra ngoài. Đinh sắt màu đen giống như bị dính vào ngón tay lão, cũng chậm rãi rút từng chút, từng chút ra khỏi đầu thi thể lông xanh.

Đám người Tang Nhan căng thẳng chăm chú quan sát, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ầm!

Ngay vào khoảnh khắc đinh sắt màu đen kia rời khỏi đầu lâu của thi thể lông xanh, một cỗ khí tức âm tà đáng sợ từ trên thi thể bộc phát ra, chớp mắt đã bao trùm toàn bộ đại điện, uy áp của nó hơn xa so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Áo quần trên người cả đám phần phật rung động một hồi, ai cũng bắt đầu thấy hô hấp trở nên khó khăn, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Quả nhiên không sai, đây chắc chắn là thi thể của Thiên Xà thượng nhân, chỉ là lực lượng bị Phong Thi định phong ấn, mau lấy Khống Thi phù ra trồng vào thức hải thi thể.” Cốt Đồ trong mắt lộ vẻ hưng phấn, vội vàng quay qua nói với Tang Nhan.

Tang Nhan lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra một miếng ngọc phù màu đen rồi dán lên trán thi thể, đoạn nhanh chóng tục niệm chú ngữ.

Ngọc phù màu đen lặng lẽ tan rã, hóa thành những phù văn màu đen chui vào đầu thi thể lông xanh.

Theo hành động bấm niệm pháp quyết liên tục của nàng, từng đạo pháp quyết chui vào các nơi trên thi thể lông xanh, thi khí cuồng lập tức có xu thế thu liễm lại.

Ngay sau đó, Tang Nhan lấy ra chín tấm phù lục màu trắng, hai tay thoăn thoắt dán chúng lên chỗ đỉnh đầu, đan điền và tứ chi của thi thể lông xanh. Tới lúc này, thi thể lông xanh mới hoàn toàn yên lặng trở lại.

“Chỗ này đã bị người khác phát hiện, dựa theo ước định khi trước của ta và sư tôn ngươi, thi thể này thuộc về ngươi. Nhận lấy trước đi.” Cốt Đồ nói.

Thiếu nữ đồ đen nghe được lời này lập tức hung hăng bóp chặt nắm tay, nhìn Tang Nhan bằng ánh mắt như rắn độc.

“Đa tạ Cốt Đồ trưởng lão!” Tang Nhan mừng rỡ cảm ơn, đoạn lấy ra một cái túi nhỏ màu đen rồi bấm niệm pháp quyết kích phát nó.

Một luồng hắc quang từ trong túi bắn ra, bao trùm cả thi thể lẫn quan tài màu đen lại rồi từ từ thu cả hai vào trong túi.

“Việc bên này đã xong. Cốt Đồ trưởng lão, hay chúng ta qua bên Xà Vương động xem thế nào? Bạch Dạ và Huyễn Thì trăm phương ngàn kế tới chỗ này, khẳng định bên Xà Vương động có chỗ tốt rất lớn, lấy thực lực của chúng ta qua đó nhất định có thể kiếm một chén canh.” Thiếu nữ đồ đen thấy không kiếm chác được gì ở chỗ này, bèn lên tiếng gợi ý.

Đám thanh niên mày kiếm không thu hoạch được bao nhiêu nên khá động tâm.

Cốt Đồ là tu sĩ xuất thân tông môn, vốn đã xem thường đám tán tu như Bạch Dạ, Huyễn Thì. Lão cũng biết nhiệm vụ của Bạch Dạ tán minh, muốn săn giết một con hung thú xà vương cấp hai, giờ này chỉ e đã phải liều mình lưỡng bại câu thương, vậy nên lão càng không lo ngại gì.

“Cũng được, vậy thì qua đó xem một chút xem.” Cốt Đồ gật đầu nói.

Tang Nhan vừa mừng rỡ nhận một bộ thi thể Kết Đan trung kỳ, chỉ muốn mau chóng trở lại tông môn để luyện hóa điều khiển, vốn dĩ không muốn nhiều chuyện nhưng những đồng môn khác đều muốn qua bên đó, nên nàng cũng không tiện nhiều lời.

Cùng lúc đó, Viên Minh đi vào chỗ sâu trong Xà Vương động, sau khi tìm kiếm một phen, liền gỡ nanh độc, da rắn của hai con xà vương, cái sừng của độc giác xà vương và những linh tài hữu dụng xuống rồi cất đi.

Cuối cùng hắn tìm tòi một hồi trong cơ thể độc giác xà vương, rất nhanh liền lấy ra một thứ, chính là xà châu của độc giác xà vương.

Sau khi đắn đo suy nghĩ một chút, Viên Minh cuối cùng không đưa xà châu cho cóc đen ăn mà thu vào trong túi trữ vật.

Khối xà châu này khá quý giá, đem ban có thể thu về không ít linh thạch, trong khi để chuẩn bị cho vụ Bạch Lộc khâu hội minh mà giờ hắn gần như tay trắng nên không thể để nó cho cóc đen dùng tiến cấp.

“Oạp!” Cóc đen cũng không đòi hỏi xà châu mà chạy tới chỗ sâu trong hang rắn.

Viên Minh đã thu hồi hồn nha phụ thể trên thân cóc đen, trông thấy cảnh này hơi ngẩn ra rồi vội vàng đuổi theo.

Đi về trước không bao lâu đã tới điểm cuối hang rắn.

Nơi này là một hang đá rất lớn, ở giữa là một cái hố đất khoảng mười trượng, đất nền bị ép nhẵn bóng, xem ra là hang ổ của hai con xà vương.

Chỗ giữa hố đất có một cột đá màu đen to như cối xay, cao chừng bốn, năm trượng. Bề mặt cột đá có khắc những phù văn kiểu cổ, xem ra không phải là phàm vật, ở giữa chỗ chướng khí mịt mù nhiều năm như vậy mà bề mặt không hề bị ăn mòn mảy may.

Cóc đen đi thẳng tới cạnh cột đá, áp người lên nó rồi lộ vẻ vô cùng hài lòng.

“Ồ, những cột đá này rốt cuộc là thứ gì? Hai con xà vương làm ổ ở đây, cóc đen cũng rất thích…” Viên Minh bước tới cạnh cột đá, đoạn vận thần thức dò xét vào bên trong.

Một lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện, dễ dàng đánh bật thần thức hắn ra ngoài.

Hắn nhướng mày, bấm đốt điểm tới.

Một cây gai gỗ màu xanh đâm lên cột đá, kết quả gai gỗ vỡ vụn mà chẳng thể để lại bất kỳ vết tích nào trên cột đá.

Viên Minh lại lấy Hàn Tinh kiếm ra, xuất một đạo kiếm khí lạnh buốt chém lên cột đá, kết quả kiếm khí vỡ vụn mà cột đá chẳng sứt sở gì.

“Ngay cả Hàn Tinh kiếm cũng không thể làm gì được nó!” Hắn thực sự chấn kinh, lại ngẫm nghĩ một chút rồi lần nữa triển khai thần thức.

Lần này hắn không nhắm vào sâu trong cột đá, mà cẩn thận cảm ứng cóc đen, tìm hiểu nguyên nhân khiến nó kề sát cột đá.

Viên Minh lần này không có uổng phí công sức, rất nhanh hắn đã phát hiện sở dĩ cóc đen áp sát cột đá, đó là vì có một luồng khí tức khó hiểu từ trong cột đá toát ra rồi dung nhập vào trong người nó.

Khí tức này không phải lực lượng ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, cũng không phải âm khí, lực lượng chí dương hay lực lượng thần hồn. Nó là một loại lực lượng xa lạ mà hắn chưa từng thấy qua.

Nói một cách chính xác thì lực lượng này khá giống âm khí nhưng vẫn có chút khác biệt, tạo cho hắn một cảm giác hung sát nhàn nhạt.

Sau khi hấp thu lực lượng này, yêu lực của cóc đen không tăng thêm chút nào nhưng khí tức nó phát ra lại tăng vọt.

Tuy không biết cột đá trước mắt có lai lịch thế nào, nhưng thấy khí tức bên trong đó không có hại gì với cóc đen nên Viên Minh cũng lười quan tâm, bắt đầu đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Mặt đất quanh ổ rắn mọc lên mười mấy cây linh thảo màu đen, phiến lá hình rắn, tỏa ra dao động âm hàn chi lực mãnh liệt.

“Đây chẳng lẽ là Âm Xà thảo?” Viên Minh đã từng đọc qua ghi chép về loại linh thảo trên điển tịch, nghe nói một loài linh tài thường mọc ở cạnh nơi ở của loài rắn.

Viên Minh vội vàng bước tới cẩn thận ngắt chỗ linh thảo này rồi cất đi.

Âm Xà thảo này là vật liệu tuyệt hảo để luyện chế đan dược thuộc tính âm, có thể bán được không ít linh thạch, cũng có thể trộn vào trong hương đen để xem hiệu quả thế nào.

Thời gian tiếp đó, Viên Minh lại tìm kiếm một lượt xung quanh nhưng không phát hiện thứ gì quý giá, đành mang theo cóc đen đang có vẻ rất không đành lòng, quay về chỗ Bạch Dạ và Huyễn Thì.

Hai người vẫn còn đang hôn mê, khí tức cực kỳ yếu.

Sau khi kiểm tra một chút, Viên Minh khẽ nhíu mày.

Thương tích của hai người Bạch Dạ không nặng tới mức trí mạng, nhưng hai người trúng độc quá nặng, độc đã ăn vào chỗ sâu trong tạng phủ, không có cách nào xoay chuyển tình hình.

Viên Minh lúc này mới giật mình hiểu ra, bảo sao lúc trước con độc giác xà vương không cho hai người một kích trí mạng đã nhào qua chiến đấu với hắn.

Hắn tiếc nuối thở dài, đang định mang hai người ra khỏi hang rắn tìm chỗ chôn thì đột nhiên dừng lại.

Viên Minh nhớ tới thần thông hút độc của cóc đen. Thần thông này có thể hấp thu độc rắn trong không khí, không biết có thể trực tiếp hút kịch độc trong cơ thể hai người không?

Hắn đưa cóc đen tới, ra lệnh cho cóc đen bắn ra hai nhanh dây leo nhẹ nhàng đâm vào cơ thể hai người, xong liền thôi động nội đan hấp thu độc rắn.

Một màn thần kỳ xuất hiện!

Sắc lục bên ngoài cơ thể hai người Bạch Dạ, Huyễn Thì nhanh chóng biến mất, chạy dọc theo dây leo chảy vào trong người cóc đen.

“Có hiệu quả, không ngờ năng lực hút độc của cóc đen lại tinh diệu như vậy!” Viên Minh mừng thầm, tiếp tục điều khiển cóc đen hút độc.

Một khắc sau, kịch độc trong cơ thể hai người đều biến mất, làn da khôi phục màu sắc bình thường.

Viên Minh lấy hai viên đan dược trị thương nhét vào trong miệng hai người, rồi vận khởi pháp lực giúp bọn họ luyện hóa.

Dược lực tan ra, nhịp thở của hai người liền ổn định trở lại.

Bạch Dạ vốn tu vi thâm hậu, dù ngoại thương nặng nề nhưng nội thương lại khá nhẹ nên chẳng mấy chốc đã tỉnh lại.

“Cáp Cống đạo hữu, là ngươi…” Bạch Dạ kinh ngạc nhìn Viên Minh, tiếp đó lại sực nhớ tới độc giác xà vương, hoảng hốt nhìn khắp xung quanh.

“Con xà vương kia chết rồi, hiện tại đã an toàn, Bạch Dạ minh chủ yên tâm.” Viên Minh đỡ Bạch Dạ duỗi thẳng cánh tay, nói.

Thấy thi thể độc giác xà vương và con Kim Hoa xà vương ở bên cạnh, lại nhìn những vết tích chiến đấu trên mặt đất, Bạch Dạ đã đại khái đoán ra tình cảnh sau khi y ngất đi.

“Thì ra là Cáp Cống đạo hữu đã cứu ta và Huyễn Thì. Tại hạ vô cùng cảm kích.” Bạch Dạ chân thành nói lời cảm tạ.

“Thuận tay mà thôi. Bạch Dạ minh chủ đã tỉnh, thương tích của Huyễn Thì tiền bối không cần ta phải để ý nữa, tại hạ còn có chuyện cần làm, xin cáo từ.” Viên Minh nói một câu xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Dạ còn nói thêm đôi lời cám ơn, nhưng thấy thái độ của Viên Minh như vậy đành phải nuốt những lời này vào trong bụng.

Vừa đi được mấy bước, Viên Minh đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Sau khi đích thân tiến vào trong hang rắn, vì an toàn hắn đã phái con hồn nha tới hang rắn từ trước đó canh gác ở lối vào, không ngờ lúc này thông qua nó lại phát hiện một đoàn người của Hắc Hỏa môn đang bước tới chỗ bên ngoài hang rắn.

Viên Minh chỉ suy nghĩ một chút đã đoán ra được bọn họ tới đây vì mục đích gì, nhưng hắn cũng không lo lắng gì.

Tấm Địa Du phù kia vẫn còn chưa hao hết, chỉ cần lấy ra dùng là hắn có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào.

“Cáp Cống phát hiện ra gì chăng?” Bạch Dạ như chim sợ cành cong, vừa thấy vẻ khác thường của Viên Minh liền vội vàng hỏi.

“Có người tới, tổng cộng là năm người, nữ tử Bạch Dung kia cũng ở trong đó, bốn người khác đều là tán tu tới vì nhiệm vụ lần này, trong đó có một người che giấu tu vi, thực tế là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.” Viên Minh quay đầu lại nhìn Bạch Dạ một chút rồi lên tiếng nhắc nhở.

“Chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi!” Bạch Dạ nghe vậy liền biến sắc, mỗi một lời của Viên Minh đều giống như búa tạ đập vào trong lòng y.

Nếu y và Huyễn Thì không bị thương thì chẳng có gì phải sợ, nhưng giờ Huyễn Thì còn đang hôn mê, y thì trọng thương muốn động đậy cũng khó, cho dù chỉ có một tên Luyện Khí kỳ tới cũng đánh không nổi.

“Tại hạ e là bất lực, Bạch Dạ minh chủ xin hãy tự lo cho tốt.” Viên Minh nhắc nhở xong bèn lật tay lấy Địa Du phù ra, toan độn địa rời đi.

“Cáp Cống đạo hữu chậm đã! Ta và Huyễn Thì bây giờ đều bị thương nặng, nếu như kẻ tới trong lòng có ác ý, chúng ta cũng chẳng còn sức ngăn cản, xin Cáp Cống đạo hữu đại nghĩa viện thủ, trên người tại hạ có hơn ngàn linh thạch, trong túi trữ vật của Huyễn Thì chắc cũng có khoảng năm, sáu trăm, tất cả đều cho đạo hữu xem như thù lao cứu mạng.” Bạch Dạ giật mình lấy lại tinh thần, nói một tràng dài với tốc độ cực nhanh.

Viên Minh nghe vậy cũng hơi động lòng, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc hậu quả vẫn lắc đầu từ chối.

Hắc Hỏa môn thế lực khổng lồ, còn mạnh hơn cả Bích La Động, giết đám người Tang Nhan khác với việc giết mấy gã tán tu kia, rất có thể sẽ đưa tới việc Hắc Hỏa môn truy tra. Hắn không định đắc tội Hắc Hỏa môn, việc nhắc nhở Bạch Dạ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Về phần Bạch Dạ liệu có vì bị chối từ mà sinh lòng oán hận hay không thì Viên Minh không quan tâm, hắn lúc nay ngay cả dung mạo lẫn thân phận đều là giả, tự nhiên không cần lo việc bị phản bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận