Tiên Giả

Chương 472: Cơ duyên Phản Hư

Tại Hồng Chi đảo.

Viên Minh nhắm mắt vận công thu nạp nguyện lực.

Thật lâu sau đó hắn mới mở to mắt mang theo vẻ vui mừng.

Tu luyện suốt đoạn thời gian này rốt cuộc hắn đã dần hồi phục xong phần hồn lực bị tổn thất do thi triển Liệt Hồn Hợp Đan quyết lúc trước.

Hắn không tu luyện tiếp mà lấy ra hơn mười loại tài liệu, là những phụ liệu để chế tạo ra Ngu Mỹ Nhân.

Nhan Tư Vận cũng đã giúp hắn mua về hai loại linh tài phụ trợ cần thiết cuối cùng để luyện chế ra Ngu Mỹ Nhân, cũng vừa mới đưa tới.

Viên Minh lấy Hồng Nhan hoa ra, cẩn thận tách lớp vỏ ngoài bao cánh hoa, một đám sương màu hồng nhạt tràn ra ngoài.

Hai tay của hắn lập tức khẽ động, từ đó tản ra luồng ánh sáng màu xanh bao lấy đám sương mù màu hồng nhạt không để nó khuếch tán ra ngoài.

Phấn sương mù như có thể thẩm thấu qua pháp lực, rất nhanh lại xuyên qua tầng ánh sáng màu xanh. Cả người Viên Minh nóng lên, bụng dưới bùng lên một ngọn lửa. Dục hỏa bốc lên khiến hắn nhịn không được mà nghĩ tới hình ảnh trong những thoại bản xuân cung từng xem qua lúc còn thiếu niên, cùng với những hình ảnh nam nữ hợp hoan trong pháp khí lưu ảnh của gã tế ti đầu trọc trước đó không lâu.

"Hồng Nhan hoa này quả nhiên danh bất hư truyền, chưa phối trí thành linh hương mà đã có hiệu quả thúc tình đến thế này. Nếu chế tác thành linh hương rồi, hơn nữa còn được Thâu Thiên đỉnh thôi phát ra thì e là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng khó mà tránh chiêu được." Viên Minh không kinh sợ mà còn lấy làm mừng lẩm bẩm nói.

Viên Minh vận chuyển Cửu Nguyên quyết áp chế những biến hóa trong cơ thể lại, đồng thời lấy ra một pháp khí có hình dạng như chiếc hồ lô hút hết sương mù hồng nhạt này vào.

Hắn lấy ra bộ khí cụ chế hương cao cấp, bắt đầu chế tác Ngu Mỹ Nhân.

Phẩm cấp Ngu Mỹ Nhân hơn xa Thanh Huyền hương, Tử Huyền hương... Lần đầu tiên chế tác linh hương đẳng cấp cao như thế nên Viên Minh vô cùng cẩn thận.

Thần trí của hắn cường đại, lại thêm có kinh nghiệm chế hương trước kia nên cuối cùng không có sai lầm gì xảy ra, còn thuận lợi chế được ba nén hương Ngu Mỹ Nhân.

Viên Minh cất ba nén hương Ngu Mỹ Nhân cùng bộ khí cụ chế hương lại. Sau đó tiến vào không gian Thâu Thiên đỉnh, dựa theo nguyện lực Hứa Triệt làm mốc mà hàng lâm xuống.

Lúc này Hứa Triệt đang mang theo gần một ngàn tín đồ Minh Nguyệt giáo, ngồi lên một con thuyền lớn đi dọc sông Triệu Quốc chậm rãi xuôi về Tấn quốc.

Hứa Triệt chẳng qua chỉ đang cầm đầu một nhóm tín đồ nhỏ mà thôi. Nhờ một lượng lớn tài nguyên đưa xuống, gần một vạn giáo chúng ở sa mạc Hắc Phong mà Minh Nguyệt giáo đã phát triển được, lúc này đã bắt đầu dời về phương Nam.

Sau khi thương nghị cùng với Viên Minh xong, Hứa Triệt đã chia tín đồ làm mười nhóm, di dời bằng đường thủy, cũng có dùng đường bộ đến khắp các nơi ở Tấn quốc. Mà nhóm Hứa Triệt dẫn đầu là nhóm đầu tiên.

Sa mạc Hắc Phong sắp xảy ra đại chiến, rất nhiều Tu Tiên giả cùng với phàm nhân đã di chuyển về phương Nam nên đoàn người này di chuyển lại không có gì bắt mắt.

Viên Minh kinh hỉ chính là chuyện Vu Nguyệt giáo tái xuất đã khiến tán tu bên trong sa mạc Hắc Phong bàng hoàng lo lắng nhờ đó Hứa Triệt thừa cơ lôi kéo được hơn mười tín đồ Tu Tiên giả nữa. Trong đó một người còn là một Phù lục sư có chút danh tiếng,

Để những người này một mực quy phục Minh Nguyệt giáo, Viên Minh đã bỏ ra không ít tài nguyên. Trên vạn người di chuyển cũng hao tốn không ít của cải. Tuy rằng Hứa Triệt đã bán hết khoáng thạch ở thôn xóm của Kiều Tắc Bắc nhưng vẫn còn thiếu không ít, đành phải tìm Viên Minh xin trợ giúp.

"Vừa vặn gom góp được thêm một mớ tài nguyên, ngươi cất kỹ." Viên Minh nói với Hứa Triệt một tiếng, lấy ra một túi trữ vật phồng to, thúc giục pháp trận nơi tế đàn, chuyển đến trước người Hứa Triệt.

"Đa tạ chủ thượng" Hứa Triệt bái tạ, trong lòng chợt có vài phần áy náy không rõ ràng, cảm giác mình cần phải không ngừng cố gắng thêm.

Chủ thượng đã bàn giao tín đồ sa mạc Hắc Phong cho gã, gã lại không thể quản lý tốt được mà còn để chủ thượng cung cấp tài nguyên nuôi dưỡng.

"Đây là ảnh hưởng của phù văn Hồn Hàng? Khiến người ta dần dần quên mất bản thân, toàn tâm toàn ý theo tín ngưỡng của người kia?" Viên Minh phát giác được ý niệm trong đầu Hứa Triệt, thầm than bí thuật của Vu Nguyệt giáo quả thật bá đạo.

Hắn không hiểu sâu về phù văn Hồn Hàng, chỉ bắt chước thi triển ra nên không thể làm gì để xử lý hiệu quả ăn mòn tâm trí dần dần của phù văn này.

Coi như Viên Minh có năng lực thay đổi thì hắn cũng không định ra tay, bởi so với tín đồ bình thường thì tín đồ Hồn Hàng dễ quản lý hơn rất nhiều, lại không cần phải lo bị phản bội.

"Đợi khi thu xếp tất cả tín đồ hoàn tất, ngươi mang theo tất cả tín đồ Tu Tiên giả đến Đông Hải một chuyến." Viên Minh nói.

Hắn đã chuẩn bị thật nhiều trọng lợi để có thể biến những tín đồ kia thành tín đồ Hồn Hàng.

Nếu có người không muốn, Viên Minh cũng sẽ không ép buộc. Dù sao hắn cũng có Không Không thủ sáo, đến Đông Hải có thể trực tiếp xóa bỏ trí nhớ bọn họ mà không cần bại lộ bản thân mà.

"Vâng." Hứa Triệt đáp ứng một tiếng.

Viên Minh động viên Hứa Triệt vài câu rồi thu hồi thần thức, nhìn về phía pháp trận của tế đàn.

Mấy ngày nay hắn liên tục câu thông với Hứa Triệt, để lôi kéo những cái kia tín đồ Tu Tiên giả mới gia nhập mà nhiều lần truyền tống vật phẩm qua.

Tinh thạch màu bạc bên trong pháp trận trên tế đàn đã không còn sáng ngời như lúc trước, lực lượng không gian bên trong đó đã tiêu hao đi không ít rồi.

"Xem ra sử dụng thủ đoạn truyền tống vật phẩm quá đắt đỏ, phải bổ sung quá nhiều lực lượng không gian vào trong tinh thạch màu bạc." Viên Minh thầm nghĩ, rồi rời khỏi không gian của Thâu Thiên đỉnh.

Vào lúc này, chợt có tiếng gõ cửa ngoài phòng hắn vang lên.

"Vào đi." Viên Minh thu hồi Thâu Thiên đỉnh, nói ra.

Một nữ đệ tử của Hồng Chi đảo đẩy cửa đi đến, thi lễ với Viên Minh: "Viên tiền bối, đảo chủ thỉnh ngài qua bên kia một chuyến."

Nàng này khoảng mười tám mười chín tuổi, ngũ quan như vẽ, thanh thuần động lòng người. Còn có một đôi mắt đào hoa ngập nước nhìn Viên Minh mang theo nhân hồn phách, lại mặc một bộ váy hồng phấn bó sát người bày ra thân thể có lồi có lõm hoàn hảo.

Từ hôm qua sau khi Viên Minh chiến thắng trở về, Bích Thủy Nhu cực kỳ nhiệt tình với hắn, cung ứng đủ loại nước trà linh quả theo tiêu chuẩn cao nhất, còn phái thiếu nữ mặc váy hồng này đến bên cạnh Viên Minh làm thị nữ phụ giúp việc vặt.

Viên Minh mơ hồ nhớ rõ nàng này hình như là đệ tử thân truyền của Bích Thủy Nhu, tên là Liên Nhi gì đó.

"Có chuyện gì?" Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn thiếu nữ kia, chỉ nhàn nhạt hỏi.

"Liên Nhi cũng không rõ lắm, chỉ là trước đó không lâu có sứ giả Phù Tang đảo đến đây, có lẽ liên quan đến trận tỷ thí tiếp theo." Thiếu nữ mặc váy hồng nhạt cảm thấy thất vọng nhưng không biểu lộ ra, chỉ cung kính nói.

Viên Minh chớp mắt, đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài, rồi đi tới phòng khách.

Hai người Bích Thủy Nhu, Tịch Ảnh đã đứng sẵn nơi đó.

"Viên đạo hữu, Phù Tang đảo đã đưa đến nội dung tỷ thí tiếp theo rồi."

Bích Thủy Nhu một miếng ngọc giản màu đỏ tới, ngữ khí bất giác pha thêm một tia cung kính.

Viên Minh nhận lấy ngọc giản, đưa thần thức vào bên trong, sắc mặt hắn nhanh chóng trầm xuống.

Nội dung ngọc giản cũng không nhiều, chủ yếu có hai việc. Thứ nhất là người tham gia tỷ thí kế tiếp phải là người chiến thắng ở vòng thứ ba, không được đổi người khác.

Thứ hai, là mười sáu người tiếp đó không tiến lên võ đài quyết đấu nữa mà cùng đi vào trong một bí cảnh, dùng lượng thu hoạch trong bí cảnh này quyết định thứ tự xếp hạng của mỗi người.

Bí cảnh kia nằm sâu trong Đông Hải, gần như ở thế giới hải ngoại, cần phải dùng Truyền Tống trận của Phù Tang đảo mới tới được.

Đi vào bí cảnh không có gì, chỉ là cái quy tắc trên ngọc giản lại khiến Viên Minh có chút tức giận. Tất cả mười sáu người phải tiến vào bí cảnh, nếu không coi như từ bỏ quyền lợi. Phù Tang đảo sẽ thu hồi Hồng Tang tiên quả đổi thành ban thưởng tài nguyên khác.

Viên Minh đã tiến vào danh sách mười sáu vị trí đầu tiên, không có hứng thú tham gia sâu hơn nữa. Nếu như tỷ thí kế tiếp đã có nguy hiểm thì hắn cũng chỉ nghĩ cách hời hợt cho qua mà thôi. Dù sao bọn hắn cũng chỉ cần một quả Hồng Tang tiên quả là đủ.

Quy củ hôm nay đã được thay đổi, không tham gia bí cảnh này không được.

"Trước kia để lấy được Tiên Quả hội cũng có nhiều người trà trộn vào, dùng thành quả đạt được quyết định thứ tự, bình thường cũng không nguy hiểm gì." Bích Thủy Nhu thấy vẻ mặt Viên Minh đã rất khó coi bèn khẽ nói.

Viên Minh không nói gì, chỉ làm như không nghe thấy.

"Sau khi nhận nhận được tin, ta đã tìm hiểu thoáng qua. Bí cảnh cảnh này còn chưa tồn tại lâu, chẳng qua mấy năm trước đã có dấu hiệu xuất hiện, vô cùng hùng vĩ. Chắc hẳn Viên đạo hữu cũng nghe được tin đồn Tam Tiên đảo ở Đông Hải xuất thế, kỳ thật là do bí cảnh này dẫn phát ra đấy." Bích Thủy Nhu lại nói thêm.

"Bích Thủy đạo hữu là muốn Viên mỗ tham gia tỷ thí bí cảnh? Hồng Chi đảo đã tiến vào vị trí mười sáu hạng đầu, danh lợi cần kiếm đã kiếm tới tay, nếu còn tham lam thêm nữa là tự rước lấy họa đấy." Viên Minh liếc mắt nhìn qua vị đảo chủ ôn nhu này, nói.

Mấy ngày nay hắn đã lấy thêm nhiều tin tức liên quan đến Tiên Quả hội từ Nhan Tư Vận. Chỗ tốt khi lấy được thứ hạng tốt trong Tiên Quả hội lần này không chỉ là một quả Hồng Tang tiên quả.

Mỗi lần đến đợt Tiên Quả hội là mỗi một lần các hòn đảo có cơ hội biểu hiện ra thực lực chấn nhiếp đối thủ của mình.

Không ít hòn đảo tham dự, chủ yếu cũng là lý do sau.

Lần này lực lượng của Hồng Chi đảo không thua kém hòn đảo cấp một, tiến vào vị trí mười sáu thứ hạng đầu, thanh danh đại chấn, đã có rất nhiều hòn đảo cấp hai có giao tình bình thường nhao nhao đến xu nịnh. Về phần những hòn đảo đã trở mặt với Hồng Chi đảo như Loa Sơn đảo càng thêm bị dọa mất mật, nhìn thấy Hồng Chi đảo như chuột gặp mèo.

Nếu Viên Minh có thể ở lấy được thêm thành tích tốt trong bí cảnh lần này, Hồng Chi đảo còn được nhiều chỗ tốt hơn nữa.

Quả thật Bích Thủy Nhu có tính toán như vậy, nhưng bị Viên Minh trực tiếp vạch mặt cũng cảm thấy lúng túng.

Chỉ là nàng này cũng cẩn thận nghĩ lại lời Viên Minh, cảm thấy câu nói tự rước lấy họa đã làm cho tâm tình lâng lâng, cả người cao ngạomấy ngày nay thanh tỉnh lại không ít.

Thành tựu của Hồng Chi đảo đạt được đều dựa cả vào chiến lực của Viên Minh cùng Tịch Ảnh.

Hai người Viên Minh cũng không phải là môn hạ Hồng Chi đảo, tuy rằng hiện tại họ vẫn còn giao hảo với Hồng Chi đảo nhưng có thể rời đi bất cứ lúc nào, thậm chí có thể vĩnh viễn cũng sẽ không quay về Đông Hải.

Trong thời gian ngắn ban đầu còn tốt, lúc sau các thế lực khác có thể nhìn ra thật giả của Hồng Chi đảo, há có thể bỏ qua? Đến lúc đó chắc chắn Hồng Chi đảo phải nhổ ra toàn bộ chỗ tốt kiếm được hôm nay, thậm chí không khéo còn rước phải đại họa diệt môn cũng nên.

"Đa tạ Viên đạo hữu chỉ điểm, thiếp thân quả thật tham lam. Nếu Viên đạo hữu không tình nguyện tham gia, thiếp thân sẽ không ép buộc." Bích Thủy Nhu kinh sợ toát một thân mồ hôi lạnh, vén áo thi lễ.

Viên Minh không để ý tới Bích Thủy Nhu, chỉ trầm ngâm không nói.

Vì ngày sau đột phá được Nguyên Anh, có thế nào thì hắn cũng phải lấy được Hồng Tang tiên quả.

Phù Tang đảo tự tiện cải biến quy củ có thể đáng giận, nhưng dù sao Hồng Tang tiên quả cũng là của người ta, bọn họ chỉ có thể làm theo quy định. Xem ra bọn họ không thể không đi bí cảnh này.

Viên Minh nhìn về phía Tịch Ảnh bên cạnh, chỉ thấy nàng ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, hoàn toàn không để ý gì đến bên này.

Hắn cười khổ một tiếng, chuyển hướng qua Bích Thủy Nhu: "Bích thủy đạo hữu, vừa rồi ngươi có nói bí cảnh này liên quan gì tới lời đồn về Tam Tiên đảo ở Trung Nguyên sao?"

"Dấu hiệu bí cảnh xuất thế, nghe nói là hình ảnh ba tòa linh sơn rất giống với Tam Tiên đảo truyền lưu trong Đông Hải." Bích Thủy Nhu nói.

"Trước kia ta cũng có nghe qua lời đồn về Tam Tiên đảo ở Đông Hải, nhưng cụ thế thế nào lại không rõ ràng, không biết Bích Thủy đạo hữu có thể chỉ rõ thêm chăng?" Viên Minh hỏi.

"Đương nhiên có thể. Tam Tiên đảo chính là truyền thuyết được truyền lưu rộng rãi nhất Đông Hải. Theo thứ tự bao gồm ba đảo Bồng Lai tiên đảo, Lạn Kha tiên đảo cùng với Kim Quỳ tiên đảo. Nghe nói là do ba vị cao nhân Phản Hư lập nên, trong đó ẩn chứa cơ duyên đột phá Phản Hư kỳ." Bích Thủy Nhu gấp gáp nói.

"Cơ duyên Phản Hư?" Viên Minh thì thào tự nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận