Tiên Giả

Chương 538: Cái tên Thiên Bảo

Khóe miệng Thiên Bảo đạo nhân xẹt qua một nụ cười lạnh, phất tay áo vung lên, tòa kinh tràng lấp lóe hào quang bắn ra hơn mười bảo quang, là hơn mười kiện pháp bảo ra ngoài!

Trong những pháp bảo này có đao, kiếm, búa, chùy… ba kiện pháp bảo Kim Ngao phủ, Ngân Ngao kiếm, Đồng Ngao luân cũng ở trong đó, đều có lực công kích mạnh mẽ.

Mỗi kiện pháp bảo đều tỏa linh quang chói mắt, hiển nhiên đã được kích phát tất cả uy năng, đối chói với bàn tay khổng lồ đỏ tươi.

Uy thế vô song của bàn tay khổng lồ bị xuyên thủng, Huyết Ảnh hiện thân, vậy mà đã bị thương kêu rên bay ngược trở về.

Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc. Phù trận ẩn bên trong pháp bảo khó điều khiển hơn so với trong pháp khí rất nhiều, trừ phi là bộ pháp bảo đặc chế nếu không tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường tối đa cũng chỉ thúc giục được chừng bốn năm kiện mà thôi, có thúc giục nhiều hơn cũng không cách nào phát huy ra uy lực vốn có.

Vậy mà Thiên Bảo đạo nhân có thể khống chế một lúc hơn mười kiện pháp bảo, thật không thể tưởng nổi!

Hơn mười kiện pháp bảo này đều không chút chậm chạm hóa thành từng luồng linh quang với màu sắc khác nhau đánh về phía Viên Minh.

“Nếu ngươi đã muốn chết, đừng trách tại ta!” Viên Minh vẫn không né tránh, cũng không thi pháp hộ thể mà để mặc những pháp bảo kia đánh vào người, thản nhiên nói.

Hơn mười luồng linh quang xuyên qua, xé rách thân thể hắn thành nhiều mảnh nhưng không có máu tươi chảy ra, chỉ hóa thành từng điểm sáng nhỏ tiêu tán đi.

“Huyễn thuật!” sắc mặt Thiên Bảo đạo nhân trầm xuống, lập tức bấm mấy đạo pháp quyết lên tòa kinh tràng chín tầng.

Một luồng kim quang từ kinh tràng rơi xuống, bao phủ lấy người gã.

Viên Minh lẳng lặng đứng cách hơn mười trượng, vẫn chưa thừa cơ ra tay với gã.

Trong mắt Thiên Bảo đạo nhân xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng tay bấm quyết vẫn không chậm đi, lại khống chế hơn mười kiện pháp bảo kia vọt về phía Viên Minh.

Nhưng vào lúc này, toàn thân gã đột nhiên đau nhức như bị vô số lưỡi đao đâm xuyên qua, pháp lực vẫn chuyển cũng bị rối loạn.

Tòa kinh tràng chín tầng ảm đạm đi, rơi xuống mặt đất, hơn mười mấy kiện pháp bảo cũng đinh đang rơi rớt xuống, rải rác đầy đất.

Hai ngọn Phược Tiên tác trói Hồng Lăng cũng tuột ra. Ả xoay người đứng dậy định vọt về phía Thiên Bảo đạo nhân nhưng lại bị Viên Minh truyền âm thét gọi lại.

Khắp người Thiên Bảo đạo nhân hiện lên từng đốm ban độc màu tím, nhanh chóng lan nhanh ra, cả người gã đau đớn kịch liệt, ngã lăn trên mặt đất.

“Độc, ngươi hạ độc ta khi nào…” Thiên Bảo đạo nhân rên thảm hỏi.

Viên Minh không để ý tới Thiên Bảo đạo nhân, đi tới bên cạnh Tử Cực Thái Tuế.

“Làm rất tốt.” Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ Tử Cực Thái Tuế.

Tử Cực Thái Tuế vừa ra khỏi túi linh thú đã bắt đầu phóng độc. Loại độc này trong suốt ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn không phát hiện được huống chi Thiên Bảo đạo nhân chỉ có tu vi Kết Đan kỳ?

Lấy thực lục của Viên Minh, muốn giết Thiên Bảo đạo nhân không khó nhưng không tránh phải khổ chiến, hắn bèn dứt khoát để Tử Cực Thái Tuế ra tay vừa bớt việc lại cũng có thể kiểm nghiệm độc tính của loại độc trong suốt này.

“Xi xi…” Tử Cực Thái Tuế kêu lên hai tiếng mang đầy đắc ý.

Ban độc màu tím đã lan ra khắp người Thiên Bảo đạo nhân, kịch độc công não khiến ánh mắt gã trở nên mê ly, kêu thảm thiết khắp cả đại điện.

Viên Minh nhíu mày, bấm tay điểm qua.

Một đạo kiếm khí xuyên qua đầu Thiên Bảo đạo nhân, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại, linh quang trên tòa kinh tràng chín tầng và trên hơn mười kiện pháp bảo hoàn toàn tiêu tán.

Viên Minh phất tay áo cuốn lấy kinh tràng, đưa thần thức vào bên trong, nhanh chóng hiểu rõ được thần thông của phù trận trong kinh tràng.

Dưới đáy của tòa kinh tràng này có ghi một dòng chữ “Thiên Bảo kinh tràng”, bên trong ẩn chứa chín đạo phù văn. Mỗi một tầng kinh tràng lại có chứa chừng một trăm ô vuông nhỏ, cộng lại vừa đúng một ngàn ô. Có lẽ cái tên Thiên Bảo đạo nhân cũng là liên quan đến chuyện này.

Đáng tiếc hơn phân nửa số ô vuông đó đã bị tổn hại, chỉ còn chừng một trăm ô vuông là hoàn hảo.

Thiên Bảo kinh tràng là một kiện pháp bảo đặc biệt không dùng tấn công hay phòng thủ, mà chỉ có một năng lực: khu động pháp bảo.

Chừng một trăm ô vuông nhỏ trong Thiên Bảo kinh tràng có thể cất giữ pháp bảo, chỉ cần cất pháp bảo vào trong đó là có thể thông qua kinh tràng thúc giục được. Trên lý thuyết thì chỉ cần đủ lượng thần thức và pháp lực thì dù thúc giục mười kiện hay trăm kiện cũng không có vấn đề gì.

“Không tưởng được thế gian lại có loại pháp bảo thần kỳ như vậy.” Viên Minh không khỏi tán tưởng sự tinh diệu của bảo vật này.

Đáng tiếc hơn phân nửa ô vuông của kinh tràng đã bị hư tổn, lại thêm hiện tại hắn cũng không có đủ pháp lực, không thể nào chứng kiến được cảnh bảo vật lúc còn toàn thịnh có thể đồng thời thúc giục một ngàn pháp bảo.

Chỉ là hơn một trăm ô vuông cũng thừa sức để hắn sử dụng.

Viên Minh há mồm phun ra một luồng pháp lực, bao kín luyện hóa kinh tràng, sau đó bấm pháp quyết dẫn bảy tám món pháp bảo bay ra.

Mấy thứ này là bình ngọc, quyển sách, phất trần… đều không phải là những vật công kích trực tiếp được nên vừa rồi Thiên Bảo đạo nhân mới không tế xuất chúng ra. Đáng tiếc bên trong không có Kim Ô thần tiễn.

Viên Minh không để ý đến những vật khác mà nhìn về phía quyển sách màu vàng có khắc đầy phù văn, nhìn qua rất giống pháp bảo quyển sách của Kim Hi tiên tử Linh Phù tông ở Triệu quốc.

“Thiên Phù sách của Kim Hi tiên tử rơi vào tay của Thiên Bảo đạo nhân? Không có khả năng, Đông Hải cách xa sa mạc Hắc Phong, Thiên Bảo đạo nhân không thể chạy đến nơi xa như vậy để giết người đoạt bảo được.” Viên Minh ầm suy nghĩ.

Hắn lập tức lắc đầu, không nghĩ nhiều việc này nữa mà thả mấy pháp bảo này vào lại Thiên Bảo kinh tràng. Sau đó hắn cũng cuốn mười mấy kiện pháp bảo trên mặt đất bỏ vào mấy ô vuông nhỏ bên trong kinh tràng luôn.

Mấy pháp bảo này không tệ, có mấy kiện còn có chín đạo phù văn, kém nhất cũng là sáu đạo phù văn.

Viên Minh khẽ trầm ngâm, rồi lấy hết những pháp bảo không dùng tới trên người bỏ cả vào trong mấy ô vuông, gom góp hết cũng được ba mươi kiện pháp bảo.

Một lúc xuất ra ba mươi kiện pháp bảo dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng chưa chắc chắn ngăn được.

Viên Minh cất tòa Thiên Bảo kinh tràng đi, sau đó lấy Tu La Phệ Huyết đồ ra cuốn lấy thi thể Thiên Bảo đạo nhân vào luyện hóa thành huyết nô.

Để đề phòng vạn nhất, Viên Minh còn kiểm tra túi trữ vật của Thiên Bảo đạo nhân qua một lượt, vẫn không phát hiện có Kim Ô thần tiễn, xem ra kẻ này sốt ruột đoạt bảo nên vẫn còn chưa thu thần tiễn bên trong Khảm cung.

Hồng Lăng cùng Huyết Ảnh cũng bay về Tu La Phệ Huyết đồ chữa thương.

Làm xong xuôi, Viên Minh không tiếp tục lưu lại mà rời khỏi điện đi ra bên ngoài.

Lúc này quảng trường vô cùng yên tĩnh không có một bóng người, mặt trời giữa không trung chỉ còn bốn, nhiệt độ nóng bức khốc liệt vừa rồi đã tiêu tán đi rất nhiều.

Viên Minh thấy vậy bèn thi triển Hóa Hư thuật ẩn giấu bản thân lặng lẽ đi tới Ly Cung điện.

“Viên đạo hữu, sao phải đi Ly cung điện? Thiên Bảo đạo nhân tập kịch ngươi, Kim Ô thần tiền trong Khảm cung điện hẳn vẫn còn, chúng ta không đi vào thu lấy Kim Ô thần tiễn kia lại sao?” Hồng Lăng thấy vậy hỏi.

“Ly cung điện quan trọng hơn, không cần hỏi nhiều.” Viên Minh thản nhiên nói.

Hồng Lăng nghe vậy, không nói gì nữa.

Thật lòng Viên Minh cũng muốn đi vào Khảm cung điện thu mũi Kim Ô thần tiễn lại, có Thiêu Hỏa côn tương trợ thu tiễn này không có gì khó cả.

Chỉ là lúc trước hắn nhở thanh Thiêu Hỏa côn lên, trên Kim Quỳ thiên thư truyền tới tin tức Thất Dạ lưu lại cho hắn, bảo hắn mau chóng tiên về Ly cung điện thu mũi Kim Ô thần tiễn về.

Hắn cũng không tin tưởng Thất Dạ này, nhưng thà rằng tin là có còn hơn không, nên vẫn đi Ly cung điện trước.

Viên Minh nhanh chóng đi tới cửa cung điện.

Hắn vận toàn lực Hóa Hư thuật lẻn vào bên trong.

Cấm chế huyễn thuật bên trong Ly cung điện đã bị người khác phá vỡ, Viên Minh dễ dàng đi tới bên trong. Huyễn cảnh trong cấm chế cũng không còn nên hắn có thể đi thẳng tới đại điện sâu nhất.

Từng tiếng vang bạo liệt truyền đến, cả đại điện lóe lên ánh lôi quang, ánh lửa cháy va chạm kịch liệt, đinh tai nhức óc.

Một bên đang chiến đấu kịch liệt là Lôi Hạc, tay cầm một pháp bảo đoản chùy màu đen, phát ra lôi điện kinh người không dưới Lôi Công chùy.

Pháp bảo đoản trùy bắn ra từng tia lôi điện nhỉ bổ về phía đối diện.

Viên Minh nhướng mày, hắn không lạ gì tia lôi điện nhỏ này, là hiệu quả của Tụ Lôi thuật. Chỉ là đoản chùy này phát ra lôi điện mạnh hơn Tụ Lôi thuật hắn thi triển ra vài lần mà thôi.

Bên đối địch là một con kim ô khổng lồ, lớn gấp mười lần so với con kim ô mà Viên Minh vừa đối phó. Không chỉ như vậy, miệng nó còn phun ra từng tia lửa đón đỡ lấy công kích lôi điện mà Lôi Hạc phát ra, pháp trận bên dưới kim ô cũng còn nguyên vẹn không chút hư tổn.

“Kim ô này thật lợi hại, ngay cả Nguyên Anh kỳ như Lôi Hạc cũng không phải là đối thủ.” Viên Minh không hiện thân mà tiếp tục ẩn nấp ở bên cạnh .

Lôi Hạc tựa hồ cũng đã gấp gáp, biến đổi pháp quyết trong tay.

Pháp bảo đoản chùy xoay tròn, sau đó đột ngột hóa thành một tia sét màu đen bay lên trời, chớp mắt sau đã ngưng tụ lại thành một đám lôi vân đen kịt xen lẫn vô số phù văn lôi điện bên trong.

Ầm ầm!

Mấy chục tia lôi điện to bằng miệng chén bắn ra, mỗi tia đều cực kỳ cô đọng, một nửa đánh về phía kim ô khổng lồ, còn một nửa đánh xuống pháp trận dưới mặt đất.

Trong mắt kim ô hiện vẻ trào phúng đầy nhân hóa, hai cánh xòe ra.

Kim Ô chân hỏa ào ào phun ra, thoáng cái đã hình thành một biển lửa màu vàng kim cực nóng khiến cả hư không phải trở nên vặn vẹo. Viên Minh trốn ở bên ngoài nhưng vẫn cảm giác được sóng nhiệt nóng bức ập tới như thể cả người đang ở trong lò lửa.

Tia lôi điện mà Lôi Hạc công kích xuống chỉ như trâu đất xuống biển, biến mất không còn chút dấu vết.

“Làm sao lại như vậy được?” Lôi Hạc trợn mắt há hốc mồm, Viên Minh nhướng mày.

Vào lúc này, có từng tràng tiếng nổ từ bên ngoài truyền tới khiến cả Ly cung điện này đều phải rung chuyển.

Viên Minh điều khiển phân hồn thứ nhất buông thần thức xuống, rồi hắn biến sắc mặt.

Mười thụ nhân màu xanh đen xuất hiện ngoài quảng trường Hỏa Tinh cung, bởi cửa ở bên ngoài đóng lại nên những thụ nhân này đang công kích vào cánh cửa quảng trưởng.

“Xem ra những thụ nhân này không tầm thường, không như khảo nghiệm ở rừng đào.” Viên Minh nghĩ thầm.

Lôi Hạc không có thủ đoạn dò xét như của Viên Minh nên do dự một chút mới lao ra bên ngoài.

Viên Minh thấy vậy chợt mừng rỡ, chờ Lôi Hạc rời khỏi Ly cung điện mới hiện thân, tế Thiêu Hỏa côn đánh về phía kim ô khổng lồ.

Kim ô khổng lồ thấy Viên Minh đột ngột xuất hiện lại không chút để ý, chỉ lộ vẻ khinh thường há mồm phun ra một ngọn Kim Ô chân hỏa, định sẽ đốt cháy cây gậy tầm thường kia thành tro tàn.

Nhưng ngọn lửa này vừa đụng vào Thiêu Hỏa côn đã lập tức bị đánh tan, Thiêu Hỏa côn cũng hóa thành một bóng đen bay tới quất vào lưng kim ô.

“Bốp” một tiếng, kim ô khổng lồ bị đánh bay, phát ra tiếng kêu đau đớn như thể con chó giữ nhà bị đánh một gậy vậy!

Viên Minh bấm quyết điểm ra tiếp, Thiêu Hỏa côn di chuyển nhanh hơn, liên tục quất lên người kim ô.

Kim ô khổng lồ không ngừng kêu rên, bay loạn khắp điện, không còn chút uy phong gì nữa.

“Thiêu Hỏa côn này dùng thoải mái thật, không biết là pháp bảo gì.” Viên Minh thấy vậy rất cao hứng, tiếp tục khống chế hỏa côn.

Kim ô bị đánh mấy côn, đã không chịu nổi bèn quay người bay trở về Kim Ô thần tiễn.

Lúc này Viên Minh mới nhìn thấy rõ Kim Ô thần tiễn trong điện, lớn hơn hẳn so với tiễn trong Đoái cung điện nhiều, khí tức cũng lăng lệ dị thường, cơ hồ có thể so được với Tử Tinh Cửu Long thương.

Hắn vung tay áo, Thiêu Hỏa côn đen phóng ra, cũng đâm xuyên mặt đất chui vào trong trung tâm của trận pháp như lúc trước.

Tuy rằng uy thế của đại trận nơi này lớn hơn nhưng vẫn không thể chống đỡ được Thiêu Hỏa côn, bắt đầu ầm ầm sụp đổ. Kim Ô thần tiễn hiện ra, lại hóa thành luồng sáng màu đỏ thẫm bắn ra bên ngoài.

Lòng bàn tay của Viên Minh hiện ra ánh sáng màu tím, Tử Tinh Cửu Long thương bay ra, mũi thương điểm trúng Kim Ô thần tiễn, đánh bay nó về phía sau.

Cùng lúc đó trên đỉnh đầu hắn hiện ra một tòa kinh tràng màu vàng kim, là tòa Thiên Bảo kinh tràng.

Hai ngọn Phược Tiên tác từ trong kinh tràng bay ra quấn lấy Kim Ô thần tiễn.

Phược Tiên tác là pháp bảo có tám đạo phù văn, chẳng những có thể trói người mà còn giam cầm được cả pháp bảo, Kim Ô thần tiễn bị hai ngọn Phược Tiên tác trói chặt mà đứng yên tại chỗ.

Viên Minh giơ tay lên, Thiêu Hỏa côn đen bay về trong tay hắn, rồi hung hăng đánh một kích lên Kim Ô thần tiễn.

Linh quang trên Kim Ô thần tiễn bị đánh tan, mũi tên phát ra tiếng kêu thê lương như tiếng kêu của kim ô.

Viên Minh gật đầu, xem ra Thiêu Hỏa côn đen này đối phó với pháp bảo thuộc tính hỏa rất có hiệu quả, một kích vừa rồi cơ hồ đánh tan linh lực thuộc tính hỏa trên Kim Ô thần tiễn đi hết.

“Còn chạy nữa không?” Hắn giơ Thiêu Hỏa côn lên, lạnh hùng hỏi.

Kim ô bên trong mũi tên vội kêu khẽ hai tiếng tỏ vẻ thần phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận