Tiên Giả

Chương 380: Hợp lực

Bầu không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm, không khí tựa hồ như đóng băng lại.

Đám người Lôi Minh lão tổ, Tô Tử Mạc nghe đến đây sao lại không biết chìa khoá màu đen này có liên quan rất rộng, không chừng là chìa khoá quan trọng mở ra Tiên phủ nào đó cũng không chừng.

Chẳng qua Trường Xuân quan thế lực ngập trời, Quy Nguyên tông cùng Ngũ Lôi tông không ở nơi xa xôi như Hắc Mạc Tán minh nên hai người không dám tùy tiện nhúng tay cướp đoạt.

Vào lúc này, một tiếng rồng ngâm hổ gầm ầm ầm từ xa truyền tới khiến mặt đất rung chuyển không ngừng.

Một cột sáng trắng vừa thô vừa to đột ngột trồi lên, ầm ầm vọt thẳng tới chân trời, trong thoáng chốc đã chiếu sáng rõ khắp cả trời đất quanh đây.

Tầng mây trên không trung cũng bị dẫn động chậm rãi chuyển động vây quanh cột sáng.

Dị tượng khổng lồ như thế xuất hiện khiến đám người Viên Minh nhìn thấy mà kinh ngạc, rồi lại lộ vẻ vui mừng.

"Hai vị chậm rãi thương nghị, lão phu đi trước một bước vậy." Lôi Minh lão tổ phất tay áo quấn lấy Nhan Tư Tịnh cùng các nữ tu Kết Đan kỳ khác vọt tới cột sáng màu trắng kia.

Tô Tử Mạc cũng mang theo thanh niên tóc vàng còn lại đi sát theo sau.

Lúc này chỉ còn lại một nhóm Vạn Sĩ Hồng, Hắc Mạc Tán minh, đám người Kim Hi tiên tử và Viên Minh.

"Kim Hi sư thúc, chúng ta cũng xuất phát thôi." Văn Tại Phủ không nhịn được, thấp giọng nói.

"Hai vị đạo hữu cứ tiếp tục tranh chấp như vậy thì cơ duyên bị người đoạt hết mất." Ánh mắt Kim Hi tiên tử chuyển qua, ho nhẹ một tiếng nói.

Vạn Sĩ Hồng quét mắt nhìn Kim Hi tiên tử. Dù nàng này không biểu lộ thái độ của mình, nhưng rõ ràng là đang nghiêng về Độc Cô Phong.

Tu vi Nguyên Anh trung kỳ của y thừa sức đối phó với Độc Cô Phong cùng với đám thủ hạ tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng có thêm Kim Hi tiên tử cùng thủ hạ của nàng thì đã không như vậy nữa.

Vạn Sĩ Hồng không khỏi hối hận mình quá mức khinh địch mà tới đây một mình. Nếu y mang thêm vài thủ hạ Kết Đan kỳ thì đã không trở nên tứ cố vô thân như vậy.

"Chuyện hôm nay, bổn tọa sẽ nhớ kỹ!" Vạn Sĩ Hồng phóng người lên, hóa thành một luồng sáng vọt về phía cột sáng trắng kia.

"Đa tạ Kim Hi tiên tử bênh vực lẽ phải, sau này nếu có chuyện cần ta dốc sức, cứ nói thẳng là được." Sắc mặt Độc Cô Phong giãn ra, chắp tay nói với Kim Hi tiên tử.

"Độc Cô đạo hữu khách khí, Viên Minh là người của thành Linh Phong, lúc trước thiếp thân cũng nói qua sẽ đảm bảo hắn an toàn. Chuyện của hắn, ta tự nhiên sẽ giúp một tay." Kim Hi tiên tử cười nói.

Phi Tu gật đầu cười cười với Viên Minh, biểu lộ đầy thiện ý.

Văn Tại Phủ lại cau mày, hiển nhiên cảm thấy Kim Hi tiên tử trở mặt với Vạn Sĩ Hồng vì Viên Minh không phải là điều tốt.

Viên Minh cũng cảm ơn Kim Hi tiên tử một tiếng, nhận lấy Cửu U Minh thiết, sau đó thoải mái giao chìa khoá màu đen cho Độc Cô Phong.

Ở chỗ sâu trong ánh mắt Độc Cô Phong đầy kinh hỉ và kích động, y nhận lấy chia khóa, không nhìn kỹ mà cất đi.

Mấy người lập tức xuất phát, bay thẳng về phía cột sáng trắng.

Vào lúc này, bên trong Táng Hồn uyên, nơi lối vào Tiên phủ đã tụ tập đầy tán tu, các tu sĩ ở những môn phái nhỏ, tổng cộng đã có chừng một trăm người.

Từ cách đi đứng và phục sức có thể phán đoán người nơi này từ ba chỗ, là Triệu Quốc, Tần quốc, và Bắc Mạc.

Nhiều tu sĩ tụ tập lại như vậy, các yêu thú quanh đây đã chạy trốn hết cả. Phần lớn trong mấy trăm người này cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có hai ba mươi Kết Đan kỳ mà thôi.

Cột linh quang mà đám người Vạn Sĩ Hồng phá vỡ đã lành lại, lúc này tu sĩ ba bên đang tế pháp bảo công kích cột sáng.

Đáng tiếc nơi đây đều là tu sĩ Kết Đan kỳ, không có Nguyên Anh kỳ nên nhân số có nhiều nhưng hiệu quả công kích cũng không cao, cột trụ linh quang cũng chỉ rung rung không thôi, không hề có dấu hiệu bị phá vỡ.

"Đáng hận, chẳng lẽ bảo vật bên trong Tiên phủ này đều rơi cả vào trong tay đại tông môn hay sao?" Mỗi tu sĩ Kết Đan kỳ mang theo ánh mắt không cam lòng.

Ngày bình thường bọn họ mặt ngoài vẫn thần phục Ngũ Lôi tông, Quy Nguyên tông cùng với Hắc Mạc tán minh. Nhưng Tiên Phủ trước mắt thì cả đám đều nảy sinh lòng tham riêng.

"Chư vị đạo hữu đừng vội, ta có một pháp bảo có thể hiệp đồng lực lượng mọi người lại, rất có hi vọng phá vỡ được cấm chế Tiên phủ. Không biết chư vị có nguyện ý?" Bỗng một thanh niên mặc áo xám từ trong đám đông bước ra.

Người này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, mặc trang phục thư sinh, có chút anh tuấn. Điểm kỳ lạ là thanh niên này có hai màu đồng tử mắt khác nhau, một đỏ một xanh khiến người ta có một loại cảm giác quỷ mị.

Hai người đứng phía sau thư sinh là một thiếu nữ diễm lệ, mặt đẹp như tranh vẽ, có thể nói là tuyệt sắc. Quần áo lại rất phóng khoáng, cổ áo còn lộ ra một khe rãnh dài trắng nõn khiến người khác nhìn vào không nỡ chuyển mắt. Đầu vai nàng ta còn có một con thú trắng như tuyết, nhìn qua có vẻ như là hồ ly.

Người còn lại là nam tử mặc áo sam chừng hơn ba mươi, dáng người bình thường, mặt vuông mày mảnh, khuôn mặt bình thường nhưng khí chất lại cực tốt, vân đạm phong khinh như thể một đầm nước trong vắt hoặc như một vầng trăng sáng. Dù là thế nào thì hắn cũng khiến người khác không thể xem nhẹ được.

Ba người đều là tu sĩ Kết Đan kỳ, nam tử áo xanh có tu vi cao hơn một chút, đạt tới Kết Đan trung kỳ. Thư sinh áo xám và thiếu nữ tươi đẹp là Kết Đan sơ kỳ.

Những tu sĩ Kết Đan kỳ khác nghe vậy cũng đều vui vẻ cả lên.

"Nhìn ba vị đạo hữu rất lạ mắt, không biết đại danh thế nào? Sống ở thành trì nào?" Một vị đại hán một mắt bên phía trận doanh Tần quốc đi ra khỏi đám người, chắp tay hỏi thư sinh áo xám: "Tiểu đệ Ngô Việt Chi, hai vị này là huynh tỷ kết bái với tại hạ. Ba người chúng ta mới tới sa mạc Hắc Phong, trước mắt đang trú ở thành Lâm Uyên. Nghe nói nơi này có Tiên phủ xuất thế nên đi qua hóng chuyện xem." Thư sinh áo xám cười nói.

"Hóa ra là Ngô đạo hữu, không biết pháp bảo mà Ngô đạo hữu nói là thế nào? Thật có thể phá vỡ cấm chế Tiên phủ này sao?" Đại hán một mắt hỏi.

"Không dám chắc chắn mười phần, nhưng có thể đảm bảo sáu phần." Ngô Việt Chi bình thản đáp.

Vừa nói ra, tay cũng vung lên. Là một cái mâm hình vuông làm bằng đá màu xanh đen, có khắc mười chín đường vân ngang dọc, nhìn qua có vẻ là một bàn cờ.

"Vật này là một kiện pháp bảo mà tại hạ tình cờ có được, tên là bàn cờ Thiên Tinh, có thể ngưng tụ pháp lực của tất cả mọi người hóa thành công kích. Trong chúng ta không có tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chỉ có thể ngưng tụ lực lượng tất cả mọi người lại mới có thể đột phá tầng cấm chế Tiên phủ này." Ngô Việt Chi bấm niệm pháp quyết chỉ vào bàn cờ.

Vật kia xoay tròn nhanh chóng biến lớn, trong tích tắc đã hóa lớn thành mấy trượng.

Trong hư không xuất hiện từ điểm sáng rơi xuống bàn cơ, hóa thành từng quần cờ trắng đen mờ ảo trên bàn cờ.

Mọi người thấy khí tượng bàn cờ Thiên Tinh như thế cũng cảm thấy đáng tin tưởng.

"Được. Chỉ cần Ngô đạo hữu có thể đưa mang bọn ta tiến vào Tiên phủ, bọn ta chắc chắn hậu tạ." Đại hán một mắt nói.

"Không cần hậu tạ, chỉ dựa vào ba huynh đệ chúng ta tuyệt đối không phá được tầng cấm chế Tiên phủ này. Chúng ta cũng là vì lợi ích của mình mà thôi." Ngô Việt Chi đáp.

"Nếu đã vậy ta cũng không khách khí, không biết bàn cờ này sử dụng thế nào?" Đại hán một mắt chắp tay hỏi.

"Bảo vật này dùng rất đơn giản, mỗi đạo hữu muốn vào Tiên phủ thì cứ đứng vào trong bàn cờ, không cần kháng cự linh lực vận chuyển của nó, còn lại cứ giao cho tại hạ là được." Ngô Việt Chi phất tay áo, bàn cờ cực lớn đã lơ lửng trên không trung.

Bí cảnh Tiên phủ, cơ duyên trước mắt, phàm là người tu tiên ai không muốn bước vào?

Mỗi tu sĩ Kết Đan kỳ đều thả người đi lên, tổng cộng chừng hai mươi mốt người.

Bàn cờ lóe lên một luồng ánh sáng nhu hòa đưa hai mươi mốt người đến mỗi vị trí khác nhau.

Mọi người nhớ lời Ngô Việt Chi nói, không kháng cự lại.

"Hai mươi mốt vị đạo hữu sao? Thêm ba người chúng ta nữa là vừa đủ bố trí Thiên Hạt Tinh Thức, lại có thêm nhiều hi vọng phá cấm rồi." Ngô Việt Chi lộ vẻ vui mừng, thả người rơi vào vị trí giữa bàn cờ - điểm Thiên Nguyên.

Nam tử áo xanh cùng thiếu nữ tươi đẹp cũng phi thân lên đáp xuống hai vị trí khác trên bàn cờ.

Bàn cơ Thiên Tinh sáng lên mười chín đường cờ, pháp lực của tất cả mọi người trên bàn cờ đều bị dẫn động.

Từ bàn cờ nổi lên hai mươi bốn đạo linh quang, ngưng tụ lại rồi hóa thành hai mươi bốn quân cờ màu đen đan xen lẫn nhau hình thành nên một thế cờ nào đó, nhìn qua như hình thù một con bọ cạp.

Ngô Việt Chi bấm quyết thi pháp. Bàn cờ Thiên Tinh bay lên trời, phát ra tiếng vang cực lớn, như thể thiên thạch ầm ầm đâm vào cột trụ linh quang.

Cột trụ linh quang rung chuyển không ngừng, chỗ bị đụng lõm xuống, không ít linh quang bị đánh tan.

"Chư vị, vận khởi toàn bộ pháp lực rót vào bàn cờ, không được lưu lực lại. Có thể phá vỡ cấm chế này hay không là ở một kích này." Ngô Việt Chi nghiêm nghị, miệng hét lớn.

Mọi người nghe vậy, nhao nhao vận chuyển toàn bộ pháp lực, rót vào người chơi bàn cờ.

Hai tay Ngô Việt Chi lại bấm niệm pháp quyết, hai mươi tư quân trong thế cờ này tỏa sáng, mơ hồ tạo ra hình ảnh một con bọ cạp đen khổng lồ có chấn động pháp lực vượt xa cảnh giới Kết Đan kỳ, khiến người ta phải sợ hãi. Thậm chí chấn động này còn đang không ngừng tăng lên cao nữa.

Bọ cạp khổng lồ màu đen dần dần thành hình rõ ràng. Thân thể nó vừa động, móc đuôi dài sau lưng đã mãnh liệt bắn ra, lóe lên rồi biến mất, đánh thẳng lên trên cột trụ linh quang.

Cột trụ run rẩy kịch liệt, nhanh chóng trở nên mờ nhạt, nhưng cuối cùng vẫn thể thể xuyên qua được cột sáng.

Đuôi bọ cạp màu đen rung động không thôi, cả người lập lòe linh quang, ra sức đâm thẳng về phía cột trụ.

Nhưng phần trong cùng của cột trụ linh quang này lại chắc chắn ngoài dự liệu của mọi người, dù đuôi bò cạp cố thế nào đi nữa cũng không thể đâm xuyên vào được.

Không chỉ như vậy, phần linh quang chỗ khác của cột trụ đã nhanh chóng dồn lại đây, phần bị đâm thủng cũng đã dần khép lại, dường như đã bắt đầu được khôi phục lại.

"Đại ca!"

Ngô Việt Chi toát mồ hôi trán, nhìn về phía nam tử mặc áo xanh.

Vẻ mặt của nam tử áo xanh vẫn bình tĩnh như cũ, nhấc một tay lên, trước người xuất hiện một tấm gương. Mặt gương sáng loáng, kiểu dáng cổ xưa, cạnh gương bằng đồng xanh có khắc hoa văn rồng phượng sống động.

Gương đồng xoay tròn mấy vòng, cuối cùng dừng lại, trong gương hiện ra ra bóng dáng bọ cạp màu đen.

"Lớn!"

Nam tử áo xanh nói khẽ một tiếng, bò cạp khổng lồ trong gương đột nhiên biến lớn gấp đôi.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Linh quang trên bọ cạp khổng lồ màu đen lơ lửng trên không trung cũng theo đó mà tăng vọt, hình thể biến lớn gấp đôi. Uy năng của móc câu cũng tăng vọt, thình lình xỏ xuyên qua cột sáng, phá ra một lỗ thủng lớn.

Một đám tu sĩ Kết Đan kỳ trong bàn cờ đều trợn mắt há hốc mồm. Trong bọn họ không ít người xuất thân trong tông môn, kiến thức rộng rãi, thế mà chưa từng thấy qua có pháp bảo như thế.

Ngô Việt Chi thấy vậy bèn mừng rỡ đưa tay bấm quyết không ngừng, vội vàng thúc giục bàn cờ Thiên Tinh.

Bàn cờ khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng bay thẳng vào trong cột trụ.

Linh quang quanh cột trụ bắt đầu chuyển động, lổ thủng nhanh chóng được lấp lại, chỉ mấy hơi thở đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, che khuất cả tình huống bàn cờ Thiên Tinh hiện tại.

Chúng tu sĩ quanh Tiên phủ chỉ thấy trụ trời linh quang bị phá vỡ, không thấy rõ chi tiết nhưng đều bật thốt lên tiếng hoan hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận