Tiên Giả

Chương 761: Công pháp năm thuộc tính

Không lâu sau đó, Viên Minh đứng tại cửa động phủ vừa mở trước đó, chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn thẳng về trước.

Tại linh hồ đằng trước ngọn núi màu xanh kia, dưới làn sóng nước lấp loáng, có thể lờ mờ thấy cái bóng màu làm đang chơi đùa.

Phía xa hơn nữa là những mảng linh điền cùng cây cối tươi tốt, gió biển thổi qua đó mang theo từng đợt hương thơm thanh mát của cây cỏ.

“Từ hôm nay trở đi, đây chính là lãnh địa của ta.” Viên Minh khẽ vuốt cằm, cảm thấy khá hài lòng với hoàn cảnh trước mắt.

Tiếp đó, hắn nhanh chóng quay lại động phủ, tính toán kế hoạch tu luyện sau này.

Trước mắt, điều khiến hắn đau đầu nhất chính là khí linh của Thâu Thiên Đỉnh cần tới hai trăm khỏa Nguyện Lực đan, đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn để lại cái mạng cho đám Nguyễn Hồng Hương.

Lúc trước, khi chuyện phiếm với đám người Tư Không Triển, Viên Minh ra sức nói bóng nói gió để nghe ngóng, biết được Đông Cực hải nơi này có rất ít Hồn tu, cũng chưa từng kỳ thị hay căm ghét gì Hồn tu, càng không có mâu thuẫn hay ngăn trở việc truyền giáo.

Chỉ có điều việc truyền giáo cần nhân thủ, nếu chỉ dựa vào mình hắn thì chắc chắn không đủ, vậy nên Viên Minh chuẩn bị trước tiên đưa Tịch Ảnh và Ô Lỗ trở về.

Thời gian hồi của Thâu Thiên Đỉnh vẫn còn, hắn đi tới một gian mật thất trong động phủ, lấy ra một xấp khí cụ bày trận, bố trí Thái Hư Truyền Tấn trận.

Tiếp đó, Viên Minh lấy một viên linh thạch ra cắm xuống mặt đất, tức thì đỉnh cột đá màu đen nổi lên từng tia, từng tia huyết quang. Huyết quang càng lúc càng sáng, cuối cùng bùng lên thành một đám lửa màu máu.

Thấy cảnh này, Viên Minh nhíu mày, đưa một tay bấm niệm pháp quyết kích phát trận pháp.

Ngọn lửa màu máu bùng lên dữ dội, sau mấy nhịp thở thì đột nhiên ngưng lại, trong ngọn lửa hiện ra khuôn mặt mờ mờ của Tịch Ảnh.

“Cuối cùng cũng liên hệ được, nàng bên đó tình hình thế nào?” Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, hỏi.

“Chỗ ta xem như an toàn, hiện tại đang ở trên một chiếc thuyền lớn…” Tịch Ảnh kể lại hoàn cảnh của mình mấy ngày qua cho Viên Minh nghe.

Ngày đó sau khi khí linh Thâu Thiên đỉnh đồng ý ra tay, Tịch Ảnh cũng rơi vào hôn mê như Viên Minh, tới khi tỉnh thì xuất hiện trong một tòa thành lớn tên là Bạch Đế thành.

Sau một phen thăm dò, nàng trà trộn vào một thương hội tên Thiên Bằng, hiện giờ đang ngồi trên một chiếc phi thuyền Thiên Bằng, đi tới một nơi gọi là Trung Châu.

“Nàng tới Trung Châu kia làm gì, giờ xuống thuyền còn kịp không? Chúng ta mới tới Hải Ngoại thế giới, nên hành động cùng nhau thì tốt hơn.” Viên Minh nhíu mày, kể sơ sơ tình bên mình xong bèn đề xuất.

“Cái phi thuyền Thiên Bằng đi một mạch tới Trung Châu, không dừng lại giữa đường, hơn nữa trong thuyền của cường giả tọa trấn, ta không thể xuống được.’ Tịch Ảnh lắc đầu đáp.

“Thôi cũng được, vậy nàng nhớ bảo trọng, ta sẽ cố gắng tới đó nhanh nhất có thể.” Viên Minh thở dài nói.

“Không cần, ta hiện tại rất an toàn, chàng không cần vội vàng tới đâu. Trước cứ ở Đông Cực hải thu thập nguyện lực, hoàn thành nhiệm vụ khí linh Thâu Thiên đỉnh đi rồi nói sau.” Tịch Ảnh nói.

Nghe vậy, trong mắt Viên Minh thoáng hiện lên nét khác lạ, cảm giác như Tịch Ảnh đang giấu chuyện gì đó.

“Có người tới, tạm vậy đã nhé.” Tịch Ảnh đột nhiên nói, ngay tiếp đó ngọn lửa lóe lên, bóng dáng bên trong cũng biến mất.

Viên Minh im lặng không nói, bấm niệm pháp quyết dừng Thái Hư Truyền Tấn trận lại.

Nghĩ ngẫm một hồi lâu, hắn quyết định theo lời Tịch Ảnh, trước tiên ở Đông Cực hải một thời gian ngắn, thu thập thêm ít thông tin về Trung Châu rồi mới quyết định có nên tới đó không.

Sau khi trong lòng đã có quyết định, Viên Minh lại kích hoạt Thái Hư Truyền Tấn trận liên hệ Ô Lỗ, kết quả là thử hai lần mà thất bại.

Thấy vậy, Viên Minh không khỏi nhíu mày, thử hai lần liên tiếp mà vẫn không liên hệ được với Ô Lỗ, phải chăng phía gã đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Sau một hồi suy nghĩ, hắn đành tạm gác lại chuyện này, nhắm mắt tĩnh tọa, đợi sáu, bảy ngày sau mới lại cắm một cây hương đen vào Thâu Thiên đỉnh, thắp nó lên, theo đó ý thức hắn rơi vào hắc ám rồi lập tức phụ thể trên người Ô Lỗ.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một mảng rừng rậm tốt tươi, Ô Lỗ đang khoanh chân ngồi dưới gốc một cây cổ thụ, thân thể hóa thành trạng thái trong suốt, hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Thấy Ô Lỗ vẫn còn sống, Viên Minh thoáng thở phào nhẹ nhõm, xong mới nhìn ra xung quanh.

Nơi này là một mảnh rừng rậm nguyên thủ, chủng loại thực vật hoàn toàn khác với Vân Hoang đại lục.

Xuyên qua khe hở giữa những thân cây, có thể lờ mờ thấy phía xa là núi non chập trùng kéo dài liên miên bất tuyệt, nhìn địa hình này không giống như ở Đông Cực hải.

“Ta với Ô Lỗ, Tịch Ảnh đều được khí linh Thâu Thiên đỉnh cứu, sao lại xuất hiện ở ba nơi hoàn toàn khác nhau?” Viên Minh không khói có chút buồn bực trong lòng.

Mà Ô Lỗ hiện tại hình như trên người còn có thương tích, đang ẩn mình tại một nơi nào đó tương đối kín đáo để vận công trị thương, bởi vậy nên Viên Minh cũng không cách nào thu thập được thêm những manh mối hữu dụng khác.

Bất đắc dĩ, Viên Minh chỉ có thể lẳng lặng chờ thời gian phụ thể kết thúc, ý thức quay về bản thể.

“Xem tình hình này thì e là trong thời gian ngắn Ô Lỗ và Tịch Ảnh không thể trở về, được rồi, bây giờ vẫn là phải tự nghĩ cách.” Viên Minh thầm nghĩ.

Vừa nghĩ tới, hắn lập tức tỏa thần thức xem trong số tu sĩ trên đảo có thể tìm được người có thể bồi dưỡng không.

Rất nhanh, hắn đã tìm được hai mục tiêu không tệ, một là Kết Đan trung kỳ, một người nữa là Trúc Cơ kỳ đại viên mãn.

Hai người này tư chất bình thường nhưng đều là kẻ khéo ăn nói, để mời chào phàm nhân làm tín đồ thì thực sự dư xài.

Viên Minh không triệu hoán hai người này tới ngày mà dự định tiếp tục quan sát hai người này thêm một đoạn thời gian, xem xem tâm tính bọn họ thế nào.

“Hiện tại những chuyện khác đã xử lý gần như ổn thoải, cũng tới lúc bắt đầu lo việc tu luyện.” Viên Minh nhắm mắt lại, ba thần hồn cùng hoạt động.

Chủ hồn của hắn ly thể, bay lên nằm lơ lửng trên bầu trời chỗ động phủ, rồi vận chuyển Minh Nguyệt quyết thu nạp nguyệt hoa chi lực.

Thần hồn trong Nguyên Anh thì vận chuyển Cửu Nguyên quyết, hấp thu linh khí thiên địa.

Về phần phân hồn thứ nhất thì lo điều khiển nhục thân, vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công, thu nạp thái dương chi lực trong không gian.

Phương thức tu luyện này đã được Viên Minh nghĩ ra trong khoảng trăm năm qua, lợi dụng ưu thế ba thần hồn, đồng thời tu luyện Pháp Hồn Thể, cái nào cũng không trễ nải.

Thời gian cứ thế trôi đi, chớp mắt đã qua ba ngày.

Viên Minh mở to mắt, nhíu mày.

Trong ba ngày ba đêm này, Hồn tu và Thể tu đều rất thuận lợi, chỉ có phương diện Pháp tu lại nảy sinh vấn đề.

Pháp lực trong đan điền hắn thỉnh thoảng lại xuất hiện tình trạng nhiễu loạn, mỗi lần như vậy lại phải vận công một lúc lâu mới có thể ép nó lắng lại.

“Sao có thể như vậy?” Viên Minh chẳng hiểu mô tê gì.

Không lẽ công pháp Cửu Nguyên Quyết có vấn đề?

Trầm ngâm một lát, Viên Minh quyết định lấy Tu La Phệ Huyết đồ, gọi Thất Dạ ra rồi kể rõ tình huống cho nó.

Viên Minh bây giờ bên người cũng chỉ còn lại mỗi Thất Dạ là có thể bàn bạc, hơn nữa sau khi quan sát hơn trăm năm qua, hắn đã hiểu rõ rằng, cái gọi là ma khí, linh khí chỉ là hai loại năng lượng khác nhau mà thôi, pháp tu của Ma Giới và pháp tu của Xuất Vân giới, kỳ thực nhìn tờ một góc độ nào đó thì chẳng khác nhau mấy.

“Cửu Nguyên Quyết của ngươi đúng là vó vấn đề rất lớn, đã không còn thích hợp để tu luyện nữa.” Thất Dạ nghe Viên Minh nói xong lại trầm ngâm một lúc lâu, xong mới lên tiếng trả lời.

“Có thể nói rõ hơn không?” Viên Minh hỏi.

“Tu sĩ Phản Hư ngay vào thời điểm tiến giai Phản Hư đã bổ khuyết linh căn, đồng thời còn có được ngũ hành pháp lực, trong khi đó Cửu Nguyên Quyết là công pháp thuộc tính Mộc. Nó giờ đã không thể thỏa mãn yêu cầu của linh căn và pháp lực, vậy nên giờ ngươi cần đổi một môn công pháp đủ hết các thuộc tính ngũ hành.” Thất Dạ giảng giải.

Viên Minh lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, bởi lẽ công pháp ở Vân Hoang đại lục đều là đơn thuộc tính, nhiều nhất cũng chỉ là song thuộc tính, chưa từng nghe có chỗ nào nói tới công pháp năm thuộc tính.

Có điều, nếu hắn phải thay đôi công pháp thì tu sĩ Phản Hư kỳ khác chắc chắn cũng cần, nếu như vậy thì chốn Đông Cực hải này phải có công pháp năm thuộc tính mới phải.

Chuyện công pháp không thể chậm trễ, Viên Minh lập tức ra khỏi động phủ, một lần nữa đi tới quần đảo Đông Cực.

Trên quần đảo Đông Cực vẫn phồn hoa náo nhiệt, vô số thuyền biển ra vào bến tàu, qua lại không ngừng, trên không đủ loại độn quang chớp động, nhìn qua khá là chói mắt.

Trong vô số độn quang qua lại, một dải sáng xanh không bắt mắt lắm đáp xuống ánh sáng thu lại để lộ ra thân ảnh Viên Minh.

Hắn từng tới quần đảo Đông Cực nên giờ xe nhẹ đường quen, chẳng mấy chốc đã tới một hòn đảo phụ ở phía Tây.

Sáu hòn đảo phụ của quần đảo Đông Cực lấy Lục Hợp làm tên, lần lượt là Thiên Hợp đảo, Địa Hợp đảo, Đông Hợp đảo, Tây Hợp đảo, Nam Hợp đảo, Bắc Hợp đảo.

Đảo mà lần trước Viên Minh tới là Đông Hợp đảo, còn đảo lần này tới là Tây Hợp đảo.

Nếu so với Đông Hợp đảo, Tây Hợp đảo mới thực sự là trọng địa buôn bán, hai bên đường là cửa hàng phồn hoa san sát, tu sĩ chen vai thích cảnh, quang cảnh náo nhiệt gấp mấy lần Đông Hợp đảo.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, Viên Minh trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười.

Lần trước tới quần đảo Đông Cực, hắn đến vội đi vàng, lần này tới, hắn muốn thư thả dạo chơi, cảm nhận một chút sự phồn hoa của nơi này.

“Ngài là…Viên tiền bối?” Một thanh âm quen thuộc từ phía bên cạnh truyền đến.

Viên Minh quay đầu nhìn lại, thấy bốn thân ảnh ba nam một nữ từ trong một cửa hàng gần đó đi ra, chính là bốn người Tư Không Triển.

“Ồ, là các ngươi à.” Viên Minh thoải mái gật đầu xem như chào hỏi.

“Ha ha, không ngờ lại có thể gặp được tiền bối ở đây, đúng là vinh hạnh của chúng ta. Viên tiền bối đến Đông Cực đảo, không biết là cần làm chuyện gì? Chúng ta cũng coi như quen thuộc tình hình trên đảo, nếu tiền bối có chỗ cần đám vãn bối hỗ trợ, xin cứ lên tiếng.” Tư Không Triển ánh mắt hơi đổi, nhiệt tình bước lên đón chào.

“Lần này ta tới là muốn mua một môn công pháp Phản Hư, các ngươi có biết nơi nào trên Đông Cực đảo có không?” Viên Minh hỏi.

Dù từng tới quần đảo Đông Cực một lần, nhưng hắn quả thực vẫn chưa thuộc hoàn cảnh nơi này mấy, cũng không biết nơi nào có thể mua được công phải, giờ có đám Tư Không Triển dẫn đường đúng là có thể bớt đi rất nhiều việc.

“Mua công pháp? Đương nhiên là tới Tùy Tâm các bên Thiên Hợp đảo, đó là nơi Đông Cực cung xây lên chuyên để dành cho tiền bối Phản hư, chỉ có điều Tùy Tâm các chỉ mở cửa cho trưởng lão hoặc đảo chủ dưới trướng Đông Cực cung, tu sĩ ngoại lại muốn vào phải được Đông Cực cung cho phép, khá là phiền phức.” Tư Không Triển đáp với ngữ điệu mang theo mấy phần ý vị tìm tòi nghiên cứu.

“Ta hiện tại đã là đảo chủ Linh Viên đảo, Đông Cực Hải.” Viên Minh thản nhiên đáp.

“Chúc mừng Viên tiền bối! Vậy thì không có vấn đề gì, Viên tiền bối giờ có muốn qua đó luông không?” Tư Không Triển vội vàng chắp tay chúc mừng, xong lại hỏi.

“Không vội, trước qua những chỗ khác xem, ta tính mua một ít linh tài.” Viên Minh nói.

Linh Viên đảo hiện tại chuyện vận chuyển coi như bình thường, nhưng lực lượng phòng hộ lại rất yếu.

Những cấm chế mà Ngân Long đạo nhân bày qua quanh đảo khi trước đã bị chính gã mang đi, vậy nên hắn dự định bố trí một tòa đại trận bao phủ toàn bộ đảo, có điều linh tài trên người lại hơi thiếu thốn.

“Nếu tiền bối cần linh tài thì có thể tới Vạn Hóa Tiên Hành, đó là siêu cấp thương hội thế lực trải khắp Xuất Vân giới, linh tài chẳng như đầy đủ chủng loại, phẩm chất lại cực kỳ đảm bảo.” Tư Không Triển nghĩ ngẫm một chút rồi nói.

“Thế lực trải khắp Xuất Vân giới…” Viên Minh cảm thấy kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận