Tiên Giả

Chương 417: Vượt thời không hợp tác

Bên trong Thâu Thiên đỉnh.

Viên Minh nhờ vào việc chuyển hóa nguyện lực đã khôi phục được một chút hồn lực, chỉ có điều khi nghe được tiếng sáo do Tịch Ảnh thổi, lập tức không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng sau khi nghe cả một đoạn dài, ngoại trừ cảm thấy kinh ngạc và…khó nghe ra thì chẳng có cảm giác gì khác, không ngờ Lục Dục tôn giả nghe xong lại giống như bị thường không nhẹ, hơn nữa còn bị khống chế tâm thần!

Xem ra cây sáo kia đúng là một món dị bảo mà Tịch Ảnh đặc biệt mang tới để đối phó Lục Dục tôn giả.

Lục Dục tôn giả bị tiếng sáo khống chế, hai cự chưởng màu đen lập tức sụp đổ, còn Tam Túc kim ô và Trấn Hồn Hồ bay về bên cạnh Tịch Ảnh.

Trấn Hồn Hồ lơ lửng trên đỉnh đầu Tịch Ảnh, tỏa ra một quầng sáng màu đen bao phủ thân hình nàng.

Trấn Hồn Hồ ngoài khả năng luyện hóa hồn lực, còn có thể trấn áp thần hồn, nhờ vậy thần hồn Tịch Ảnh chẳng mấy chốc đã bình tĩnh trở lại, tiếng sáo nghe như tiếng cưa gỗ lập tức trở nên vang dội hơn trước rất nhiều, hồn lực của Lục Dục tôn giả cũng theo đó lan tràn ra ngoài nhanh hơn, tu vi Hồn tu giảm nhanh sắp xuống tới ngưỡng Miên vu sơ kỳ.

Gã lập tức bỏ qua việc tranh đoạt Trấn Hồn Hồ, quyết đoán quay người bay về phía xa xa.

“Ngăn gã lại, đừng để gã chạy!” Tiếng Tịch Ảnh thông qua phân hồn truyền tới tai Viên Minh.

“Gã chạy không thoát đâu!” Viên Minh cười lạnh, bấm niệm pháp quyết thôi động Tu La thạch bia.

Sương trắng quanh hắc tháp một lần nữa dày lên gấp bội, hình thành bức tường sương mù như thực chất, lấy hắc tháp làm trung tâm tạo ra một không gian sương mù vô cùng lớn.

Tịch Ảnh vùng tay lên, một tấm lệnh bài màu bạc phóng ra, rơi vào trong không gian sương mù.

Ánh bạc chói lóa từ trong lệnh bài phóng ra, trong chớp mắt đã chiếu khắp không gian sương mù, biến nó trở thành một kết giới màu bạc.

Lục Dục tôn giả đâm đầu vào kết giới màu bạc kéo theo một tiếng “rầm” vang dội, cả người bị bắn ngược trở lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ nông nóng và sợ hãi, ngoài thân hiện lên hắc quang.

Một cự chưởng màu đen bắn ra, chụp về phía kết giới màu bạc.

Viên Minh thầm rùng mình, vội vàng thi triển thần thông Tình Động, kích động nhiều loại tâm tình trong lòng Lục Dục tôn giả.

Hồn lực của Lục Dục tôn giả hiện tại đã giảm xuống rất nhiều, gần như tương đương với Viên Minh, tâm tình vì thế lại càng bất ổn hơn, Tình Động dễ dàng bắt được sự sợ hãi và nóng vội trong lòng gã rồi phóng đại chúng lên.

Tầm thần Lục Dục tôn giả lập tức đại loạn, chỉ trong chớp mắt gã đã đánh mất lý trí, cự chưởng màu đen chỉ phóng được tới chỗ cách kết giới mấy thước liền dừng lại.

Tịch Ảnh thừa cơ bấm niệm pháp quyết điểm tới hư không trước mắt, tức thì Kim Long Tiễn rơi trên mặt đất khi trước đột nhiên bắn vọt lên, hóa thành hai con giao long tỏa hào quang chói lọi, nhoáng cái chúng đã phóng đi được hơn mười trượng, xẹt qua người Lục Dục tôn giả.

Lục Dục tôn giả người bị cắt làm đôi, không thấy máu tươi chảy ra, chỉ thấy hai phần thân thể nổ tung, hóa thành từng đám hồn lực bay ra khắp bốn phương tám hướng.

Viên Minh lúc này bụng vững dạ chắc, lập tức hạ một đám hồn lực xuống, biến nó thành sóng hồn trùng kích lên người Nhan Tư Tịnh.

Nhan Tư Tịnh rùng mình tỉnh lại.

Viên Minh đã dặn nàng từ trước rằng, chỉ cần đầu óc tỉnh táo thì lập tức hướng Minh Nguyệt thần đại nhân cầu nguyện, vừa nghĩ tới đây, nàng thầm giật mình, lập tức trở mình ngồi dậy, hướng Minh Nguyệt thần cầu nguyện.

Viên Minh huy động Diệt Hồn kiếm bắn ra từng đạo kiếm khí, ngay sau đó lăng không xuất hiện tại kết giới màu bạc, chém về phía hồn lực tán loạn của Lục Dục tôn giả.

Tịch Ảnh lật tay lấy ra một tấm phù lục màu vàng nhạt, trên bề mặt tấm phù có những đạo hồ quang màu vàng kim chớp động, tỏa lực lượng lôi điện kinh người.

Viên Minh dĩ nhiên đã tỏa thần thức ra khắp không gian màu bạc, nhưng phần thần thức gần Tịch Ảnh lại đang đứt gãy từng khúc, hệt như băng tuyết dưới trời nắng gắt khiến hắn dưới sự kinh hãi, vội vàng khống chế thần thức không để tới gần chỗ Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh bóp chặt tấm phù lục, tức thì hơn mười đạo hồ quang màu vàng kim bắn vọt đi, nhao nhao phóng tới chỗ thần hồn Lục Dục tôn giả đang tán loạn với tốc độ kinh người, cảm giác giống như nàng chỉ đang kéo dài tầm mắt vậy.

Tiếng “xoẹt” lập tức vang lên, cứ hễ bị hồ quang màu vàng kim quét trúng là hồn lực tán loạn của Lục Dục tôn giả liền biến thành khói xanh.

Chỉ trong chớp mắt, thần hồn Lục Dục tôn giả đã bị hủy hơn nửa, chỉ còn một ít hồn lực bọc lấy hai con hồn diệt gắng gượng thoát được một kiếp, đang ra sức chui vào trong kết giới màu bạc.

Nhưng kết giới màu bạc vốn có thể ngăn cách mọi thứ, hồn điệt cũng không phải ngoại lệ.

Viên Minh vui mừng lật tay tế ra Lôi Công chùy.

Ầm ầm ầm!

Một đạo lôi điện chói mắt phá không xuất hiện trong kết giới màu bạc, đánh lên tàn hồn của Lục Dục tôn giả.

Lôi điện do Lôi Công chùy phát ra tuy có lực lượng kém hơn kim lôi vừa rồi của Tịch Ảnh nhưng vẫn có hiệu quả khắc chế hồn lực, tàn hồn Lục Dục tôn giả lập tức kêu lên thảm thiết, cứ thế cả tàn hồn lẫn hai con hồn điệt liền biến thành khói xanh.

Viên Minh vẫn chưa hết lo lắng, không ngừng vung vẩy Lôi Công chùy trong tay, theo đó từng đạo lôi điện màu bạc tiếp tục đánh xuống, du tẩu khắp nơi trong kết giới màu bạc, đánh tới khi mảnh hồn lực cuối cùng của Lục Dục tôn giả tan biết mới dừng lại.

Sương trắng quanh hắc tháp tan đi, kết giới màu bạc cũng ầm ầm sụp đổ.

“Không sao chứ? Có cần thi triển bí thuật trị thương Hồn tu thêm lần nữa không? Nguyện lực trong đài sen bạch ngọc rất nhiều, ngươi không phải để ý ta, cứ thoải mái dùng hồn lực của ta mà khôi phục.” Thân ảnh Viên Minh nhoáng cái xuất hiện bên cạnh Tịch Ảnh, ân cần hỏi.

Tịch Ảnh tuy đã khôi phục hoàn toàn hồn lực nhưng gương mặt vẫn còn hơn tái.

Trải qua quá trình trị thương trước đó, Viên Minh căn bản đã biết bí thuật chữa trị mà Tịch Ảnh nói thực chất là một phương pháp luyện hóa hồn lực của người khác để bồi bổ bản thân.

Có Thâu Thiên đỉnh trong tay, hắn có thể khôi phục bất cứ lúc nào nên dù có bị Tịch Ảnh luyện hóa mất bao nhiêu hồn lực cũng không có vấn đề gì.

“Không cần, tình trạng ta đã tốt hơn nhiều rồi.” Tịch Ảnh thoáng đưa mắt nhìn về trước, không quay đầu lại nói, biểu hiện có phần cổ quái.

Sau khi tiến vào trong Tu La cung, Viên Minh liền phát hiện trên người nàng có đủ loại sự tình kỳ quái, với việc này nhìn mãi đã thành quen nên cũng không suy nghĩ nhiều.

“Tấm phù lục lôi điện vừa rồi đúng là lợi hại, gần như khắc chế hoàn toàn thần thông của Lục Dục.” Viên Minh cảm thán.

“Lá phù đó là Tu La thượng nhân cho ta, xem như là phần thưởng của việc vượt qua khảo nghiệm ảo cảnh. Còn về cây sáo nhỏ màu đen, tên nó là Ác Mộng Ma Địch, một khi thổi có thể khiến ba hồn bảy vía người khác tạm chia lìa, không thể hợp thành một thể, người thật giống như rơi vào ác mộng, mặc cho người khác chém giết, đồng thời hồn lực cũng sẽ tự đồng tràn ra.” Thấy Viên Minh có hứng thú với hai món bảo vật, Tịch Ảnh bèn giải thích.

“Ác Mộng Ma Địch này có thể xem như một món dị bảo, nếu không có nó e là lần này đối phó Lục Dục còn phải tốn thêm không ít công sức.” Viên Minh như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.

Hắn hiện tại trong lòng cũng đã hiểu ra, Tu La thượng nhân từ sớm đã biết Lục Dục tôn giả trà trộn tiến vào Tu La cung, vậy nên cùng với việc hỗ trợ hắn giết chết kẻ này, y còn chuẩn bị sẵn cho Tịch Ảnh một tấm phù lục có thể khắc chế thần thông thần hồn của gã, hỗ trợ hắn triệt để giết chết Lục Dục tôn giả.

Lần vây quét Lục Dục này cũng có thể xem như Tu La thượng nhân của quá khứ và Tịch Ảnh của hiện tại vượt qua thời không, cùng bắt tay hợp tác một lần, trong quá trình này đương nhiên có không ít yếu tố may mắn, còn bản thân hắn chỉ là đánh bậy đánh bạ rồi dính vào việc này, cũng may cuối cùng lại phát huy tác dụng không nhỏ.

“Sáo này dù hiệu quả mạnh mẽ nhưng lại có một điều kiện tiên quyết, chính là chỉ kẻ có thần hồn bị thương mới bị tiếng sáo ảnh hưởng, thương thế càng nặng thì hiệu quả càng cao. Trái lại nếu thần hồn không bị thương tổn, dù có là phàm nhân thế tục thì Ác Mộng Ma Địch này cũng chẳng ảnh hưởng được gì, riêng chủ nhân của nó bất kể bị thương hay không cũng đều có thể miễn dịch với ảnh hưởng từ tiếng sáo.” Tịch Ảnh bổ sung.

Nghe tới đây, Viên Minh thầm nghĩ sáo nhỏ này tuy điều kiện sử dụng hà khắc, nhưng nếu dùng đúng hoàn cảnh có thể phát huy hiệu quả kỳ diệu.

“Bất kể thế nào, thần hồn Lục Dục tôn giả cũng đã bị chúng ta tiêu diệt, mọi chuyện cũng sắp kết thúc.” Hắn thở phào nói.

“Còn chưa tới lúc nghỉ ngơi đâu, chỉ cần còn một con hồn điệt tồn tại là Lục Dục có thể phục sinh bất cứ lúc nào, năm xưa Tu La thượng nhân cũng chỉ là nhất thời chủ quan, không thể tìm được toàn bộ hồn điệt mới để cho Lục Dục may mắn sống sót.” Tịch Ảnh lắc đầu nhắc nhỏ.

Viên Minh khẽ giật đầu, trong lòng âm thầm tự cảnh tỉnh.

Lục Dục chính là lão quái vật mà cả Tu La thượng nhân Phản Hư kỳ cũng không giết chém giết triệt để, bản thân mình tuyệt đối không thể lơ là chủ quan.

Thấy thần sắc Viên Minh lần nữa trở nên nghiêm tục, Tịch Ảnh không nhắc nhở nữa mà đưa tay vỗ túi trữ vật, lấy từ trong đó ra một vân bàn màu trắng. Sau khi nàng bấm niệm pháp quyết kích phát, vân bàn hiện lên hình ảnh Viên Minh và nàng, đồng thời còn có bảy, tám đốm sáng liên tục nhấp nháy, trong đó cái gần nhất là ở ngay dưới chân bọn họ.

“Đây là pháp bảo ta đặc biệt sai người luyện chế, có thể tìm ra vị trí hồn điệt của Lục Dục.” Thấy Viên Minh đưa mắt tò mò nhìn qua, Tịch Ảnh bèn giải thích.

“Ra là vậy, những điểm sáng kia chính là hồn điệt của gã? Cái này ở gần như vậy, không lẽ nó bám vào Hư Không thạch?” Viên Minh rờ rờ cằm, mắt lóe sáng.

Hai người lập tức quay về chỗ Hư Không thạch trong thạch thất dưới lòng đất. Quan sát Hư Không thạch treo bên cạnh quan tàn, Tịch Ảnh thoáng động tâm niệm, tức thì một còn phượng hoàng lửa màu đỏ thắm từ trong thức hải nàng bay ra, viu một tiếng, chui vào bên trong Hư Không thạch.

Ngọn lửa màu vỏ quýt lập tức bao trùm Hư Không thạch đồng thời hừng hực thiêu đốt, ngay sau đó, một con hồn điệt ánh bạc bất thình lình từ trong Hư Không Thạch chui ra, kêu lên thảm thiết, trong chớp mắt đã bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.

Thấy tình cảnh này, Viên Minh khẽ nhướng mày, hắn có thể cảm nhận được ngọn lửa bao trùm Hư Không thạch là do hồn lực tạo thành, lửa này với thực thể có lẽ uy lực không được mạnh như vậy, nhưng tổn thương mà nó gây ra cho hồn thể lại vượt quá tưởng tượng.

Có lẽ, còn phượng hoàng lửa đỏ thắm kia chính là thần hồn Tịch Ảnh hóa hình.

Trong khi đang suy tư, hắn bất giác hơi đổi sắc mặt, đưa tay gọi ra Tu La thạch bia, phát hiện nó đã trở lại bình thường.

“Ngươi lại có thể điều khiển cấm chế Tu La cung? Vậy mau chặn kín không gian nơi đây lại, đừng để nam tử màu bạc kia chạy trốn.” Tịch Ảnh liếc nhìn Viên Minh, đoạn lên tiếng nhắc.

Nghe vậy, Viên Minh lập tức điều khiển cấm chế, vây kín toàn bộ không gian Tu La cung lại, hiện giờ trừ khi sử dụng pháp trận truyền tông bên trong cung, bằng không dù là ai cũng không thể dùng lực lượng không gian để xuyên qua một cách dễ dàng được.

Đương nhiên, khoảng cách thuấn di của Viên Minh khi sử dụng cấm chế cũng bị rút ngắn đi nhiều, nhưng so với việc để nam tử màu bạc chạy trốn, chút bất tiện ấy thực không đáng là gì.

Tiếp đó, Viên Minh tập trung tinh thần, thông qua khống chế cấm chế, bắt đầu tìm kiếm từng ngóc ngách trong Tu La cung, chỉ sau thoáng chốc, trên mặt hắn đột nhiên lên nét kinh ngạc.

“Hai thủ hạ của Nghê Mục hình như bị Lục Dục điều khiển, đang vây công Nghê Mục, hắn trông khá chất vậy, chúng ta có cần qua đó giúp hắn không?” Viên Minh nhìn Tịch Ảnh, hỏi.

Tịch Ảnh nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Nghê Mục hắn đang dùng thứ gì đối địch?”

“Dùng cái gì á? Tất nhiên là pháp bảo và pháp thuật, nếu không thì còn cái gì nữa?” Viên Minh vô cùng khó hiểu hỏi lại.

Thế nhưng Tịch Ảnh nghe xong lại chỉ cười thần bí, lắc đầu nói: “Thế thì chúng ta không cần nhúng ta vào, hắn có át chủ bài chưa xuất ra, đối phó với thân thể Lục Dục hẳn là dư sức.”

Viên Minh bán tín bán nghi gật đầu, lại nhìn tình hình Nghê Mục bên kia thêm lần nữa, phát hiện y dù chật vậy nhưng chưa hề bị thương, bèn tin lời Tịch Ảnh, không nhắc tới việc qua đó hỗ trợ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận