Tiên Giả

Chương 865: Tai hoạ đến cửa

"Như vậy, ngươi theo đuổi là tự do?" Không hỏi.
"Đúng!" Viên Minh không do dự, ngữ khí có chút kiên định.
"Truy cầu tự do, nói nghe thì dễ, ngươi mang Thâu Thiên Đỉnh, mặc kệ có nguyện ý hay không, sớm muộn sẽ bị cuốn vào hai giới tranh đấu. Xuất Vân Giới có thực lực kém xa Ma Giới, trừ phi ngươi có thể ngồi nhìn Xuất Vân Giới bị hủy diệt, nếu không sẽ không có bất kỳ tự do nào." Không nói.
"Đã vậy, thì nghĩ biện pháp đánh lui Ma Giới là được." Viên Minh từ tốn nói.
Không ngạc nhiên nhìn về phía Viên Minh, sau một hồi cười ha ha: "Tốt, đã lâu không nghe được lời cuồng vọng như vậy, không ngờ nghe được từ miệng tiểu tử ngươi, ngươi có biết Ma Giới là tồn tại thế nào không? Trước khi đạt tới Đại Thừa kỳ, ngươi ngay cả tư cách đứng trước mặt Ma Giới cũng không có. Lấy điều kiện cùng tài nguyên trước mắt, bình cảnh Pháp Tướng kỳ có lẽ ngăn không được ngươi, nhưng Đại Thừa kỳ lại là một đạo lạch trời tuyệt đối, chẳng biết bao nhiêu tu sĩ Pháp Tướng hao hết cả đời cũng không thể với tới, ngươi có cái gì để tự tin có thể đạt tới? Về phần thể tu và Hồn tu, độ khó tu luyện chỉ có hơn chứ không kém pháp tu."
"Không thử một chút làm sao biết không được." Viên Minh không dao động, nói.
"Không ngờ Viên tiểu hữu ngày nay tự tin như vậy, ngược lại khác trước rất nhiều." Không lộ vẻ kinh ngạc.
"Viên mỗ ngày nay cách Đại Thừa xác thực còn xa, nhưng thọ nguyên ta còn nhiều, dốc lòng tu luyện là được, một vạn năm không đủ thì hai vạn năm, hai vạn năm không đủ thì bốn vạn năm, sẽ có một ngày có thể đăng lâm tuyệt đỉnh." Viên Minh nói.
"Tu sĩ Phản Hư cao nhất có thể sống bốn năm ngàn năm, dù đột phá Pháp Tướng kỳ, thọ nguyên nhiều nhất kéo dài gấp đôi, đạt tới vạn năm mà thôi, ngươi lấy đâu ra bốn vạn năm tu luyện?" Không khịt mũi coi thường.
"Nếu lúc trước, Viên mỗ không dám nói ra lời này, bây giờ lại khác, những ngày qua ta không ngừng tìm kiếm linh mộc cao giai, bồi dưỡng khối vỏ cây Thế Giới Thụ kia. Theo Thế Giới Thụ trưởng thành, thân thể của ta cũng phát sinh biến hóa vi diệu, thọ nguyên tăng lên không ít, tiếp tục bồi dưỡng, thọ nguyên gấp bội, thậm chí tăng mấy lần cũng không phải là không thể." Viên Minh nói.
"Còn có chuyện này?" Không khẽ giật mình, bấm tay điểm hướng đan điền Viên Minh.
Viên Minh vô thức trốn tránh, nhưng thần hồn bị một cỗ lực vô hình giam cầm, thân thể không thể động đậy mảy may, bị Không chỉ tay điểm vào.
Một cỗ thần thức cường đại vô song xâm nhập đan điền của hắn, chui vào trong Bất Tử Thụ, dò xét qua.
Sau một lát, Không thu ngón tay về, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Viên Minh: "Ngươi tu luyện Câu Mang Linh Quyết kia rõ ràng cực thô thiển, lại có công hiệu như vậy, lại để ngươi cứ như vậy tương dung một thể với Thế Giới Thụ. Có Thế Giới Chi Thụ phản bộ Vạn mộc bản nguyên lực, lại thêm Thâu Thiên Đỉnh giúp ngươi cô đọng đạo ấn, ngươi đúng là có khả năng nhỏ nhoi đạt tới Đại Thừa kỳ." Không mở miệng nói.
"Vậy nhận lời chúc lành của tiền bối." Viên Minh cười nói.
"Tốt! Ta rửa mắt đợi, nhìn xem ngươi có thể đi đến một bước kia không." Không nói, thân hình thoắt một cái biến mất, bay trở về Thâu Thiên Đỉnh.
Viên Minh khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tu luyện.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài lầu các đột nhiên truyền đến một tiếng bạo hưởng, cả chiếc phi thuyền đột nhiên thắng gấp, mọi người trên thuyền không khống chế được ngã xuống trước.
Nguyễn thị huynh đệ vốn đứng đấy, ngược lại là rất nhanh ổn định thân hình, nhưng Nam Thượng Phong nửa nằm trên giường, bất ngờ không đề phòng, lăn trên mặt đất hai vòng mới khó khăn dừng lại.
"Công tử, ngài không sao chứ?" Nguyễn thị huynh đệ vội vàng tiến lên đỡ y.
"Mẹ nó, là tên hỗn đản nào cản đường!" Nam Thượng Phong nhịn không được chửi bậy.
Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, đại môn lâu thuyền ầm vang mở ra, hàn phong gào thét chui vào trong, làm cho ba người cùng lắc một cái.
Tu vi ba người như thế, lại vì một trận gió mà lạnh, điều này khiến trong nháy mắt thần sắc cả bọn biến đổi.
"Không đúng, sợ là có tai họa tới." Nguyễn Liên Tín tiến lên, ngăn trước người Nam Thượng Phong.
Đại môn rộng mở vẫn như cũ đón lấy hàn phong, ngoài cửa trống rỗng không thấy bất kỳ người nào, cũng đã không còn bất luận âm thanh gì.
Nhạc công và vũ nữ vừa mới cho ra, và rất nhiều hộ vệ tuần tra trên thuyền, trên một con thuyền gần trăm tu sĩ, lúc này lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, chỉ để lại Nguyễn thị huynh đệ và Nam Thượng Phong đón hàn phong, chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Nguyễn thị huynh đệ gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn đã mở ra, thần sắc căng cứng, hô hấp cũng thấp đi rất nhiều, pháp lực toàn thân không chút che giấu sôi trào, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
"Ngươi chính là Nam Thượng Phong, không sai?" Tiếp theo một cái chớp mắt, một thanh âm u hàn như hàn băng vạn năm từ sau lưng ba người truyền đến, làm cả bọn lạnh tóc gáy.
Nguyễn thị huynh đệ đồng loạt quay người, toàn lực xuất thủ.
Hai tay Nguyễn Liên Vũ bấm niệm pháp quyết, pháp lực toàn thân gào thét, dẫn động thiên địa linh khí, trên bầu trời hạ xuống ngàn vạn tinh huy, hội tụ thành hai dải ngân hà loá mắt.
Lực lượng khổng lồ xé rách phi thuyền, khiến mọi người bại lộ dưới bầu trời đêm.
Nguyễn Liên Vũ sử dụng thần thông trực tiếp làm cho bầu trời đêm thay đổi, ánh trăng chìm ẩn, quần tinh cao sáng. Chu Thiên Tinh Đấu tung xuống ánh sao lấp lánh, phong bế không gian quanh người, muốn giam cầm tất cả mọi người ngay tại chỗ.
Nguyễn Liên Tín thì nhấc hai tay lên, trường thương trong tay điểm ba cái, trong nháy mắt hư không trước mặt hình thành ba đạo vết máu dần dần khuếch tán ra, tiếp theo đột nhiên nổ tung, từ đó chui ra ba đầu huyết sắc ác long, gầm thét đánh tới hướng thanh âm u hàn.
Hai tên Phản Hư hậu kỳ toàn lực xuất thủ, thanh thế không thể bảo là không lớn.
Đáng tiếc khi bọn họ công kích tuột tay mới phát hiện, chỗ thanh âm truyền đến căn bản không có một ai, chỉ có một mảnh hắc ám đưa tay không thấy được năm ngón.
Huyết sắc ác long lao thẳng tới, tựa như giọt nước tràn vào biển cả, hư không tiêu thất trong bóng tối. Thần thông tinh hà của Nguyễn Liên Vũ cũng giống như vậy, không đưa đến hiệu quả gì.
Bất quá sau khi thôn phệ công kích của hai người, mảnh hắc ám kia cũng biến mất không còn tăm tích.
Trong lòng Nguyễn thị huynh đệ cảm giác nặng nề, bất quá có tinh quang Nguyễn Liên Vũ phong tỏa không gian, bọn họ cũng không bối rối, phi tốc thả ra thần thức, tìm kiếm địch nhân ẩn núp.
Đúng lúc này, hư không phía sau ba người đột nhiên trở nên đen nhánh, ba đạo đao quang đen nhánh không có dấu hiệu nào lóe lên bay ra, trong chớp mắt đã tới sau lưng ba người Nam Thượng Phong, chém thẳng về phía đầu cả ba.
Nguyễn Liên Tín phản ứng cực nhanh, dựng thẳng trường thương lên, muốn ngăn lại đao quang. Mà Nguyễn Liên Vũ thì không tránh không né, tinh quang quanh người trong nháy mắt dâng lên, tự động chặn ánh đao màu đen bảo vệ mình và Nam Thượng Phong.
Nhưng phòng ngự của bọn họ trước mặt ánh đao màu đen căn bản như thùng rỗng kêu to.
Linh bảo trường thương của Nguyễn Liên Tín vùa mới tiếp xúc với đao quang đen nhánh, lại như đậu hũ bị trảm thành hai nửa, trên mặt Nguyễn Liên Tín chỉ kịp hiện lên một tia hoảng sợ, đầu đã bị đao quang chặt xuống.
Tinh quang Nguyễn Liên Vũ càng không chịu nổi, bị ánh đao màu đen thuận tiện trảm giống như hư không tiêu thất, sau đó xùy một tiếng vang nhỏ, Nguyễn Liên Vũ bị chém thành hai khúc, Nguyên anh trong đan điền cũng bị chém thành hai đoạn.
Nam Thượng Phong vừa mới lấy lại tinh thần, đạo ánh đao màu đen đã đến đỉnh đầu, chỉ lát nữa là chém gã thành hai khúc.
Nam Thượng Phong vốn cũng không giỏi đấu pháp, trong lúc nhất thời ngây người tại chỗ, không có bất kỳ động tác gì.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hư không trên đỉnh đầu Nam Thượng Phong có một cánh tay xanh nhạt phá vỡ hư không xuất ra, đập vào trên ánh đao màu đen.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, ánh đao màu đen bị cưỡng ép cải biến đường đi, làm nó chém vào biển cả, tạc lên cột nước cao vạn trượng.
Ngay sau đó, chủ nhân cánh tay xanh nhạt cũng từ trong hư không bước ra, đứng ở trước người Nam Thượng Phong.
Người tới một thân váy dài màu đỏ, dáng người nở nang, khí chất trang nhã, pháp lực càng đạt đến Pháp Tướng, trong lúc giơ tay nhấc chân khiến người ta cảm thấy thanh uyển trang nhã, lại lộ ra vũ mị tự nhiên.
"Tần Mị Nương, sao lại là nàng?" Trong Không Vũ Điện, Viên Minh nhận ra nàng này, trong lòng thầm giật mình.
Nam Thượng Phong bị tập kích, hắn tự nhiên đã sớm phát giác, vừa rồi chuẩn bị xuất thủ, lại bị Tần Mị Nương vượt lên trước một bước.
"Tần Mị Nương, sao bây giờ mới đến, chậm thêm nửa bước, đầu của ta đã giữ không được rồi!" Nam Thượng Phong thở dài ra một hơi, tiếp theo tức giận nói.
"Ai bảo ngươi đột nhiên rời Đông Cực đảo." Tần Mị Nương trừng Nam Thượng Phong một cái.
Viên Minh nghe hai người đối thoại, hơi nhíu mày, nghe ý tứ này, hai người sớm đã sớm có hẹn.
"Nam Thượng Phong, chuyện gì xảy ra? Tần Mị Nương sao lại xuất hiện ở đây?" Hắn truyền âm hỏi thăm Nam Thượng Phong.
"Vạn đạo hữu cũng nhận ra Tần Mị Nương? Ngươi chớ hiểu lầm, ta và Tần Mị Nương tuyệt không có mưu đồ bí mật gì, kỳ thật ta và nàng này đã sớm quen biết. Trước đó Vạn Bảo Đấu giá hội kết thúc, Vạn đạo hữu rời đi, ta thu được tin Tần Mị Nương đưa, trên đường về có thể sẽ bị người tập kích, nên mời nàng âm thầm hộ vệ an toàn cho ta." Nam Thượng Phong vội vàng giải thích.
Viên Minh nghe vậy, không tiếp tục hỏi, dự định yên lặng theo dõi kỳ biến.
"Chẳng biết là vị đạo hữu nào xuất thủ chặn giết, không biết có thể nể mặt ta, tha cho Nam Thượng Phong tiểu bối này một ngựa không?" Tần Mị Nương một mặt ngưng trọng nhìn hư không hắc ám cách đó không xa.
"Ha ha, ta nhớ Đại La Phái và Tố Nữ phái từ trước đến nay không liên quan gì, sao hôm nay ngươi lại xuất hiện bảo vệ? Chẳng lẽ bị Nam Thượng Phong này câu lên giường rồi, cố ý tới bảo vệ tình lang của mình?" Nương theo tiếng nói chuyện, hắc ám phía trước dần dần co vào, hiện ra thân ảnh một người áo đen.
"Là người này!" Viên Minh khẽ di một tiếng.
Hắc bào nhân này không phải ai khác, chính là lúc trước xuất hiện tại đấu giá hội, sau cùng lấy một ngàn hai trăm vạn linh thạch, giá cao mua đi Hung Chú Tế Đàn.
"Là ngươi! Ta bất quá là bị Nam Thượng Phong thuê với giá cao, chỉ là chẳng biết, đạo hữu được người nào sai sử, vì sao muốn giết hắn?" Tần Mị Nương cũng nhận ra đối phương, không chút tức giận hỏi.
"Tam Giới Giáo chúng ta giết người, còn cần lý do à?" Người áo đen cười lạnh, đưa tay điểm.
Hư không sau lưng Tần Mị Nương đột nhiên vặn vẹo, mảng lớn hắc quang từ đó chen chúc bắn ra, chụp vào Tần Mị Nương và Nam Thượng Phong.
Tần Mị Nương không ngờ công kích vậy mà đến từ sau lưng, vội vàng phất tay áo vung ra sau, mảng lớn hào quang màu hồng bắn ra, tạm thời ngăn cản được hắc quang.
Tần Mị Nương thừa cơ kéo Nam Thượng Phong một cái, bay vút qua bên cạnh tránh né.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, đưa tay điểm hướng Tần Mị Nương.
Lập tức hai đạo hắc quang bắn ra, lóe lên biến thành hai dải lụa màu đen, chia ra tấn công Tần Mị Nương và Nam Thượng Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận