Tiên Giả

Chương 217: Nam du ký

Viên Minh cẩn thận quan sát người trước mắt một hồi, cuối cùng cũng nhận ra.

Vị Phó thống lĩnh này tên Phó Khánh, là một trong như cận vệ bên cạnh phụ thân hắn, không chỉ mang chức vụ trong quân ngũ mà còn là một tu tiên giả.

Về phần những người sau lưng gã thì Viên Minh không biết, tất cả đều là những gương mặt xa lạ.

Nhưng cái này cũng không khó đoán, phỏng chừng là Viên tướng quân vì phòng người bên cạnh làm lộ bí mật nên trong nhiệm vụ lần này, ngoại trừ chọn người thân tín là Phó Khánh thì những vị trí khác đều thay người mới.

“Phó đại ca.” Viên Minh mỉm cười, tiến tới đỡ Phó Khánh dậy.

“Thiếu chú, ta xem như tìm được ngài rồi.” Phó Khánh vành mắt đỏ hoe, nói.

“Không ngờ phụ thân lại phái ngươi tới tiếp ứng ta, đi đường vất vả rồi.” Viên Minh nói.

“Chỉ cần có thể tìm được thiếu chú, mạt tướng muôn chết không từ.” Phó Khánh ôm quyền đáp.

Ba Âm lãnh chúa lúc này mới bước lên hỏi: “Các ngươi quen biết sao?”

“Đây chính là người mà chúng ta nhờ lãnh chúa tìm giúp, thiếu chủ phủ tướng quân chúng ta.” Phó Khánh đáp.

“Á…Khuyển thần phù hộ, để các ngươi có thể trùng phùng, đây đúng là an bài tốt nhất.” Ba Âm nói với giọng kéo dài.

Dứt lời, y mới gọi đại hán cơ bắp vừa bị đánh cho gần chết tới, rót cho một chén thuốc cứu tỉnh rồi lên tiếng hỏi tiền căn hậu quả.

“Nói theo kiểu Trung Nguyên các ngươi thì cái này gọi là: “Lũ tràn vào miếu Long Vương, Người một nhà chẳng nhận ra nhau.”. Viên công tử, xin đừng trách sự lỗ mãng của chúng ta.” Ba Âm nhanh chóng đổi khuôn mặt tươi cười nhiệt tình, nói.

“Không sao. Nghe nói Ba Âm lãnh chúa đang tìm họa sĩ, vừa khéo ta cũng biết mài mực vẽ tranh chút chút, nếu không ngại thì có thể để ta thử một chút.” Viên Minh nhìn y một cái, lập tức phát giác y cũng là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, bèn vừa cười vừa nói.

“Viên công tử là khách quý, có lý nào lại làm phiền khách quý. Tới tới tới, tiệc rượu của chúng ta cũng vừa mới khai tiệc, mời Viên công tử là Phó thống lĩnh vào ngồi chung.” Nói đoạn, Ba Âm lãnh chúa liền dẫn nhóm Viên Minh vào phòng chiêu đãi khách.

Sau khi chủ khách mười mấy người ngồi xuống bàn liền bắt đầu ăn uống tiệc rượu.

Nâng ly chúc tụng một hồi xong, Ba Âm bèn kể ra chuyện mình bị lừa, lòng vẫn còn khá cay cú.

Tên Ngô Liêu kia miệng lưỡi dẻo quẹo, nói mấy câu đã khiến mọi người đều tin gã là họa sĩ cung đình, đệ tử đích truyền của Ngô Đạo Tử. Gã hết ăn lại uống suốt hai ngày trong phủ, thậm chí còn chôm chỉa một ít vàng bạc châu báu của phủ thượng, sau đó lấy cớ là ra ngoài sưu tầm dân ca, tìm kiếm linh cảm, đường hoàng rời khỏi phủ lãnh chúa.

Cũng chính vì cái dáng vẻ ‘quang minh chính đại’ ấy mà gã qua mắt được tất cả mọi người, ai cũng mất cảnh giác, đợi tới khi phát hiện ra thì đã không thấy gã đâu nữa.

“Ba Âm lãnh chúa, Minh Ân lâu chủ cũng là bị lừa gạt, xin đừng trách tội hắn nữa. Ta với hắn có chút quen biết, lần này tới đây chính là muốn giúp hắn tìm hiểu rõ việc này. Không biết Ba Âm lãnh chúa muốn vẽ gì?” Viên Minh hỏi.

“Cái này…” Ba Âm nhất thời thấy hơi phân vân.

“Ba Âm lãnh chúa, nói thật với ngài, thiếu chủ chúng ta chính là thiếu niên kỳ tài Đại Tấn, cầm kỳ thi họa không gì không biết, trên phương diện thư họa càng không tầm thường. Nếu ngài có nhu cầu này, vậy thì phải để thiếu chủ chúng ta thi triển quyền cước mới phải.” Phó Khánh nói phụ họa.

Viên Minh cười gật đầu.

“Nếu đã vậy, chuyện này xin làm phiền Viên công tử.” Ba Âm thoáng khựng lại rồi lập tức cười đáp.

Sau khi tiệc tùng xong, Ba Âm lãnh chúa dẫn hai người Phó Khánh, Viên Minh đi một mạch tới nội viện phủ lãnh chúa, mãi tới khi tới trước một gian phòng có cửa được khóa bằng một chiếc khóa đồng cực lớn mới dừng lại.

“Đây là cung phụng đường của gia tộc ta, tương tự như từ đường của người Trung Nguyên các ngươi, có điều chúng ta không có nhiều quy củ như các ngươi nên đồ bên trong khá lộn xộn.” Ba Âm vừa nói vừa mở cửa ra.

Ba người lần lượt đi vào trong phòng. Viên Minh đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt mới biết vì sao Ba Âm lãnh chúa nói như vậy, đồ vật bên trong thực sự khá lộn xộn.

Bên trong cung phụng đường được chia hai gian trong, ngoài, bên ngoài đặt ba kệ để đồ, trên đó đặt lộn xộn đủ thứ, có đồ sứ, đồ đồng được chế tác rất tỉ mỉ, có một ít binh khí như cung tiễn, đao kiếm, còn có một số sách cổ.

“Đây đều là vật yêu thích của tổ tiên các đời, mỗi người sau khi tiến vào trong cung phụng đường đều sẽ để lại đây một món đồ luôn mang bên mình, đó chưa chắc là thứ gì quý giá mà phần lớn là thứ có ý nghĩa với bản thân. Còn có một ít tự truyện của bản thân tiên tổ cũng được đặt ở đây.” Ba Âm mỉm cười giải thích.

Ba người đi vào nội đường, thấy bên trong đặt một bàn thờ rất lớn, trên bàn bày bài vị tổ tiên các đời của gia tộc Ba Âm, trên bức tường phía sau bàn thờ còn treo một bức tranh cổ rất lớn.

Trên tranh cổ vẽ một nam tử cao lớn thân vận phục sức Tạp Ti tộc, dáng vẻ không giống Ba Âm, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt, đôi mắt phượng sáng ngời có thần, thoạt nhìn rất oai hùng.

Chỉ có điều tranh cổ này đã qua nhiều năm tháng lại còn thương xuyên bị khói hương ám vào nên mặt giấy bị ám ố rất nặng, trên bề mặt có rất nhiều vết rạn nhỏ, dẫu đã được tu bổ nhiều lần nhưng trông vẫn y như sắp hỏng.

“Viên công tử nhìn xem có thể chắc chắn vẽ được bức họa này không?” Ba Âm lên tiếng hỏi.

Viên Minh nghe xong cũng không trả lời mà lẳng lặng quan sát một lúc lâu.

Khi hắn quan sát bức tranh cổ này, thứ mà hắn thấy hoàn toàn khác người thường, chỉ lờ mờ cảm thấy bên trên bức tranh cổ này có khí tức của một tầng sương mù rất mỏng khiến người ta không thấy được rõ ràng.

Loại sương mù này không phải thứ mà mắt thường có thể thấy được, hắn thấy là bởi dùng thần thức cảm nhận, đó là một loại tinh thần lực đặc biệt rất khó để hình dung.

“Ba Âm lãnh chúa, bức chân dung này được thờ ở đây bao lâu rồi?”

“Chưa tính qua nhưng ít nhất cũng phải ba, bốn trăm năm.” Ba Âm đáp.

“Mỗi ngày đều được thắp hương thờ cúng sao?” Viên Minh lại hỏi.

“Cũng không phải ngày nào cũng vậy, mùng một và ngày rằm mỗi tháng tiến hành một lần tiểu tế, hai tiết Thượng Nguyên, Trung Nguyên mỗi năm tiến hành một lần đại tế. Tiểu tế cũng chẳng có gì, đại tế thì cần tất cả thành viên gia tộc trình diện, cùng nhau tế bái cầu phúc.” Ba Âm không rõ Viên Minh hỏi chuyện này làm gì những vẫn thành thật nói ra.

- Giải thích, Tiết Thượng Nguyên tương ứng với Tết Nguyên Tiêu, bắt đầu từ ngày mùng 1 tới 15 tháng Giêng. Tết hay tiết Trung Nguyên là ngày rằm tháng 7 âm lịch, còn Hạ Nguyên là rằm tháng 10 âm lịch. Hết giải thích.

“Chẳng trách bức tranh dù trông đã có vẻ rách nát nhưng khí thái của lệnh tổ lại không hư hại chút nào, ta không dám nói có thể vẽ ra mười thành khí thái nhưng giữ lại bảy, tám phần hẳn là không khó.” Viên Minh nghe vậy, thấy suy đoán trong lòng đã được xác nhận bèn nói.

“Vậy cũng tốt lắm rồi, không dám cưỡng cầu quá nhiều.” Ba Âm nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ.

Y lúc trước cũng đã tìm về mấy họa sĩ Nam Cương, nhưng còn chẳng có nổi một người dám mở miệng cam đoan.

“Ta cần thời gian bảy ngày để ở đây quan sát chân dung thần vận, trong lúc đó tốt nhất là ở trong đóng kín cửa, không bị bên ngoài quấy nhiễu, không biết có được hay không?” Viên Minh hỏi.

“Cái này có gì mà không được, để chút nữa ta nói tôi tớ chuyển giường và bàn đến.” Ba Âm thoải mái đáp.

Sau khi Ba Âm rời đi sắp xếp công việc, trong phòng chỉ còn lại Viên Minh và Phó Khánh.

“Thiếu chủ, ngài chịu khổ rồi.” Phó Khánh mãi tới giờ mới nói ra lời này.

“Cũng không tính là khổ, là họa phúc song hành nên mới có bộ dạng bây giờ.” Viên Minh cười đáp.

“Sau khi biết được ngài ở đây, tướng quân lập tức phái ta tới trước tiếp ứng, chậm thì sinh biến, kỳ thực chúng ta nên sớm quay về thì tốt hơn.” Viên Minh do dự một chút rồi nói.

“Không sao, ta tự có tính toán.” Viên Minh lắc đầu không giải thích gì thêm.

“À, phụ thân có lời gì nhờ ngươi chuyển cho ta không?” Viên Minh hỏi.

“Tướng quân chỉ nói nếu có thể tìm được thiếu chủ thì chúng ta nhất định phải bảo hộ ngài an toàn, còn lại không có bảo ta nói gì với ngài cả.” Phó Khánh đáp.

“Đúng là phong cách của phụ thân.” Viên Minh cười nói.

Không bao lâu sau, tôi tớ phủ lãnh chúa liền chuyển một chiếc giường nhỏ và một tủ sách tới.

Ba Âm lãnh chúa sau đó đích thân mang bút nghiên giấy mực tới, tất cả đều là hàng Trung Nguyên cao cấp nhất.

Đợi khi mọi người đều rời đi, Viên Minh khép cửa phòng lại, bước đầu tiên sau đó là thu hết đám tàn hương tích tụ trong lư hương trên bàn thờ lại.

Tiếp đó hắn đi tới trước bàn, nhìn xấp giấy Tuyên rất dày trên bàn, đoạn chập ngón tay lại như đao rồi xẹt ngang dọc một hồi, thoáng chốc đã cắt xấp giấy thành nhiều tờ.

- Giải thích, giấy Tuyên là loại giấy mịn, dai, cực kỳ thích hợp để vẽ tranh, viết thư pháp bên Trung Quốc, được người dân xưng tụng là vua của các loại giấy. Sở dĩ gọi là giấy Tuyên vì nó được một người ở Tuyên châu dùng vỏ cây Thanh Đàn làm ra đầu tiên. Hết giải thích.

Nhìn từng tờ giấy Tuyên được cắt vuông vắn, Viên Minh hài lòng mỉm cười, sau khi tự mình mài mực xong liền bắt đầu nâng bút vẽ lên giấy.

Chỉ vài lần đưa bút phác thảo, trên giấy đã xuất hiện chiếc thuyền lớn đang băng qua sóng lớn, trên đầu thuyền có một thanh niên mặt mày lộ vẻ tức giận nhìn về phía sau.

Ở phía sau hắn là một đám cường đạo hung thần ác sát, tay cầm đao rìu cung nỏ nhìn hắn, trông giống như là muốn cướp bóc hắn.

Vẽ bức đầu tiên xong, Viên Minh liền đặt nó qua một bên để cho khô mực rồi bắt đầu vẽ bức thứ hai.

Cảnh tượng trong bức thứ hai là thiếu niên bị trúng tên rơi xuống nước, đám truy binh thì nâng đao hoan hô vui mừng.

Sau đó là bức thứ ba, thiếu niên nằm sấp bên mép nước đụng phải kẻ nhặt xác trộm đồ, quần áo trên người hắn cũng bị lột gần như sạch sẽ.

Viên Minh vẽ cực nhanh, tuy lối vẽ tỉ mỉ nhưng đường nét lại cực kỳ thông thuận, hạ bút như có thần trợ giúp, hầu như không cần suy nghĩ mà giống như đã tính toán kỹ từ trước, chỉ mất thời gian chưa tới nửa ngày đã vẽ ra mấy chục bức tranh thủy mặc minh họa.

Trên toàn bộ các kệ để đồ trong cung phụng đường, nơi nào có thể để tranh là hắn đều đặt tranh của mình vào.

Tiếp đó, Viên Minh lại ngựa không dừng bó, bắt đầu múa bút thành văn, từng chữ Trâm Hoa nhỏ được sắp xếp vô cùng chỉnh tề trên trang giấy cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui.

- Giải thích, chữ Trâm Hoa hay Trâm Hoa tiểu khải là thể chữ do Vệ phu nhân, một nhà thư pháp đời nhà Tấn bên Trung Quốc sáng tạo ra. Thể chữ này có đặc điểm là nhỏ, rõ ràng ngay ngắn. Hết giải thích.

“Lại nói công tử Thịnh gia Giang Nam xuôi nam du lịch, đi tới Bắc vực Nam Cương…”

Trong lúc vẽ tranh, trong đầu Viên Minh cũng đã sớm nghĩ xong bộ ‘Thịnh công tử Nam du ký’ này, giờ này viết ra cũng như có thần trợ giúp, cấu tứ trôi chảy, dưới ngòi bút như nở hoa.

Hắn cải biên chắt lọc nhưng chuyện mình trải qua ở Nam Cương, đồng thời còn đưa rất nhiều cảnh trí, phong tục ở Bắc vực Nam Cương vào trong truyện, câu chữ miêu tả vô cùng sinh động khiến người đọc truyện như đang tự mình trải nghiệm vậy.

Chỉ ba ngày sau đó, Viên Minh đã hoàn thành xong tất cả bản thảo và tranh minh họa, sau khi xem xét tổng thể và hiệu đính kỹ càng, hắn liền cất chúng đi.

Sau đấy, hắn mới chính thức bắt đầu vẽ chân dung vị tổ tiên của Ba Âm kia.

Lần này khi vừa nhấc bút lên vẽ được vài đường, đầu bút của Viên Minh bỗng ngưng lại, người có cảm giác vẽ không nổi.

Đây không phải là bởi kỹ thuật vẽ của hắn có vấn đề gì mà là do cảm giác không đúng.

Hắn có thể vẽ ra được hình của bức tranh kia nhưng lại không vẽ được ý của nó, ý ở đây cũng chính là loại ý vị mắt thường khó thấy được mà hắn phát hiện lúc trước.

Dù hắn có cố vẽ ra thì tranh cũng khuyết thiếu tinh khí thần.

Người khác có lẽ không nhìn ra điều gì, nhưng trong lòng hắn có cảm giác không ổn, lúc trước hắn lỡ mạnh miệng cam đoan có thể vẽ ra bảy, tám phần ý vận, giờ xem ra vẽ được bốn, năm phần đã tốt lắm rồi.

Sau mấy lần thử mà kết quả đều là thất bại, Viên Minh không cố chấp ở đây mà đứng lên quan sát một chút rồi đi ra gian ngoài.

Lúc trước Ba Âm từng nói, nơi này có lưu trữ truyện ký của các vị tiên tổ, Viên Minh liền tính tìm bút ký của vị tiên tổ kia, xem những chuyện mà y từng trải qua trong đời, như vậy có lẽ có thể trợ giúp ít nhiều cho việc vẽ tranh.

Sau khi tìm trên kệ để đồ một lúc, hắn quả nhiên tìm được một cuốn sách được đặt ở chỗ dưới cùng.

Cuốn sách này được đặt trong một cái hộp gỗ tử đàn hình vuông, trong hộp có bỏ long não trừ sâu mọt nên sách được bảo quản rất tốt, ngoài việc trang sách hơi ố vàng thì không có bất kỳ dấu hiệu mối mọt nào.

Viên Minh lập tức lấy sách ra rồi bắt đầu đọc.

Đọc xong rồi, Viên Minh mới phát hiện vị tiên tổ của Ba Âm này cũng là một tu sĩ, hơn nữa còn là một tu sĩ nghiên cứu phù lục nhất đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận