Tiên Giả

Chương 462: Tiềm hành cứu viện

“Bích Thủy Nhu và Nhan Tư Vận đã điều tra vị Minh Không nữ vương này, phẩm tính xem như đoan chính. Giao Nhân tộc bọn nàng dù nam hay nữ đều trắng trẻo xinh đẹp, nước mắt còn có thể hóa thành ngọc châu đặc thù, chính là một loại linh tài cao cấp. Mấy kẻ bất chấp luật lệ trong số tu tu sĩ săn yêu Đông Hải thường bắt người Giao Nhân tộc để bán, vậy nên vị nữ vương này cực kỳ chướng mắt hành vi bắt cóc, nàng mới rồi không nói ra việc có người muốn tới cứu Nhan Tư Tịnh, theo ta phỏng đoán thì hẳn là chuẩn bị sống chết mặc bay.” Tịch Ảnh phân tích.

“Nếu vậy thì tình hình còn chưa quá tệ, chỉ có điều chuyện cứu viện phải chuẩn bị kỹ càng một chút.” Viên Minh trầm ngâm nói.

“Cần gì phải chuẩn bị, đi đi vào mang Nhan Tư Tịnh ra là được, cứ coi như Minh Không nữ vương kia ra tay hỗ trợ thì có làm sao, chỉ là hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn chưa đủ để ngăn được ta.” Tịch Ảnh khẽ cười.

Viên Minh nghe vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhan Tư Tịnh là thủ hạ của hắn, theo lý thì không nên phiền Tịch Ảnh xuất thủ.

Chỉ có điều không có nguyên lực Thâu Thiên đỉnh hỗ trợ, hắn thực sự không tự tin có thể đối phó tu sĩ Nguyên Anh, cứ âm thầm hỗ trợ Tịch Ảnh giống như lúc ở Tu La cung thì tốt hơn.

Vào thời điểm như thế này vì sĩ diện mà lờ đi thượng sách, sẽ chỉ mang phiền phức cho bản thân và người bên cạnh.

“Vậy cứ thế đi.” Tịch Ảnh phất tay thu Miêu Hiển vào túi linh thú. Túi linh thú vốn dùng để cất giữ linh thú, con người khó mà sinh tồn trong đó được, nhưng vẫn có thể kiên trì được một khoảng thời gian ngắn.

Tịch Ảnh lẩm nhẩm mấy tiếng, cả người nhoáng cái biến mất, đúng là sử dụng Hóa Hư thuật.

Tất cả khí tức của nàng biến mất không để lại chút dấu vết nào, rõ ràng là trình độ vận dụng Hóa Hư thuật cao hơn Viên Minh nhiều.

“Tịch Ảnh, ngươi trước chờ chút đã, đợi ta tới bên kia rồi hãy động thủ.” Thấy Tịch Ảnh sắp hành động, Viên Minh vội truyền âm ngăn lại, đồng thời rời khỏi không gian Thâu Thiên đỉnh, thi triển Hóa Hư thuật phóng ra ngoài.

Hắn toàn lực lao đi, chẳng mấy chốc đã tới cạnh tòa thuyền ba tộc, tu hợp cùng Tịch Ảnh.

Viên Minh không nói không rằng, lập tức thi pháp mở ra một vòng bảo hộ, đoạn dùng lệnh bài màu bạc hình thành kết giới màu bạc, sau khi kết giới hoàn toàn ngăn cách bọn hắn với bên ngoài, hắn mới lấy ra Thâu Thiên đỉnh và Tu La Phệ Huyết đồ đưa cho Tịch Ảnh.

“Ngươi cầm Thâu Thiên đỉnh với Tu La Phệ Huyết đồ đi, nếu thực gặp phải nguy hiểm, ta có thể triệu hoán Hồng Lăng và Huyết Ảnh giúp ngươi.”

Tịch Ảnh cũng không khách sáo, lập tức tiếp lấy hai món bảo vật.

Viên Minh nhoáng người một cái, lần nữa tiến vào không gian Thâu Thiên đỉnh. Hắn phủ thần thức xuống, sau khi xác nhận Minh Không nữ vương không dùng Thủy Kính Quan Ảnh thuật dò xét nơi này, mới giải khai vòng bảo hộ và kết giới màu bạc.

Tịch Ảnh thu Thâu Thiên Đỉnh và Tu La Phệ Huyết đồ vào trong tay áo, đoạn phất tay cuốn lệnh bài màu bạc lên, lật qua lật lại xem rồi cất vào ngực áo rồi tiếp tục đi tới, chỉ thoáng cái đã tới cạnh tòa thuyền Xà Nhân tộc.

Xà Nhân tộc tăng cường canh gác, bên ngoài thuyền cứ năm bước có một tốp, mười bước một trạm, nhưng loại thủ đoạn này sao có thể ngăn được Tịch Ảnh, bằng vào hiệu quả Hóa Hư thuật, nàng dễ dàng tiến vào trong thuyền.

Viên Minh vận chuyển thần thức, thông báo tình hình cụ thể về tòa thuyền cho Tịch Ảnh, đồng thời giám sát chặt chẽ động tĩnh phía Giao Nhân tộc, Thủy Viên tộc.

Hơn nửa sự chú ý của hắn đặt trên người Minh Không nữ vương, Thủy Kính Quan Ảnh thuật của nàng này quá lợi hại, không ngờ lại có thể dùng hơi nước trong không khí để dò xét.

Chốn Đông Hải tràn ngập hơi nước chính là nơi tốt nhất để thi triển thuật này, Hư Hóa thuật của Tịch Ảnh chưa chắc có thể tránh được tầm mắt Minh Không nữ vương.

Viên Minh vận lực lượng thần thức chờ sẵn sàng phát động, một khi vị nữ vương Giao Nhân tộc này có hành động, hắn sẽ lập tức ra tay cuốn lấy đối phương.

Theo Viên Minh chỉ dẫn, Tịch Ảnh tránh được trùng trùng hộ vệ canh phòng, chỉ qua chốc lát đã tới đáy thuyền chỗ giam giữ Nhan Tư Tịnh.

Ba tu sĩ Kết Đan kỳ đang thủ ở chỗ này, Thanh Đồng cũng nằm trong số này.

“Ta nói Thanh Đồng ca này, quá nửa đêm rồi, làm sao còn bắt chúng ta tới canh nữ tu Nhân tộc này?” Một thiếu nữ Xà Nhân tộc mắt đỏ mặt dài, dung mạo xấu xí ngáp một cái, bất mãn hỏi.

“Đúng đấy, nữ tu này chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ mà còn bị hạ cấm chế, có thể chạy đi đâu được, cần gì phải bắt ba người chúng ta cùng trông coi.” Một thanh niên cao lớn khác phụ họa.

“Đây là mệnh lệnh từ lão tổ, cứ theo đó mà làm.” Thanh Đồng từ tốn nói.

“Trông coi nàng cũng được, nhưng mà Thanh Đồng ca, đợi chân hỏa trong người nữ nhân này bị rút ra rồi, có thể giao nàng cho ta để chơi đùa vui vẻ thêm chút không.” Thiếu nữ mắt đỏ nhìn dung nhan tú lệ của Nhan Tư Tịnh, trong mắt thoáng hiện lên vẻ đố kỵ.

“Ngươi lúc trước đã chỉnh nữ nhân này một trận rồi, còn chơi chưa chán sao?” Thanh Đồng cười nói.

“Những tộc đàn thấp kém như heo chó này ỷ đông người chiếm quá nửa tài nguyên Đông Hải, sớm muộn cùng có một ngày phải giết sạch bọn chúng để Xa Nhân tộc chúng ta thống trị Đông Hải!” Thiếu nữ đỏ mắt oán hận nói.

Nếu xét năng lực, mỗi cá thể trong tam đại dị tộc Đông Hải đều hơn xa tu sĩ Nhân tộc bình thường, nếu đấu pháp trên biển còn chiếm hết địa lợi, tiếc rằng về số lượng không cách nào so được với Nhân tộc, chỉ có thể nép vào một góc.

“Dị tộc chúng ta là tộc quần trời chọn, vừa có được thân thể yêu tộc cường hãn cùng thiên phú thần thông, lại có linh trí Nhân tộc, sớm muộn gì cũng sẽ thống lĩnh Đông hải. Điểm hạn chế duy nhất của chúng ta là số lượng, đợi lão tổ khôi phục hoàn toàn Long Hổ Thanh Huyền lô là có thể luyện chế số lượng lớn Yêu Thai đan, năng lực sinh sản của Xà Nhân tộc ta sẽ tăng mạnh, thế nên nữ tử này rất quan trọng, không thể xảy ra bất cứ sơ sót nào, hiểu chưa?” Thanh Đồng đưa mắt liếc nhìn hai người kia, chậm rãi nói.

“Vâng!” Hai người nghiêm mặt xác nhân, trong lòng không dám có chút chủ quan nào.

“Ồ, Xà Nhân tộc các ngươi nắm giữ phối phương Yêu Thai đan? Đây là đan dược bí truyền của đại phái ngự thú thượng cổ đã thất truyền không biết bao nhiêu năm rồi.” Theo âm thanh có phần hờ hững truyền vào, cửa phòng tự động mở ra, ngay sau đó là một bóng mờ tối lướt vào bên trong.

“Ai!” Thanh Đồng kinh hãi, phất tay áo bắn ra hai đạo ô quang chéo nhau chém về phía bóng mờ.

Thanh niên cao lớn và thiếu nữ mắt đỏ cũng lập tức ra tay, một cái chuông nhỏ màu vàng và một thanh pháp bảo Khai Sơn đao cùng chém về phía bóng mờ.

Nhưng đúng thời khắc này, tầm mắt cả ba người bỗng hoa lên, đoạn cùng xuất hiện trong một khoảng không gian tối tăm mờ mịt, nhìn lên không thấy trời, cúi xuống chẳng thấy đất, giống như thế giới hỗn độn vậy.

“Hỏng bét, đây là không gian huyễn thuật!” Thanh Đông miệng la thất thành, mi tâm bắn ra một cỗ thần thức khá cường đại hòng phá vỡ huyễn cảnh.

Thế nhưng thần trí gã lại như trâu đất xuống biển, không gian màu xám chẳng hề thấy có dù chỉ là một gợn sóng.

“Huyễn thuật thật lợi hại, lẽ nào người tới là đại năng Nguyên Anh kỳ.” Thanh Đồng trong lòng kinh hãi, đưa tay với túi trữ vật bên hông.

Kẻ tới rõ ràng là địch không phải bản, khó chắc không phải là tới vì nữ tu Nhân tộc này, nhất định phải báo ngay cho Bạch Lân thượng nhân.

Nhưng tay Thanh Đồng vừa với ra, vô số xiềng xích lăng không xuất hiện quấn chặt người gã tới mức động một ngón tay cũng không được.

Tình cảnh hai người khác cũng giống y như gã, không kịp phản kháng gì đã bị chế phục.

Bên trong gian phòng chỗ đáy thuyền, ba người Thanh Đồng giữ nguyên tư thế nhào tới đánh địch, thân thể cứng đờ ở nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Ba món pháp bảo kia cũng rơi trên nền phòng, linh quang tắt ngấm, cả phòng bị ánh sáng xanh bao phủ, chặn mọi dao động linh lực lại.

Bóng mờ phất tay áo cuốn túi trữ vật của ba người tới, đưa thần thức vào trong đó rồi thất vọng thở dài.

“Ngươi đang tìm gì? Không phải là Yêu Thai đan kia chứ?” Viên Minh hiếu kỳ truyền âm hỏi.

“Ừm, đan này chính là bí đan thượng cổ, có thể gia tăng năng lực sinh dục của yêu thú, hơn nữa phạm vi áp dụng rất rộng, hiệu quả với đại đa số yêu thú, thực sự là đồ quý.” Tịch Ảnh nói.

“Đan phương quý giá như thế hẳn là trên người Bạch Lân, nếu người muốn sau này chúng ta tìm cơ hội đoạt lấy nó là được, trước mắt cứu người quan trọng hơn, phía Bạch Lân thượng nhân sắp xong rồi.” Viên Minh nói.

“Được.” Tịch Ảnh không nhiều lời, lập tức lấy một tấm lệnh bài màu đen từ trong túi trữ vật của Thanh Đồng ra, bấm niệm pháp quyết kích phát.

Lệnh bài bắn ra một luồng hắc quang chiếu lên màn sáng màu đen quanh người Nhan Tư Tịnh.

Màn sáng run rẩy rồi nhanh chóng trở nên mỏng manh.

Nhưng đúng vào thời khắc này, từ trên người Bạch Lân thượng nhân cũng có một luồng hắc quang phóng ra, nguồn gốc cũng là một tấm lệnh bài màu đen, nó còn đang liên tục réo vang.

“Hỏng rồi, trên người Bạch Lân thượng nhân cũng có một tấm lệnh bài, y đã phát hiện dị động bên này.” Viên Minh vẫn luôn dùng thần thức quan sát hết thảy xung quanh, vừa phát hiện liền vội vàng nói.

Tịch Ảnh trầm mặt, há miệng phun ra hai đạo kim quang, nhìn kỹ chính là Kim Long tiễn, đánh lên màn sáng màu đen kia.

Màn sáng màu đen theo một tiếng “rắc” vỡ vụn ra, để lộ thân ảnh Nhan Tư Tịnh.

Tịch Ảnh đưa tay chụp lấy Nhan Tư Tịnh, nhưng cùng lúc này, một cái bóng xanh từ trong tay áo Nhan Tư Tịnh bắn vọt ra. Bóng xanh này chính là một con rắn nhỏ đầu bẹt dài nửa xích, vừa ra liền nhanh như chớp táp tới phía cánh tay Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh đã dự đoán trước, nhẹ nhàng vung tay áo đánh bay con rắn.

Kim Long Tiễn kéo theo một vệt kim quang xẹt qua cắt con rắn thành hai khúc. Thân rắn vừa đứt lập tức nổ tung, hóa thành hai đám sương máu.

Một luồng sáng xanh quấn lấy thân thể Nhan Tư Tịnh, tức thì nàng này biến mất tại chỗ, xuất hiện trong không gian Thâu Thiên đỉnh.

Viên Minh kiểm tra sơ qua tình trạng Nhan Tư Tịnh, đoạn đưa ngón tay bắn ra một tia sáng xanh chui vào trong người nàng này.

Thương thế trên người Nhan Tư Tịnh hồi phục nhanh chóng, khí tức cũng ổn định lại.

Tịch Ảnh một lần nữa thi triển Hóa Hư thuật ẩn giấu hình tích, bay ra phía ngoài.

“Cuồng đồ từ đâu tới, dám đến địa bàn Xà Nhân tộc giương oai!” Nóc gian phòng nổ tung, một luồng sáng rộng lớn từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng tới vị trí Tịch Ảnh.

Trong luồng sáng trắng ẩn chứa lực lượng cực hàn, vách tường cạnh đó lập tức ngưng kết ra một tầng băng tinh rất dày.

Khi Tịch Ảnh đang định ra tay thì bên tai chợt vang lên tiếng Viên Minh: “Ta tới!”

Lời còn chưa dứt, một đám lửa màu trắng từ hư không trên đỉnh đầu Tịch Ảnh bắn ra. Đám lửa này chỉ to cỡ bàn tay, cũng tỏa ra hàn quang mờ mờ, nghênh đón luồng sáng trắng đang đánh xuống.

Cả hai một lớn một nhỏ, cơ bản là không thể so sánh, thế nhưng khi luồng sáng trắng lạnh lẽo kia vừa chạm vào ngọn lửa màu trắng liền bị đông cứng ngay lập tức, hóa thành một bức tượng băng sinh động như thật.

Thân ảnh Bạch Lân thượng nhân từ trong tượng băng bắn ra, đứng lơ lửng bên trên tảng băng, trong mắt lóe lên nét kinh ngạc.

“Tiếc thật, pháo lực của ta quá mỏng manh, không thể phát huy toàn bộ uy lực Hàn Nguyệt Băng Diễm này, nếu không Bạch Lân thượng nhân sẽ không thoát ra dễ dàng như vậy.” Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh nhìn Hàn Nguyệt giới trên tay, tiếc hận nói.

Tịch Ảnh trong mắt cũng lóe lên một tia kinh ngạc, tiếp tục lao nhanh ra ngoài.

“Chạy đâu!” Hai tròng mắt Bạch Lân thượng nhân trở nên tăm tối, tay phải nắm hư không một cái.

Một bàn tay khổng lồ tỏa hàn quang ngập trời bất thình lình xuất hiện, chụp tới phía Tịch Ảnh.

Nhưng trước mắt gã đột nhiên nổi lên vô số huyễn cảnh lạ lùng kỳ quái khiến gã nhịn không được trầm mê vào trong đó.

Bạch Lân thượng nhân vội vàng thu liễm pháp lực thần hồn, vận chuyển nguyên ảnh trong người, tồn thần nội chiếu, vất vả lắm mới chặn không để huyễn cảnh xâm nhập.

Chỉ là đợi khi gã lấy lại tinh thần, Tịch Ảnh đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.

“Hôm nay xem như ngươi may, lần sau còn dám bắt cóc tu sĩ Nhân tộc ta, người này chính là tấm gương!” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Bạch Lân thượng nhân.

Lời vừa dứt, lỗ mũi thiếu nữ mắt đỏ bên cạnh gã đột nhiên chảy ra hai dòng máu tươi, người đổ vật xuống đất, tắt thở bỏ minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận