Tiên Giả

Chương 920: Cửu Vỹ Thiên Hồ

"Cấm chế cấp bảy, dựa vào tu vi trận pháp của ta ngày nay không thể phá giải..." Viên Minh thầm than một tiếng, trong lòng trĩu nặng.
Hắn cũng hiểu ra vì sao Hắc Hùng Vương và Viêm Lang Vương mai phục Đại La Phái, chỉ sợ hai vị Yêu Vương này cũng không mở ra được đại môn, chỉ có thể canh giữ ở ngoài điện.
Ngay lúc Viên Minh khổ tư nghĩ cách phá cấm, tình hình chiến đấu trên chiến trường cách đó không xa phát sinh biến hóa.
Hắc Hùng Vương tung một chiêu bức lui Đạm Đài chân nhân, sau đó nện vào ngực, phát ra một tiếng gào kinh thiên, tiếp đó thân thể phi tốc bành trướng, trong khoảnh khắc hóa thành một đầu Hùng Bi màu đen cao trăm trượng, toàn thân che kín ngân sắc hoa văn.
"Đây là chân thân Thiên Yêu! Xem ra Hắc Hùng Vương muốn đánh nhau thật!" Viên Minh thấy cảnh này, lập tức rời xa đại môn Hi Hòa điện.
Yêu tộc cao giai trời sinh Pháp Thể Song Tu, đạt tới cấp sáu sẽ xuất hiện hai con đường, thứ nhất chính là tinh tu yêu lực, như tu sĩ nhân tộc cô đọng pháp tướng.
Con đường thứ hai là bỏ qua tu luyện yêu lực, chuyên tâm rèn luyện nhục thân, cô đọng chân thân Thiên Yêu.
Lực lượng chân thân Thiên Yêu cường hoành vô song, mạnh hơn pháp tướng cùng giai, nhưng nhược điểm vẫn có, sau khi thân thể biến thành to lớn sẽ trở thành bia sống, không đến cảnh sống chết sẽ không vận dụng.
Sắc mặt Đạm Đài chân nhân lập tức nghiêm túc lên, phất tay lên, thiên địa linh khí xung quanh điên cuồng vọt tới, một tôn pháp tướng cao lớn mặc đạo bào trong nháy mắt hiển hóa, cất bước tiến lên, một tay nâng lên Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Mắt thấy một người một yêu sắp toàn lực chém giết, đúng lúc này, hư không phía trên Hi Hòa điện ba động cùng một chỗ, trống rỗng hiện ra một khung phi xa hoa lệ màu bạc trắng.
Viên Minh phát giác được tình huống, lập tức quay đầu nhìn về phía phi xa, chỉ thấy trên đó linh quang trong vắt, khí tức công chính thật lớn, uy thế hoàn toàn không thua Viêm Đế Huyền Hỏa đỉnh, hiển nhiên cũng là một kiện Linh bảo đại viên mãn.
Bốn đạo nhân ảnh đứng trên phi xa, chính là Tư Mã Trường Cầm và ba Hắc Ma.
"Cầm Ma!" Hắc Hùng Vương lấy làm kinh hãi, đang muốn tấn công bỗng cưỡng ép ngừng lại.
Viêm Lang Vương và các yêu tộc khác cũng biến sắc, không tiếp tục tranh đấu với đám Dương Phạm, Cam Văn Tình, lui sang một bên.
Đám người Đại La Phái hầu như đã đến nỏ mạnh hết đà, nhìn thấy Tư Mã Trường Cầm đến, tất nhiên vui mừng quá đỗi.
"Đạm Đài đạo hữu, không ngờ các ngươi đến nhanh như vậy." Tư Mã Trường Cầm phía trên phi xa nhìn về phía Đạm Đài chân nhân nói.
"Cầm Ma đại nhân, để ngài chế giễu rồi." Đạm Đài chân nhân thu hồi pháp tướng, cười khổ nói.
"Đạm Đài đạo hữu nói quá lời, những yêu tộc này lấy nhiều khi ít, đạo hữu làm gì để ở trong lòng." Tư Mã Trường Cầm cười cười, lập tức chuyển hướng qua Hắc Hùng Vương và Viêm Lang Vương.
Thần sắc hai Yêu Vương khẽ biến, ngưng thần đề phòng.
"Nghe đồn Vạn Yêu quốc truyền thừa từ vương đình Thiên Yêu thượng cổ, vương đình Thiên Yêu có ngũ đại Yêu Thánh Hùng Bi, Tham Lang, Thiên Bằng, Đằng Xà, Cú Mang, mỗi một người tu vi thông thiên triệt địa, uy chấn Xuất Vân Giới. Nhìn nhị vị là truyền nhân Hùng Bi Yêu Thánh cùng Tham Lang Yêu Thánh, hôm nay cũng phải lĩnh giáo một phen." Tư Mã Trường Cầm đưa tay, cổ cầm tím đen cõng sau lưng bay ra, rơi vào trước người.
Đàn này dài hơn bốn thước, trước rộng sau hẹp, thoạt nhìn tinh nhã vô cùng.
Hắc Hùng Vương và Viêm Lang Vương biến sắc, lập tức mang theo đám yêu tộc bỏ chạy ra xa.
Tư Mã Trường Cầm cũng không để ý, hai tay nhẹ nhàng rơi vào trên đàn, tùy ý bắt đầu đàn tấu. Tiếng đàn như mặt nước bay xuống, rơi vào trong tai mỗi người.
Hắc Hùng Vương đã chạy trốn ra xa cũng tế lên bảo vật hộ thể, tiếng đàn vẫn truyền rõ vào trong tai của bọn gã.
Chỉ một thoáng, trước mắt bầy yêu Vạn Yêu quốc bỗng hiện ra rất nhiều ma nữ yêu diễm, các nàng nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc, giữa quần áo bay tán loạn mang theo một cỗ ma lực quỷ dị nhiếp hồn phách người, khiến nỗi lòng bọn họ xao động.
"Coi chừng, đây là Thiên Ma Mị, một trong thập đại cầm khúc của Tư Mã Trường Cầm, mau nhắm mắt lại, nhiếp định tâm thần!" Hắc Hùng Vương quát.
Bầy yêu vội vàng nhắm hai mắt, ổn định tâm thần.
Đáng tiếc cho dù bọn họ phong bế lỗ tai, nhắm mắt lại, tiếng đàn hồn xiêu phách lạc vẫn liên tục không ngừng truyền đến, tựa hồ đàn tấu từ trong lòng bọn họ.
Thần trí yêu thú cấp năm rất nhanh mê loạn, bắt đầu vũ động theo ma nữ.
Hắc Hùng Vương và Viêm Lang Vương cũng đầu đầy mồ hôi, yêu lực toàn thân tuôn ra, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thần trí.
"Không hổ là ngũ đại Yêu Vương, vậy mà có thể ngăn cản được Thiên Ma Mị của Cầm Ma đại nhân, đáng tiếc chỉ dừng ở đây thôi." Ngô Lập cười hắc hắc nói, sau đó nhìn về phía một nữ nhân Hắc Ma thắt bím tóc đuôi ngựa bên cạnh.
Nàng này đưa tay xẹt qua hư không, linh quang như tơ đỏ từ đầu ngón tay tuôn ra, thiên địa linh khí gần đó bắt đầu cộng hưởng, bốn đạo phù lục màu đỏ trống rỗng xuất hiện, phù văn tầng tầng lớp lớp, dị thường phức tạp.
"Hư không thành phù! Hơn nữa nhìn trình độ phức tạp phù này, tối thiểu cũng là phù lục cấp năm, nữ nhân này là tông sư phù lục?" Viên Minh trốn ở phía dưới thấy vậy, lộ vẻ kinh ngạc.
Nữ nhân Hắc Ma bấm tay hư điểm, bốn đạo phù lục bỗng nhiên sáng lên, hóa thành bốn cái mũi tên xích hồng to lớn bắn ra.
Toàn thân tên thiêu đốt hỏa diễm màu đỏ, những nơi đi qua hư không vạch ra bốn dấu vết mờ mờ, thẳng đến nhị yêu Hùng Bi, Viêm Lang.
Hắc Hùng Vương và Viêm Lang Vương cảm ứng được nguy cơ đến, nhưng bọn họ lúc này căn bản vô lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng tên phóng tới.
Vào thời khắc này, một hư ảnh đuôi hồ to lớn hiện lên, quét vào trên bốn bóng tên màu đỏ.
Rầm rầm rầm!
Bốn bóng tên màu đỏ vỡ ra, giữa không trung nổ ra bốn đám mây hình nấm to lớn, hư không gần đó phát ra tiếng nổ đùng, bắt đầu lắc lư vặn vẹo theo.
"Phù lục cấp năm không thể có uy lực này, không phải là phù lục cấp sáu chứ?" Viên Minh lấy làm kinh hãi, lập tức đè xuống kinh ngạc, nhìn về phía đuôi hồ màu trắng nơi đó.
"Cầm Ma đạo hữu địa vị tôn quý, làm gì chấp nhặt với thủ hạ của ta, muốn luận bàn có thể tìm ta." Hư không chỗ đuôi hồ màu trắng ba động cùng một chỗ, thân ảnh Vu Vũ nổi lên, nhìn Tư Mã Trường Cầm từ tốn nói.
Sau lưng Vu Vũ loé lên hào quang, Huyền Dạ và Điện Bằng Vương đồng thời xuất hiện.
"Trường Cầm từ trước đến nay chưa từng gặp địch thủ, Nữ Hoàng đã muốn lĩnh giáo, tại hạ tự nhiên phụng bồi một hai." Tư Mã Trường Cầm mỉm cười, lại lần nữa tấu đàn.
Tiếng đàn lần này hoàn toàn khác biệt trước đó, gấp rút mà nhiệt liệt.
Trong phút chốc, linh khí Hỏa thuộc tính xung quanh đồng thời náo động, phi tốc tụ lại một chỗ, trong chớp mắt ngưng tụ thành một thanh đại kiếm hoả diễm dài trăm trượng, trảm tới Vu Vũ.
Trên đại kiếm không ngừng có hỏa diễm nổ tung, phát ra trận trận tiếng bạo liệt, trong đó càng ẩn chứa nhiệt lượng cực kì khủng bố, lúc huy động phảng phất không gian cũng bị đốt cháy, làm người ta căn bản không nhìn thấy quỹ tích rơi xuống.
Viên Minh trốn ở một bên nhìn ra, kiếm này cũng không phải đơn thuần linh lực tụ hợp, mà tích chứa trong đó chân ý hỏa diễm, mang theo lực lượng đủ để thiêu tẫn thế gian.
Cho dù hắn đối mặt kiếm này, cũng không dám đón lấy.
"Đô Thiên Liệt Hỏa Khúc?" Thần sắc Vu Vũ hơi động, trong nháy mắt sau lưng chui ra hai đuôi hồ màu trắng, toàn thân trắng nõn, thoạt nhìn giống như ẩn chứa một loại lực lượng thần thánh nào đó.
Trong hai đuôi hồ thì một đầu quét về phía Huyền Dạ và Điện Bằng Vương, nhẹ nhàng đẩy cả hai ra, để tránh ngộ thương, một đuôi khác thì đánh về phía đại kiếm hoả diễm.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, đại kiếm bị quét đứt, dư diễm cũng bị triệt để đánh tan.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Trường Cầm không giảm, hiển nhiên cũng không suy nghĩ gì, lại gảy dây đàn.
Giữa không trung hiện lên xích quang, trong nháy mắt xuất hiện bốn chuôi hỏa diễm cự kiếm, không nhỏ hơn vừa rồi, cũng chất chứa chân ý hỏa diễm, đồng loạt chém xuống Vu Vũ.
Thần sắc Vu Vũ không thay đổi, lại gọi ra thêm một đuôi hồ trắng, đan xen đánh tan hỏa diễm cự kiếm.
Nhưng không chờ nàng kịp thở dốc, bốn phía hiện lên xích quang, mười sáu chuôi hoả diễm to lớn xuất hiện, tiếp tục đánh tới Vu Vũ, phong kín hết thảy không gian né tránh.
Vu Vũ rốt cuộc không còn nhẹ nhõm, hai tay giao nhau, bấm một đạo pháp quyết.
Trên người nàng trong nháy mắt tuôn ra yêu lực, sáu đuôi hồ màu trắng toát ra, triệt để bao lại thân thể, thoạt nhìn giống như một quang kén màu trắng to lớn.
Mười sáu chuôi cự kiếm trảm trên quang kén, chỉ một thoáng, hỏa diễm điên cuồng bay ra, bạch mang tránh gấp, tiếng phá hủy nối thành một mảnh, tiếng nổ khiến cho tai đám người vây xem ù ù, căn bản nghe không được thanh âm khác, cũng không nhìn thấy tình huống bên trong.
Trong mắt Viên Minh chớp động kim quang, xuyên thấu bạch quang lửa cháy ngập trời, nhìn thấy trạng thái Vu Vũ lúc này.
Quang kén màu trắng do đuôi hồ hình thành bị trảm phá hơn phân nửa, nhưng đuôi hồ còn lại vẫn bảo hộ lấy Vu Vũ.
"Nữ hoàng bệ hạ, cẩn thận."
Thanh âm Tư Mã Trường Cầm lại vang lên, cũng mặc kệ Vu Vũ có nghe được hay không, tiếp tục thôi động pháp lực, ngón tay trên dưới tung bay, trên cổ cầm bắn ra đạo đạo hư ảnh.
Chỉ một thoáng, giữa không trung, càng ngày càng nhiều hỏa diễm cự kiếm trống rỗng hiện ra, một hóa mười, mười hóa trăm ...
Ngắn ngủi sau hai cái hô hấp, lít nha lít nhít hỏa diễm cự kiếm bày khắp bầu trời, chừng mấy trăm chuôi.
Những hoả diễm cự kiếm này bay quanh quang kén, tạo thành một tòa kiếm trận, không theo quy luật nào xoay quanh cắt chém, nhưng lại lặng yên không tiếng động tới gần.
Nhiệt độ xung quanh mãnh liệt tăng lên, trong không khí truyền ra từng tiếng bùm bùm giòn vang, tất cả mọi người đồng thời cảm giác hô hấp khó khăn, trên người cũng phi tốc xói mòn, tựa như tiếp theo một cái chớp mắt sẽ bị đốt thành thây khô.
Sắc mặt mọi người thay đổi, vội vàng lùi nhanh lại, thậm chí không dám dừng lại thêm một hơi.
Mà đây vẻn vẹn chỉ là dư ba uy lực pháp thuật của Tư Mã Trường Cầm.
Một đám tu sĩ hoàn toàn không dám tưởng tượng, Vu Vũ chân chính đối mặt chiêu này sẽ cảm thụ thế nào, trong mắt bọn họ, vị Vạn Yêu Nữ Hoàng trong truyền thuyết chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, phảng phất phản bác đám người suy đoán, quang kén màu trắng bị kiếm mang xích hồng vờn quanh đột nhiên bành trướng, tiếp theo ầm một tiếng nổ tung.
Chín đuôi hồ to lớn màu trắng tựa như cánh hoa xoay tròn nở rộ, đâm vào trên hỏa diễm kiếm trận.
Lít nha lít nhít kiếm ảnh bị xuyên thủng, thân hình Vu Vũ từ trong kiếm trận bắn ra, chín đuôi hồ không có bất kỳ vết cháy nào, vẫn trơn bóng như mới, tản ra bạch mang thánh khiết.
Đám người nhìn một màn này, trong thoáng chốc tựa như nhìn thấy một đóa bạch liên nở rộ trong lưu hoả vô tận, như mộng như ảo, làm người ta không khỏi sinh lòng tán thưởng.
Đang lúc đám người say mê tư thế oai hùng của Vu Vũ, bỗng thấy Tư Mã Trường Cầm nhẹ giọng cười một tiếng, chủ động đi xuống khung xe ngân bạch, chắp tay với Vu Vũ.
"Vạn Yêu Nữ Hoàng quả nhiên danh bất hư truyền, xem ra đã kích phát huyết nhục Thiên Hồ, bội phục." Y vừa cười vừa nói.
"Đâu có, vẫn là thủ đoạn Cầm Ma đạo hữu cao siêu, nếu không phải còn lưu thủ, chỉ sợ ta đã sớm thua trận." Vu Vũ khẽ khom người, cũng đáp lễ lại.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tựa như vừa rồi luận bàn chưa hề phát sinh qua.
Những người khác trông thấy một màn này, không ít người hoang mang vò đầu.
Viên Minh ở một bên lại thấy rõ ràng, trận tỷ thí vừa rồi, Tư Mã Trường Cầm bất quá là muốn xem nội tình của Vu Vũ, biết rõ thực lực của nàng.
Ngày nay đạt được mục đích, lập tức ngừng tay.
Về phần Vu Vũ, nàng này tựa hồ không muốn xung đột với Tư Mã Trường Cầm, đối phương dừng tay, nàng cũng tươi cười đón lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận