Tiên Giả

Chương 790: Thây khô

Cùng lúc đó, chỗ đầu cầu mà Viên Minh mới vừa đi qua lúc nãy.

Trong tay Âu Dương Sắc đang cầm một tòa tháp màu đen to chừng bàn tay, phía trên tháp có điện quang lượn lờ, còn chân thì vừa từ trên cầu đá nhảy xuống, bước lên bờ bên kia.

Ở sau lưng nàng chỉ có Hoàng Phủ Quyết và một cô gái nữa đi theo, chính là Vân La Tiên tử.

Toàn thân nàng được quấn quanh một dải lụa trắng, dải lụa này còn phát ra vầng sáng nhàn nhạt, mà bề mặt của nó còn có vô số vết rách do bị lửa đốt và sét đánh, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Hoàng Phủ Quyết nhìn qua cũng rất là chật vật, nhưng tình huống của hắn tốt hơn nhiều so với Vân La tiên tử.

Về phần hai vị trưởng lão đeo mặt nạ một cao một thấp, lúc này đã không thấy bóng dáng đâu.

“Vân La đảo chủ, ngươi ẩn núp thật là sâu, không ngờ lại có nhiều thủ đoạn như vậy.” Hoàng Phủ Quyết nhìn chằm chằm Vân La tiên tử, trong mắt có chút bất ngờ.

“Chút thực lực ấy của thiếp thân, nào dám so sánh với Phó Cung Chủ Hoàng Phủ, khảo nghiệm ảo cảnh vừa nãy, nếu không phải cung chủ ra tay tương trợ, thiếp thân tuyệt đối không vượt qua được.” Vân La tiên tử vừa đáp vừa thở hổn hển, sắc mặt có chút khó coi.

Hoàng Phủ Quyết chỉ cười cười, cũng không hỏi lại gì.

Âu Dương Sắc coi như không nghe thấy hai người sau lưng đối thoại, nàng đứng bất động trên bờ, ánh mắt nhìn mặt đất phía trước mặt.

Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân lộn xộn, đều hướng về phía trước tỏa ra khắp nơi, chỉ là những dấu chân này nhìn qua cũng không rõ ràng lắm.

“Đi thôi!” Âu Dương Sắc nhẹ giọng nói, không nghe kỹ còn tưởng đang tự lẩm bẩm gì, rồi đi theo dấu chân về phía trước, mà không bay lên không phi hành.

Vân La tiên tử cùng Hoàng Phủ Quyết thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.

Ba người cũng nhanh chóng đi tới chỗ lầu gỗ màu đỏ ba tầng.

Mấy nhóm người Lạc Già Sơn, Bích Long Đàm và Hắc Sát Môn cũng đều đang ở chỗ này, xem ra thì cũng vừa mới tới chưa được bao lâu.

Ba nhóm người đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng, Hắc Sát Môn còn sống sót đi ra chỉ còn lại Mao Di, nam tử lưng còng cùng đại hán áo giáp đen do hắc Long Quy biến thành.

Nhìn bề ngoài Mao Di vẫn hoàn hảo, nam tử lưng còng thì toàn thân cháy đen, trên người còn tỏa ra mùi thịt cháy, đại hán áo giáp đen thì trên người hình như có mấy cái sẹo mờ, nhưng ánh mắt cũng có vẻ mỏi mệt, rõ ràng cũng không quá ổn.

Bên Lạc Già Sơn cũng có ba người đi qua được, là Bạch Uyên, Điếm Tiểu Tam, cùng vị Cao Phong tóc vàng có thân hình cường tráng nọ.

Bạch Uyên thì vẫn ổn, Điếm Tiểu Tam và Cao Phong đều thụ thương không nhẹ, còn đang ngồi điều tức dưới đất.

Bên Bích Long Đam chỉ còn sót lại hai người, là Chúc Ngu cùng một vị nữ Yêu tu tóc lam mắt xanh, trên thân mọc đầy vảy màu xanh lam nữa.

Nàng này là một Yêu tu cấp năm đỉnh phong, lân giáp bên trên cơ thể của nàng ta bị hỏa diễm và lôi điện lưu lại đầy sẹo, lúc này cũng đang nhắm mắt chữa thương.

Ba đội ngũ này cũng không có tiến nhập lầu các, mà đang mỗi phe đứng một nơi, thủ hộ cho người của phe mình chữa thương, đề phòng lẫn nhau.

Nhìn thấy ba người Đông Cực Cung tới đây, Bạch Uyên cùng Chúc Ngu chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, cũng không để ý đến nữa.

Mà sắc mặt của Mao Di lại có chút ngượng ngùng.

Hắc Sát Môn và Đông Cực Cung liên thủ, nhưng vừa nãy gã nhìn thấy người Bích Long Đàm và Lạc Già Sơn leo lên cầu đá, cũng lập tức đi theo luôn mà không gọi mọi người Đông Cực Cung, quá là sơ sót.

Âu Dương Sắc lạnh lùng nhìn Mao Di một cái, không mở miệng phàn nàn gì, nhưng rõ ràng là cái liên minh của hai bên cũng coi như đã đứt mất.

Nàng xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy tấm bia đá bên cạnh lầu các thì cụp mắt xuống.

Nhưng mà nàng ta cũng không lập tức hướng vào trong, mà tím một chỗ trống, mà vị trí này cũng cách một đoạn với ba nhóm người kia, rồi ra hiệu cho Hoàng Phủ Quyết và Vân La tiên tử mau ngồi xuống chữa thương.

Khoảng một canh giờ sau đó, nữ Yêu tu tóc xanh của Bích Long Đàm mở mắt đứng lên đầu tiên, những người còn lại đều không hẹn mà cùng tạm dừng điều tức, rồi thi nhau chạy vào bên trong lầu gỗ màu đỏ.

Nam tử lưng còng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhíu mày.

Mao Di thấy vậy thì cũng dừng bước, nhìn thoáng qua đại hán áo giáp đen đã bước vào lầu các, bờ môi khẽ nhúc nhích, truyền âm hỏi : ”Cuồng Lan Ma Tử, ngài…”

“Nơi này là lăng mộ Viêm Hoàng, đừng gọi ta bằng cái tên đó!” nam tử lưng còng bỗng nhiên nhìn lại và ngắt lời Mao Di.

“Thuộc hạ chủ quan.” Mao DI tái mặt, cuống quýt cúi đầu.

“Năm đó Đan Vương Các bị Thánh Giáo hủy diệt, song phương là tử địch không đội trời chung, mặc dù Viêm Hoàng lão nhân kia đã sớm chết, nhưng khi còn sống dù sao cũng là tồn tại Pháp Tướng đỉnh phong, chưa biết chừng sẽ lưu lại hậu thủ nhằm vào Ma tu, sau này dù là truyền âm, cũng đừng gọi tên ta mà hãy dùng tên giả.” Nam tử lưng còng truyền âm dặn dò.

“Vâng, Giang Lưu đại nhân!” Mao Di cũng truyền âm đáp lại.

Nam tử lưng còng dời ánh mắt đi, nhìn về phía trước.

“Giang Lưu đại nhân, đã tới Đoái Bảo Các của bí cảnh Hỏa Luyện, năm đó Viêm Hoàng lão nhân mang đi nửa cái Đan Vương Các, bên trong hẳn là có đồ vật giả trị, vừa vặn tăng thêm một chút tài sản cho ngài, chúng ta cũng nên nhanh đi vào trong, miễn cho đồ tốt đều bị người cầm đi.” Mao Di nhìn thoáng vào bên trong rồi nói.

“Không cần, đồ vật trong này vô dụng đối với ta, ngươi đi đi, ta còn có chuyện quan trọng phải làm.” nam tử lưng còng nói ra.

Gã nói xong thì cũng không chờ Mao Di nói gì, đã liền hóa thành một đạo ngân quang, chạy thẳng về phía trước, rồi lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Mao Di há to miệng, nhưng mà nam tử lưng còng đã biến mất, đánh phải đem những lời vừa định nói ra khỏi miệng nuốt trở lại, rồi cũng nhanh chóng bước vào lầu các gỗ đỏ.

Bên kia, sau khi Viên Minh xuyên qua bức tường đá kia thì trước người lại trống không, hắn đáp xuống mặt đất.

Viên Minh vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục Công trong vô thức, điều động lực lượng khí huyết hộ thể, đỉnh đầu hiện lên linh quang, lại thêm ra một tòa núi màu vàng cao hơn một xích, mặt ngoài có phù văn màu vàng ẩn hiện, ngoại hình tuy nhỏ nhưng lại khiến người khác có cảm giác lù lù bất động, không gì phá nổi.

Từng đạo ánh sáng màu vàng từ trên ngọn núi rủ xuống, bao lại thân thể của hắn.

Vật này đúng là món pháp bảo Hậu Thổ Phong, đã được hắn tế luyện hoàn thành trong thời gian trăm năm này, bên trong có khắc mười sáu miếng phù văn thuộc loại phòng ngự, nên nếu nói về năng nực phòng ngự, thì nó tuyệt đối có thể xếp hạng nhất bên trong đám pháp bảo của Viên Minh.

Làm xong những điều này, ánh mắt Viên Minh mới quét nhìn về bốn phía xung quanh.

Nơi đây có ánh sáng tràn ngập, hắn xuất hiện tại chính giữa một tòa đại điện.

Chờ giây lát không thấy có nguy hiểm gì kéo tới, lúc này Viên Minh mới thầm thở phào bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn vào một cái bàn gỗ dài màu đỏ rất to lớn .

Hai bên trái phải ở trên cái bàn kia, có để hai món đồ vật riêng biệt.

Bên trái là một cái đỉnh có hình dáng hơi cổ quái, nó có ba cái chân tròn màu đỏ đậm, nó cao cỡ một người, phía trên có nhiều đường hoa văn được chạm rỗng cùng phù văn kỳ lạ, xung quanh thân đỉnh thì có mười hai cái lỗ lớn hơn một chút, có vẻ như được khảm bằng đá quý, phát ra mười hai loại màu sắc sáng bóng khác nhau, nhìn hết sức lộng lẫy và đẹp đẽ.

Xích Hồng Viên Đỉnh đang phát tán ra nhiệt độ cực cao, dù đang đứng cách nó khá xa, nhưng vẫn khiến Viên Minh cảm giác được như mình đang bị đặt vào trong miệng núi lửa, toàn thân hắn đau đớn như bị kim châm, Hậu Thổ Phong và vòng bảo hộ Huyết Cương vậy mà không ngăn cản nổi.

Ngoài nhiệt độ cao đến đáng sợ ra, bên trong đỉnh tròn cũng có từng cỗ hương khí kỳ dị truyền đến, để cho người ta ngửi được liền tinh thần đại chấn.

“Đây là đỉnh gì vậy? Nhìn thì có vẻ như là cái lò luyện đan, thật là tinh diệu, Nhật Nguyệt Viêm Hi Lô so với nó cũng kém xa tít tắp.” Viên Minh không nhịn được tán thưởng một câu.

Ánh mắt của hắn chuyển một cái, lại nhìn sang phía bên phải chiếc bàn, nơi đó bày biện một quyển sách màu vàng dày nửa ngón tay, được làm bằng chất liệu như tơ lụa hoặc ngọc, trên bìa có khắc bốn chữ lớn bằng con dấu cổ : ”Đan Vương Bí Điển”.

Con ngươi Viên Minh có chút co rụt lại, nhưng nhanh chóng lóe lên vẻ mừng như điên.

Nơi đây quả nhiên là địa điểm truyền thừa của Đan Vương Các, bên trong Đan Vương Bí Điển này ghi lại chẳng lẽ không phải là rất nhiều đan phương mà Đan Vương Các thu thập được sao?

Tâm thần cứ việc khuấy động, nhưng Viên Minh cũng không tùy tiện tiến lên đoạt bảo, mà ánh mắt lại rơi vào phía sau cái bàn gỗ dài.

Chỗ đó còn bày biện một cái ghế bành, phía chính giữa trên đó có một cỗ thây khô đang ngồi.

Cái xác khô kia thoàn thân khô quắt, hốc mắt lõm xuống, trên đầu có một cái búi tóc hơi buồn cười vì nó được búi lên từ những sợi tóc trắng thưa thớt, trên mình thây khô có mặc một bộ áo đen rộng thùng thình, có hoa văn được thêu bằng chỉ vàng, chiếc áo đen đó mặc dù không có mục nát, nhưng lại có vẻ không hợp nhau với bộ thi thể kia lắm.

Cho dù Viên Minh không phát giác được nửa điểm khí tức sinh mệnh trên người cỗ thây khô này, nhưng lại mơ hồ cảm nhận được một chút linh quang của thần hồn ở trên đó, nó khác biệt cùng tàn hồn, mà giống với một đạo Thần Niệm được bảo lưu thông qua bí pháp nào đó.

Thường thường thì loại giữ lại thần niệm này, đều đại biểu cho cái người để lại này vẫn còn chấp niệm hay nguyện vọng nào đó, mà khi còn sống vẫn chưa hoàn thành.

Thân phận của thây khô này cũng không khó đoán, vì thế Viên Minh đang định tiến lên, thì cỗ thây khô vốn không có chút khí tức sinh mệnh nào, bỗng nhiên bắt đầu động đậy, trên người nó đột nhiên sinh ra một đạo khí tức vô cùng cường đại lập tức tràn đầy căn đại điện này.

Viên Minh cũng bị cỗ khí tức này bức lui, lùi lại vài chục bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Thây khô chậm rãi đứng lên, xung quanh cơ thể nó dường như có những luồng khí lưu dâng trào, nâng chiếc áo choàng đen có hoa văn thêu bằng chỉ vàng đang nằm trên người lên, hai luồng ánh sáng ma quái từ hốc mắt trũng sâu của nó phát sáng lên, nhìn về phía Viên Minh.

Thân thể Viên Minh căng cứng, bàn tay vô ý thức nắm chặt thành nắm đấm.

Ánh mắt thây khô nhanh chóng dời đi, rơi vào bên trên Viêm Hoàng Như Ý Bổng bên trên bàn tay phải của hắn, rồi đưa tay ngoắc một cái.

Viêm Hoàng Như Ý Bổng rời khỏi tay Viên Minh, vô thanh vô thức đốt thủng vòng bảo hộ Hậu Thổ Phong, bay về phía thây khô.

Viên Minh khẩn trương, cố ý đoạt lại đồ vật của mình, nhưng thây khô bộc phát uy áp quá mạnh mẽ, lúc này hắn hành động đều khó khăn, chỉ đành trơ mắt nhìn cái bổng của mình rơi vào trong tay đối phương.

“Ngươi trở lại…” ngón tay của thây khô nhẹ nhàng vỗ về cây bổng, nói với nó bằng một giọng vô cùng nhẹ nhàng, như đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm vậy.

Sắc đỏ trên Viêm Hoàng Như Ý Bổng không ngừng lập lòe, giống như đang trao đổi cùng thây khô.

Viên Minh nhìn cảnh này, không khỏi có chút ngây người.

Viêm Hoàng Như Ý Bổng này chẳng lẽ có Khí Linh ẩn chứa bên trong? Những năm qua hắn nhiều lần dò xét, nhưng cũng không có phát hiện ra khí linh tồn tại bên trong cây gậy này mà nhỉ.

“Các hạ phải chăng là tiền bối Viêm Hoàng lão nhân? Vãn bối may mắn tham kiến!” Viên Minh đợi một lúc, thấy thây khô kia vẫn cứ đang vuốt ve Viêm Hoàng Như Ý Bổng, thì không nhịn được mở miệng nói ra.

Những người phía sau kia sẽ đuổi theo tới đây bất kỳ lúc nào, nên hắn không có quá nhiều thời gian để trì hoãn.

“Bổn tọa đúng là Viêm Hoàng lão nhân, ngươi tên là gì?” lúc này thây khô bỗng hoàn hồn, nhìn về phía Viên Minh, một đạo âm thanh uy nghiêm cũng đồng thời vang lên trong thức hải của hắn.

Theo âm thanh vang lên, uy áp đáng sợ bao phủ toàn bộ đại điện này lại tăng cường thêm lần nữa.

“Tại hạ Viên Minh, đến từ Đông Cực Hải, gặp qua tiền bối!” Viên Minh vội vàng vận chuyển Hồn Lực thức hải, chống lại cỗ uy áp này, miễn cưỡng bảo trì được giọng nói trầm ổn.

“Pháp lực qua quýt bình thường, thân thể rèn luyện coi như không tệ, thần hồn có chút cường đại, khó trách có thể miễn cưỡng chống lại được một nửa uy áp của ta, ngươi là Hồn Tu?” hai mắt của Viêm Hoàng lão nhân dò xét Viên Minh từ trên xuống dưới vài lần, khí thế đáng sợ trên người thối lui như thủy triều.

“Đúng vậy!” Viên Minh thở phào, cũng thẳng thắn thừa nhận, không có giấu giếm.

“Thần hồn mạnh mẽ một chút, thì sẽ có nhiều ưu thế trên phương diện luyện đan, ngươi là nhất mạch đệ tử của người nào trong Đan Vương Các?” Viêm Hoàng lão nhân lại hỏi hắn lần nữa.

“Chỉ sợ làm tiền bối thất vọng, vãn bối chỉ là một tên tán tu ở Đông Cực Hải, cũng không phải là truyền nhân của Đan Vương Các, về phần luyện đan thì tại hạ chỉ thoáng nghiên cứu qua một chút, cũng không phải là Luyện Đan Sư.” Viên Minh chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận