Tiên Giả

Chương 55: Xuất thủ

Chỉ sau chốc lát, tia sáng màu máu trong mắt Nhân Tiêu Vương thu lại, đồng thời nó dừng động tác, trở lại như cũ.

“Xảy ra chuyện gì? Đầu óc Nhân Tiêu Vương này hình như xảy ra chuyện?” Viên Minh thầm thắc mắc.

Đúng lúc này, Nhân Tiêu Vương đứng dậy đi về phía ao máu.

Viên Minh nhíu mày nhìn về phía những đường khắc phù văn quanh ao máu, lờ mờ cảm thấy sau khi Nhân Tiêu Vương bước vào nó, sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Nhưng khi Nhân Tiêu Vương sắp vượt qua chỗ chôn mảnh thiết phù hình tam giác, nó chợt ngừng bước lại.

“Bị nó phát hiện rồi sao?” Viên Minh trong lòng ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh, Viên Minh phát hiện ra là hắn đã nghĩ nhiều.

Sở dĩ Nhân Tiêu Vương dừng lại có lẽ là bởi màu máu trong mắt một lần nữa rút đi, tựa như đầu óc lại xảy ra vấn đề, không thể không ngừng bước.

Chỉ một thoáng sau, nó liền bước một bước qua vết khắc phù văn, đi vào trong ao máu.

Chẳng biết vì sao mà những đường phù văn kia không hề có phản ứng gì với Nhân Tiêu Vương, không biết là chưa đạt tới điều kiện phát động, hay là cái này vốn không phải là nhắm vào Nhân Tiêu Vương?

Bất luận là cái nào, Viên Minh đều không có ý định xen vào, chỉ muốn yên lặng núp ở một bên, đợi nguy cơ qua đi.

Lúc này, hắn chú ý tới máu loãng trong ao đang cuộn dâng, mức độ xao động lớn hơn trước mấy lần, vô số bọng máu ‘ùng ục’ bốc lên đến ngang cổ Nhân Tiêu Vương, che kín hết nửa thân trên của nó.

Miệng vết thương trên ngực nó bốc lên từng sợi khói trắng, nhất thời không khí tràn ngập mùi xác thối.

Một quầng sáng màu đỏ từ khắp bề mặt ao máu nổi lên, bọc kín Nhân Tiêu Vương lại.

“Gia hỏa này không phải là đang chữa thương chứ?” Viên Minh dù không hiểu nhưng cũng thể đoán được một chút.

Chỉ sau thoáng chốc, mực nước trong ao máu hạ xuống rất nhanh, lập tức để lộ ra lồng ngực Nhân Tiêu Vương, chỉ thấy vết thương nhìn mà giật mình kia thình lình đã được máu thịt đắp đầy lại.

Máu thịt trên người bị đốt khét lẹt không ngờ cũng được chữa trị hết, làn da toàn thân trở nên khô vàng, nhìn giống một cái xác bị phơi khô nhiều năm.

“Năng lực khôi phục mạnh quá!” Mắt thấy thương thế của nó khôi phục hoàn toàn, trong lòng Viên Minh càng thêm nặng nề âu lo.

Trước mắt, Viên Minh chỉ mong Nhân Tiêu Vương sau khi chữa khỏi thương thế sẽ lại rời đi.

Lông tóc vẫn chưa mọc da trên người Nhân Tiêu Vương, nhưng bắp thịt toàn thân dần dần căng đầy, gương mặt cũng khôi phục lại hình dáng ban đầu, trông có vẻ như là một gương mặt đàn ông với góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng.

Nếu không phải nhãn cầu lồi ra quá mức khiến nét mặt nó vặn vẹo, gương mặt này nhìn qua quả thực có nét anh tuấn uy vũ.

Nội tâm Viên Minh không khỏi kinh hãi, hắn tin chắc thứ mình thấy chính là một gương mặt của con người, hay cụ thể hơn là một gương mặt đàn ông.

“Sao lại có thể như vậy? Không lẽ Nhân Tiêu Vương này là con người ngụy trang? Hoặc là…do con người biến thành?” Đầu hắn không khỏi nảy ra ý nghĩ này.

Ngay vào lúc hắn đang nghĩ vậy, chợt nghe Nhân Tiêu Vương trong ao máu gào lên một tiếng thê lương, đứng phắt người lên, đưa móng vuốt bấu vào lồng ngực mình.

Viên Minh nghe tiếng vội vàng nhìn qua, thấy ngay máu thịt vừa mới mọc ra nơi ngực nó không ngờ lại đang thối rữa với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thịt thối nhanh chóng chuyển từ màu tím sang đen rồi rơi ra khỏi ngực, lần nữa để lộ ra lỗ máu dọa người kia.

Không chỉ có thế, máu thịt xung quanh lô máu cũng bị xâm nhâm, đang rữa nát từng chút, từng chút, đoạn tróc khỏi ngực nó.

Nhân Tiêu Vương điên cuồng dùng song trảo cào cấu ngực mình, giật hết chỗ thịt thối xuống, đồng thời cuống cuống muốn thoát ra khỏi ao máu.

Nhưng đúng vào lúc này, những đường khắc phù văn bao quanh ao máu lại đột nhiên phát sáng.

Chỉ thấy trên mặt đất, từng dải sáng màu đỏ nối tiếp nhau nổi lên, tiếp đó theo đường khắc phù văn liên kết lại, hình thành một pháp trận cổ quái tỏa hào quang màu đỏ.

Xuyên qua mặt đất, Viên Minh lờ mờ thấy kha khá những phù văn kiểu cổ.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, những văn tự này lại không phải là văn tự Nam Cương, mà trông giống như văn tự Trung Nguyên.

Chỉ có điều hình thái mỗi văn tự đều khác so với chữ viết trong ấn tượng của Viên Minh, tất cả đều phát sinh văn vẹo biến hình, trông như pha trộn giữa chữ viết và hình vẽ, vừa phức tạp vừa thần bí.

Phù văn sáng lên, đồng thời từng luồng sáng từ trên pháp trận bắt đầu bừng lên, đoạn nhất loạt uốn lượn, “bò” vào phía trung tâm pháp trận, giống như những sợi xích quấn quanh cổ Nhân Tiêu Vương.

Vừa bị sợi xích màu máu quấn chặt, trên mặt Nhân Tiêu Vương lập tức lộ thần sắc cực kỳ đau đớn, miệng phát ra từng tràng những tiếng gào thét giận dữ, đồng thời hai tay nó không ngừng bứt xé sợi xích màu máu quấn quanh cổ mình.

Có điều, ngay khi móng vuốt của nó chạm vào sợi xích liền bật trở ra ngay, tựa như túm phải thanh sắt nóng chảy vậy.

“Ô ô…”

Miệng Nhân Tiêu Vương vẫn không ngừng ô a gầm gào, ánh mắt đỏ máu lấp lóe liên hồi.

Viên Minh thấy nó bị cột lại, biết thời cơ đã tới, lập tức tính quay người thoát đi.

Nhưng đúng lúc đó, âm thanh thần bí kia lại lần nữa vang lên trong đầu hắn: “Mau đi chặt đầu nó!”

Viên Minh nghe thế, xong cũng không lập tức cất bước mà lại lần nữa nhìn khắp xung quanh, có điều lại vẫn như cũ, không hề thấy bóng dáng kẻ thần bí kia.

“Còn không ra tay…pháp trận…giữ không được nó…Ngươi chạy ra khỏi động quật…không trốn được xuống đất…vẫn sẽ…chết.” Âm thanh kia phát ra càng lúc càng nhanh.

Viên Minh do dự giây lát, nắm chặt tay đập lên vách động, rút kiếm xông ra.

Tiếng bước chân của hắn lập tức thu hút sự chú ý của Nhân Tiêu Vương, thân thể đang nghẹn giọng gầm gào trong ao máu đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía Viên Minh, giống như ngửi được mùi người sống, lập tức trở nên vô cùng kích động.

Nhân Tiêu Vương toàn than giãy giụa kịch liệt, xiềng xích đỏ sậm quanh cổ nó vì đó mà lập tức rung lắc dữ dội theo.

Thiết phù vốn chỉ được vùi trong đất lập tức có xu hướng bị lôi bật ra.

Cả pháp trận màu đỏ lay động kịch liệt, gần như sụp đổ.

“Không kịp…” Viên Minh trong lòng thở dài.

Hắn vừa mới tới cạnh người Nhân Tiêu Vương, chưa kịp vung trường kiếm trong tay lên chém, bỗng nghe có tiếng “phành” từ mặt đất truyền đến.

Một miếng thiết phù tựa như mỏ neo bị kéo bật lên, thân thể Nhân Tiêu Vương theo đó lập tức nghiêng phắt qua, đánh về phía hắn.

Nó dù chưa hoàn toàn thoát thân, nhưng việc kéo gần thêm một khoảng này thôi cũng đủ cho móng vuốt sắc bén của nó cắt đứt cổ họng Viên Minh.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cái bóng màu bạc bỗng lóe lên, xong thình lình rơi lên đầu vai Viên Minh.

Viên Minh mơ hồ cảm giác là một con mèo bạc, nhưng không dám phân thần đi nhìn.

“Chém!”

Tiếng hét ra lệnh mang theo ngữ khí không thể từ chối vang lên trong đầu hắn.

Viên Minh chỉ cảm thấy đầu ong ong, cả người như bị chuông đánh, trong lòng dâng lên cảm giác phục tùng không thể kháng cự.

Thanh âm kia thực giống như vang lên từ cõi u minh, bảo hắn phục tùng, làm theo vô điều kiện.

Cùng lúc đó, móng vuốt của Nhân Tiêu Vương cũng đang cào về phía hắn.

Lúc này, con mèo bạc đang ngồi xổm trên vai Viên Minh, dùng tư thái ưu nhã đối mặt với Nhân Tiêu Vương, trong hai đồng tử khác màu phảng phất như ngôi sao xán lạn lóe lên, tỏa ra đôi vầng hào quang chiếu tới phía trước.

Ánh hào quang vừa chiếu tới, Nhân Tiêu Vương đang giãy giụa liền cứng đờ người, đứng yên tại chỗ, còn móng vuốt sắc bén đang vung tới của nó cũng khựng lại ở chỗ cách cổ họng Viên Minh chỉ hơn một tấc.

Ngay vào lúc Viên Minh sắp ngăn không nổi, đáy lòng sắp chấp nhận, thần phục âm thanh kia, bên trên cánh phải hắn đột nhiên có một luồng hơi ấm tuôn ra.

Ấn ký màu xanh do lư hương ngưng tụ thành kia hiện ra, rồi như một lực lượng như thủy triều tràn vào não, trong nháy mắt đã giúp hắn thanh tỉnh.

Theo đó, cảm giác muốn thần phục vừa xuất hiện kia cũng bị quét sạch sẽ không còn chút gì.

Chứng kiến điều này, cặp mắt khác màu của mèo bạc hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển thành nghi ngờ.

“Ngươi không mau ra tay…Coi như không chết ở đây…ra ngoài…trưởng lão Bích La Động…cũng chết.” Một âm thanh nghiêm khắc cảnh cáo lại vang lên trong đầu Viên Minh.

“Quả nhiên là nó…” Viên Minh nghiệm chứng suy đoán của mình. Thanh âm không ngừng nói chuyện với hắn khi trước, chính là con mèo bạc từng xuất hiện bên cạnh hắn từ rất lâu trước đây.

Con mèo bạc này rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao lúc trước lại cứu mình, bây giờ lại còn có năng lực đủ để có thể chống lại Nhân Tiêu Vương?

Trong lòng Viên Minh thoáng chốc nổi lên rất nhiều suy nghĩ, đồng thời hắn cũng không chần chừ nữa, mà lập tức dùng Súc Nguyên Tí điều chỉnh lực lượng, dốc hết sức chém xuống cổ Nhân Tiêu Vương.

“Keng !” Một âm thanh chói tai vang lên.

Hoa lửa lóe lên trên cổ Nhân Tiêu Vương, đồng thời tiếng vàng đá va chạm từ bên dưới làn da khô héo của Nhân Tiêu Vương truyền ra.

Viên Minh chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, căn bản không giống như chém vào thân thể máu thịt, mà giống như chém vào một khối sắt bọc da trâu.

Phản lực to lớn còn khiến hắn không thể không lui lại.

Con Nhân Tiêu Vương kia lại như bị chọc giận, điên cuồng gầm lên giận dữ, trên dưới cả người phát ra ánh sáng màu đỏ máu, dưới sự giãy giụa kịch liệt của nó, những sợi xích quấn quanh cổ không ngờ lại bị cứng rắn đánh gãy.

Những miếng thiết phù dưới mặt đất cũng theo đó bị nhổ bật ra hết, cả pháp trận mà Viên Minh bố trí theo lời mèo bạc khi trước đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.

“Gào….”

Nhân Tiêu Vương trong miệng phát ra tiếng rống giận, tung người lướt ra khỏi ao máu, rồi nhào thẳng tới người Viên Minh.

Mèo bạc có hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, động tác linh hoạt, khéo léo dị thường. Nó từ vai Viên Minh nhảy lên, lao về phía Nhân Tiêu Vương, đoạn dùng hai chân khéo léo giẫm lên đầu nó rồi nhảy ra sau mấy trượng.

Thân hình uyển chuyển cùng động tác nhanh nhẹn kia không giống né tránh, mà là khiêu vũ, mau lẹ mà ưu nhã.

Viên Minh cũng tranh thủ lui nhanh về phía sau.

Chỉ thấy mèo bạc vừa đáp đất xong, trong cặp đồng tử khác màu của nó bỗng đồng thời tỏa ô quang kỳ dị, không những thế, trên thân còn tản mát ra một đợt sóng pháp lực khó diễn tả bằng lời.

Theo sự xuất hiện của đợt sóng này, hố xác không xa sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện một hồi náo động.

Ngay tiếp đó, những cái xác không biết đã chết từ bao giờ bỗng nhiên nối tiếp nhau “sống dậy.”

Viên Minh bị một màn bất ngờ này làm giật nảy cả người, trơ mắt nhìn những thi thể tàn tạ, rữa nát hôi thối kia giãy giụa đứng lên từ hố xác.

Bọn chúng đa số bị thiếu chân mất tay, có bộ thậm chí còn không có đầu, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, rất không tự nhiên, còn có bộ nằm rạp dưới đất đưa hai tay ra bò, tất cả đều như phát cuồng nhào về phía Nhân Tiêu Vương.

Nhân Tiêu Vương vung một trảo túm lấy một bộ xác sống trước mặt, trong nháy mắt dùng bộ móng vuốt đen xì của mình xé thân thể xác sống thành hai đoạn, thế nhưng phần thân thể đứt đoạn kia vẫn cứ cố chấp xông tới, nhào lên người nó.

Ngay tiếp đó, bộ thứ hai, thứ ba…Càng ngày càng nhiều xác sống quây lại, tất cả cùng nhào lên người Nhân Tiêu Vương, đè bẹp nó xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận