Tiên Giả

Chương 189: Nhiệm vụ của Phá Hiểu

“Mặc kệ chúng là ai, ta giờ phải đi làm một việc quan trọng, ngươi còn ở lại chỗ này làm gì? Ta đi trước, một chút nữa có thể ta sẽ liên hệ ngươi.” Quả nhiên, Tịch Ảnh lại lần nữa truyền âm tới.

“Ngươi đi đâu? Cẩn thận.” Viên Minh không hỏi nhiều, chỉ nhỏ giọng nói một câu.

Tịch Ảnh không đáp lời, hẳn là đã rời đi.

Viên Minh cùng đám người tiếp tục đi tời, nhưng trong lòng đã có suy đoán.

Tịch Ảnh với việc Bích La Động bị tập kích lại tỏ ra vui vẻ như vậy, chắc là muốn đục nước béo cò.

Hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm với Bích La Động, nếu tình hình không ổn, hắn cũng sẽ không ngu ngốc ở lại cùng tồn vong với Bích La Động, nhất định phải kiếm cơ hội chuồn đi.

Linh lực bên trong Địa Du phù còn lại không nhiều nhưng hẳn vẫn đủ để sử dụng một lần, chỉ cần dùng nó bỏ chạy dưới đất một quãng thì chuyện đào thoát khỏi kiếp nạn này vẫn là việc hắn khá tự tin.

Về lời đe dọa mà Đại động chủ vừa nói, Viên Minh cũng không bận tâm, không nói việc một khi đại chiến nổ ra, lúc phải đối mặt với cao thủ Kết Đan kỳ của đối phương, Đại động chủ nào có thời gian rảnh đi chú ý những tu sĩ Luyện Khí kỳ như hắn, hơn nữa lấy cái thân phận đệ tử ký danh của hắn, thêm vào tác phong làm việc luôn điệu thấp nữa, e là cả người xung quanh cũng sẽ chẳng có mấy kẻ nhận ra hắn.

Viên Minh nhìn quanh một lượt, sau khí phát hiện không ai chú ý tới mình, mới đưa tay đỡ trán, làm bộ như đang lau mồ hồi.

Hai con hồn nha từ mi tâm hắn bắn ra, chui vào tay áo, chạy dọc theo ống quần rồi chui xuống dưới đất.

Viên Minh tiếp tục đi tới, bóng dáng hắn rất nhanh biến mất ở phía xa xa.

Trong khoảng rừng gần đó, hai con hồn nha lần lượt bay ra rồi vô thanh vô tức lướt về hai hướng khác nhau.



Đại động chủ đạp gió mà đi, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với đám Viên Minh chạy bộ, chẳng bao lâu đã tới chỗ sơn môn Bích La Động.

Lúc này tại sơn môn, thạch lâm đã bị phá hủy hoàn toàn, đệ tử thủ sơn bỏ mạng gần hết, mặt đất gần như bị nhuộm đỏ, thi thể đứt đoạn nằm vương vãi khắp nơi.

Đại động chủ mắt mang vẻ giận dữ, nhưng khi nhìn thấy hoa văn mặt trời mọc trên thân đám người áo đen lại không khỏi hơi biến sắc: “Phá Hiểu tán minh!”

Nhìn thấy Đại động chủ xuất hiện, mấy gã áo đen vừa giết người đỏ mắt không biết nặng nhẹ, lập tức tế pháp khí đánh qua.

“Không được!” Trong đám người có kẻ vội vàng lên tiếng, tiếc rằng đã quá muộn.

Đại động chủ mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hai tay bấm niệm pháp quyết rồi xoa mạnh một cái.

Mấy chục đạo lôi điện màu tím to bằng cánh tay bắn ra, ánh chớp sáng lòa đan xen nhau phủ khắp phương viên mấy chục trượng, ngay tiếp đó một tia sét lóe lên, bổ thẳng vào người tên áo đen đứng đằng trước.

Những tu sĩ Luyện Khí kỳ này làm sao có thể đỡ nổi một kích này của tu sĩ Kết Đan kỳ, thân thể lập tức nổ tung.

Tiếng nổ đôm đốp liên tục vang lên khắp xung quanh.

Chỉ trong khoảnh khắc đã có bảy, tám người bỏ mạng, những tên áo đen còn lại giờ mới ý thức được tình hình không ổn, bắt đầu lùi lại phía sau, nhưng vẫn có hơn mười người bị lôi điện màu tím cực nhanh đánh chết tươi tại chỗ.

“Đại động chủ đến rồi!” Những đệ tử thủ sơn thấy vậy vô cùng mừng rỡ.

Đại động chủ không nói lời nào, hai tay lại một lần nữa bấm niệm pháp quyết, rất nhanh lại có mấy chục đạo lôi điện màu tím phóng xuống.

Đúng lúc này, một dải ánh đao màu đỏ máu từ trong rừng cây phía trước bắn ra, cắt ngang những tia chớp màu tím kia với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn lôi điện mấy lần.

Tất cả những tia sét đều bị nó chém đứt đoạn, hóa thành vô số hồ quang điện tiêu tán giữa hư không.

Ánh đao màu máu bay vụt trở về, rơi vào trong một bàn tay tráng kiện, lúc này mới nhìn rõ đó là một cây chiến phủ màu đỏ máu, trên lưỡi rìu lờ mờ thấy có những đường vân màu đỏ lấp lóe liên tục.

Chủ nhân bàn tay tráng kiện kia là một đại hán mặc huyết bào, thân cao tám thước, tóc đỏ xõa vai, con mắt cũng màu đỏ sậm, trên dưới cả người tỏa ra một cỗ sát khí đáng sợ.

“Huyết Chiến, là ngươi! Ngươi vì sao lại bán mạng cho Phá Hiểu tán minh?” Đại động chủ thấy rõ dung mạo người mới xuất hiện, nhíu mày hỏi.

“Ta hiện tại là phó đà chủ phân đà Nam Cương của Phá Hiểu tán minh, ra tay bảo vệ thuộc hạ của mình chẳng phải là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn sao?” Nam tử huyết bào cười khằng khắc quái dị, nói.

“Ngươi gia nhập Phá Hiểu tán minh!” Đại động chủ dường như lấy làm kinh hãi.

“Không sai, trước đây không lâu nhận lời mời của Âu Cát đà chú, vừa mới gia nhập.” Đại hán huyết bào cười đáp.

“Phá Hiểu hôm nay xâm chiếm Bích La Động ta với quy mô lớn, rốt cuộc là nghe lời ai sai khiến? Thật đúng là chịu chi!” Đại động chủ nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

“Cái này thì ta chịu rồi, nhiệm vụ ta nhận chỉ là ngăn Mao đạo hữu nhà ngươi mà thôi.” Đại hán huyết bào liếm môi một cái, nói.

Đệ tử Bích La Động chỗ sơn môn vốn đã nằm ở thế yếu, Đại động chủ kịp chạy tới ra tay mới tranh thủ thở được một hơi.

Nhưng giờ Đại động chủ lại bị tu sĩ Kết Đan kỳ tên Huyết Chiến bất ngờ xuất hiện ngăn cản, mười mấy người còn sống sót lại lần nữa rơi vào trùng vây, chỉ chốc lát lại có thêm hai người chết.

Đối mặt với kẻ địch đông gấp mấy lần mình mà có thể gắng gượng tới giờ phút này, mười mấy người kia không ai không phải là hảo thủ Luyện Khí tầng chín, tầng mười. Đại động chủ nhíu mày, giữa hai tay lại lần nữa có ánh chớp lập lòe.

“Mao đạo hữu, nếu ngươi tiếp tục ra tay, chúng ta hôm nay đành phải tái đấu một trận, nếu người và những đệ tử này ngoan ngoãn đứng yên chờ đợi, mấy người bọn ta cũng có thể khoanh tay đứng một bên, thấy thế nào?” Nam tử huyết bào lách mình chắn trước Đại động chủ, cự phủ trong tay liên tục phóng ra thu vào ánh máu.

“Huyết Chiến ngươi đúng là giỏi kể chuyện cười! Các ngươi xâm chiến Bích La Động ta, ta thân là chủ sự Bích La Động, nếu từ bỏ chiến đấu đứng yên bất động, chẳng phải khiến cho cả tu tiên giới Nam Cương cười rơi răng sao? Muốn đánh thì đánh, không cần nói nhảm!” Đại động chủ hừ một tiếng, hai tay tỏa ánh chớp dữ dội, đang định phát động tấn công.

Nam tử huyết bào trước mặt tên là Huyết Chiến, chính là một tán tu Kết Đan kỳ cực kỳ nổi danh ở Nam Cương. Người này tính tình kiệt ngạo bất tuần, khát máu hiếu sát chỉ để đổi lấy sảng khoát nhất thời, một khi đánh ra chân hỏa thì không chết không thôi, bởi thế nên có rất ít người dám trêu chọc.

Bây giờ đối phương lại đột nhiên xuất hiện, quả thực là một nhân vật khó chơi.

Huyết Chiến cười ha ha, tay nâng chiến phủ hoành trước ngực, cả người khí huyết sôi trào, bộ dạng y như đang vận sức chờ phát động.

Giữa không trung không khí đối đầu giữa hai tu sĩ Kết Đan kỳ đang vô cùng căng thẳng, phía dưới hơn mười đệ tử thủ sơn Bích La Động dù có cấm chế để dựa dẫm nhưng vẫn là tứ cố vô thân, chỉ thoáng chốc lại có thêm mấy người bỏ mạng, sắp sửa bị tiêu diệt hoàn toàn.

Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, bốn, năm đạo hỏa diễm màu đỏ từ trong sơn môn phía trước phóng tới, kéo theo tiếng rít chói tai, như sao băng đánh vào trong đám người áo đen đang vây công hơn mười đệ tử Bích La Động rồi ầm ầm nổ vang.

Một mảng lớn người áo đen bị nổ văng, không ít người bị biển lửa nuốt chửng, tiếng kêu rên vang lên không ngớt.

“Cùng xông lên cho lũ đạo chích này vĩnh viễn nằm lại nơi đây!”

Một con linh cầm màu đỏ từ bên trong Bích La Động bay tới, đám lửa kia chính là do nó há mồm phun ra, trên lưng linh cầm có một người đang đứng, chính là Mông Sơn trưởng lão của Ngự Thú đường.

Theo sau Mông Sơn trưởng lão là mấy con linh thú phi hành cũng đang toàn lực bay tới, đứng trên lưng chúng đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Mà ở phía sau những trưởng lão này là càng lúc càng nhiều tu sĩ Bích La Động vọt tới như thủy triều.

Viện quân của Bích La Động cuối cùng cũng đã tới!

Đại quân áo đen chỗ này đã trải qua một hồi chém giết, khó tránh lộ vẻ mệt mỏi, trong khí đó đám người Bích La Động mới tới đều tràn trề sức lực, trong đó còn có gần ba mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ, số lượng vượt xa số Trúc Cơ của đám áo đen, nhất thời chiếm thế thượng phong.

Đại quân áo đen bị đánh cho liên tục lui lại, rất nhanh đã bị đẩy ra ngoài sơn môn.

Đại động chủ vẫn đang giằng co với Huyết Chiến, thấy cảnh này âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng chính lúc này, từ trong rừng cây bên ngoài tông môn thấp thoáng thấy vô số bóng người, sau đó là một lượng lớn hắc y nhân bay ra, trong đó có không ít cao thủ Trúc Cơ kỳ.

“Không được vọng động, tất cả quay lại.” Đại động chủ thấy cảnh này, vội vàng quát.

Đám tu sĩ Bích La Động trong đó bao gồm cả Mông Sơn trưởng lão lúc này mới dừng bước, sau đó dưới sự dẫn dắt của tu sĩ Trúc Cơ, bắt đầu bày trận phòng thủ.

Viên Minh lúc này đã thối lui ra chỗ rìa đám người, đưa mắt nhìn đám hắc y nhân đông nghịt phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy nghiêm trọng.

Kẻ địch đông như vậy, cũng không biết là chui ra từ chỗ nào, càng không biết không biết đối phương làm thế nào mà có thể tập kết được một lượng lớn tu sĩ như vậy trong khi trước đó không hề có động tĩnh gì, xem ra đại chiến tiếp sau đây phải hết sức cẩn thận.

“Huynh đài bên trên xin dời bước qua một chút.” Một âm thanh từ lòng đất ngay dưới chân hắn truyền lên.

Viên Minh khẽ giật mình, vội bước qua hai bước.

Mặt đất ầm ầm nứt vỡ, ngay sau đó là một bóng người thân đầy bụi đất chui ra.

“Ô Lỗ huynh, là ngươi! Sao ngươi lại ở chỗ này?” Viên Minh nhìn kỹ người này xong không khỏi ngạc nhiên bởi kẻ vừa từ dưới đất chui lên chính là Ô Lỗ.

Những người quanh đó chú ý động tĩnh bên này, trông thấy một đệ tử Bích La Động dưới đất chui lên, trong mắt đều lộ vẻ khinh bỉ.

“Viên Minh huynh? Để ngươi chê cười rồi. Hôm nay tới phiên ta canh gác sơn môn, vừa rồi địch nhân tấn công quy môn lớn, dưới tình thế cấp bách, ta không thể làm gì hơn là dùng thuật độn thổ chui xuống đất chạy trốn giữ mạng, hổ thẹn!” Ô Lỗ đập bụi đất trên người, tự giễu nói.

“Nào có, nếu Viên mỗ ở vào tình cảnh của Ô Lỗ huynh cũng sẽ chọn cách đó thôi.” Viên Minh bình thản đáp.

Ô Lỗ cảm kích gật gật đầu, lấy ra một viên đan dược rồi ăn vào, đoạn nhìn đại quân áo đen ở phía đối diện.

“Ô Lỗ huynh có biết lai lịch những người áo đen này không?” Viên Minh hỏi.

“Viên huynh không nhận ra tiêu ký của Phá Hiểu tán minh? Những kẻ này là người của Phá Hiểu tán minh.” Ô Lỗ nhỏ giọng nói.

Viên Minh giật mình, ngạc nhiên nhìn đám người ở phía đối diện.

“Phá Hiểu tán minh là một tán minh truyền kỳ của Nam Cương, mà nói nó là tán minh Nam Cương cũng không đúng. Thế lực của Phá Hiểu tán minh trải rộng khắp Nam Cương, Trung Nguyên và rất nhiều nơi khác, nếu bàn về thực lực thì Bích La Động hoàn toàn không thể so sánh, những người áo đen kia hẳn là thành viên phân đà Phá Hiểu Nam Cương.” Ô Lỗ nghĩ Viên Minh chưa từng nghe qua cái tên Phá Hiểu nên giải thích chi tiết.

“Phá Hiểu có thù oán gì với Bích La Động chúng ta sao? Hay là nhận ủy thác của người khác?” Viên Minh lấy lại bình tĩnh, hỏi.

“Cái này thì ta cũng không rõ, Phá Hiểu tán minh làm việc không cố kỵ gì, chỉ cần cấp đủ thù lao thì nhiệm vụ nào cũng dám nhận, lần này tấn công núi hẳn là nhận ủy thác của người khác, hơn nữa còn là đến có chuẩn bị.” Ô Lỗ chớp chớp mắt, nói nhỏ.

Đại động chủ nhìn đám người Phá Hiểu tán minh, sắc mặt âm trầm, chậm rãi hỏi: “Bích La Động ta cùng Phá Hiểu tán minh các người trước giờ nước sông không phạm nước giếng, Huyết Chiến, ta hỏi lại ngươi một câu, hôm nay vì sao muốn dẫn người tiến đánh sơn môn Bích La Động?

“Ta đã nói rồi, ta không phụ trách hành động của Phá Hiểu hôm nay. Việc này người không nên hỏi ta.” Huyết Chiến thản nhiên vác chiến phủ lên vai, đáp.

Đại động chủ còn chưa kịp mở miệng đáp lại, bỗng đưa mắt nhìn tới một nơi nào đó phía trước.

Một đám mây đen từ phía trước bay nhanh tới, chỉ chớp mắt đã tới chỗ cách đó mấy chục trượng, trong mây phát ra tiếng đì đùng như sấm.

Một giọng nói hùng hậu từ trong đám mây vang lên: “Haha, Mao Lợi Hồng đạo hữu, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn phong độ như trước, thực sự là đáng mừng nha!”

“Âu Cát.” Tròng mắt Đại động chủ co lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận