Tiên Giả

Chương 594: Ma giới chi bảo

Bên trong Quảng Hàn thành, tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang vọng.

Bên trong tòa Quảng Hàn cung kia, trong số mười hai cây trụ cao lớn đã có bảy cây đứt gãy, năm trụ còn lại dù xem như hoàn chỉnh nhưng ánh sáng phù văn trên chúng đã không còn sáng như lúc đầu.

Ở giữa đại trận, một gốc Bất Tử thụ đứng lặng tại trung tâm cung điện.

Những sợi rễ từ trên thân nó vẫn đang kết nối với năm cột trụ còn sót lại, trong khi đó bảy sợi rễ tráng kiện ở bên kia thân đang dựng thẳng lên, thay cho bảy trụ lớn đã bị hủy, gắng gượng duy trì sự vận chuyển của đại trận.

Giữa không trung, Huyết Giới tôn giả lúc này cả người đầy vế thương, nhưng trong mắt y lại tràn ngập vẻ mừng rỡ, liên tục điều khiển con cự long màu máu húc tới một cây trụ lớn.

Từ bên trên đại trận, hai luồng sáng đỏ trắng từ hai bên bừng lên rồi bắn thẳng về phía cự long màu máu. Khi chúng còn chưa đánh tới, đã thấy có một cái bóng màu máu và một con rối màu vàng kim phi thân bay lên chặn đường.

“Thêm chút sức nữa đi, chỉ cần phá thêm một cột đá nữa là Bất Tử thụ này không thể dùng lực lượng bản thân bổ khuyết được nữa.” Nguyên Vô Cực vừa điều khiển Huyết Thần Tử, vừa nói.

“Cái này cũng nhờ có Tịch đạo hữu chỉ điểm…” Nghê Mục nhìn sang Quả Quả ở phía bên cạnh.

Tịch Ảnh không để ý tới mấy lời của gã mà đang tập trung điều khiển Quả Quả, chỉ thấy trong miệng nó không ngừng dâng lên ánh sáng bạc tấn công đại trận.

“Ầm!”

Cự long màu máu tông mạnh lên cây trụ, thân thể to lớn của nó bị chấn ngược về, còn chưa kịp phát động công kích tiếp thì bên cạnh Đồng Trần, khôi lỗi bản mệnh của Nghê Mục đã một lần nữa xông tới, nâng bàn tay màu váng óng chưởng về phía cột trụ.

Chưởng ấn của nó vừa đập lên cột đá liền tạo ra một hồi những gợn sóng kỳ dị, trông giống như có một lực quái dị đang rót vào trong cột đá.

Cột đá bị công kích lập tức khiến cả đại trận phản ứng dữ dội, lập tức có bảy, tám đạo kiếm quang màu trắng vô cùng sắc bén bắn tới phía khôi lỗi màu vàng kim.

Giống như việc khôi lỗi màu vàng kim và Huyết Thần Tử ngăn công kích giúp cự long màu máu, lần này cự long và Huyết Thần Tử lại cản đòn tấn công giúp khôi lỗi màu vàng kim.

Tiếp đó, sau một thoáng tụ lực, Huyết Thần Tử một lần nữa bay lên, trên tay cầm một thanh huyết đao bản rộng, đánh về phía cây cột đá kia, vị trí tấn công trùng khít với chỗ mà cự long màu máu vừa đụng khi trước.

Đây chính là kết quả do Tịch Ảnh chỉ đạo.

Vừa dùng sức tấn công cường đại của ba người này tập trung tấn công cột đá, đồng thời luân phiên phối hợp phòng thủ cho nhau, kẻ đánh gần người đánh xa, phân tán áp lực, cứ như vậy tuần hoàn liên tục, cứng rắn mài đứt bảy cây cột đá.

“Rắc.”

Cuối cùng, cây cột đá thứ tám cũng đã nứt ra một vết.

Phân thân của Bất Tử thụ bên trong đại trận đang rung lắc dữ dội, không chỉ bởi mọi người công kích gần như không có lúc ngưng, mà nguyên nhân quan trọng hơn là gã cảm nhận được ngay vừa mới đây thôi, chủ hồn của gã đã bị hủy.

Đúng lúc này, tấm thân tàn tạ đứng trên đại trận của gã đột nhiên bừng lên hào quang chói mắt khiến tất cả những người đang tấn công gã không thể nhìn thẳng trong chốc lát.

“Không ổn, thụ yêu này e là muốn chó cùng dứt giậu.” Cảm nhận được thế công kia đột nhiên tăng lên dữ dội, Huyết Giới tôn giả thoáng đổi sắc, nhịn không được hô lên.

Ba người y, Nghê Mục và Nguyên Vô Cực không khỏi giảm thế công lên cột đá, đồng thời lùi về phía sau mấy bước.

Khi mọi người đều nghĩ phân thân Bất Tử thụ định liều mạng cá chết lưới rách, Tịch Ảnh lại thông qua miệng Quả Quả, nghiêm giọng nhắc nhở:

“Đứng để bị lừa, hắn muốn chạy trốn.”

Quả nhiên khi lời Tịch Ảnh vừa ra, gốc Bất Tử thụ ở trung tâm đại trận đang không ngừng lay động kia đột nhiên nhổ bật gốc, ô quang trên thân nó thu lại, chớp mắt đã hóa lại thành lão giả áo bào đen.

Gã đưa đôi mắt oán độc nhìn thoáng qua Quả Quả, đoạn nắm lấy viên châu màu trắng bạc, cả người hóa thành một bóng mờ màu đen vọt nhanh tới phía bên ngoài Quảng Hàn cung.

Ngay khi viên châu trắng bạc rời vị trí, cùng lão giả áo đen kia rút đi, đại trận bên trong Quảng Hàn cung liền hoàn toàn sụp đổ, những cột đá còn lại đã sớm không chịu nổi áp lực, cũng ầm ầm đứt gãy.

Kết giới màu trắng bao phủ bên ngoài Quảng Hàn thành cũng theo đó sụp đổ tan rã, hóa thành những điểm sáng tán loạn.

Một tòa mô hình đại lục nhỏ xuất hiện nằm lơ lửng giữa không trung.

Lão giả áo bào đen một mặt đưa hai tay nắm chặt viên châu trắng bạc, nhanh chóng phi độn rời đi, một mặt không ngừng rót pháp lực vào trong nó.

Trên viên châu lúc này sáng lên ngàn vạn tinh huy, dần lộ rõ một đồ án sao trời được khắc trên bề mặt, theo những điểm sáng nối tiếp nhau sáng lên, viên châu tỏa ra từng đợt sóng lực không gian.

“Đại Hoang Tinh Hà châu trên tay hắn, không thể để hắn chạy thoát.” Nguyên Vô Cực đột nhiên cất cao giọng cảnh báo, đoạn cả người bắn nhanh ra, cấp tốc đuổi theo phía lão giả áo đen.

Nghê Mục nhấc tay vung lên, Thiên Huyễn bảo kính lập tức rời tay bay vào không trung rồi nhanh vỡ tung ra, hóa thành một cỗ mê vụ màu lam. Mê vụ chỉ thoáng cái đã đuổi kịp lão giả áo bào đen rồi cứ thế từ đằng sau xuyên vào não gã.

Chẳng biết là Đại Hoang Tinh Hà châu kia cần luyện hóa triệt để, hay là việc kích hoạt để sử dụng nó vốn tốn nhiều thời gian mà khi lão giả con kia kịp thôi động nó triển lộ uy năng, lão đã bị mê vụ màu lam khống chế, rơi vào huyễn cảnh.

Chỉ có điều lần này mê vụ không làm khó được quá hai nhịp thở, bởi ngay khi trúng chiêu, từ trong người gã đã có khói đen cuồn cuộn tuôn ra, trực tiếp bức mê vụ màu lam ra, khôi phục lại trạng thái thanh tỉnh.

Nhưng cũng chính vì bị mê vụ cắt ngang, mọi ánh sáng vừa xuất hiện bên trên Đại Hoang Tinh Hà châu đều tắt đi.

Lão giả áo đen tức đến mặt mày nhăn nhúm nhưng lại không dám dừng lại, chỉ có thể tiếp phi độn bỏ chạy, đồng thời tiếp tục thử thôi động Đại Hoang Tinh Hà châu.

Chỉ có điều chỉ dừng lại một tích tắc thôi, đã có hai bóng người một trái, một phải ngăn phía trước gã.

Băng Ly lơ lửng giữa trời, trên lông mày màu trắng kết một tầng băng sương, trong mặt cũng hiện lên sát ý lạnh lẽo, đồng thời hàn khí từ trên Phong Tuyết kiếm trong tay y chảy ra, ngay tiếp đó là một đạo kiếm quang sáng như tuyết từ đó chém tới.

Theo đạo kiếm quang kia bắn ra, vô số kiếm ảnh tuyết trắng lan tràn, trong không khi lập tức vang lên từng tràng những tiếng “ken két”, rồi một bức tường băng to lớn nổi lên chặn đường lão giả áo đen.

Ở một phía khác, Lan Tiêu vung vẩy cánh tay, theo đó một trời độc trùng lẩn khuất trong sương độc màu tím từ bên trên hạ dần xuống, chụp về phía lão giả áo đen.

“Cút ngay cho ta.” Lão giả áo bào đen lạnh giọng quát.

Hai bàn tay khổng lồ màu đen ầm ầm bắn ra, trực tiếp đánh nổ tường băng, đồng thời bốc gió lốc cùng vụn băng thổi bay đám trùng độc lẫn sương độc màu tím kia.

Bóng dáng lão giả áo đen từ trong gió lốc bay vụt ra, đúng lúc này một cái đuôi dài thô to màu trắng thình lình xuất hiện ở hư không bên cạnh, nhìn kỹ thì chính là đuôi Quả Quả, nó nhanh chóng cuốn lấy thân thể lão giả áo đen.

Ánh sáng màu vàng kim hiện lên trên cái đầu hói của lão giả, ngay tiếp đó khôi lỗi Đồng Trần của Nghê Mục lăng không xuất hiện, đoạn lập tức đưa hai cánh tay vàng óng một trái, một phải cùng giáp công, hung hăng đập lên người lão giả.

Ầm!

Thân thể lão giả áo đen vỡ vụn, những mảnh thân thể bay tứ tán.

Nghê Mục xuất hiện bên trên khôi lỗi Đồng Trần, mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng chỉ sau một thoáng, nụ cười trên mặt gã chợt tắt ngấm, bởi thân thể lão giả áo đen sau khi vỡ vụn lại hóa thành những mẩu gỗ vụn bình thường.

Thân ảnh lão giả áo bào đen xuất hiện trong một rừng cây cách đó hơn mười trượng, vừa hiện lão giả liền ngồi xếp bằng, dốc toàn lực thôi động Đại Hoang Tinh Hà châu.

“Đây là Lục Giáp Kỳ Môn của Viên Minh…” Bên trong thân Quả Quả, Tịch Ảnh khẽ kinh ngạc hô lên.

Nghê Mục trong mắt thoáng hiện lên vẻ giận dữ, bay nhào qua.

Cùng lúc đó, Huyết Giới tôn giả đứng trên đầu cự lòng màu máu cũng chạy về phía lão giả áo đen.

Nguyên Vô Cực dù còn ở đằng xa nhưng Huyết Thần Tử kia cũng đã lăng không vọt lên, lao tới chỗ trên đầu lão giả áo đen.

Nhưng đúng vào lúc này, trong đôi mắt sâu thâm sâu như giếng cổ của lão giả áo đen đột nhiên sáng lên quang mang màu bạc, tiếp đó một vòng sáng màu bạc đột nhiên sinh ra dưới chân gã.

“Không ổn.” Cảm nhận được dao động không gian chi lực từ trên vòng sáng bạc tỏa ra, Tịch Ảnh lập tức cảm thấy bất ổn.

Đám người Nghê Mục đương nhiên cũng phát giác được, nhất tề dốc sức đánh tới.

Nhưng rốt cuộc công kích của bọn họ vẫn chậm một bước, vòng sáng bạc kia tỏa ra những tia sáng chói mặt bao phủ cả người lão giả áo đen rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mặt mày cả đám Nghê Mục cùng đổi sắc, trong nhất thời cảm xúc tức giận cùng không cam tâm cùng hiện lên trên mặt.

Nhưng không chờ bọn họ mở miệng chỉ trích lẫn nhau, Tịch Ảnh đã bất ngờ phát hiện, dao động thần hồn của lão giả áo bào đen kia sau một tích tắc biến mất đã xuất hiện lại.

“Hắn còn chưa chạy xa, giờ đang ở ngay ngoài Quảng Hàn thành.” Tịch Ảnh lập tức thông qua miệng Quả Quả hô gọi mọi người.

Đám Nghê Mục nghe thế liền mặc kệ những chuyện khác, nhao nhao đuổi theo hướng bên ngoài.

“Vậy mà chỉ đến được đây…” Bên ngoài Quảng Hàn thành, ngay khi vừa hiện thân, trên mặt lão giả áo bào đen cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, tức tối lẩm bẩm.

Lực lượng vốn có thể truyền tống tới mọi nơi trên Tam Tiên đảo, vậy mà giờ lại chỉ thể thi triển trên cái Viên Nguyệt này.

Tuy tức tối những lão giả cũng không đánh mất lý trí, truyền tống cự ly ngắn thế này chắc chắn không đủ để gã thoát thân, thế nên ngay sau khi tạm cắt đuôi đám người Nghê Mục, gã lập tức dốc sức thôi động Đại Hoang Tinh Hà châu.

Chỉ cần kích phát thành công bảo vật này, gã tự tin có thể thoát khỏi nơi này.

Lão giả áo bào đen cấp tốc bay lượn hòng rời xa Quảng Hàn thành, nhưng đúng lúc này lại thấy một gia hỏa cả người mang giáp đen đang từ phía đối diện bay tới.

“Tà Vương kính!” Cảm nhận được khí tức vừa quen vừa lạ trên thân đối phương xong, gã lập tức giận dữ hét lên.

Nếu không có thứ quỷ này, gã làm sao có thể luân lạc tới bước này.

“Ha ha, lão bằng hữu, chúng ta lại gặp rồi.” Vừa nhìn thấy lão giả áo bào đen, Hắc Giáp ma tướng không nhịn được cười lớn.

Nhưng khi nhìn thấy lên tay phân thân Bất Tử thụ, thấy viên châu trắng bạc đang sáng lên từng điểm lấp lánh, y lập tức không bình tĩnh nổi.

“Đại Hoang Tinh Hà châu! Đưa cho ta!” Hắc Giáp ma tướng lộ vẻ mừng rỡ quát lớn.

Hắc quang trên hộ tâm kinh nơi ngực y lập tức bừng lên, lực kéo vô cùng cường đại kia không hề phân tán mà tập trung như hóa thành một bàn tay khổng lồ bổ về phía lão giả áo đen.

“Ngươi nghĩ lão phu giống mấy khôi lỗi kia sao?” Vừa cảm nhận được lực hút kia, lão giả áo đen liền há miệng gầm lên.

Cả người lão giả bừng lên hắc quang, trực tiếp đánh tan lực hút kia.

Ngay tiếp đó, những dẻ xương sườn cành khô chỗ ngực lão giả áo bào đen đột nhiên nứt ra, ánh sáng màu xanh sâm từ trong đó bừng lên, nhoáng cái hóa thành một vòng xoáy ánh sáng màu lục không ngừng phun ra.

Vừa từ nơi xa lao tới gần, thân thể Hắc Giáp ma tướng liền ken két rung động, thì ra thân thể Bất Tử thụ mà y dung hợp dưới sự ảnh hưởng từ lực lượng kia bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.

“Trả lại đồ của lão phu đây!” Lão giả áo bào đen quát lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận