Tiên Giả

Chương 1003: Đám cặn bã của Xuất Vân Giới

Trong lúc Vân La tiên tử đang chần chừ, Xích Mi đạo nhân đột nhiên run cánh tay lên một cái, trong lòng bàn tay của lão bắn ra một đạo ánh sáng màu đỏ, nó dọc theo xiềng xích nhanh chóng lan tràn rồi xông vào lồng ngực của Viên Minh.
Nháy mắt tiếp theo, chỗ ngực của Viên Minh chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ, giống như mọc ra một vầng mặt trời ở đó, chiếu ra ánh sáng chói lòa, khiến mắt của đám người đều không thể mở ra được.
Trên mặt của Viên Minh lập tức lộ ra vẻ thống khổ kịch liệt không thể áp chế nổi.
Hắn cắn chặt hàm răng, vận khởi pháp lực toàn thân, định khống chế vầng sáng màu đỏ đang nở rộ hào quang, ở bên trong lồng ngực của hắn.
Nhưng lực lượng kia vô cùng mạnh mẽ, phảng phất như muốn trực tiếp xé rách bộ ngực của hắn vậy.
Tới lúc cảm thấy không thể áp chế nổi nữa, Viên Minh ngẩng đầu lên, giận dữ hét lên với đám người bên ngoài : ”Mau rời đi!”
Lư Kiếm Tinh và đám tu sĩ phủ thành chủ thấy thế thì không dám có chút do dự nào, nhanh chóng phi độn lao nhanh ra ngoài thành.
Trong lúc lao đi, bọn họ cũng không quên cao giọng hô quát, để người trong thành rời xa khỏi khu vực này, tránh gặp tai bay vạ gió.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, rung khắp trời đất.
Vầng ánh sáng đỏ kia đột nhiên bộc phát ra, từ một vầng mặt trời màu đỏ nho nhỏ, hóa thành một biển lửa, quét sạch nửa tòa thành trì.
Biển lửa kia còn giống như có linh tính, nó điên cuồng cắn nuốt hết thảy mọi thứ xung quanh, đem phòng ốc, đường sá, cây cối, đều biến thành tro tàn, dưới sự trùng kích mãnh liệt của làn sóng nhiệt bạo tạc ra, mọi thứ trong vòng ngàn trượng xung quanh cũng sụp đổ hết, tạo thành một mảnh hỗn độn.
Mặc dù có sự nhắc nhở của Viên Minh cùng chút xíu thời gian vài hơi thở do hắn gian nan tranh thủ được, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ cùng dân chúng trong thành không kịp tránh, bị đợt bộc phát này nhấn chìm bên trong đó.
Và những vị tu sĩ cùng bách tính kia, đã bị hóa thành tro tàn trong nháy mắt, ngay lúc biển lửa và sóng khí này trùng kích vào, ngay cả một dấu vết cũng không để lại.
Tu sĩ phủ thành chủ của Bắc Hàn Thành cùng Vân La tiên tử mặc dù đã hốt hoảng rời đi, nhưng vẫn bị dư âm của vụ nổ mạnh này đánh tới, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc khó nói thành lời.
Mà thân ảnh của Ô Lỗ, ở bên trong tiếng nổ đinh tai nhức óc kia, cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Lư Kiếm Tinh thân là thành chủ của Bắc Hàn Thành, trơ mắt nhìn thành trì của mình bị hủy đi non nửa mà không kịp đau lòng hay cừu hận chút nào, bởi hắn đã bị sự sợ hãi cùng khiếp đảm tột độ chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc.
Cho tới giờ phút này, hắn mới rốt cục nhận ra thân phận của những người kia.
“Hỏa Dực Tiên! Thất Phách Đạo Nhân, Tứ Phương Sát Thần!” âm thanh kinh hô của Lư Kiếm Tinh lúc này đã không còn giấu nổi sự run rẩy bên trong đó nữa.
Các tu sĩ khác còn lại nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Ở Xuất Vân Giới này, mấy cái tên kia đều là những cái tên có hung danh hiểm hách, tất cả bọn họ cũng đều là đại ma đầu của Tam Giới Giáo.
Trong đó thì, Xích Mi đạo nhân và Hỏa Dực Tiên chính là tồn tại Pháp Tướng Kỳ đỉnh phong, tu vi thâm bất khả trắc.
Thất Phách đạo nhân thì là cường giả Mệnh Vu đỉnh phong, thần bí khó lường.
Mà Tứ Phương Sát Thần kia thì lấy Đông Tây Nam Bắc làm tên, mặc dù bốn người họ đều là tu vi Pháp Tướng Hậu Kỳ, nhưng nếu là hợp lực thì không kém hơn tu sĩ Pháp Tướng Đỉnh Phong chút nào.
Những đại ma đầu này dường như không thèm để ý chút nào với phản ứng đầy hoảng sợ của đám tu sĩ Bắc Hàn Thành, ánh mắt của bọn họ còn đang tập trung vào chính giữa vụ nổ, giống như đang tìm kiếm thứ gì.
Bên trong đôi mắt của Hỏa Dực Tiên có xích quang lấp lóe, xuyên thấu qua làn khói bụi mù đang bốc lên cùng lớp sóng khí kia, muốn tìm kiếm tung tích của Viên Minh.
Chỉ là hắn ta tìm kiếm kỹ càng, tìm đi tìm lại nhiều lần, vẫn như cũng chẳng thu hoạch được gì.
“Sao? Chết chứ?” Nam Sát mở miệng hỏi, trong giọng nói cũng kèm theo vẻ không dám khẳng định.
“Ta thấy khó lắm.” Đông Sát cười lạnh một tiếng, giống như cũng chẳng thèm để ý tới việc Viên Minh có chết hay không.
Đúng lúc này, Thất Phách đạo nhân lại tỉnh táo mở miệng phân tích : ”Theo tin tức nhận được thì tên này tu thành Bất Tử Chi Thể cùng Âm Nguyệt Chi Thể, nếu quả thực như thế, thì sẽ không dễ dàng chết đi như thế, lúc này khả năng cao hắn đang trốn bên cạnh chúng ta, đều cẩn thận chút, đừng để lật thuyền trong mương.”
Hắn ta vừa dứt lời thì đột nhiên thân thể của Nam Sát cùng Bắc Sát bỗng nhiên bị hai cái rễ cây to đùng của Thế Giới Chi Thụ xuyên thủng từ sau ra trước, khí tức sinh mệnh cũng nhanh chóng bị xói mòn.
Hai người kia đều lộ ra vẻ hoảng sợ trên mặt, làn da trên người họ bắt đầu biến thành xám trắng, thân thể cũng dần dần sụp đổ rồi hóa thành một nắm cát, chảy xuống phía dưới.
Ngay khi bọn họ chạy ra khỏi chỗ lúc nãy được mười trượng, trong hư không đột nhiên vỡ ra hai cái khe hở màu đen, giống như hai cái miệng siêu lớn trống rỗng xuất hiện, đang há ra muốn cắn nuốt lấy hai người.
“Thất Tình Cấm Lệnh!” Thất Phách đạo nhân quát to một tiếng, hai đạo phù lục bảy sắc cao khoảng một trượng bay ra, rồi hướng về hai cái vết nứt không gian kia bay đi.
Ngay lúc Thất Tình Cấm Lệnh bay ra trong nháy mắt kia, mắt của Thất Phách Đạo Nhân cũng tối sầm lại, lực lượng thần thức của nàng lọt vào phong cấm, đôi tai của nàng lúc này tràn ngập âm thanh bén nhọn, khiến tất cả thủ đoạn cảm giác đều mất đi tác dụng.
Trong lòng nàng điên cuồng cảnh báo, lúc này hét to một tiếng : ”Thất Tình Phá Lệnh!”
Âm thanh vang lên, theo đó là một đạo thất tình nguyện lực từ trên người nàng bắn ra, ngưng tụ thành một đạo phù lục hình kiếm.
Đạo phù lục này xoay tròn một lúc trên không trung, sau đó trực tiếp đâm vào bộ ngực của Thất Phách Đạo Nhân.
Thất Tình Phá Lệnh vừa nhập thể, hai mắt của nàng lập tức tỏa sáng, tầm mắt lập tức được khôi phục lần nữa, âm thanh bén nhọn hỗn tạp trong tay cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc nàng thấy rõ tình huống trước mắt, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Thân thể Nam Sát đã biến mất không thấy gì nữa, mà Bắc Sát thì được Đông Sát và Tây Sát dìu đỡ hai bên, hiển nhiên là bọn họ hợp lực xuất thủ, mới cứu lại được.
Cùng lúc đó, cách đám người không xa, có một thân ảnh mặc đạo bào màu xanh đang bình tĩnh đứng thẳng nơi đó, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
Thân ảnh kia tản mát ra lãnh ý, làm cho cả bọn không tự chủ được mà rùng mình một cái.
“Ngươi quả nhiên không chết!”
Hỏa Dực Tiên cau mày, thấy Viên Minh toàn thân hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả một chút sẹo cũng không lưu lại, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi sợ khó tả.
“Chư vị đại năng, vì sao mai phục ở nơi này, muốn dồn ta vào chỗ chết?” Viên Minh chất vấn bằng âm thanh lạnh buốt như sương.
“Bởi vì ngươi không nên tồn tại trên dương thế!” Bắc Sát chợt quát lên trong sự giận dữ.
“Đem Nam Sát giao ra, bằng không nợ máu trả bằng máu!” Tây Sát cũng phẫn nộ mở miệng, giọng nói không che giấu sát ý tràn đầy.
Trong khi hai người đang nói chuyện, xung quanh cơ thể họ có ánh sáng màu vàng nhấp nháy, nóng bỏng như ngọn lửa đang rực cháy, giống như họ chuẩn bị bước tới và chiến đấu sống chết.
“Bình tĩnh, đừng để nóng giận bốc đầu.” Đông Sát bình tĩnh ngăn cản hai người, dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào Viên Minh, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.
“GIết hắn cũng vô dụng, đây chỉ là phân thân mà thôi!” Thất Phách đạo nhân chậm rãi mở miệng nói ra.
Bắc Sát cùng Tây Sát nghe thế thì lửa giận trong lòng cũng thoáng lắng lại đôi chút.
Thất Phách đạo nhân trầm ngâm một lát, sau đó ánh mắt nhìn về phía Viên Minh, trầm giọng nói ra : ”Viên đạo hữu, thủ đoạn của ngươi đúng là bất phàm, hôm nay nếu chúng ta không trả một cái giá đắt chỉ sợ khó mà đem ngươi đánh bại, nhưng nếu chúng ra rơi vào tình thế lưỡng bại câu thương, thì đối với song phương đều không có chỗ tốt, không bằng ngươi chủ động giao Thế Giới Chi Thụ ra, chúng ta liền có thể yên lặng rời đi, thế nào?”
“Thế Giới Chi Thụ này, đến tột cùng là Tam Giới Giáo các ngươi muốn, hay vẫn là Ma Giới cần đến?” Viên Minh nhàn nhạt hỏi.
“Đúng là Ma Giới cần đến!” Thất Phách Đạo Nhân thản nhiên thừa nhận.
“Thì ra là thế, chư vị đều là cường giả danh chấn thiên hạ, có được uy danh hiển hách ở Xuất Vân Giới, nhưng vì sao cam nguyện thần phục với Ma Tộc, chịu bọn chúng sai khiến?” Viên Minh nghe thế, không khỏi mở miệng trào phúng.
“Là do ngươi chưa được chứng kiến lực lượng chân chính của Ma Tộc...” Thất Phách Đạo Nhân khẽ than một tiếng, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
“Các tu sĩ ở Xuất Vân Giới ngày này đều trôi qua quá mức an nhàn, sớm đã quên đi hung hiểm và tàn khốc chân chính ở thế giới này, nếu ngươi sớm ngày tỉnh ngộ, bằng năng lực của ngươi, có lẽ có thể cân nhắc gia nhập Tam Giới Giáo của chúng ta, đồng mưu đại nghiệp.” Hoa Dực Tiên cũng không nhịn được mà mở miệng dụ dỗ Viên Minh.
Đúng lúc này, trên khu đất trống khác bên cạnh đó, hư không bỗng có chút gợn sóng nổi lên, thân hình Ô Lỗ đang cầm Độn Thiên Thạch Phù trong tay lần nữa hiện ra.
Gã nhìn sang phía Viên Minh hô to : ”Viên huynh, không cần tốn miệng lưỡi với đám này làm gì, ta tới giúp ngươi một tay, mau chóng chém giết bọn họ.”
“Ô Lỗ huynh, ngươi cứ đứng một bên quan chiến là được, nếu ngay cả mấy tên cặn bã Tam Giới Giáo này mà ta còn không ứng phó dược, sao có thể mở miệng thống lĩnh Vạn Tiên Minh, ngồi vững vàng ở vị trí chủ nhân của Vạn Yêu Sơn Mạch này chứ?” Viên Minh lại khoát tay áo, khẽ nhếch miệng cười nói với gã.
Dứt lời, Viên Minh nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, hướng về phía trước vung lên một cái.
Lập tức, hư không ở xung quanh của Thất Phách đạo nhân, Hỏa Dực Tiên và ba tên còn lại của Tứ Phương Sát Thần, đột nhiên vỡ ra từng đạo khe hở, vô số rễ cây của Thế Giới Chi Thụ như những cái dây leo mọc ra nhanh chóng, đâm về phía đám người này như những mũi tên lao ra.
“Ta tới!” Hỏa Dực Tiên thấy thế thì quát to một tiếng.
Thất Phách Đạo Nhân không có chút do dự nào, nàng đưa tay nắm một cái vào hư không, một cái bàn tay bảy màu trống rỗng hiển hiện, đem thân thể của ba người Đông Sát, Tây Sát và Bắc Sát nắm chặt.
Sau đó, thân hình của hàng có cầu vồng mờ ảo hiện lên, vậy mà hư không tiêu thất, chỉ còn lại mỗi một mình Hỏa Dực Tiên.
Hỏa Dực Tiên đối mặt với công kích của Viên Minh, chẳng những không sợ mà ngược lại còn cất tiếng cười to, trong mắt dấy lên chiến ý hừng hực.
“Đốt!”
Hắn quát to một tiếng, trong hai con ngươi dần hiện ra hai cái phù văn hình ngọn lửa nóng bỏng.
Làn da của hắn trong nháy mắt đỏ lên, sóng nhiệt cũng theo đó mà tản ra từ trên người hắn, tóc dài dựng đứng lên, trông như một con sư tử có chiếc bờm bằng lửa cuồng bạo.
Ngay sau đó, quanh người hắn dấy lên ngọn lửa hừng hực, sóng nhiệt bốc lên, ngọn lửa cũng cấp tốc khuếch tán ra xung quanh, tạo thành một quả cầu lửa cao vài trăm trượng.
Hỏa Đế Chân Ý từ bên trong Hỏa Cầu bộc phát, phảng phất như mặt trời gay gắt trên chính tầng trời đang ở nơi đây, tỏa ra hỏa lực khốc liệt không gì sánh kịp.
Những cái rễ cây và dây leo Thế Giới Chi Thụ đang đánh tới phía hắn ta, chỉ cần chạm vào hỏa cầu thì lập tức bốc cháy hóa thành tro tàn.
Hỏa Dực Tiên đắc ý liếc nhìn bốn phía, nhưng lại chưa phát hiện ra thân ảnh của Viên Minh, nên cau lông mày lại.
Lúc này, tay áo của hắn ta vung lên, hỏa cầu thật lớn đột nhiên không còn ở trên người hắn nữa, mà bổ về phía Ô Lỗ trong chớp mắt.
Những nơi hỏa cầu đi qua, hư không dường như bị nhẹ lửa, không khí tràn ngập khí tức nóng bỏng cực điểm.
Hỏa Đế Chân Ý bàng bạc trong nháy mắt bao phủ Ô Lỗ, làm cho gã cảm thấy nóng nực khó có thể tả.
Mà giờ khắc này, Viên Minh đã lặng yên phá vỡ hư không, đem Tu La Cung đưa vào bên trong không gian loạn lưu.
Bản thân hắn thì chui vào Hoa Uyển Nguyên Dãn của Tu La Cung, hòa làm một thể cùng Thế Giới Chi Thụ.
Sau một khắc, Thế Giới Đại Thụ run rẩy kịch liệt, quanh thân hiện ra từng cái cửa hang hư không, vô số rễ cây đâm vào trong đó rồi lại biến mất sâu trong hư không.
Ở ngoại giới, Ô Lỗ ở trong sự áp chế của Hỏa Đế Chân Ý, không có cách nào thoát khỏi sự bao phủ của nhiệt lực tỏa ra từ Hỏa Cầu.
Gã cảm thấy cơ thể mình đang cấp tốc bốc hơi, làn da nhanh chóng co lại, huyết dịch giống như đang sôi trào, toàn thân đỏ như một con tôm luộc, hiển nhiên đã sắp không thể chịu nổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận