Tiên Giả

Chương 149: Kiểm kê

Gã hề thải y chẳng hề bận tâm những thứ này, chỉ ngoác miệng tới tận mang tai, nở một nụ cười vô cùng quỷ dị rồi vái chào đám người đứng vây xem bên ngoài.

Cảnh tượng này không giống như vừa giết mấy tên tu sĩ, mà giống như một hoàn thành một màn biểu diễn vậy.

Hơn nữa, gã có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được người người vây xem này.

Chỉ có điều, trong số người vây xem đa phần ánh mắt mang đầy vẻ kinh ngạc và hoảng sợ, trên mặt lộ rõ thần sắc cực kỳ e ngại.

Vái chào đám người vây xem xong, gã hề thải y mới thản nhiên quay người nâng một tay lên, tức thì lòng bàn tay gã bắn ra một dải sáng hình thân rắn, cuốn pháp khí của lão giả áo bào đen và Ô Lạp tới.

Đứng ngoài Trường Tiên lâu trông thấy cảnh này, Viên Minh khóe miệng khẽ nhếch lên, đoạn không nói lời nào lập tức xoay người rời đi, hòa vào đám người đi đường.

Gã hề đưa thần thức xâm nhập vào trong pháp khí trữ vật, kết quả nụ cười trên mặt gã chợt cứng lại, mắt lộ nét khác thường.

Pháp khí trữ vật của Ô Lạp không có vấn đề, còn túi trữ vật của lão giả áo bào đen không ngờ lại chỉ có mấy chục khối linh thạch, ngay cả một khối linh thạch trung phẩm cũng không có.

Lão giả áo bào đen thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nghèo như vậy, thực sự trước giờ chưa từng gặp!

Gã hề thải y có chút thương hại nhìn thi thể lão giả.

“Người Bạch Long đảo đều là….” Gã đột nhiên quát lớn: “Quỷ nghèo sao?” Thần thức gã hoàn toàn bộc phát, bao trùm đám người bên ngoài Trường Tiên lâu.

Trước mắt những người chưa kịp tản đi chợt tối sầm lại, thần hồn như trúng đòn nặng, một số ngươi tu vi thấp kém ngất ngay lập tức.

Viên Minh lúc này đã rời xa Trường Tiên lâu nên không bị thần thức gã hề bao trùm, nhưng hắn cũng cảm giác được áp lực từ thần thức của đối phương, lại lần nữa bước nhanh hơn.

Đúng lúc này, mặt đất bên cạnh gã hề chợt lóe lên ánh sáng vàng, ngay tiếp đó một nữ tử áo trắng thình lình xuất hiện.

Nàng này tóc đen suôn dài như thác nước, đôi chân để trần, cả người tỏa ra khí tức thánh khiết không nhiễm bụi trần, tiếc là đeo một tấm mặt nạ ác quỷ dữ tợn nên không thấy được dung mạo.

“Ngươi nổi điển làm gì! Đội chấp pháp Hắc Nham thành sắp đến rồi. Nói nhảm nhiều quá, đi!” Nữ tử áo trắng nói với giọng lo lắng.

Nữ tử áo trắng điểm ngón tay như ngọc vào hư không, tức thì năm trụ ánh sáng màu vang rơi xuống mặt đất quanh hai người.

Từng đường trận văn từ cột sáng vàng tuôn ra, như vật sống đan xen tổ hợp lại với nhau, trong nháy mắt đã hình thành một tòa pháp trận lớn gần một trượng.

Gã hề thải y bất đắc dĩ đè nén tức giận, lần này đúng là làm ăn lỗ vốn.

Ngón tay nữ tử áo trắng lấp lóe, lập tức có bảy tám khối linh thạch thuộc tính Thổ bay ra ngoài, khảm nạm lên những tiết điểm trên trận văn.

Pháp trận màu vang lập tức tỏa ra một đợt ba động linh lực cường đại, rồi cấp tốc vận chuyển.

“Phất tay thành trận!” Không biết tu sĩ nào trong đám người bên ngoài cửa hàng kinh ngạc hô lớn.

Phất tay thành trận là cảnh giới tu vi trận pháp. Pháp trận nhất đạo phức tạp, đa dạng, cần nghiên cứu trận đồ trận văn, linh hội thiên tượng địa lý, câu thông linh lực địa mạch, được tu tiên giới công nhận là môn thần thông tối nghĩa, khó học nhất.

Nhưng thế gian rộng lớn, thiên tài lớp lớp, có một số người trời sinh giỏi về trận pháp chi đạo, có thể đạt tới cảnh giới trận pháp mà thường nhân khó có thể lý giải, có thể biến phức tạp thành đơn giản, vẫy tay một cái là có thể sử dụng pháp lực bản thân để bố trí ra một tòa pháp trận.

Cao nhân bậc này vạn người không có được một, nếu không có gì bất ngờ thì đều là đại sư trận pháp. Nữ tử áo trắng kia thoạt nhìn tuổi còn trẻ, không ngờ lại là một tông sư trận pháp.

“Chạy đâu!”

Một tiếng gào như sấm nổ từ đằng xa truyền đến, cùng với đó là một bóng kiếm màu bạc như điện chớp lao tới, xuyên qua cửa lớn Trường Tiên lâu, chỉ chớp mắt nữa là sẽ đánh vào pháp trận màu vàng.

Nữ tử áo trắng đối với hết thảy lại như không thấy, một lần nữa vung tay áo ra.

Những tia sáng chói lòa từ trong pháp trận bừng tỏa ra, bóng dáng nữ tử áo trắng và gã hề nhoáng cái liền tan biến vào hư không.

Bóng kiếm màu bạc xuyên qua thân thể hai người, nhưng đó chỉ là cái bóng mà thôi.

Ánh bạc trên bóng kiếm lóe lên, theo đó một đại hán khôi ngô vận áo bào tím hiện ra rồi chậm rãi đáp xuống đất, để lộ bộ mặt xám xịt.

Y quay đầu nhìn về phía cầu thang lên lầu. Theo một hồi những tiếng bước chân nặng nề, vị chấp sự mập mạp Trác Linh Linh kia bước nhanh xuống dưới, mang bộ mặt đầy kinh hoảng chạy về phía y.

Cổ Nguyệt dù tu vi nông cạn, nhưng vừa rồi đứng ở chỗ khá xa nên không bị thần thức của gã hề đánh ngất.

Sau khi tỉnh táo lại, thấy sắc mặt khó coi của đại hán khôi ngô, gã lập tức quay người nói: “Đại hán này là người của phủ thành chủ, mau…”

Câu chuyện của Cổ Nguyệt chợt ngưng lại, bởi gã giờ mới phát hiện Viên Minh đã sớm không thấy bóng dáng đâu.

Gã đưa mắt nhìn khắp bốn phía xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Viên Minh, chỉ đành ôm cái đầu vẫn hơi choáng váng tự rời đi.

Những người vây xem còn tỉnh táo đầu óc cũng tan tác chim muông, nhanh chóng rời khỏi đây, không ai phát hiện ra mặt đất dưới thi thể của lão giả có một cái lỗ nhỏ.

Trong khi đó, những người khác trong phường thị tuy chẳng biết có chuyện lớn gì xảy ra, nhưng chỉ một tiếng hét lớn “Quỷ nghèo sao” kia cũng đủ hấp dẫn rất nhiều người chạy qua xem náo nhiệt, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Cổ Nguyệt vội vàng rời đi, khi rời xa hẳn Trường Tiên lâu mới thả chậm bước chân, tìm kiếm Viên Minh.

Một tiếng gọi lớn từ phía trước truyền đến, nhìn lại thấy Viên Minh đã đổi sang trang phục Nam Cương đang đứng bên đường.

“Viên Minh huynh, vừa rồi người đi đâu làm ta tìm mãi mới thấy.” Cổ Nguyệt vội bước tới, lên tiếng phàn nàn.

“Vừa rồi ta có chút việc gần nên rời đi một chút. Chuyện bên Trường Tiên lâu vẫn thấy cả, vị đại hán khôi ngô vận áo bào tím kia là người của phủ thành chủ sao?” Viên Minh nói.

Hắn chỉ sợ người của phủ thành chủ tra tới đầu hắn, nên vừa kéo Cổ Nguyệt đi vừa nói.

“Đúng vậy, người này tên Lôi Báo, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, một thân thần thông lôi điện, tại phủ thành chủ cũng có thể xếp vào năm vị trí đầu. Tiếc là hai người kia chạy quá nhanh, nếu không đụng nhau e là sẽ lại có một hồi quyết chiến long trời lở đất.” Cổ Nguyệt có chút hưng phấn khó hiểu đáp.

Viên Minh im lặng gật đầu.

Trải qua biến cố vừa rồi, Cổ Nguyệt càng nghĩ càng hưng phấn, nói tới hai người gã hề thải y: “Nghe gã hề và cô gái áo trắng kia nói chuyện thì có vẻ bọn chúng đặc biệt tới đây để ám sát thiếu chủ Bạch Long đảo. Kể ra hai ngươi kia đúng là to gan, dám công nhiên động thủ tại Hắc Nham thành như vậy, xong còn có thể ung dung chạy thoát khỏi tay người phủ thành chủ…”

“Hai người đó đúng là rất lợi hại. Một người giết người vô hình, người kia là đại sư trận pháp phất tay thành trận, hẳn là người có lai lịch lớn. Cổ Nguyệt huynh có thể đoán ra thân phận của bọn họ không?” Viên Minh hỏi.

Hắn lén lút cuỗm mất vật phẩm trong túi trữ vật của lão giả áo bào đen, xem như đã kết thù không nhỏ với gã hề, có phần muốn biết lai lịch để có sự chuẩn bị đề phòng.

“Viên huynh đừng đùa chứ! Ta chỉ là một lái buôn nho nhỏ trong Hắc Nham thành, sao biết được lai lịch hai cao thủ kia chứ. Có điều bọn chúng dám làm thì hẳn phải có chỗ dựa, có lẽ là người của một Thích khách tán minh nào đó.” Cổ Nguyệt suy đoán.

“Thích khách tán minh? Chẳng lẽ là Tán minh chuyên thực hiện nhiệm vụ ám sát?” Viên Minh lại hỏi.

“Viên huynh nói không sai, có điều đây chỉ là phán đoán của ta mà thôi.” Cổ Nguyệt nói.

“Các tông môn lớn ở Nam Cương cho phép bọn họ tồn tại sao?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.

Hắn vốn tưởng Tán minh đều là làm một số nhiệm vụ kiểu săn giết hung thú, thu thập vật liệu hay hộ vệ bảo tiêu, thực sự không ngờ lại có tán minh dám công khai nhận nhiệm vụ giết người.

“Các đại tông môn Nam Cương dĩ nhiên không quản được, Thích khách tán minh làm việc bí ẩn, nếu đắc tội bọn họ, những tông môn kia cũng sẽ tổn thất nặng nề. Vậy nên chỉ cần không gây bất lợi cho bản thân, những đại tông môn kia cũng không buồn quan tâm tới những kẻ liều mạng này. Hiện tại thiếu chủ Bạch Long đảo bị giết ở ngay trong Hắc Nham thành, Bạch Long đạo sẽ không bỏ qua, Hắc Nham thành phải bận rộn một phen rồi.” Cổ Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi bình luận.

Viên Minh lại không lo lắng mấy thứ này, việc nơi đây vừa xong là hắn sẽ lập tức quay về Bích La Động bế quan mấy tháng, Hắc Nham thành và Bạch Long đảo có lợi hại thế nào cũng không có khả năng tìm tới người hắn.

“Viên Minh huynh tiếp đây định đi đâu?” Cổ Nguyệt đè sự hưng phấn trong lòng lại, hỏi.

“Đã mua được linh tài hàn băng, vụ dẫn đường dừng ở đây đi, sau đây mình ta hành động là đủ.” Viên Minh ngẫm nghĩ chút rồi đáp.

“Được, Viên huynh sau này nếu lại đến phường thị Hắc Nham thành, cần người chỉ dẫn hoặc nghe ngóng tin tức thì có thể tới quán rượu Tùng Phong ở Tây thị tìm ta. Lúc không làm việc, ta gần như đều ở chỗ đó.” Cổ Nguyệt nói lại đôi câu rồi vội vã rời đi.

Thích khách tán minh ra tay ám sát trưởng lão và thiếu chủ Bạch Long đảo, đây chính là một tin tức lớn đáng giá không ít tiền, nhật định phải nhanh chóng bán đi, để chậm sẽ không còn ý nghĩa gì nữa!

Viên Minh đưa mắt nhìn Cổ Nguyệt đi xa, tiếp đó tìm một khách sạn nghỉ lại, đóng chặt cửa phòng rồi vội vàng lấy nhẫn trữ vật ra.

Lúc trước khi vận chuyển vật phẩm của lão giả áo bào đen, do tình huống gấp gáp nên hắn chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ phải cẩn thận nhìn kỹ một phen mới được.

Hắn vận khởi thần thức chui vào trong nhân trữ vật, sắc mặt không khỏi mừng như điên.

Lão giả áo bào đen cất giữ rất nhiều vật phẩm, thứ đầu tiên bị thần thức quét thấy chính là một đống nhỏ những linh thạch hạ phẩm, đếm sơ chừng năm, sáu trăm khối, trong đó còn có tới bảy khối linh thạch trung phẩm, tổng linh thạch có được là hơn một ngàn.

Viên Minh trước kia liều sống liều chết, lại trung hợp gặp được người bỏ giá cao mua lại phù văn của Hắc Mộc đại sư, mới kiếm được hơn sáu trăm linh thạch, mà mới đây còn lập tức tiêu gần hết, bây giờ chỉ chốc lát đã kiếm được số linh thạch gấp đôi lúc trước, hỏi hắn làm sao không kinh hỉ cho được?

Có điều xét tới việc đối phương chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có nhiều linh thạch như vậy cũng là điều bình thường.

“Tài sản của Trúc Cơ kỳ quả nhiên phong phú.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, tiếp đó lại nhìn về phía những thứ khác.

Bốn kiện linh tài, một lệnh bài màu đen, một tiểu phiên màu lam lớn bằng bàn tay, một hộp ngọc vuông trắng bóng, và hai bình thuốc một lớn một nhỏ.

Bốn kiện linh tài lần lượt là một khối giáp xác màu vàng đất, một đoạn linh mộc màu vàng, một quả trứng màu lam to bằng nắm tay, một vật to bằng đầu người do vô số tơ mỏng quấn lại mà thành.

Dù không biết những thứ này là gì, nhưng từ linh lực ba động không tầm thường của cả bốn kiện, xét theo tiêu chuẩn linh tài mà phán đoán thì đây đều là linh tài trung phẩm, thậm chí còn có thể cao hơn.

“Giáp xác màu vàng này nhìn qua giống mai một hung thú giống rùa, linh mộc màu vàng này không biết là loại linh mộc nào, sau này có thể mài thành bột, dùng chế thành hương xem hiệu quả thế nào. Quả trứng màu lam này chẳng biết là trứng loại hung thú nào, nhưng ba động linh lực lớn như vậy, đẳng cấp hung thú chắc là không thấp. Còn cái khối tơ màu xám này…” Viên Minh lấy khối tơ màu xám ra, sờ tới sờ lui thấy nó ngoài mềm trong cứng, tính đàn hồi rất mạnh, giống như kén tằm.

Hắn tách một sợi tơ ra rồi kéo mạnh một cái, không ngờ lại không thể dứt đứt nó.

Viên Minh tu vi đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, được pháp lực tẩm bổ nhiều lần nên lực lượng nhục thân tăng lên rất nhiều, dù không thi triển Phi Mao thuật vẫn có thể tay không dễ dàng kéo đứt dây thừng, thế mà lại không kéo đứt được sợi tơ xám nho nhỏ này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận