Tiên Giả

Chương 160: Cạo ba thước đất

“Toàn lực khống chế pháp lực truyền vào, không được phân tâm.” Tịch Ảnh lên tiếng nhắc.

Viên Minh dù trong lòng chưa hiểu lắm nhưng nhìn thần sắc Tịch Ảnh biến hóa, hắn biết chắc là có chuyện khẩn cấp ngoài ý muốn.

Hắn lập tức ổn định tâm thần, toàn lực rót từng chút, từng chút pháp lực vào trong lò.

Cực hàn phù văn trên Thanh Ngư kiếm được linh lực cùng pháp lực đả thông từng chút một, cuối cùng cũng sáng lên toàn bộ. Nhưng đúng vào lúc này, dị biến lại nảy sinh.

Cực hàn phù văn mới được quán linh giống như mất kiểm soát, hào quang màu sáng bạc trên nó càng lúc càng chói mắt, đồng thời một luồng khí lạnh buốt tràn ra, ép thẳng xuống tụ linh pháp trận khiến nhiệt độ lò đúc hạ xuống nhanh chóng.

Nếu không phải vừa rồi kịp bổ sung linh thạch, chỉ ra chỉ nháy mắt mới đây, toàn bộ tụ linh pháp trận đã hoàn toàn mất hiệu lực.

“Nguy rồi.” Viên Minh thầm than trong lòng.

Hắn giờ khắc này không rảnh làm ra phản ứng gì khác, chỉ có thể toàn lực vận chuyển Cửu Nguyên quyết, liên tục rót pháp lực vào trong Thanh Ngư kiếm, cố gắng duy trì để quá trình quán linh không bị đứt đoạn.

Hiện tại nếu bị gián đoạn, Thanh Ngư kiếm chắc chắn sẽ không thể tấn cấp thành pháp khí, thậm chí còn có thể vì phù văn không được quán thông khiến linh lực trên thân kiếm mất cân bằng, cứ thế mất khống chế mà nứt vỡ.

Đúng lúc này, Viên Minh thấy sau lưng có cảm giác ấm áp dâng lên, nhưng cảm giác ấm áp này rất nhanh sau đó liền hóa thành nóng rực.

Còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, hắn đã thấy một hỏa tuyến lao nhanh ra, xẹt qua sát người hắn rồi xông vào trong lò đúc.

Sức nóng dữ dội do ngọn lửa rừng rực kia mang lại đã ngăn chặn được khí lạnh do cực hàn phù văn phóng ra, đồng thời lập tức ổn định nhiệt độ lò đúc, tụ linh pháp trận cũng nhờ thế mà dừng ngay trước bờ vực mất kiểm soát.

“Làm tốt lắm.”

Thấy Hỏa Sàm Nhi đang phồng mang trợn má liên tục phụt lửa vào lò, Viên Minh âm thầm mừng rỡ.

Hắn dẫn nó tới đây vốn chỉ là tiện việc trông nom, không ngờ vào thời khắc then chốt nó lại phát huy được tác dụng trọng yếu tới vậy.

Viên Minh cũng không dám lơ là chút nào, chỉ có thể thừa lúc Hỏa Sàm Nhi hỗ trợ, gấp rút hoàn thành việc quán linh.

Cũng tốc độ quán linh của tật phong phù văn nhanh hơn cực hàn phù văn khá nhiều, nhờ thế ngay trước khi bản thân hao hết pháp lực và Hỏa Sàm Nhi cạn kiệt sức lực, hắn rốt cuộc cũng đã hoàn thành mục tiêu.

Việc quán linh vừa xong, hai phù văn kia liền đồng thời sáng lên nhưng không có dị tượng nào xuất hiện, trái lại khí tức cực hàn vốn đang lan tràn lại hoàn toàn thu liễm.

Cả Thanh Ngư kiếm bỗng như bị hàng phục, bao nhiêu phong mang nổi lên đều chìm xuống.

Còn Viên Minh lúc này thì cả người ướt đẫm mồ hôi, cơ thể như bị rút cạn sức lực, ngã quỵ trên mặt đất.

Ở chỗ cách hắn không xa, Hỏa Sàm Nhi cũng đổ vật ra đất, lưỡi vắt qua một bên, bụng dưới phập phồng liên tục, hiển nhiên cũng đã mất nhiều sức lực, vô cùng mỏi mệt.

Viên Minh gắng gượng ngồi dậy, móc một lượt ra ba bốn miếng hỏa tinh thạch và hỏa ngọc thô, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại lấy ra một viện Hỏa Ngọc tủy rồi để bên miệng Hỏa Sàm Nhi.

Tiểu gia hỏa mắt sáng lên nhưng không nuốt ngay, mà tiếp tục thở hổn hển khôi phục thể lực.

Viên Minh thấy thế cũng có chút áy náy, xoa xoa đầu Hỏa Sàm Nhi rồi mới đứng dậy bước tợi cạnh lò đúc, lấy Thanh Ngư kiếm ra.

Hắn dán hai mắt lên phù văn trên Thanh Ngư kiếm, đưa tâm thần hướng vào trong kiếm, ánh mắt bỗng nhiên mờ đi, trước mắt xuất hiện ảo ảnh một cơn lốc màu trắng, nhưng ảo ảnh này chỉ lóe cái rồi biến mất.

Viên Minh thầm mừng rỡ bởi hiện tượng này hắn trước đây đã từng nghe A Mộc Hợp sư huynh nhắc tới.

Phù văn pháp khí sau khi được quán linh sẽ có thuộc tính cơ bản là kết nối với thiên địa linh khí, khi đưa thần hồn hướng vào, chỉ cần thần niệm đủ tập trung là có thể thấy dị tượng tương ứng với thuộc tính phù văn xuất hiện.

“Thử chút xem sao.” Tiếng Tịch Ảnh truyền đến.

Viên Minh nghe vậy khẽ gật đầu, xong đột nhiên ý thức được gì đó nói: “Ngươi…Ngươi có thể nói chuyện rồi sao?”

Vừa rồi do tập trung hết tinh thần vào việc quán linh, hắn vẫn cứ cho rằng thanh âm kia vang lên trong thức hải của mình, mãi tới giờ mới phát hiện là phát ra từ miệng mèo bạc.

“Ta có thể nói chuyện từ lâu rồi, có gì kỳ lạ chứ?” Tịch Ảnh lườm hắn một cái.

“Vậy tại sao trước kia không thấy ngươi nói?” Viên Minh khó hiểu hỏi.

“Để người khác nghe được giọng của ta không phải rất phiền phức sao? Ngươi sao lại đần như vậy? Quanh đây không có người ngoài.” Tịch Ảnh đáp.

“Không có gì, chỉ là so với thanh âm ta nghe được trong thức hải, cảm giác có hơi khác.” Viên Minh cười nói.

“Khác chỗ nào?” Tịch Ảnh hiển nhiên rất quan tâm tới đáp án của vấn đề này.

“Thanh âm nói ra từ miệng càng chân thực, dễ nghe, êm tai hơn.” Viên Minh suy nghĩ một chút rồi đáp.

Tịch Ảnh cảm thấy rất hài lòng với lời đáp này của Viên Minh.

“Ta thế nào lại cảm giác ngươi gần đây nói chuyện cũng rất êm tai.” Nói xong, nàng mới phát hiện Viên Minh đã chúi đầu nghiên cứu Thanh Ngư kiếm mới toanh, chỉ đành dùng âm thanh mỗi nàng nghe được thầm tự nói: “Khó nghe muốn chết, dùng miệng Quả Quả nói, miêu thanh miêu khí, làm sao mà êm tai được chứ?”

Pháp khí vừa luyện chế xong dĩ nhiên không cần luyện hóa, Viên Minh một tay nắm chặt Thanh Ngư kiếm, pháp lực liền xuôi theo chuôi kiếm tràn vào trong.

Phù văn trên thân kiếm đồng loạt sáng lên, cùng lúc đó, Âm ngọc rải trên thân kiếm cũng nhao nhao phát sáng, tựa như những cô dạ hàn tinh chiếu xuống dòng sông xanh phía dưới.

Một cỗ khí tức cực hàn lập tức tràn ra, nhiệt độ bên trong sơn động bắt đầu hạ xuống nhanh chóng, giống như vừa sải bước tiến vào trời đông giá rét.

Viên Minh tiện tay múa một đường kiếm, kích phát kiếm phong rồi đánh một kiếm về phía vách đá dựng đứng phía trước.

Một đạo kiếm khí từ mũi kiếm bắn vọt ra, nhoáng cái liền bổ vào vách đá cách đó hơn ba thước.

Tiếng đất đá bắn tung tóe từ vách đá truyền lại, cùng với đó là một cái rãnh màu trắng xuất hiện bên trên vách đá kiên cố.

Viên Minh bước tới xem xét, chỉ thấy cái rãnh kia dài khoảng ba thước, sâu chừng một xích, bên trên còn một tầng băng tinh màu trắng khá lâu chưa có dấu hiệu tan chảy.

“Dù nhìn tình hình vách đá thì chưa thể phán đoán chính xác, nhưng uy năng thanh kiếm của ngươi e là đã tiệm cận pháp khí thượng phẩm, tuy có vẻ không bằng nhưng cũng chỉ kém có một chút chút.” Tiếng Tịch Ảnh từ phía sau vang lên.

“Pháp khí thượng phẩm? Nhưng nó mới chỉ có hai cái phù văn nha?” Viên Minh ngạc nhiên nói.

“Vậy nên ta mới nói nó tiệm cận chứ không phải là pháp khí thượng phẩm.” Tịch Ảnh đáp.

Viên Minh liếc nhìn thanh kiếm trên tay rồi nhìn qua vết kiếm trên vách đá, khuôn mặt lộ ra vẻ mừng vui.

Trước đó khi quán linh, pháp lực của hắn đã hao hụt rất nhiều nên vừa rồi cũng không phải toàn lực thi triển, tự nhiên cũng không phát huy được hết uy năng của Thanh Ngư kiếm.

“Bản thân kiếm này có tài liệu chế tạo tốt là nguyên nhân thứ nhất, cái cực hàn phù văn kia mang tới biên động tăng trưởng lớn là nguyên nhân thứ hai. Đương nhiên còn có công lao của nó.” Tịch Ảnh liếc mắt nhìn Hỏa Sàm Nhi bên cạnh rồi nói.

Tiểu gia hỏa vừa khôi phục được chút sức lực liền lập tức nhai rôm rốp cục Hỏa tinh thạch, cắn cho hoa lửa bắn tung tóe.

Viên Minh thấy thế cười càng thêm rạng rỡ, chỉ tiếc rằng Hỏa Sàm Nhi là của Tam động chủ, phải trả lại bất cứ lúc nào.

Hắn hoành kiếm trước người, nhìn những điểm sáng tỏa ra trên thân kiếm, nhíu mày nói:

“Thành pháp khí rồi, ta thấy cái tên Thanh Ngư kiếm thực hơi khó nghe. Tịch Ảnh, ngươi có muốn đặt tên cho thanh kiếm này không?” Viên Minh quay đầu nhìn về phía Tịch Ảnh, hỏi.

Kỳ thực trong lòng hắn đã có sẵn một cái tên, có điều để cảm tạ mèo bạc hỗ trợ nên muốn để nàng đặt tên cho kiếm.

“Mang hàn tinh thải động, sương khí vưu mạn di, liền gọi là Hàn Tinh kiếm đi.” Tịch Ảnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

Viên Minh nghe thế liền đáp: “Vừa khéo chúng ta có chung suy nghĩ, ta cũng là ý này.”

Kỳ thực cái tên mà hắn nghĩ tới là hai chữ “Hàn Sương.

Nhưng tên kiếm của Tịch Ảnh, dù nó không được đặt tên theo một bài thơ thì vẫn khiến trước mắt hắn xuất hiện cảnh tượng “Cô dạ hàn tinh”, rất xứng với kiếm của hắn.

“Quỷ lừa gạt, dỗ ngọt ta ha.” Tịch Ảnh tung người nhảy lên trên lò đúc, nhìn Viên Minh rồi nói.

“Sao có thể như vậy chứ, ta đúng là cũng nghĩ như ngươi. Tịch Ảnh, câu thơ này là thi từ của nước nào?” Viên Minh vội lắc đầu, mở miệng hỏi.

Nghe được câu này, đôi mắt khác màu của Tịch Ảnh hơi khép lại, ánh mắt bắt đầu trở nên ảm đạm.

Viên Minh thấy vậy liền biết mình đã lỡ lời chọc tới đối phương, nhưng hắn lại chẳng biết phải an ủi thế nào, chỉ đành cùng Tịch Ảnh im lặng.

Cũng may, rất nhanh mèo bạc đã thu liễm tâm tình, chỉ có điều không có đáp lời hắn.

Sau khi thu Hàn Tinh kiếm lại, Viên Minh bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tọa, vận chuyển Cửu Nguyên quyết khôi phục pháp lực.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Viên Minh lúc này đã khôi phục pháp lực, tinh thần sáng láng đứng dậy, thấy Tịch Ảnh đang nằm trên lò đúc nhưng không bóng dáng Hỏa Sàm Nhi, bèn lên tiếng hỏi thăm.

“Vật nhỏ kia ăn no xong liền chạy ra ngoài.” Tịch Ảnh uể oải đáp.

“Chúng ta cần mau chóng quay về tông môn. Mấy ngày nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến.” Viên Minh nói.

Nghe vậy, Tịch Ảnh đưa mắt nhìn qua.

Viên Minh lại lên tiếng giải thích: “Chỉ là ra ngoài một chuyến ngắn, chắc chỉ vài ngày là có thể trở về.” Bản thân hắn phỏng đoán lần này chỉ là tham gia một nhiệm vụ của tán minh, ắt không tốn bao nhiêu thời gian.

“Đi làm gì?” Không ngờ Tịch Ảnh lại truy hỏi.

Viên Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kể lại một lượt chuyện nhiệm vụ của tán minh cho nàng nghe.

Sau khi nghe xong, Tịch Ảnh liền bình phẩm: “Giết Xà vương sao, thú vị đấy, gia hỏa này cả người là bảo vậy, đáng tiếc sắp tới đây ta tu luyện tới lúc then chốt, không đi được.”

Nghe Tịch Ảnh không đi được, Viên Minh cũng không thấy thất vọng.

Trong lòng hắn tự biết, tuy không thể hoàn toàn tin tưởng đám người tán minh kia, nhưng nếu chuyện gì cũng cần người hỗ trợ thì sau này làm sao đặt chân tại tu tiên giới.

Sau khi thu dọn sơ sơ một vòng, khi chuẩn bị rời đi, hắn lại đưa mắt nhìn về phía lò đúc.

Lần trước hắn đã muốn cầm lò đúc này đi, chỉ có điều vì pháp trận mặt đất nên mới không thực hiện được.

Lần này đã biết trên lò có tụ linh pháp trận rồi, Viên Minh càng không muốn buông tha bảo bối này.

“Hủy pháp trận mặt đất là có thể chuyển lò đúc đi.” Tịch Ảnh lập tức xem thấu ý đồ của hắn, mở miệng chỉ điểm.

“Kẻ bị nghèo khó vây khốn lâu ngày lại chợt rơi vào bảo sơn, thường thường đều hận không thể cào ba tấc đất.” Tịch Ảnh liếc mắt nhìn Viên Minh rồi buông một câu châm chọc vô cùng chuẩn xác.

Viên Minh với lời châm chọc của Tịch Ảnh thì làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cúi đầu tập trung quan sát phù văn pháp trận trên mặt đất.

Sau khi cẩn thận quan sát rồi ghi nhớ toàn bộ những đường nét, điểm nối của phù văn pháp trận trên mặt đất, hắn mới lật cổ tay lấy Hàn Tinh kiếm ra.

Nháy mắt sau đó, khí lạnh từ bề mặt Hàn Tinh kiếm tỏa ra bốn phía, mũi kiếm xẹt qua một cái, pháp trận mặt đất lập tức sụp đổ. Tiếp đó, Viên Minh bèn đưa tay nhẹ nhàng đảo một vòng quanh lò đúc, xong nhoáng cái đã thu lò đúc vào túi trữ vật như cá quả nuốt trái táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận