Tiên Giả

Chương 678: Hứa hẹn

Hiện giờ tại dãy Hạt Hồng nước Triệu, trận đại hỗn chiến giữa liên minh Vân Hoang cùng Vu Nguyệt giáo đã tạm kết thúc, hai bên cùng lui lại phía sau.

Ba lộ đại quân của liên minh Vân Hoang lúc này đã hợp binh lại, hạ trại ở một khu vực đồi núi cách dãy Hạt Hồng khoảng mấy trăm dặm, bắt đầu tiến hành kiểm kê tổn thất.

Sắc mặt ba người Vạn Thiên Nhân, Thiên Âm Tử và Lạc Chu đều cực kỳ khó coi.

Trải qua một trận đại hỗn chiến này, liên minh bị tổn thất rất nặng, khoảng ba mười phần trăm tu sĩ bỏ mình, số lượng người bị thương nhiều vô số kể, tất nhiên trong đó chủ yếu là tu sĩ cấp thấp.

"Tất cả đều là do sai lầm của bần đạo, vốn cứ nghĩ dùng huyễn tượng thần thông của Huyễn Linh thụ là có thể mê hoặc giáo chúng Vu Nguyệt giáo, thực không ngờ lại hại chính chúng ta, đợi khi trở lại Vũ Hóa thành, bần đạo sẽ tự tới thỉnh tội với minh chủ." Thiên Âm Tử chán nản nói.

“Thiên Âm Tử đạo hữu chớ nên tự trách, ai có thể ngờ Vu Nguyệt giáo lại dùng cách đánh lưỡng bại câu thương để đối phó chứ.” Vạn Thiên Nhân khuyên nhủ.

“Không sai, chúng ta tổn thất khá nhiều những phía Vu Nguyệt giáo cũng chẳng kém bao nhiêu, không tính là thua thiệt, ít nhất chúng ta đã thành công chặn đứng thế tấn công của Vu Nguyệt giáo.” Lạc Chu góp lời.

Nghe hai người nói vậy, sắc mặt Thiên Âm Tử mới khá hơn một chút.

“Trận hỗn chiến này xem như bất phân thắng bại, tiếp theo nên hành động động thế nào, không biết hai vị đạo hữu có chủ ý nào hay không?” Thiên Âm Tử hỏi.

Khi Vạn Thiên Nhân đang tính nói, Lạc Chu lại đưa tay chặn lời y lại.

“Trước khi bàn việc này, thiếp thân vẫn còn một chuyện muốn nói, khi trước lúc đại chiến, không biết hai vị có phát giác dưới lòng đất cũng có người đang giao thủ không?” Lạc Chủ lên tiếng hỏi.

Trong đại chiến lúc trước, Vạn Thiên Nhân giao thủ với Tịch Chính, đánh từ đầu tới cuối không hề rơi vào hạ phong, y cũng không rảnh để ý dưới đất nên khi nghe vậy liền hơi giật mình.

“Đúng vậy, tổng cộng có bảy người giao thủ, một bên là Cửu Âm tôn giả, bên kia lần lượt là Bạch Cốt tôn giả, Tà Nhãn tôn giả, Nam Cương Sâm La phái La Vĩnh Kỳ, Song Tiên giáo Tử Lôi, Xích Tiêu và một thụ yêu cấp bốn.” Thiên Âm Tử nói với giọng bình thản.

“Lại là bọn chúng! Sao bọn chúng lại tự giết lẫn nhau, lẽ nào trong Vu Nguyệt giáo xảy ra biến cố gì? Không đúng, Bạch Cốt tôn giả đã bỏ mạng ở Đông Hải, làm sao có thể lại xuất hiện chứ?” Nghe thế, Vạn Thiên Nhân khẽ giật mình, hỏi.

Đáp án của vấn đề này, dù cho là Thiên Âm Tử hay Lạc Chu đều không trả lời được.

“Vậy kết quả chiến đấu thế nào?” Vạn Thiên Nhân truy hỏi.

“Tà Nhãn tôn giả bị đánh chết tại chỗ, ba người La Vĩnh Kỳ, Tử Lôi, Xích Tiêu bị bắt đi, còn Bạch Cốt tôn giả và thụ yêu kia thì trốn mất.” Thiên Âm Tử đáp.

“Tà Nhãn tôn giả chết? Chuyện này là thật chứ?” Vạn Thiên Nhân vui mừng hỏi.

“Hẳn là không sai. Ta đã dùng thần thức tra xét kỹ càng, Tà Nhãn tôn giả đúng là mất đi khí tức, xác gã bị Cửu Âm tôn giả mang đi.” Thiên Âm Tử nói.

“Hay, dù trận này chúng ta tổn thất nặng nề nhưng đối phương lại lục đục nội bộ, Tà Nhãn tôn giả bỏ mạng đương trường, tính ra trận này bên ta vẫn chiếm được chút ưu thế.” Vạn Thiên Nhân gật đầu nói.

“Lạc đạo hữu nhắc tới chuyện này là vì cảm thấy trận chiến dưới lòng đất kia sẽ ảnh hưởng tới hành động tiếp đây của chúng ta?” Thiên Âm Tử đưa mắt nhìn Lạc Chu, hỏi.

“Đương nhiên, dù không biết Vụ Nguyệt giáo đã xảy ra biến cố gì khiến mấy vị tôn giả đánh giết lẫn nhau, nhưng việc này không thể xem là chuyện nhỏ, tốt nhất là truyền tin này cùng kết quả đại chiến về Vũ Hóa thành để hội minh chủ cân nhắc quyết định.” Lạc Chu nói.

“Cũng được.” Thiên Âm Tử gật đầu, lấy ra một tấm phù truyền tin.

Dưới lòng đất chỗ cách chiến trường khá xa, phân thân Tịch Ảnh nhìn vô số hồn phách lấp kín Trấn Hồn hồ, đếm số lượng phải tới mấy ngàn, hài lòng gật đầu.

Những hồn phách dù đại đa số đều là tu sĩ cấp thấp nhưng số lượng đủ để bù lại tất cả, nhiều thần hồn như vậy đủ dùng để tăng sức mạnh bản thể lên.

“Chủ nhân, đã thu thập đủ hồn phách rồi, giờ chúng ta rời đi luôn chứ?” Ngân Không thụ yêu ở bên cạnh hỏi.

“Chờ chút, ta vẫn còn chuyện cần làm.” Phân thân Tịch Ảnh thu Trấn Hồn hồ lại, đưa mắt nhìn về phía dãy Hạt Hồng.



Bên trong cung điện màu đen thuộc đại bản doanh Vu Nguyệt giáo, Cửu Âm tôn giả khoanh chân ngồi trước quan tài màu đen, bên cạnh y đặt một thi thể, chính là xác Tà Nhãn tôn giả.

Một luồng khói đen từ trong quan tài bắn ra, nó giống như một con hắc xà to dài lắc đầu vẫy đuôi rót vào sau lưng Cửu Âm tôn giả rồi thoát ra từ phía trước người.

Mặt y lộ rõ vẻ thống khổ nhưng cố cắn răng chịu đứng.

Tròn một khắc đồng hồ sau đó, khói đen hoàn toàn tan biến, Cửu Âm tôn giả cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, kịch độc gần như đã bị thanh lý hết.” Tiếng Vu Nguyệt Thần từ trong quan tài đen vọng ra.

“Đa tạ Vu Nguyệt Thần đại nhân.” Cửu Âm tôn giả khom người cảm ơn.

“Người thấy rõ pháp bảo mà kẻ kia dùng để thu thập hồn phách là Trấn Hồn hồ chứ? Bên trên nó còn khảm Trấn Hồn châu?” Vu Nguyệt Thần hỏi với ngữ điệu lộ rõ vẻ sốt ruột.

“Tuyệt đối không sai.” Cửu Âm tôn giả nói chắc đinh đóng cột.

“Vừa rồi nghe ngươi tả thì kẻ kia dù thực lực không tệ nhưng vẫn kém ngươi một quãng, hẳn không phải là Viên Minh mà là ai đó bên cạnh hắn.” Vu Nguyệt Thần nói.

“Tám, chín phần mười là vậy.” Cửu Âm tôn giả phụ họa.

“Được rồi, vốn cứ nghĩ phải tìm tới Viên Minh mới có thể đoạt lại Trấn Hồn hồ, không ngờ đối phương lại đưa bảo vật này tới trước mặt ta, hơn nữa còn là Trấn Hồn hồ hoàn chỉnh, ha ha ha…” Vu Nguyệt Thần cười ha hả.

Cửu Âm tôn giả cũng nở nụ cười.

“Cửu Âm nghe lệnh, nhanh đuổi kịp kẻ kia, đoạt lại Trấn Hồn Hồ, ta cho phép ngươi mở phong ấn, sử dụng thần hồn đối địch.” Vu Nguyệt Thần rất nhanh đã ngưng cười, nghiêm giọng ra lệnh.

“Vâng!” Cửu Âm tôn giả đáp, ngay tiếp đó phần da đằng sau y hiện lên một đồ án phức tạp, thoạt nhìn thì là một cái đồ án phong ấn. Y lập tức đưa hai tay kết ấn, đồ án phong ấn nhanh chóng tan ra, sau mấy nhịp thở đã hoàn toàn tiêu biến.

Ầm!

Một đợt sóng hồn lực hùng vĩ bộc phát, tiếp đó một bóng người mày đen từ phong ấn thoát ra. 'Nó' hưng phấn nhìn khắp xung quanh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười chói tai như tiếng cú đêm, có vẻ như không hoàn toàn bị Cửu Âm tôn giả khống chế.

Bóng đen dù là do lực lượng thần hồn biến thành nhưng tiếng cười lại vô cùng chân thật, chấn cho cả đại điện ầm ầm rung động.

“Đã qua bao năm như vậy mà người vẫn chưa khống chế được Ma Kiêu chi hồn?” Tiếng Vu Nguyệt Thần từ trong quan tài truyền ra, nghe qua có vẻ không vui.

“Thuộc hạ bất tại, xin Vu Nguyệt Thần đại nhân trách phạt.” Vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt Cửu Âm tôn giả.

“Thôi, Ma Kiêu vốn không phải thứ của bản giới, khó để khống chế cũng hợp tình hợp lý, ngươi đi đi, trong ba ngày phải mang Trấn Hồn hồ về đây.” Vu Nguyệt Thần từ tốn nói.

“Vâng.” Thân ảnh Cửu Âm tôn giả nhoáng cái biến mất, không gian bên trong đại điện yên ắng trở lại.

Một lúc lâu sau đó, đại điện trống trải đột nhiên xuất hiện một cỗ sát cơ nồng nặc, tựa như có một con hung thú khát máu xuất hiện khiến không khí cũng ngừng lưu chuyển.

“Người tới rồi à.” Tiếng Vu Nguyệt Thần từ trong quan tài truyền ra.

“Đồ đã chuẩn bị xong chưa?” Một bóng người cao lớn từ trong bóng tối bước ra. Người này mặc áo bào đen trùm cả cả người, trông không rõ dung mạo, có điều trên trán người này lóe lên một đoàn huyết quang, trong bóng tối trông rất bắt mắt.

“Ở cả đây rồi.” Một cái túi trữ vật cỡ lớn từ trong quan tài bay ra, rơi xuống trước mặt người cao lớn kia kéo theo một tiếng đáp đất nặng nề.

Bóng người cao lớn cầm túi trữ vật lên rồi nhanh chóng gật gật đầu.

“Hai ngàn hai trăm bộ thi thể, xem như không tệ, có điều thế này vẫn còn thiếu rất nhiều, kính xin Vu Nguyệt Thần tiền bối chuẩn bị thêm nhiều thêm, lấy được thêm nhiêu thi thể hoàn chỉnh hơn nữa.” Bóng người nói.

“Hừ, nói nghe dễ quá nhỉ? Thi thể tu sĩ nào có dễ lấy như vậy, nếu không phải chiến sự, đừng nói tới hai ngàn thi thể tu sĩ, dù chỉ hai trăm cũng khó kiếm.” Vu Nguyệt Thần lầu bầu.

“Chủ nhân nhà ta đã cung cấp rất nhiều tài nguyên cho Vu Nguyệt Thần tiền bối, nếu không Vu Nguyệt giáo há có thể khôi phục nguyên khí nhanh như vậy, thế nhưng ba vạn thi thể tu sĩ mà ngài đã hứa tới giờ còn chưa được một phần ba.” Bóng người cao lớn nói.

“Đại chiến vừa mới bắt đầu, góp nhặt thi thể khó khăn, về nói với chủ nhân của người, thứ bản thân đã hứa với hắn chắc chắn sẽ không thiếu dù là nửa phần.” Vu Nguyệt Thần im lặng một lúc rồi mở miệng nói.

“Tốt, vậy ta sẽ đợi thêm một đoạn thời gian nữa.” Bóng người cao lớn dù không cam lòng lắm nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, bước ra phía ngoài.

“Đây là thi thể tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ! Thi thể kẻ tu vi càng cao giá trị càng lớn. Cái xác này ta sẽ mang đi.” Khi đi qua thi thể Tà Nhãn tôn giả, bóng người cao lớn chợt ngừng lại, phất tay thu lấy thi thể Tà Nhãn tôn giả rồi quay người nhìn quan tài đen, nói.

Vu Nguyệt Thần im lặng không đáp, bóng người cao lớn thấy vậy cũng không nói gì thêm, cả người chìm vào bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.

“Hehe…” Tiếng cười lạnh lẽ trầm thấp của Vu Nguyệt Thần từ trong quan tài đen truyền ra, nhẹ nhàng vang vọng bên trong đại điện.

Bên trong phi thuyền Tịch gia, Tịch Chính đang đứng trong phòng của mình, sắc mặt trông rất khó coi.

Đại chiến qua đi, Tịch Gia cũng tiến hành chỉnh đốn đội ngũ, kiểm kê nhân số.

Đúng như đám người Lạc Chu dự liệu, liên minh Vân Hoang chịu tổn thất nặng nề, phía Vu Nguyệt giáo cũng không nhẹ nhàng gì.

Trận đại chiến này quá hỗn loạn, gần như là không cách nào để chỉ huy một cách hiệu quả, đệ tử Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ của Tịch gia tử thương thảm trọng, chiến lực tổng thể giảm mất ba, bốn thành, thậm chí còn mất một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Đám người Tịch gia oán thán vang trời, có người cảm thấy hối hận vì đã gia nhập trận doanh Vu Nguyệt giáo.

“Mới lần đầu đại chiến mà đã tổn thất nghiêm trọng như vậy, nếu tiếp đây còn đánh nữa, vốn liếng Tịch gia sẽ bị móc sạch.” Lúc này trong lòng Tịch Chính cũng xuất hiện cảm giác hối hận.

Trên mặt bàn bên cạnh y hiện tại đang bày hai túi trữ vật. Hai túi này vừa được Vu Nguyệt Thần phái người đưa tới, trong đó có chứa hơn trăm vạn linh thạch, mấy trăm bình đan dược, ba cuốn điển tịch công pháp, mấy chục món pháp bảo, thậm chí còn có một kiện linh bảo phỏng chế.

Những thứ này đều là để đền bù cho Tịch gia.

Tịch Chính nhìn hai túi trữ vật mà sắc mặt không dịu đi chút nào.

Phần đền bù này không thể nói là không lớn, không nhiều, nhưng dù có nhiều đồ hơn thì cũng không thể so với những đệ tử tuyệt đối trung thành với gia tộc kia. Những người đó đều là do gia tộc phải tốn rất nhiều công sức, tiền bạc và cả thời gian mới bồi dưỡng được.

Tịch Chính hít sâu một hơi, khôi phục vẻ bình tĩnh trên mặt rồi đưa hai túi trữ vật ra ngoài, nói tộc nhân phân phối xuống dưới.

Dù nói thế nào thì những thứ này cũng là một chút an ủi.

Tịch Chính nhanh chóng trở vào, sau khi thở dài một tiếng liền đọc qua ba quyển điển tịch.

Ba cuốn điển tịch này không ngờ đều là công phép thể tu.

Tịch Chính chớp chớp mắt, lòng thầm nghĩ Vu Nguyệt Thần đưa thẳng ba quyển công pháp thể tu tới, xem ra gã đã nhìn ra tính toán của mình.

Nhưng y chỉ hừ nhẹ một cái rồi không nghĩ ngợi thêm về gã nữa, bắt đầu tham ngộ công pháp.

Công pháp thể tu ở cuốn đầu tiền tên là Kim Cốt quyết, nội dung về phương diện đoán cốt vô cùng tinh diệu. Cuốn thứ hai có tên là Thiết Thân công, luyện nó có thể khiến sức phòng ngự của làn da vô cùng mạnh mẽ. Cuốn thứ ba tên là Huyết Chiến Thập Bát Thủ, chủ yếu thiên về thực chiến.

Chẳng mấy chốc Tịch Chính đã xem hết ba cuốn công pháp, y bèn đứng dậy diễn luyện một cách chậm rãi.

Lực lượng Huyết Cương khổng lồ từ trên người y bộc phát, theo động tác của y, nó không ngừng bành trướng, hình thành từng đợt sóng vô hình vỗ vào hư không bốn phía xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận