Tiên Giả

Chương 662: Ma nhãn

Trong mắt Kim Cương cũng mang đầy kinh ngạc và thán phục, chậc chậc nói: "Chủ nhân, ta ở đây nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy ma khí mãnh liệt tuôn ra như thế."

Viên Minh không nói gì, vung tay lên. Một cái vòng tay trữ vật được hắn chuẩn bị trước đó tỏa sáng, bắt đầu thử thu nạp mớ ma khí lơ lửng trong hư không này.

Nhưng mà dù hào quang trên vòng tay trữ vật chớp động như thế nào thì cũng không cảm ứng được đến ma khí này, căn bản không cách nào thu nạp được.

Viên Minh cũng đã dự đoán trước tình huống này, không nhanh không chậm lấy ra một cái túi linh thú.

Chỉ thấy hắn vung tay ném ra, bảy cái túi linh thú đồng thời bay đến giữa không trung, miếng túi mở to, thân phồng lên, bên trong túi như có một vòng xoáy không ngừng hấp thụ lấy ma khí trong địa quật.

"Vù vù vù."

Bảy túi linh thú nhanh chóng hấp thụ lấy ma khí, thế nhưng trong mật thất lại vẫn bị khói đen che kín, căn bản như ma khí không bị hao tổn gì.

Lúc này Viên Minh mới chú ý tới, hắn bên này càng ra sức hấp thụ ma khí thì trong khe hở chỗ cửa đá kia lại càng có nhiều ma khí lay động hơn, tựa như mãi không hết, không cạn kiệt được.

Chỉ chốc lát sau, bảy cái túi linh thú đều đã căng phồng, không cách nào dung nạp được ma khí thêm nữa.

Lại nhìn toàn bộ cung điện dưới mặt đất vẫn tràn ngập ma khí như cũ, thậm chí nồng độ ma khí cũng không chút thay đổi so với lúc trước.

“Lúc đầu nghĩ nơi này có ma khí nồng đậm như thế nào thì chuẩn bị bảy túi linh thú là đủ rồi, không nghĩ tới ta vẫn còn quá nông cạn. Chẳng qua ma khí bên trong bảy túi linh thú này có lẽ đủ cho ngươi tu luyện một đoạn." Thất Dạ thật lòng cảm khái.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng lại không nỡ.

Không chỉ có Thất Dạ đánh giá thấp ma khí nơi đây mà chính hắn cũng thế.

Núi bảo trước mắt lại chỉ đào được một góc, cảm giác này thật khó chịu.

Có điều suy nghĩ của hắn chỉ thoáng trong chốc lát, Viên Minh chợt lóe lên suy nghĩ: "Ta làm sao lại quên mất thứ kia rồi."

Vừa nghĩ tới đó, lòng bàn tay của hắn cũng lóe lên tia sáng đỏ thẫm, một cuộn sách cổ hiện ra trong tay.

"Rầm rầm."

Cuộn sách cổ được mở ra, mặt trên lộ ra một tòa lầu gỗ nhỏ và một ngọn núi cao lớn.

Đỉnh núi này không phải là vật thuộc về quyển họa này mà là ngọn núi Hậu Thổ trấn sơn mà Huyễn Linh Tử giúp hắn thu vào ở Tam Tiên đảo.

Bảo vật này ngoài khả năng công kích còn là một kiện không gian pháp bảo đặc biệt, phẩm giai không tầm thường, túi linh thú không thể sánh được. Nếu dùng nó thu ma khí nơi này không hẳn không được.

Viên Minh vận pháp lực thúc giục quyển họa.

Nháy mắt tiếp theo, một luồng sáng trên bề mặt quyển họa lóe lên, bức vẽ núi khô nước đọng trong nháy mắt trở nên sinh động hẳn.

Trong ánh sáng lóng lánh đó, tòa lầu gỗ nho nhỏ cùng ngọn núi Hậu Thổ trấn sơn trở nên sống động hẳn.

"Thu." Viên Minh khép ngón tay điểm ra, miệng quát khẽ một tiếng.

Quyển họa cổ màu đỏ lóe lên hào quang, rồi đột nhiên bề mặt bên trong vặn vẹo, nhanh chóng hình thành một cái vòng xoáy.

Ma khí cuồn cuộn bị dòng xoáy khí dẫn dắt đi vào bên trong quyển họa, hội tụ thành một cơn gió lốc điên cuồng lao tới quyển họa.

Họa quyển đất cằn ngàn dặm lúc này như bị dính mực, dần dần bị nhuộm màu đen lốm đốm.

Ma khí ào ào đổ lên bức họa, như mây đen ùn ùn tụ tập, nhanh chóng tụ lại thành một mảng đen lớn.

Tốc độ hấp thu ma khí của quyển họa còn nhanh hơn tốc độ của túi linh thú gấp trăm lần, chỉ trong một lát, toàn bộ địa cung đã trở nên sáng sạch hẳn lên, đã không nhìn thấy ma khí như khói đen lởn vởn trong hư không nữa.

Mà ma khí tràn ra trong khe hở cửa đá này cũng đã không kịp phân tán ra hư không đã bị hấp thu sạch sẽ rồi.

Viên Minh nhìn quyển họa màu đỏ, thấy chỗ giấy trắng vẫn còn hơn phân nửa, hiển nhiên không gian trống trong này vẫn còn thừa nhiều.

Kim Cương ở một bên nhìn thấy vậy, kinh ngạc không nói nên lời.

"Viên đạo hữu, đây chẳng lẽ là linh bảo không gian Vạn Cương đồ trong truyền thuyết sao?" Thất Dạ nhịn không được hỏi.

Viên Minh nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, bởi hắn luyện hóa vật này nhưng vẫn không biết tên tuổi nó là gì, nghe Thất Dạ hỏi như vậy mới giật mình.

Quả thật ngoại trừ Vạn Cương đồ có thể nạp vạn dặm hư không trong truyền thuyết ra thì còn có bảo vật không gian nào có không gian rộng mênh mông thế này nữa?

Viên Minh nhìn địa cung trống rỗng cùng không gian cực lớn còn thừa của Vạn Cương đồ, ánh mắt chợt rơi xuống chỗ cửa đá kia.

Ma khí phát ra từ phía sau cánh cửa đá đó, muốn có thêm nhiều ma khí nữa hiển nhiên là phải tìm tòi phía sau cánh cửa kia rồi.

"Thất Dạ đạo hữu, ngươi có cách mở cấm chế của cửa đá này ra không?" Viên Minh dò hỏi.

"Bỏ niêm phong cửa này, có thể dùng thủ đoạn phá cấm của Vân Hoang đại lục các ngươi là đơn giản phá giải cấm chế trên cửa đá." Thất Dạ trả lời.

Viên Minh nghe vậy bèn thử phá giải.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, trên cửa đá đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng sáng ngời rồi hóa thành từng điểm ánh sáng nhỏ, sau đó tan biến mất.

Kim Cương tiến lên đẩy ra, tiếng ma sát ken két nặng nề vang lên, cửa đá đã được mở ra.

Ngay khi cửa đá mở ra, ma khí vô cùng nồng đậm như thủy triều ào ào tuôn ra, cuồn cuồn đổ ra ngoài, chôn kín cả Viên Minh cùng Kim Cương vào bên trong.

Viên Minh thấy thế không sợ mà còn mừng rỡ, lại lần nữa thúc giục Vạn Cương đồ.

Dòng xoáy trên quyển họa lại xuất hiện, ma khí cuồn cuộn tuồn ra bắt đầu ào ào đổ dồn về quyển họa.

Lần này phải mất hơn ba canh giờ.

Đến lúc quyển họa hút khô tia ma khí cuối cùng thì hơn phân nửa bầu trời trong Vạn Cương đồ đã bị phủ màu đen, tạo thành một tầng mây đen đặc cực dày.

Viên Minh mỹ mãn thu hồi quyển họa này lại, cất bước đi vào trong cửa đá.

Không gian bên trong này không nhỏ, vách tường bốn phía đều có màu đen, bề mặt khắc phù văn cấm chế rậm rạp chằng chịt như được dùng để ngăn cách ma khí.

Chính giữa nơi này là một tế đàn rộng chừng chín trượng.

Bốn phía tế đàn có phân bố ba mươi sáu mắt trận, từng cái có ẩn hiện linh quang như thể khảm nạm sao trời vào bên trong.

Ở giữa tế đàn có một cái miệng giếng sâu cao hơn mặt đất một chút, bên trong tối om, bên trên bị một tầng ánh sáng ngôi sao che lại, bên dưới có vô số ma khí nồng nặc không ngừng xông lên như muốn phá tan màng sáng mỏng kia để ra ngoài.

Giữa miệng giếng cùng màng mỏng kia là một khẽ hở, có từng sợi ma khí nhè nhẹ không ngừng chui ra ngoài.

"Đại trận phong ấn ba mươi sáu tinh tú, nơi đây... nơi đây là một ma nhãn?" Giọng nói của Thất Dạ vang lên trong thức hải Viên Minh, mang đầy vẻ kinh ngạc khó tin được.

"Thất Dạ đạo hữu, ma nhãn là cái gì?" Viên Minh cau mày hỏi.

"Ở Ma giới chúng ta, nơi tụ tập ma khí tinh thuần được gọi là ma nhãn. Thứ này tuyệt không thể xuất hiện ở Vân Hoang đại lục các ngươi được, trừ phi...." Thất Dạ như nghĩ tới điều gì, do dự nói.

"Trừ phi cái gì?" Viên Minh nhíu mày thúc giục.

"Trừ phi nơi này có một vết nứt không gian liên thông tới Ma giới, vừa vặn lại ở ngay chỗ ma nhãn cho nên mới khiến ma khí thẩm thấu tới đây." Thất Dạ trầm ngâm một lát mới nói tiếp.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng khẽ động, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

"Vừa rồi chúng ta ra tay có khiến vết nứt không gian nơi này mở rộng ra?" Hắn đột nhiên nghĩ tới vừa rồi mình phá niêm phong cửa đá, mở phong ấn cửa đá ra, không khỏi cảm thấy kinh sợ.

Một khi tùy tiện mở ra thông đạo giữa Vân Hoang đại lục và Ma giới, e là Nam Cương bên này chỉ càng thêm rung chuyển hỗn loạn, đến lúc đó nhất định cục diện sẽ hỗn loạn, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than.

"Theo ta thấy có lẽ sẽ không. Ba Mươi Sáu Tinh Tú phong ấn đại trận này vẫn khá vững chắc, chỉ có chút ít ma khí thẩm thấu mà ra, đơn giản sẽ không xảy ra vấn đề. Hơn nữa ngươi đã lấy hết đi lượng ma khí trầm tích không biết bao nhiêu năm. Không có chúng ăn mòn đại trận, phong ấn nơi này sẽ càng thêm vững chắc." Thất Dạ trầm ngâm nói.

Viên Minh nghe vậy mới thở phào ra một hơi.

"Cũng không biết ai đã bố trí ra đại trận này, thật là tinh xảo vô cùng." Thất Dạ không nhịn được mà khen ngợi.

Viên Minh đi một vòng kiểm tra quanh đây, thấy không có gì bất thường bèn liền dẫn Kim Cương lùi ra khỏi cửa đá.

Sau khi đóng cửa đá lại, Viên Minh còn chữa trị đại trận, phong cấm cửa đá lại lần nữa.

Nơi này muốn tích góp được một lượng ma khí quy mô như lúc trước thì cũng cần cả vạn năm nữa, như thế không cần lo lắng có ma tu nhăm nhe nơi này.

Chẳng qua để đề phòng Ba Mươi Sáu Tinh Tú phong ấn đại trận bị phá hư, Viên Minh còn bố trí một đại trận phong ấn cùng một tòa ảo trận phía trong động quật nữa, xem như hắn đã dốc hết sức che đậy nơi đây lại.

Sau khi làm xong hết thảy, hắn mới mang theo Kim Cương rời đi.

Khi chuẩn bị rời khỏi Xà vương cốc, Kim Cương mới không nhịn được mà hỏi: "Chủ nhân, làm sao không thấy Hoa Chi đâu cả?"

Lúc này Viên Minh mới nhớ tới còn chưa để cho cặp đôi oan gia tương ái tương sát gặp nhau, bèn gọi Hoa Chi đi ra.

Kim Cương nhìn thấy thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt còn cho là mình bị ảo giác, nhịn không được phải dụi dụi mắt, cuối cùng cả kinh hỏi: "Ngươi là Hoa Chi?"

"Con khỉ thối..." Hoa Chi vốn đang vui vẻ, lập tức liếc mắt trừng y.

"Sao lại là con cái?" Kim Cương chỉ cảm thấy không hết kinh sợ, không kìm được hỏi.

"Nhảm nhí, con khỉ thối còn chưa khai hóa nhà ngươi, làm sao đến giờ vẫn đầy lông lá? Sao nào, không thể hóa hình nổi sao?" Hoa Chi tức giận mắng mắng một tiếng, lại không nhịn được mà giễu cợt.

"Ai nói? Ta chỉ là thích dáng vẻ hiện tại của mình." Kim Cương phản bác.

"Vậy ngươi hóa hình một chút cho ta xem, có phải hay không đã sạch hết lông lá rồi?" Hoa Chi không buông tha.

"Hóa thì hóa!" Kim Cương đã bị chọc giận thành công.

Trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy quanh người y tràn lên luồng ánh sáng trắng, cả người nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một thiếu niên tóc ngắn mặc trường bào màu trắng, tóc và lông mi đều trắng như tuyết, dung mạo có chút tuấn lãng.

"Thế nào? được chứ?" Thiếu niên tóc trắng nhếch miệng cười cười, lập tức lộ ra hai cái răng hổ, trong vẻ tuấn tú lại mang đầy tinh nghịch của thiếu niên.

"Khỉ thối rụng lông lại càng thêm xấu." Hoa Chi chợt sững sờ, lại cứng đầu phản bác.

"Ngươi...." Kim Cương nhất thời nghẹn lời.

Viên Minh yên lặng nhìn hai người đấu võ mồm, không ngăn cản, mặt lại lộ ra nhàn nhạt vui vẻ.

Sau đó hắn gọi Lôi Vũ ra, hiện ra chân thân chở mình và bọn Hoa Chi bay vút đi, rời khỏi khu vực Nam Cương, nhắm thẳng hướng sa mạc Hắc Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận