Tiên Giả

Chương 432: Theo đuôi

Viên Minh nhìn kỹ đường vân trăng khuyết trên mâm tròn, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác quái dị, luôn cảm thấy giống như đã gặp ở nơi nào, hoặc là nghe ai miêu tả qua, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.

Mà đúng lúc này, đường vân huyết nguyệt kia bỗng nhiên loé lên quang mang, đang hấp thu đại lượng nguyện lực, huyết sắc quang mang đột nhiên sáng lên, ở trong vậy mà tản mát ra một hồi quang mang tà dị, bắt đầu bao trùm lên tượng thần.

Trong lòng Viên Minh hơi động, rõ ràng phát giác, huyết sắc nơi ngực tượng thần nồng nặc nhất, hướng đỉnh đầu và dưới chân thì mỏng manh hơn.

Nhưng theo thời gian trôi qua, loại huyết sắc này sớm trải rộng toàn thân tượng thần.

Mà cùng lúc đó, hắn chú ý tới, mâm đựng trái cây trên bàn, những hoa quả kia vốn tươi mới, đang nhanh chóng khô quắt co héo lại, tựa như bị vật gì hấp thụ đi.

Tượng Minh Nguyệt thần bị người động tay chân!

Viên Minh biến sắc, vô thức muốn hủy tượng thần, nhưng lý trí nói cho hắn biết không được lỗ mãng.

Thế là trong vạn phần khó chịu, hắn quan sát toàn bộ quá trình cầu nguyện.

Đợi đến khi đám người tản đi hết, Viên Minh mới gọi hai vợ chồng Hồ Cát đến trước mặt.

"Ngươi nói tượng thần này là Hứa Triệt hai tháng trước đưa tới, thay đổi tượng thần ban đầu?" Viên Minh hỏi.

"Đúng thế." Hồ Cát cung kính đáp.

"Lúc trước có mâm tròn màu đen, cùng đường vân huyết nguyệt trên mâm tròn không?" Viên Minh tiếp tục hỏi.

"Mâm tròn thì có, bất quá đường vân huyết nguyệt gần đây vừa mới xuất hiện, ta còn tưởng rằng là thần tích hiển hiện." Hồ Cát nói.

Ánh mắt Viên Minh trầm xuống, xem ra nguyện lực xuất hiện dị biến, liên quan đến đường vân huyết nguyệt này.

"Vậy ngươi biết Hứa Triệt đang ở nơi nào không?" Hắn hỏi.

"Thần sứ đại nhân bề bộn nhiều việc truyền đạo, qua lại giữa các thành trì, ta cũng không biết hiện tại hắn ở nơi nào." Hồ Cát lắc đầu, trung thực đáp.

"Lúc hắn đưa tới tượng thần, có nói gì với ngươi không? Hoặc là có biểu hiện gì kỳ quái không?" Viên Minh lại hỏi.

"Không nói gì, chỉ giao cho chúng ta một thiên kinh cầu nguyện, để chúng ta thành tâm niệm tụng, không nói gì khác." Hồ Cát không hiểu, thần sứ hành động không phải đều là Viên Minh chỉ dẫn à, sao Viên Minh lại hỏi gã?

Chỉ là mặc dù trong lòng còn có nghi hoặc, gã cũng không dám nghi vấn gì, bởi vì bên trong văn tự cũng đã nói, nghi vấn thần minh là bất kính lớn nhất, sau khi chết sẽ bị moi tim dưới Luyện Ngục.

Viên Minh biết rõ kinh nguyện từ trong miệng gã, chính là thứ vừa rồi tất cả mọi người thấp giọng ngâm tụng, vốn cho là Hứa Triệt lập ra để lừa gạt người, trước mắt xem ra vấn đề này tựa hồ không đơn giản.

Hứa Triệt đã xảy ra chuyện, hoặc là phản bội hắn.

Mà mặc kệ loại tình huống nào, Viên Minh cũng sẽ không bỏ mặc.

"Minh Nguyệt thần đại nhân, ngài muốn tìm Hứa Triệt thần sứ sao?" Hồ Cát thử hỏi.

"Ngươi có thể liên hệ được hắn?" Viên Minh nhíu mày hỏi.

"Ta không thể, bất quá thần sứ khác hẳn là có thể." Hồ Cát lắc đầu nói.

Viên Minh sững sờ, vẫn còn thần sứ khác? Không phải là tín đồ tu tiên giả khác chứ?

Bất quá hắn không hỏi ra miệng, chỉ nhẹ gật đầu, ra hiệu Hồ Cát nói tiếp.

"Mỗi cuối tháng sẽ có thần sứ đến chỗ của ta thu lấy tượng thần, đến lúc đó ngài có thể hỏi thăm thần sứ, có lẽ tìm tới Hứa Triệt đại nhân." Hồ Cát nói.

"Thu lấy tượng thần?" Viên Minh cau mày hỏi.

"Đúng vậy, cuối mỗi tháng sẽ có người tới cửa lấy đi tượng thần, nói là muốn mang trở về tiến hành tẩy lễ." Hồ Cát một mặt hồ nghi, chậm rãi nói.

Gã cảm thấy thần minh trước mắt thực sự có chút cổ quái, sao hoàn toàn không biết gì cả?

"Vừa vặn, ngày mai là cuối tháng, hai vị thần sứ đại nhân kia hẳn là sẽ tới." Hồ Cát bổ sung.

"Được." Viên Minh nghe vậy, gật đầu nói.

Ngày thứ hai, lúc chạng vạng tối.

Đợi tất cả mọi người cầu nguyện xong tán đi không bao lâu, hai thân ảnh từ bên ngoài bay vút tới.

Người tới ngoài thân bọc trong áo bào đen rộng lớn, trên mặt mang theo mặt nạ bán nguyệt, một nam một nữ, đều là Trúc Cơ kỳ.

Hai người xâm nhập viện tử Hồ Cát, trong nháy mắt tiến vào trong huyễn thuật của Viên Minh, mặc dù Viên Minh ở trước mặt bọn họ, hai người căn bản không thể trông thấy.

Vợ chồng Hồ Cát đã bị Viên Minh lấy huyễn thuật khống chế từ lâu, quên đi Viên Minh tồn tại.

Hai người kia tiến vào viện, vợ chồng Hồ Cát cũng quỳ lạy hành lễ, chỉ là không hôn giày đối phương.

Toàn bộ quá trình hai người im lặng không nói một câu, chỉ ôm lấy tượng thần trên bàn đá, sau đó xoay người rời đi.

Viên Minh cũng khởi hành, đi theo phía sau hai người, bám theo một đoạn.

Chỉ thấy hai người sau khi lấy tượng thần trong nhà Hồ Cát, lại đi đến lạc viện khác trong thành, trong đó có một chỗ là phủ đệ Ô Tố Thành chủ.

Ô Tố Thành chủ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, vậy mà cũng là tín đồ Minh Nguyệt thần giáo, chẳng những giao tượng Minh Nguyệt thần, còn giao lên một cái rương vàng bạc châu báu.

Lấy đi ba tượng thần, hai tên thần sứ lúc này mới rời Ô Tố Thành.

Viên Minh vốn cho là bọn họ sẽ trực tiếp trở về, không ngờ cả hai lại đi tới vài toà thành trì gần đó, lại lấy đi vài bức tượng thần, cho đến đêm khuya mới quay trở về hang ổ.

Đó là một tòa miếu thờ vô danh tu kiến tại một chỗ trên vách núi đá.

Sơn môn không khác chùa miếu bình thường, chỉ bất quá lại giống như cổng chào khảm nạm trên vách núi đá.

Đại môn khảm đầy sơn son rộng mở ra phía ngoài, bên trong là một con đường đi sâu thăm thẳm, đâm thẳng vào trong vách núi, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bên trong có ánh lửa chớp động.

Hai tên thần sứ tiến vào bên trong, Viên Minh lấy ra mũ che màu xám kia, lại thi triển Tàng Nguyên Thuật, che đậy khí tức của mình, theo vào.

Thông đạo nhân tạo cao một trượng rộng hai trượng, trên vách tường hai bên cách mỗi mười lăm bước sẽ treo một khung chậu than, ánh lửa chiếu rọi ra quầng sáng, làm cho tràn đầy ý vị thần bí.

Như thế vào trong hơn trăm trượng, Viên Minh theo đuôi bọn họ đi tới một gian thạch thất mênh mông.

Trên vách tường thạch thất là các hoa văn thần nữ phi thiên, cùng tràng cảnh tế tự thần minh, hai bên trái phải và ngay phía trước thì đứng lặng một tôn tượng thần bộ dạng cổ quái.

Trong đó dựa vào bên trái là một lực sĩ toàn thân đen nhánh, râu tóc dựng đứng, cởi trần trợn mắt, một tay bưng lấy một cái Tụ Bảo Bồn, tay kia nắm lấy một cây kim giản, diện mục hung ác.

Dựa vào bên phải thì đứng vững một ác quỷ ba đầu sáu tay mặc giáp, tay cầm hình cụ xiềng xích, gông xiềng, loan đao chờ hành hình, hình dạng kinh khủng dọa người.

Chỉ có pho tượng phía trước nằm nghiêng một bên, để lộ bộ ngực sữa, tóc dài, mặt mũi hiền lành, tay nâng hoa sen, nhìn không ra là nam hay là nữ, một mặt thương xót.

Bộ dạng những tượng thần này không giống thần tiên mà Viên Minh nhận biết, không biết có phải là thần chỉ độc hữu được thờ phượng trong Hắc Phong Sa Mạc hay không.

Nhưng lúc ánh mắt hắn rơi vào ngực pho tượng nằm nghiêng, ánh mắt lập tức trì trệ.

Chỉ thấy chỗ ngực có một đồ án hai mặt trăng chồng lên nhau.

Viên Minh nhận ra đồ án này, chính là ấn ký Vu Nguyệt Giáo.

Trách không được lúc trước hắn nhìn thấy mâm tròn màu đen cùng ấn ký trăng khuyết, cảm thấy có chút cổ quái giống như đã từng thấy ở đâu.

"Việc này liên quan đến Vu Nguyệt Giáo." Trong lòng Viên Minh không khỏi kinh nghi nói.

Không đợi hắn nghĩ kỹ, bỗng thấy hai người kia quay người, đi tới tượng thần bên trái.

Viên Minh theo hai người, đi vào sau tượng thần, mới phát hiện vách tường sau tượng đá còn có một cửa vào động quật cao cỡ một người.

Mới vừa vào cửa động quật, Viên Minh nhận ra bên trong có cấm chế, bất quá thủ đoạn cũng không cao minh.

Trong miệng hắn nói lẩm bẩm, bên ngoài thân nổi lên từng tia từng tia hắc quang, thân thể dần dần biến thành hơi mờ, cất bước về phía trước, phảng phất linh thể xuyên thấu qua cấm chế.

Đây là trong miếng ngọc màu trắng của Lục Dục tôn giả ghi lại một môn bí thuật tên là "Hóa Hư thuật", có thể trong thời gian ngắn biến nhục thân thành hình thái linh thể, xuyên thấu màn sáng cấm chế.

Viên Minh mới học mới luyện, Hóa Hư thuật chỉ có thể thi triển ra da lông, nhưng xuyên thấu cấm chế thô lậu phía trước vẫn dư xài.

Hắn đi vào phía trong mấy chục bước, phía trước đột nhiên trở nên sáng lên.

Viên Minh đi theo hai người bị hắn dùng huyễn thuật che đậy, đi vào một gian thạch thất rộng rãi, lúc này nhìn thấy một mảnh kim quang loá mắt.

Chỉ thấy bên trong sáng loáng một mảnh, khắp nơi đều phản xạ quang trạch các loại hoàng kim và bảo thạch, đại lượng cát vàng và kim tệ giống như lá cây bùn đất phủ trên mặt đất, phía trên bày châu báu ngọc khí tràn đầy ngũ quang.

Đối với phàm nhân bình thường tự nhiên là tài phú khuynh thành, bất quá với Viên Minh không khác gì bùn đất.

Ngược lại trên kệ ở góc tường đặt mấy thứ pháp khí, cũng chỉ để hắn thoáng nhìn qua một cái, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Hai thần sứ đổ đống tài bảo do Ô Tố Thành chủ dâng tặng xuống phía trước, sau đó quay người đi ra thạch thất, hắn lại đi theo.

Lần này, hai người đi hướng tượng thần diện mục hiền lành ở giữa, sau lưng nó vẫn còn một hố quật.

Lần này đi trong thông đạo chưa đến phần cuối, từ bên trong đã truyền ra thanh âm nói chuyện đứt quãng.

Viên Minh nghe tiếng nói, cảm thấy có mấy phần quen thuộc, tựa hồ chính là thanh âm Hứa Triệt.

Chờ đến chỗ cửa hang, hai người kia cất bước đi vào, Viên Minh thì nghiêng người đứng tại chỗ cửa hang, cẩn thận đánh giá bên trong.

Chỉ thấy không gian ngoài cửa hang thập phần to lớn, to chừng bảy tám gian phòng, bên trong đèn đuốc sáng trưng.

Bất quá, khác với nơi cất giữ vàng bạc lúc trước, chính giữa chỗ này đứng lặng một pho tượng đen nhánh cao chừng ba trượng.

Hình thái nó tựa như một thần nữ trẻ tuổi mặc cung trang, trên đầu trang trí như một mảnh hình quạt, buộc tóc cao lên, phía trên đôi mắt có một băng gấm màu đen, hai tay trước người hơi mở ra, một bộ dạng quân lâm thiên hạ.

Tay nó đang nâng một khối mâm tròn màu đen, phía trên tuyên khắc ấn ký trăng khuyết Vu Nguyệt Giáo.

Mà dưới chân pho tượng, trên tế đài hình tròn đặt từng chiếc đèn hoa sen vàng lớn chừng bàn tay, phía sau mỗi một chén nhỏ đèn hoa sen thì đặt một pho tượng Minh Nguyệt thần.

Viên Minh đếm sơ, thình lình có hơn ba trăm chiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận