Tiên Giả

Chương 266: Hồn Ấn

"Có công pháp." Kim Cương chần chừ một chút như đang suy nghĩ, sau đó trả lời.

"Cho ta biết luyện thế nào được không?" Viên Minh vui vẻ hỏi.

"Thì cứ tự nhiên như vậy, luyện thế nào ta không cách nào miêu tả được." Kim Cương suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

Viên Minh có hơi thất vọng.

"Được rồi, để lần khác ta dạy chữ cho ngươi." Viên Minh đành nói: "ngươi cầm lấy ăn vào đi, có lẽ sẽ có lợi cho ngươi."

Viên Minh lấy Đồng Bì đan ra đưa cho Kim Cương. Kim Cương cũng không khách khí mà cầm một viên nuốt vào.

"Cảm thấy cơ thể nóng quá." Kim Cương ăn xong, cảm nhận một lát mới nói.

"Có lẽ dược lực phát huy, ngươi tu luyện trước đi vậy."

Viên Minh phất tay lấy túi linh thú ra, thu vượn trắng Kim Cương vào bên trong.

Hắn một mực không rõ nguyên nhân vì sao Kim Cương và Hoa Chi biến dị và khai linh. Chỉ là nhớ lại lúc đạt được hai yêu này, hắn mơ hồ cảm giác bộ dáng hai yêu này có liên quan tới hai yêu ma trong đầu hắn lúc rơi xuống nước khi mới vừa đạt được Thâu Thiên đỉnh ở Nam Cương.

Những ngày tiếp theo, Viên Minh đóng cửa không đi ra ngoài, đảo mắt đến bảy ngày sau, đồ án thái cực trên Thâu Thiên đỉnh mới khôi phục lại vẻ sáng ngời.

Chuyện đã qua bảy ngày, không rõ Trân Linh tông có hoài nghi đến mình hay không.

Hắn lấy Thâu Thiên đỉnh cùng một nén hương đen ra. Nén hương đen mới chế này ngoài dùng tài liệu chế hương được Hồ Đồ thay hắn mua về, hắn còn cho thêm tàn hương Trân Linh tông vào nữa nên không rõ sẽ mang đến hiệu quả thế nào.

Viên Minh hơi trầm ngâm, nghĩ đến gương mặt của vị Lục thúc công kia, trước mắt nhanh chóng trở nên tối sầm.

Đến lúc ý thức của hắn khôi phục lại thì đã phụ thể trên người Lục thúc công, xuất hiện ở một nơi như là Linh Thú viên, đang nhìn một con hồ ly nhỏ màu đỏ lửa, tay cầm một quyển vở, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép tựa hồ như đang quan sát tập tính sinh hoạt của nó.

Viên Minh nhìn sơ cảnh vật xung quanh một lượt rồi bắt đầu thử ám thị lên Lục thúc công để ông ta tìm đến người nào đó biết nội tình cùng bàn luận về chuyện Cổ Thu Long bị giết.

Hiển nhiên hiệu quả hương đen có thêm tàn hương Trân Linh tông không tệ, sau ba bốn lần ám thị thì Lục thúc công đã ngừng tay, đi đến một phía khác của Linh Thú viên. Ông ta nhanh chóng tìm tới một lão giả râu đen đang ngồi dựa bàn viết viết gì đó trên gác xép.

"Lâm Hải, tìm ta có chuyện gì sao?" lão già râu đen đứng dậy hỏi.

"Cổ Chấn, chuyện Thu Long cháu trai ngươi điều tra ra sao rồi? Sao không có chút tin tức nào nữa thế?" Lục thúc công trầm giọng hỏi.

Viên Minh thấy vậy mà mừng rỡ. Lần này hắn truyền ám thị tương đối mơ hồ, không nghĩ Lục thúc công không chỉ nghe theo mà còn tìm tới chuẩn xác người phù hợp với yêu cầu nữa. Quả nhiên dùng tàn hương Trân Linh tông chế tạo hương tạo ám thị hiệu quả hơn trước kia rất nhiều.

"Lâm Hải, nếu tông môn đã phong tỏa việc này đương nhiên có đạo lý của tông môn. Ngươi không nên nghe ngóng nhiều quá." Cổ Chấn liếc nhìn Lục thúc công, nói ra.

"Xem ra tông môn đã điều tra ra không ít, chuyện này liên quan tới cái chết cháu trai ta nên kính xin Cổ Chấn huynh có thể thông báo." Lục thúc công chắp tay thi lễ.

Cổ Chấn lộ vẻ mặt khó xử, không nói gì.

"Cổ Chấn, thẳng thắn chút." Lục thúc công nói ra.

"Được rồi, tông chủ có đến hiện trường xem qua. Ngoại trừ cháu trai Cổ Thu Long của ngươi ra, bên trong địa lao Thủy Vân quan còn có một thi thể khác mặc trang phục của Trường Xuân quan. Căn cứ vào hiện trường trước mắt có thể đoán tình huống hẳn là hai người đánh nhau đến chết." Cổ Chấn hạ giọng nói.

"Tu sĩ Trường Xuân quan? Có thể điều tra rõ ra là ai không?" Lục thúc công hít sâu một hơi.

"Người nọ là một trưởng lão ngoại sự của Trường Xuân quan, tên là Hứa Trường Thanh." Cổ Chấn đáp.

"Hứa Trường Thanh? Chưa nghe nói qua người này. Làm sao bọn hắn có thể đánh nhau đến chết? Làm sao lại đánh nhau?" Lục thúc công nhăn mày.

"Chuyện này không ai biết, cũng không thấy bóng dáng trữ vật, pháp khí của hai người Cổ Thu Long cùng Hứa Trường Thanh. Hiện trường trừ bỏ hai người bọn họ, rất có thể còn có người thứ ba. Có thể là Thủy Vân quan chủ." Cổ Chấn đáp.

"Thủy Vân quan chủ? Cổ Thu Long sẽ không vô duyên vô cớ đột ngột đến Thủy Vân quan. Còn Quan chủ thì sao?" Lục thúc công lại hỏi.

"Quan chủ mất tích, các đạo sĩ khác của Thủy Vân quan lại chưa từng thấy Cổ Thu Long." Cổ Chấn nói ra.

"Ngoại trừ chuyện này, tông môn còn phát hiện ra tình huống khác. Mười ngày trước, cháu trai khác của ngươi là Cổ Thu Minh cũng đột nhiên mất tích, con gái hắn là Cổ Tuệ cũng mất tích khoảng bảy ngày trước." Cổ Chấn tiếp tục nói.

"Cổ Thu Minh? Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy hắn, chẳng lẽ Cổ Thu Minh có liên quan tới chuyện này?" Lục thúc công giật mình kinh ngạc.

"Ta đây cũng không biết, tông môn đã phái người bí mật tìm kiếm ba người bọn họ rồi." Cổ Chấn nói.

Rồi sau đó hai người lại thảo luận một lúc lâu, đến khi hương đen cháy hết.

Viên Minh đoán hẳn là Cổ Thu Minh đã nhìn thấy lời nhắn của mình nên mang theo con gái chạy trốn. Quan chủ Thủy Vân quan phát hiện Cổ Thu Long đã chết, sợ rằng Trân Linh tông giận lây sang lão nên cũng bỏ chạy.

Sáng sớm hôm sau, Viên Minh đi Trân Linh các.

Yêu cầu lấy quả trứng Dực điểu mà mình đã ủy thác cho Cổ Thu Minh ấp giùm. Tiểu nhị trong tiệm nói Cổ Thu Minh đã mất tích nhiều ngày, Viên Minh giận tím mặt đòi bồi thường nhưng tiểu nhị trong tiệm lại lấy cớ nói chưởng quầy không có ở đây, bảo hắn lần sau lại đến.

Viên Minh đã nắm chắc nên về đến nhà, đợi bảy ngày sau lại phụ thể lên người gã đệ tử Luyện Khí mà Cổ Thu Minh an bài tiếp đãi mình lúc ấy, tên là Hứa Xuyên.

Hương đen bốc cháy.

Lúc này Hứa Xuyên đang bận việc ở một nơi trong Linh Thú viên. Hắn lại bắt đầu dùng ám thị ảnh hưởng lên Hứa Xuyên.

Rất nhanh Hứa Xuyên đã ngừng tay, đi qua một phía khác của Linh Thú viên, tìm đến một nam thanh niên.

"Hứa Xuyên, tìm ta có chuyện gì à?" Nam thanh niên kia đứng dậy hỏi.

"Cổ Thu Dương, ngươi thạo tin tức, có biết được chuyện hai cha con Cổ Thu Minh mất tích đã điều tra ra chưa?" Hứa Xuyên hỏi.

"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Cổ Thu Dương hỏi.

"Tò mò mà thôi." Hứa Xuyên thở dài.

"Ngươi lo lắng cho Cổ Tuệ sao?" Cổ Thu Dương cười hỏi.

"Lải nhải dài dòng." Hứa Xuyên thúc giục.

"Cổ Tuệ rời đi vào đúng ngay hôm Cổ Thu Long chết." Cổ Thu Dương thấp giọng nói.

Viên Minh lại lần nữa ám thị Hứa Xuyên hỏi thăm thêm. Lần này phải ám thị trong đầu gã tới ba lần, Hứa Xuyên mới mở lời hỏi.

"Kẻ giết chết Cổ Thu Long có thân phận gì?" Hứa Xuyên hỏi.

"Cái này tông môn giữ bí mật, ta cũng không bết. Cổ Tuệ xinh đẹp như vậy, lần này mất tích làm không biết bao nhiêu người trong tông môn phải chán nản. Ngươi cũng vậy sao, bằng không làm sao lại quan tâm tới chuyện của Cổ Thu Minh như vậy?" Cổ Thu Dương nói.

"Không có chuyện này. Ta thấy Cổ Thu Minh cụt một tay, thương hại hắn mà thôi." Hứa Xuyên phủ nhận.

Viên Minh khẽ cúi đầu, lại lần nữa ám thị Hứa Xuyên hỏi han tình hình lão tổ Kết Đan kỳ tên Cổ Thu Long.

Lần này hắn chỉ ám thị hai lần trong đầu, Hứa Xuyên đã bắt đầu chuyển giọng chuyện phiếm dẫn chủ đề tới vài chuyện trong tông môn.

Tựa hồ lần này thông qua ám thị ảnh hưởng đến Hứa Xuyên dễ dàng hơn hẳn? Trong lòng Viên Minh khẽ động,

Thông qua cuộc chuyện phiếm của hai người, Viên Minh biết được lão tổ Kết Đan kỳ Cổ Thu Long kia hiện đang bế quan.

Những chuyện cần hỏi thì Viên Minh đều đã hỏi xong, trong đầu chợt chuyển đến suy nghĩ về chuyện phụ thể thông qua nén hương đen.

So sánh với hương đen bình thường dùng tàn hương Huyền Hóa quan chế thành phụ thể lên tu sĩ Luyện Khí kỳ, lần này tàn hương của Trân Linh tông phụ thể lên Hứa Xuyên có hiệu quả cao hơn hẳn.

Lần đầu hắn phụ thể lên Hứa Xuyên phải mất bốn năm lần ám thị mới ảnh hưởng tới hành vi của gã, nhưng sau đó lại càng lúc càng dễ dàng hơn, là có chuyện gì xảy ra?

Viên Minh nghĩ lại tình huống phụ thể lên người lão hoàng đế trước kia.

Sau khi hắn liên tục ám thị nhiều lần, giữa hắn và lão hoàng đế như nảy sinh ra một loại biến hóa kì dị. Dường như lão Hoàng đế cũng dễ dàng thuận theo ám thị của hắn hơn hẳn.

Chẳng lẽ số lần ám thị ảnh hưởng càng nhiều thì đối tượng phụ thể lại càng nghe lời?

Nghĩ đến đây, trong lòng Viên Minh chợt xuất hiện một suy nghĩ.

Lúc này hắn mô phỏng theo cách làm lần trước đối với lão hoàng đế, ám thị ảnh hưởng lên Hứa Xuyên lần nữa.

Thời gian trôi qua, thời gian phụ thể đã gần hết.

Vào đúng lúc này, thần hồn lực trong thức hải Hứa Xuyên chợt run rẩy một hồi như nảy sinh ra biến hóa gì đó.

Viên Minh vội vàng dò xét, ý thức của Hứa Xuyên ý thức nghe lời một cách khác thường, tiếp thụ ám thị ảnh hưởng hoàn toàn không hề có một chút bảo lưu hay kháng cự gì cả. Tựa như thể phục tùng ý thức Viên Minh là một chuyện rất hiển nhiên.

Loại cảm giác này rất kì dị, như thể một con Yêu thú bị hạ phù văn Ngự Thú xuống, hoàn toàn thuần phục chủ nhân.

Vào lúc này, trước mắt Viên Minh tối sầm lại, đã hết thời gian phụ thể rồi. Ý thức của hắn trở về bản thể, trên mặt lại lộ ra sắc mặt vui vẻ không hề che giấu.

Xem ra thông qua hương đen phụ thể rồi, chỉ cần có đủ thời gian, lại không ngừng gây ám thị là có thể ảnh hưởng tới đối phương, cuối cùng đối phương sẽ để mặc cho mình bày bố.

Về phần tại sao như vậy, hẳn là do hắn không ngừng gây ra ám thị ảnh hưởng lên, chạm đến chỗ sâu nhất của thần hồn người bị phụ thể, để lại ấn ký không thể phản kháng nên mới khiến đối phương hoàn toàn thuận theo.

Chỉ là theo hắn phán đoán, loại ám thị này tùy mỗi người mà có mỗi hiệu quả khác nhau. Với một số người tâm tính đặc biệt kiên nghị hoặc có thần hồn đặc biệt mạnh mẽ, e là sẽ không dễ dàng bị ám thị ảnh hưởng như vậy.

"Về sau, gọi năng lực này là Hồn Ấn đi." Viên Minh thầm nghĩ.

Đã có năng lực này, hắn càng có thể làm được nhiều chuyện hơn mỗi khi phụ thể lên người khác.

Viên Minh lại tinh thần, cân nhắc cách ứng phó kế tiếp.

Căn cứ vào tin tức dò xét được trong hai lần phụ thể vừa rồi, có thể thấy nếu chuyện Quan chủ Thủy Vân quan cùng cha con Cổ Thu Minh mất tích không tra ra được chứng cứ, có lẽ người của Trân Linh tông không nghi ngờ đến Cáp Cống được.

Việc này tạm thời không lo.

Viên Minh lấy ra quyển bí điển luyện chế hương, lật tiếp đến trang sau thấy có ghi chép về Tử Huyền hương, Xích Điệp hương cùng vài loại linh hương trân quý.

Hắn cầm lệnh bài màu bạc đặt bên cạnh lên, truyền âm câu thông đến Hồ Đồ bảo y mua thêm tài liệu cần thiết để luyện chế các loại linh hương trân quý như Tử Huyền hương kia.

Nghe nói Viên Minh muốn chế thêm loại hương mới, hai người Hồ Đồ rất là mừng rỡ, lập tức mua sắm thật nhiều tài liệu luyện chế đưa tới.

Viên Minh đã quá quen với các bước chế tác mấy loại linh hương kia, nên đã nhanh chóng biến các loại linh tài kia thành linh hương, để lên quầy hàng và kệ hàng.

Đúng như phỏng đoán của hắn, các loại linh như Tử Huyền hương vừa xuất hiện đã rất được hoan nghênh, không chỉ bán được cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà còn bán cho không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Ngắn ngủi một tháng, hắn đã kiếm lời gần ba ngàn linh thạch.

Viên Minh còn thử bày thêm ba nén mê hương Thất Bộ Đảo lên kệ,

Trong Thất Bộ Đảo linh hương, hắn còn trộn lẫn thêm chút tàn hương vào. Tàn hương có tác dụng kỳ diệu trong việc tiêu trừ linh lực chấn động. Thất Bộ Đảo đốt lên, vô sắc vô vị lại không có linh lực chấn động, rất khó bị phát hiện, quả thật là mê người trong vô hình.

Giá của một nén Thất Bộ Đảo mê hương tương đương với một kiện pháp khí hạ phẩm.

Dần dần danh tiếng của cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương lưu truyền khắp nơi, khiến cả mấy nhà đấu giá hội trong phường thị cũng phải chú ý tới nơi này, còn chủ động tới cửa chào mời mối làm ăn, muốn bán linh hương trong các buổi đấu giá. Thế nhưng Viên Minh không định bán đấu giá, trước mắt thì thời cơ đấu giá chưa tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận