Tiên Giả

Chương 1007: Gió nổi thanh bình qua

Trường Thanh đảo.
Trên đảo, cây đa cổ xưa che trời, Mộc đạo nhân tĩnh tọa bên cạnh bàn đá dưới gốc cây, quân cờ đen trong tay như ngôi sao lập lòe.
Hai mắt ông ta nhìn chăm chăm vào bàn cờ như đang suy tư về huyền diệu trong trời đất.
Đối diện là Nam Cung Tiên Nhi dáng người yểu điệu, đoan trang ngồi, ánh mắt của nàng cũng theo sát biến ảo bàn cờ, không dám lơi lỏng.
"Nghe nói thần hồn Thất Phách đạo nhân tan vỡ, Hỏa Dực Tiên cùng Tứ Phương Sát Thần đều rơi cả vào trong tay Viên Minh. Sau đó hắn còn ra tay giết chết Chung Đồ Hổ, sau đó...." Bên cạnh, một gã tu sĩ mặc áo bào thấp giọng nói, đang bẩm báo tin tức từ Vạn Yêu sơn mạch truyền về.
Nhưng vào lúc này, trong mắt Mộc đạo nhân hiện lên một vòng tinh quang, chỉ khẽ đặt quân cờ trong tay xuống bàn cờ.
Tiếng lạch cạch thanh thúy phát ra như tiếng ngọc châu rơi xuống vô cùng dễ nghe.
Nam Cung Tiên Nhi dừng ở bàn cờ, đôi mi thanh tú như lá liễu cau lại tựa hồ đang suy tư ứng đối với bước cờ cao diệu này thế nào.
"Tiền bối kỳ nghệ cao siêu, bố cục sâu xa, Tiên nhi thực khó mà ngăn cản." Qua hồi lâu, Nam Cung Tiên Nhi than nhẹ một tiếng, lắc đầu, đặt quân cờ trong tay bỏ xuống cái rổ đựng cờ.
Mộc đạo nhân mỉm cười, ánh mắt chuyển hướng qua đệ tử đứng hầu một bên, chậm rãi nói: "Vạn Tiên Minh mới lập, Trường Thanh đảo cũng nên tỏ thái độ, chuẩn bị một phần hậu lễ đưa đến đi."
"Tiền bối, lần này đi Vạn Tiên Minh có cần Tiên nhi tự mình dẫn đội không?" Nam Cung Tiên Nhi nghe vậy, đôi mắt đẹp lưu chuyển, khẽ hé môi nói.
Mộc đạo nhân lắc đầu, ánh mắt thâm sâu như thể xuyên thấu được qua hư không: "Không cần, Viên Minh kia đã hiển lộ phong mang, chuyện của Vạn Yêu sơn mạch không cần phải để ý đến nữa. Chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được."
"Mộc tiền bối đã nhiều năm chưa coi trọng người nào như vậy rồi." Ánh mắt Nam Cung Tiên Nhi lóe sáng, thầm nghĩ trong lòng.
Bên trong Thái Huyền môn, bên trong một tiểu đình lưng dựa núi cao, có vài tu sĩ đang ngồi vây quanh thấp giọng khẽ nói như đang bàn luận gì đó.
"Chư vị, các ngươi đã nghe nói qua về tình hình Vạn Yêu sơn mạch chưa?" Một người trong đó than nhẹ một tiếng nói.
"A? Ngươi nói về hành động của Bạch Đế thành chủ ở Bắc Hàn thành sao? Chỉ dựa vào lực lượng một người đã đánh bại một đám cường giả Thất Phách đạo nhân. Thực lực người này mạnh mẽ khiến người ta nhìn mà than thở." Tên còn lại tiếp lời.
"Còn không phải sao, thậm chí ngoại giới còn có lời đồn, xưng hắn là đệ nhất nhân phía dưới Đại Thừa, nghĩ đến cũng không phải không có căn cứ." Lại một người phụ họa nói.
"Hừ đệ nhất nhân phía dưới Đại Thừa? không phải nói quá rồi sao? Theo ta thấy hắn có lợi hại mấy cũng chưa chắc bì kịp với công tử, hay với Đại sư huynh." Một gã tu sĩ mặt hóp như lơ đễnh, bĩu môi nói.
"Có lẽ Đại sư huynh còn có sức liều mạng, như là công tử thì..." Tên còn lại lắc đầu, không cần nói nhiều lời.
Đúng lúc này có một tràng bước chân truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Khuyết Nguyệt công tử mang theo vài người hầu đang chậm rãi đi tới bên này.
Tiếng nghị luận của mọi người lập tức trì trệ, nhao nhao câm như hến.
Sắc mặt Khuyết Nguyệt công tử lạnh lùng dường như không nghe thấy những lời bình luận kia, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn mọi người rồi lại đi về phía trước.
Chẳng qua là thính lực của hắn rất tốt, nên nghe rõ mồn một những lời kia, trong lòng không khỏi dâng lên lửa giận.
Sau khi trở về, Khuyết Nguyệt công tử phất tay bảo thuộc hạ lui ra, còn mình ngồi trước bàn lật một quyển sách ra xem.
Hắn càng xem càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được mà hung hăng nện quyển sách trên bàn, cả bàn cả vật trên bàn bị đập phá nát bấy.
"Phế vật!" Hắn tức giận mắng một tiếng, sắc mặt âm trầm như có thể chảy ra nước.
Đúng lúc này bỗng nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Khuyết Nguyệt công tử sững sờ, lập tức tỉnh táo tỉnh táo, trầm giọng hỏi: "Ai?"
"Là ta."
Một âm thanh thanh âm quen thuộc truyền đến, Khuyết Nguyệt công tử nghe vậy mà sững sờ, lập tức đứng dậy mở cửa.
Chỉ thấy trước mắt là một nam tử mặc áo bào xanh, dung mạo quắc thước, tóc dài buộc cao, quần áo phiêu dật, ánh mắt không màng danh lợi.
"Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?" Tuy rằng trong lòng có chút bất an nhưng trên mặt Khuyết Nguyệt công tử vẫn cố giả bộ trấn định hỏi.
Nam tử áo xanh không trả lời vấn đề mà hỏi thẳng: "Khuyết Nguyệt, Chung Đồ Hổ là người của ngươi?"
Trong lòng Khuyết Nguyệt công tử chợt căng thẳng, biết rõ việc này không cách nào giấu giếm được bèn thừa nhận: "Đúng, gã là người của ta."
Nam tử áo xanh nghe vậy, chau mày, nghiêm giọng nói: "Khuyết Nguyệt, tuy rằng ngươi xưa nay ngang ngược nhưng cũng không gây ra chuyện lớn gì, ta và sư tôn đều nguyện ý bảo vệ ngươi chu toàn. Thế nhưng nếu ngươi dám can đảm cấu kết với những dư nghiệt Tam Giới giáo kia, đừng nói ta mà chính sư tôn cũng sẽ không tha cho ngươi!"
"Sư huynh nói đùa, làm sao ta có thể cấu kết với những dư nghiệt kia chứ? Nhất định là ngươi đã hiểu lầm." Khuyết Nguyệt công tử vội vàng cười nói.
Nam tử áo xanh nhìn vào hắn thật lâu, không nói gì nữa mà chỉ khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.
Ngay khi y đi rồi, vẻ mặt Khuyết Nguyệt công tử lại lần nữa chuyển sang đầy âm trầm. Hắn lại ra sức đánh xuống cái bàn dài trước người, trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ cũng kinh sợ đan xen.
"Đúng là phế vật!" Hắn thấp giọng nổi giận mắng, nhưng cũng mang theo đầy kiêng kị cùng oán hận với nam tử áo xanh kia.
Nửa năm sau, tại Bạch Đế thành.
Viên Minh chậm rãi đi ra khỏi Tu La cung, mang theo nụ cười thản nhiên trên mặt.
Trải qua nửa năm bế quan tham ngộ, hắn đã lĩnh ngộ sơ bộ chân ý Hỏa đế, có thể nói là thành quả cực nổi bật. Tuy rằng hắn vẫn muốn tiếp tục khổ tu, chẳng qua tính toán thời gian thì đã đến lúc đại điển khai minh tới gần, Vương Phục Long cũng đã nhiều lần truyền tin thúc giục, hắn không thể không tạm dừng tu luyện, xuất quan tham dự điển lễ long trọng này.
Trong phủ thành chủ, Viên Minh tìm thấy Vương Phục Long.
Vừa thấy Viên Minh, trong ánh mắt Vương Phục Long lập tức lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, như tìm được người tâm phúc của mình.
"Đại nhân rốt cuộc xuất quan rồi!"
Vương Phục Long thở phào một hơi, giọng điệu kích động: "Tất cả đại tông môn cơ bản đều đã đến, đang trú ngụ tại Bạch Đế thành, danh sách đều ở cả trong này, thỉnh ngài xem qua."
Nói xong, y cung kính đưa lên một miếng ngọc giản.
Viên Minh tiếp nhận ngọc giản, nhẹ nhàng quét qua, đồng thời hỏi: "Lĩnh đội của Thiên Bằng thương hội là ai?"
Nửa năm qua này, tuy rằng Tịch Ảnh không chủ động liên hệ hắn nhưng lần trước nàng nói phải về Bạch Đế thành một chuyến, có lẽ sẽ nhân cơ hội này theo người của Thiên Bằng thương hội tới đây.
Vương Phục Long hiểu ý Viên Minh bèn lắc đầu nói: "Dẫn đội là Ngũ trưởng lão Thiên Bằng thương hội Hứa Nạp, Tịch Ảnh đại nhân cũng không có trong danh sách khách tới thăm."
Viên Minh nghe vậy không khỏi cau mày, trong lòng dâng lên một tia bất an.
Hắn đang nghĩ có nên chủ động liên lạc với Tịch Ảnh, hỏi thăm tình hình của nàng một chút hay không. Đúng lúc này Vương Phục Long lại nói thêm, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn: "Đại nhân, có chuyện này không thể không bẩm báo với người. Lần này Thái Huyền môn phái người lĩnh đội đi tới là Thanh Bình kiếm khách, y vừa đến đây đã nói rõ muốn gặp mặt ngài, ngài xem..."
"A? Người kia hiện ở nơi nào?" Viên Minh phục hồi tinh thần lại, hỏi.
"Hiện đang ở Thiên Kiếm khu." Vương Phục Long lập tức trả lời.
"Y có nói muốn gặp ta vì chuyện gì không?" Viên Minh suy tư một lát lại hỏi.
"Không có, ta nói với y là ngài bế quan, nghe xong y không cưỡng cầu cũng không đi ra khỏi gian phòng nữa." Vương Phục Long lắc đầu.
Viên Minh cúi đầu trầm ngâm, trong lòng suy tư về ý đồ của Thanh Bình kiếm khách.
Biết được Khuyết Nguyệt công tử có địch ý với mình rồi, hắn cũng đã góp nhặt không ít tin tức về Thái Huyền môn. Trong đó ngoại trừ vị môn chủ Thái Huyền môn Đại Thừa kỳ kia thì người khiến cho hắn chú ý nhất chính là vị Thanh Bình kiếm khách này.
Nghe đồn vị Thanh Bình kiếm khách này chính là một thiên tài kiếm đạo, với câu nói "Gió nổi lên, thanh bình đã qua." Người này xuất thân hàn vi, lúc mới vào Thái Huyền môn chẳng qua chỉ là một vị đệ tử ngoại môn, chủ tu công pháp cũng chỉ là kiếm quyết nhập môn của Thái Huyền môn.
Y lại dựa vào bộ kiếm quyết bình thường không có gì lạ này mà vượt qua một đường chông gai, từ Luyện Khí thành tựu Pháp Tướng, chưa từng thay đổi công pháp chủ tu qua. Thậm chí y còn tự lĩnh ngộ cải biến, thôi diễn kiếm quyết này đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Về sau môn chủ Thái Huyền môn thu y làm đệ tử thân truyền, từ đó về sau đạo kiếm quyết này cũng được truyền thừa trong Thái Huyền môn. Lấy tên y làm tên gọi, được đệ tử Thái Huyền môn gọi là Thanh Bình kiếm quyết.
Trong Thái Huyền môn, bất luận là địa vị hay thực lực thì Thanh Bình kiếm khách đều ở phía trên Khuyết Nguyệt công tử.
Thậm chí có lời đồn rằng một trong những Thủ Giới nhân Hí Trạng Nguyên đã giao thủ với y, hai người cuối cùng bất phân thắng bại, không ai làm gì được ai.
Viên Minh âm thầm suy đoán ý đồ của Thanh Bình kiếm khách lần này, hơn phân nửa hẳn là vì Chung Đồ Hổ. Chẳng qua là nhìn điệu bộ này, tựa hồ y không phải đến để trách tội.
Nói chung dù y mang ý đồ gì thì Viên Minh cũng không sợ hãi.
"Nếu sau đó y đã không đến tìm ta nữa, vậy không cần phải gặp mặt đi." Viên Minh nhanh chóng quyết định.
Vương Phục Long gật đầu đồng ý, không cần nhiều lời nữa.
Viên Minh nhìn lướt qua danh sách, thấy Minh Nguyệt cung cùng Thiên Thánh thư viện cũng chỉ có trưởng lão Pháp Tướng sơ kỳ đến đây bèn không nhìn nữa.
Hắn phân phó Vương Phục Long tiếp tục chuẩn bị công việc đại điện, còn mình thì rời đi, thử liên hệ với Tịch Ảnh.
Bất ngờ là hắn vừa mới truyền tin đi đã nhận được hồi đáp của Tịch Ảnh.
"Ngươi kết thúc bế quan rồi à?" Ở bên trong Thái Hư Truyền Tấn trận, khuôn mặt Tịch Ảnh dần dần rõ ràng, đầu lông mày toát ra nhu hòa cùng kiên nghị khiến trong lòng Viên Minh không khỏi ấm áp.
"Ta cố ý xuất quan để xử lý đại điển khai minh trong hai ngày này. Ngươi bên đó thế nào? Không phải lần trước ngươi nói muốn trở về một chuyến sao? Cụ thể là lúc nào về?" Viên Minh nhẹ giọng hỏi.
Tịch Ảnh khẽ lắc đầu, trên mặt xẹt qua chút bất đắc dĩ: "Vốn định nhân cơ hội đại điển khai minh sẽ trở lại, nhưng lúc trước có chút chuyện ngoài dự tính nên đành gác lại kế hoạch này, hiện tại ta cũng không chắc được lúc nào mới trở về được."
"Chuyện ngoài dự tính gì? Cần ta hỗ trợ sao?" Viên Minh nghe vậy, lông mày cau lại, giọng điệu đầy lo lắng.
"Ngươi đã giúp ta nhiều rồi. Từ lúc sự tích anh dũng của ngươi ở Bắc Hàn thành truyền ra, ta bên này cũng thoải mái không ít, không tiếp tục bị những người nhắm đến thiên mệnh chi nữ làm phiền nữa. Chuyện này giúp ta không ít công sức nha." Tịch Ảnh nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo vui vẻ không thôi.
"Ngươi còn không nói cho ta biết, rốt cuộc là phiền toái gì?" Viên Minh khẽ nhấp miệng, trong lòng vẫn nghĩ mãi đến những chuyện khiến nàng khốn nhiễu.
"Kỳ thật cũng không có gì đang ngại, chẳng qua là người của Minh Nguyệt cung phát hiện ta tu luyện Minh Nguyệt quyết, vốn định bắt ta về hỏi cung. Cũng may có Mộc đạo nhân ra mặt đảm bảo nên hôm nay ta đã chính thức bái nhập Minh Nguyệt cung làm môn hạ, mấy ngày nữa sẽ có được khẩu quyết tầng thứ tám Minh Nguyệt quyết, coi như nhân họa đắc phúc." Tịch Ảnh hít sâu một hơi, chậm rãi nói rõ ngọn nguồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận