Tiên Giả

Chương 329: Tiến quân thần tốc

Bàn tay Phùng Lăng chậm rãi buông ra, nhìn xem thi thể Vi Thường dần dần trượt xuống đất, khẽ thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi tự do."

Nói xong, gã không đổi sắc mặt vươn tay vuốt mắt Vi Thường, rồi sau đó đặt thi thể y nằm thẳng dưới đất, đắp một tấm chăn mỏng lên rồi ra khỏi phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, thi thể Vi Thường đã được phát hiện, Phùng Lăng đã rất tức giận mà tiêu phí một lượng lớn điểm cống hiến treo giải thưởng bắt hung thủ. Trong lúc nhất thời, đám quáng nô đầy bàng hoàng, vừa muốn vớt được khoản tiền phi nghĩa này lại lo lắng sẽ nối gót theo Vi Thường, bị hung thủ tìm tới cửa.

Nhưng đối với đám thủ vệ mỏ mà nói, việc này cũng không phải đại sự gì. Dù sao cũng chỉ là một tên quáng nô bị chết, phải đi dọn xác cho y mà thôi.

Tuy rằng hiện tại nhân thủ trong mỏ còn đang thiếu hụt nhưng bọn họ chẳng qua chỉ kiểm tra sơ qua một lần, đương nhiên sẽ không cho ra kết quả gì, cuối cùng mới chốt hạ một lý do là quáng nô nội đấu.

Tối hôm đó, gặp lại Tả Khinh Huy cùng Ô Lỗ trong đấu trường, Phùng Lăng cuối cùng đã đưa ra một câu trả lời thuyết phục, lại dẫn tiến giúp bọn hắn đến mấy nhân vật có danh tiếng nhất định trong đám quáng nô này.

Mấy ngày sau đó, đám người Tả Khinh Huy nương theo ban ngày xuống mỏ, vụng trộm thương nghị trong mỏ. Đến buổi tối bọn họ gặp lại cùng nhau thảo luận chi tiết kế hoạch, cuối cùng đã chuẩn bị xong hết thảy.

...

Vào đêm.

Bên trong một khe núi khuất kín gần mạch khoáng, Viên Minh chậm rãi đứng dậy đi ra phía ngoài sa mạc, Kim Cương đi theo sau lưng.

Mặt đất xung quanh nứt ra, Hoa Chi chui lên, hỏi: "Chủ nhân, định bắt đầu sao?"

Một người hai linh thú nhanh chóng đi đến gần cổng đồng trên cồn cát. Viên Minh thả Lôi Vũ ra để nó giám thị tình huống xung quanh mạch khoáng, còn mình thì đi tới phía trước cổng đồng.

Viên Minh đánh giá cổng đồng vài lần, rồi đưa tay chỉ vào mi tâm, một con hồn nha bay ra.

Hồn nha hướng phía cửa phát ra một tiếng quạ kêu yên ắng, một luồng sóng âm hồn lực rung lên, đơn giản xuyên qua cánh cổng.

Ánh mắt của mấy tên thủ vệ bên trong cổng đồng đầu đã trở nên mờ mịt, nhất thời tựa hồ như thấy có người trong tông đến thị sát khoáng mạch bèn lập tức mở cửa cổng ra.

Viên Minh thu hồi hồn nha, đi vào.

Mấy con yêu thú thanh lang trong cánh cổng bỗng nhiên đứng dậy, mắt trở nên hung ác, há miệng muốn cắn.

Nhưng mà mi tâm Viên Minh đã bắn ra một luồng thần lực, hắn thi triển Mộng Điệp huyễn thuật.

Ánh mắt thanh lang cũng trở nên lim dim rồi nằm rạp trên mặt đất ngủ say.

Xoẹt!

Vài ngọn dây leo Tử Hắc đằng phóng ra khỏi mặt đất, nhao nhao đâm thẳng vào đầu và trái tim thanh lang.

Mấy con sói xanh phát ra tiếng gào ô ô nhưng lại bị dây leo xuyên qua đầu, quấn chặt lấy miệng không thể gây nên tiếng động lớn nào. Dây leo nhanh chóng hấp thu hết yêu lực và huyết dịch của thanh lang.

Sau vài hơi thở, mấy con yêu thú cấp hai đã biến thành thi thể khô quắt.

Chỉ sợ Quy Nguyên tông có nằm mơ cũng không nghĩ tới mạch khoáng vô cùng bí ẩn này lại bị người ngoài dễ dàng tìm được, mà lực lượng hộ vệ vô cùng sâm nghiêm trước mặt một gã hồn tu Trúc Cơ kỳ lại như thể thùng rỗng kêu to, không có bất kỳ tác dụng gì.

"Theo kế hoạch, chia binh làm hai đường hành động." Viên Minh nói với Hoa Chi.

Hoa Chi không nói hai lời, quay người chui xuống lòng đất không còn bóng dáng.

Viên Minh cùng Kim Cương tiếp tục đi về phía trước, thông qua huyễn thuật đánh hạ toàn bộ đệ tử Luyện Khí kỳ thủ vệ ven đường, nhanh chóng xuyên qua thông đạo đi vào một hầm ngầm trống rỗng.

Lúc đêm khuya, nơi này chỉ còn vài tên đệ tử Quy Nguyên tông trực đêm cùng với một gã trung niên đầu trọc Trúc Cơ kỳ cầm đầu đang xếp bằng hô hấp trên một bệ đá.

Người này lập tức phát hiện ra Viên Minh cùng Kim Cương, đang định đứng dậy quát hỏi thì trước mắt đã nhoáng lên một cái bóng trắng. Kim Cương đột ngột xuất hiện trước mặt gã, một quyền đánh thẳng ra.

Động tác của Kim Cương không mang chút hoa mỹ nào, chỉ duy nhất một điểm đó là nhanh, vượt xa khỏi tốc độ phản ứng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ này.

"Bang!"

Trầm đục trầm đục vang lên, cái đầu trơn bóng kia vỡ vụn, từng vụn nhỏ trắng đỏ vung vẩy tứ tán khắp nơi. Thi thể không đầu như thiên thạch bay thẳng về phía sau, nện mạnh lên vách đá sau lưng gã.

Thi thể kia biến thành một đống bùn nhão, còn vách đá cứng rắn cũng bị lõm thành một cái hố nhỏ, xung quanh rạn nứt như mạng nhện.

Ngay khi Kim Cương vừa ra tay, mấy tên đệ tử Luyện Khí kỳ cũng bị huyễn thuật của Viên Minh đánh bại, hoàn toàn ngất đi, trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại được.

Tuy rằng một kích của Kim Cương như nước chảy mây trôi, từ lúc ra tay đến lúc đánh chết tu sĩ đầu trọc kia chẳng qua chỉ trong một hai hơi thở, nhưng Viên Minh hiển nhiên cũng không có ý định che giấu động tĩnh. Cách đó không xa, lập tức có không ít đệ tử thủ vệ Quy Nguyên Tông chạy tới.

"Những người này, tùy ngươi xử trí." Viên Minh đã thông qua Tả Khinh Huy thăm dò cấu tạo đại khái trong động từ trước đó, sau khi nói với Kim Cương một câu, liền lao về phía chỗ sâu dưới lòng đất.

Kim Cương nện hai quyền lên lồng ngực mình, tiếp đó cả thân hình cao to của y đã hóa thành một cái bóng trắng lao về phía đám tu sĩ Quy Nguyên tông.

Viên Minh tăng tốc độ đến cực hạn, đi ngang qua chỗ ở của Hải trưởng lão cũng không hề dừng lại.

Căn cứ theo Tả Khinh Huy và hồn nha dò xét, hai ngày này Hải trưởng lão đều ở trong mật thất, một lòng chìm đắm trong thử nghiệm quỷ dị kia. Vì tránh bị quấy rầy mà xung quanh mật thất còn được bố trí cấm chế, dù bên ngoài có ầm ĩ ngất trời mà không xúc động đến cấm chế thì hơn phân nửa là Hải trưởng lão sẽ không biết tới.

Viên Minh chọn ra tay hôm nay cũng dựa trên nguyên nhân này. Nếu vừa xâm nhập vào, Hải trưởng lão đã ra tay thì sẽ tạo nên không ít phiền toái.

Tốc độ hắn cực nhanh, chớp mắt đã bay vút đến một vách đá nằm sâu bên trong mỏ quặng, tay cầm Độn Địa phù thúc giục ra.

Ánh vàng hiện lên, Viên Minh lẻn qua vách đá, nhanh chóng đi vào phía sâu bên trong.

Nơi đó có một cây cột đá toàn thân màu xám trắng đứng sừng sững, bên trên khắc đầy trận văn tản mát ra từng luồng ánh sáng màu xanh lam.

Viên Minh lật tay tế ra Hóa Huyết đao, rót pháp lực vào.

Huyết quang sền sệt từ trên Hóa Huyết đao nở rộ ra, vách đá bên cạnh bị ánh đỏ tươi này chiếu rọi vào vậy mà nhanh chóng bị hòa tan, chớp mắt đã hình thành một cái lỗ chừng vài thước.

"Chém!" Viên Minh bấm niệm pháp quyết điểm ra. Hóa Huyết đao phát ra tiếng gào thét ù ù, hóa thành một tấm lụa đỏ tươi cao vài trượng, hung hăng bổ xuống cột đá.

Một tiếng vang thật lớn, cột đá bị chém đứt gần một nửa, trận văn phía trên cũng mờ đi hơn phân nửa.

Viên Minh không ngừng tay, lập tức thu Hóa Huyết đao lại, mãnh liệt chém ra lần nữa. Một tấm lụa đỏ tươi càng têm hoành tráng bổ vào chỗ cột đá vỡ.

Cột đá rốt cuộc không chịu nổi đã bị chém đứt. Tất cả trận văn trên cột đều đã ảm đạm đi.

Cột đá này chính là một trong những hạch tâm của cấm chế trong mỏ quặng. Hiện cột đá bị chém đứt, hào quang trên các cấm chế trong mỏ quặng nhanh chóng trở nên suy yếu.

Viên Minh thu hồi Hóa Huyết đao, tiếp tục thúc giục Độn Địa phù đi thẳng đến cột đá tiếp theo.

Trong mật thất bí mật, Hải trưởng lão ngồi xếp bằng bên cạnh một tòa pháp trận đỏ tươi. Trong trận là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, là đại hán Thạch Xuyên vừa mới bị Hỏa Nguyên tông bắt tới cách đây không lâu.

Lúc này Thạch Xuyên đã hôn mê bất tỉnh, nhưng không biết làm sao mà pháp lực của y lại vận chuyển cực nhanh, thân thể truyền ra từng luồng ánh sáng đỏ nhàn nhạt mang theo chấn động pháp lực thuộc tính Hỏa mãnh liệt.

"Không tệ, không tệ, lại có thể tu luyện tới Xích Hỏa tâm pháp tới trình độ này." Hải trưởng lão khẽ gật đầu, lấy ra một vật. Là một cánh tay đầy lông cứng có màu đỏ rực, bên trên còn dán một tấm phù màu lam nhạt.

Ngón tay trên cánh tay này cũng tương tự như tay người, chẳng qua các đốt tay vừa thô to, lại có móng vuốt sắc nhọn. Là một cánh tay của vượn yêu thuộc tính Hỏa.

Cánh tay vượn này tựa hồ như vẫn còn lưu chút sinh lực như thể mới vừa cắt xuống, tản ra chấn động yêu lực thuộc tính Hỏa vượt xa yêu thú cấp hai. Chủ nhân của cánh tay này hẳn phải là Yêu Viên cấp ba.

Hải trưởng lão xé bỏ tấm phù trên cánh tay yêu viên, sau đó búng tay ra. Một luồng sáng đỏ chém lên cánh tay phải của Thạch Xuyên, cắt đứt cánh tay, máu tươi bắn ra.

Ông ta đưa cánh tay vượn kia lại gần, lòng bàn tay lại bắn ra vài sợi xúc tu thịt nhanh chóng khâu cánh tay này lên vai của Thạch Xuyên.

Sau vài hơi thở, cánh tay vượn đã được ghép lại, đã gắn liền vào đầu vai của Thạch Xuyên như thể đó là cánh tay ban đầu của y vậy. Có lẽ do thuộc tính giống nhau nên không sinh ra vấn đề khác thường nào cả.

"Xem ra chỉ riêng về mặt cấy ghép thân thể, thuật pháp Di Hoa Tiếp Mộc của ta đã tương đối thuần thục rồi." Trong mắt Hải trưởng lão xẹt qua vẻ mừng rỡ, sau đó ông ta đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết thúc giục pháp trận đỏ tươi kia vận chuyển.

Vô số tơ máu sáng loáng trong suốt từ trận pháp tuôn ra, dung nhập vào thân thể Thạch Xuyên, cuối cùng hội tụ hết cả ở ngay vị trí tiếp giáp giữa đầu vai y và cánh tay vượn.

Một tầng ánh sáng đỏ tươi nhàn nhạt xuất hiện, đi tới đi lui giữa thân thể Thạch Xuyên và cánh tay kia. Khí tức của Thạch Xuyên bắt đầu chậm rãi hòa hợp lại với yêu lực trên cánh tay vượn. Quá trình này thoạt nhìn cũng rất thuận lợi,

Hải trưởng lão lộ ra vẻ hài lòng. Pháp trận màu đỏ tươi này là pháp trận phụ trợ mà ông ta cố gắng tính toán suy nghĩ ra sau lần ghép tim thất bại lúc trước. Hiện tại xem ra pháp trận mang đến hiệu quả không tệ.

Nhưng vào lúc này, có một miếng ngọc thạch to bằng nắm tay nằm trên vách đá của mật thất đột ngột lóe sáng, ánh xanh lam lập lòe không ngừng.

"Có người xâm nhập? Kẻ nào to gan như vậy?" Sắc mặt Hải trưởng lão trầm xuống, ánh mắt xẹt qua một tia sát khí.

Chỉ là lúc này ông ta đang thi triển bí thuật cấy ghép đến thời khắc mấu chốt, nếu tùy tiện ngừng lại xem như mọi công sức đều đổ sông đổ biển. Sắc mặt ông ta biến đổi không ngừng, chỉ đành cố gắng tăng nhanh quá trình vận chuyển của pháp trận, định bụng sẽ cố gắng ổn định lại tình huống hôm nay nhanh nhất có thể.

Mười ngón tay của ông ta nhanh chóng chuyển động, điểm ra từng đạo pháo quyết. Không lâu sau, pháp trận màu đỏ tươi đã tản ra hào quang sáng ngời, hình thành nên một kết giới đỏ tươi hình vuông bao phủ toàn bộ thân thể Thạch Xuyên vào bên trong.

Lúc này mới Hải trưởng lão mới đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.

...

Khu vực nhà nghỉ.

Lúc này đã là nửa đêm, đại bộ phận quáng nô đều đã đi ngủ sớm, chỉ có khu vực đấu trường vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, có không ít đệ tử Quy Nguyên tông trong coi cũng như quáng nô đang vây xem.

Bên trong đấu trường có hai tu sĩ quáng nô đang chém giết với hai con yêu thú báo đốm cùng loại. Một kẻ trong đó là Phùng Lăng, còn người kia là một kẻ mập mạp tròn vo với động tác không đủ linh hoạt nhưng lại thắng ở mặt sức lực kinh người, miễn cưỡng có thể ngăn cản được một con yêu thú báo đốm.

Phùng Lăng đối phó với con còn lại, người gã khẽ động, lách qua một bên hung hiểm tránh thoát được một chiêu công kích của y báo đốm, sau đó gã bổ nhào người qua.

Cả người gã như một con yêu thú cường tráng cao lớn bổ nhào lên lưng con yêu thú báo đốm, duỗi tay ra sức kìm chặt cổ nó, dùng sức vặn qua.

Cơ bắp trên cánh tay gã gồ lên, mạnh mẽ mà thô to gấp đôi bình thường. Một cỗ lực lượng cường đại nháy mắt bùng lên.

Chỉ nghe "Rặc rặc" một tiếng, xương cổ của yêu thú báo đốm vậy mà đã bị bẻ gẫy, toàn thân nó co giật giãy giụa, nhanh chóng không còn thở nữa.

Phùng Lăng đạp hai chân xuống đất, vọt người nhảy lên đánh về phía bên kia. Gã nhanh chóng dùng thủ pháp tương tự giết chết con yêu thú còn lại khiến khán đài rộ lên một tràng hoan hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận