Tiên Giả

Chương 1034: Tử Vân Thiên Cung

“Đây chính là Âm Hồn Hoa sao?” thân hình Viên Minh khẽ động , bay vào trong vực sâu, cẩn thận từng li từng tí đem hoa nhỏ hái xuống , sau đó đưa cho Tịch Ảnh.
Tịch Ảnh nhận lấy hoa nhỏ, cẩn thận đánh giá một phen, sau đó gật đầu nói : ”Không sai, đây chính là Âm Hồn Hoa mà chúng ta muốn tìm, số năm tuổi cũng đầy đủ, tiếp đây ta muốn bế quan luyện chế Cửu Âm Chân Hồn Đan, ngươi tạm chờ ta mấy ngày.”
“Cần ta giúp đỡ gì không?” Viên Minh hỏi nàng.
“Không cần, luyện chế Cửu Âm Chân Hồn Đan cần dùng đến thủ pháp đặc thù, không thể nhận trợ giúp từ bên ngoài.” Tịch Ảnh lắc đầu.
Trong lòng Viên Minh hiểu rõ, cái này hẳn cũng là hạn chế do Minh Nguyệt Cung bày ra, nên cũng không hỏi thêm gì nữa, lập tức mở Tu La Cung ra để Tịch Ảnh tự đi vào bế quan.
Còn chính hắn thì suy nghĩ một chút, sau đó mượn nhờ lực lượng của Thâu Thiên Đỉnh, liên lạc với Vân La Tiên Tử đang ở bên trong Bạch Đế Thành.
“Vân La, thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh tu luyện như thế nào rồi?” Hắn trực tiếp hỏi luôn.
Vân La Tiên Tử lúc này đang tập trung tu luyện, nghe được giọng nói của Viên Minh bèn vội vàng thu công rồi đáp lại : ”Bẩm báo chủ thượng, tiến triển cũng coi như thuận lợi, ta đã có thể luyện ra phân thân Ngọc Thanh.”
Nhất Khí Hóa Tam Thanh tổng cộng có ba tầng cảnh giới, phân biệt là Ngọc Thanh, Thượng Thanh cùng Thái Thanh, tu luyện tới mỗi tầng cảnh giới thì có thể phân ra một đạo phân thân.
“Ồ, còn tiến độ của những người khác thì sao?” Viên Minh nghe vậy thì vui mừng lắm, tiếp tục hỏi thêm.
Trước khi hắn rời khỏi Bạch Đế Thành thì đã đem Vân La tiên tử bổ nhiệm lên làm tổng quản của Bạch Đế Thành, phụ trách quản hạt mọi việc.
Mà sau khi truyền thụ thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh, hắn cũng bảo tất cả mọi người phải báo cáo tiến độ tu luyện định kỳ cho Vân La Tiên Tử, để hắn còn nắm giữ tình huống.
“Hồi bẩm chủ thượng, tiến triển của mấy vị đạo hữu khác cũng không quá lý tưởng, trước mắt thì cũng chỉ có ta có lĩnh ngộ khắc sâu nhất đối với thần thông này.” Vân La tiên tử hồi đáp, trong lời nói cũng có chút ý tranh công.
Viên Minh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thì thời gian từ túc hắn truyền thụ công pháp tới giờ cũng không dài, có thể có người tu luyện ra phân thân Ngọc Thanh đã là đáng quý.
“Xem ra ngươi cũng có chút hợp với cái công pháp này, sắp tới thành tựu cũng không thể đoán trước được, thời gian tiếp theo, ngươi trước thư thả những chuyện khác chút, chuyện tâm tu luyện cái công pháp này đi, nó có tác dụng lớn với ta.” Viên Minh căn dặn một tiếng.
“Vâng!” Vân La tiên tử gật đầu đồng ý, rồi lại tiếp tục bắt đầu tu luyện.
Viên Minh kết thúc liên lạc cùng Vân La tiên tử, rồi lập tức lấy một cây hương đen ra, thận trọng cắm vào bên trong Thâu Thiên Đỉnh.
Sau một khắc, ý thức của hắn liền dung nhập vào thân thể Vân La tiên tử như nước chảy mây trôi.
Thời gian chậm rãi trôi đi trong yên tĩnh, cho đến khi ý thức của Viên Minh rời khỏi thân thể của Vân La tiên tử, hai mắt hắn mở ra, rồi lập tức nội thị đan điền của mình.
Chỉ thấy ở chỗ sâu trong đan điền kia, có một đạo ấn ký phù văn màu xanh đang lơ lửng lặng lẽ ở đó, tản ra khí tức huyền diệu, mặc dù hơi có vẻ mỏng manh, màu sắc cũng khá là ảm đạm, nhưng vẫn có hào quang đặc biệt tản ra.
Cái này chính là Ngọc Thanh ấn, nó là kết quả của việc Viên Minh mượn nhờ cơ thể của Vân La tiên tử, đem thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh tu luyện tới cảnh giới kia ngưng tụ ra.
Trong lòng Viên Minh vô cùng vui vẻ, thu hồi nội thị, hai tay lại lần nữa bấm niệm pháp quyết thúc giục Thâu Thiên Đỉnh, thành lập liên hệ cùng Khâu Nữ mà mình cũng đã lưu thủ lại ở bên trong Bạch Đế Thành.
Hắn cũng không đối thoại cùng Khâu Nữ mà lặng yên vận chuyển Nhất Khí Hóa Tam Thanh chi pháp, đem Ngọc Thanh ấn cách không bắn tới trên thân của Khâu Nữ.
Sau đó hắn lại đưa tay ra đồng thời chỉ một cái, nhẹ nhấn ở chỗ mi tâm của mình, đồng thời trong miệng niệm pháp quyết bằng một giọng trầm thấp.
Sau một khắc, một tia sáng màu xanh từ sau đầu hắn bắn nhanh ra, rơi xuống bên cạnh Viên Minh, dần dần ngưng tụ thành bộ dáng Khâu Nữ.
Cảm thận được trên cơ thể của Khâu Nữ này tán phát ra khí tức Pháp Tướng, khiến khóe miệng của Viên Minh không khỏi câu lên một nụ cười.
Mang theo phân thân Khâu Nữ, Viên Minh đi tới nơi ở của Thế Giới Chi Thụ, tâm niệm vừa động, phân thân Khâu Nữ liền chủ động tiến lên, đưa tay nhắm ngay gốc Tiên Thiên Khổ Trúc đang sinh trưởng ở ngay dưới gốc đại thụ.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay phân thân Khâu Nữ, có một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên như là một cỗ sao chổi bay trong hư không, chuẩn xác rơi vào phía trên Khổ Trúc.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Viên Minh, Tiên Thiên Khổ Trúc cấp tốc sinh trưởng bằng tốc độ kinh người, năm tuổi cũng đang nhanh chóng tăng trưởng.
Cùng lúc đó, Viên Minh cũng cảm nhận được rõ ràng tuổi thọ của mình đang trôi qua bằng tốc độ kinh người.
Đây là bởi vì phân thân của hắn thi triển thần thông, cái giá phải trả là tiêu hao thọ nguyên, tất cả đều muốn chính hắn phải đảm trách.
Đối với cái này, Viên Minh sớm đã có đoán trước.
Hắn đã có tu vi là Pháp Tướng đỉnh phong, lại thêm Thế Giới Chi Thụ là bản mệnh linh thực, nên tuổi thọ của hắn kéo dài vô cùng, khoảng chừng ba bốn vạn năm, nên có thể chịu được tiêu hao như này.
Để hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lấy tu vi Pháp Tướng thi triển Thanh Mộc Huyền Quang, tier lệ trao đổi thọ nguyên vậy mà cũng phát sinh biến hóa.
Dưới sự điều khiển tinh chuẩn của Viên Minh, phân thân Khâu Nữ cuối cùng tiêu hao hết một vạn năm thọ nguyên của hắn, thành công đem số năm tuổi của Khổ Trúc lên đến một con số kinh người là mười tám vạn năm.
Sau đó, Viên Minh bấm pháp quyết, giải tán phân thân KHâu Nữ, lấy Diệt Hồn Kiếm ra, nhẹ nhàng vung lên mộ cái, đã chém xuống nửa khúc trên của Tiên Thiên Khổ Trúc.
Không lâu sau đó, Viên Minh tìm tới Hi Hòa Tử, đem Khổ Trúc giao vào tay nàng, nói ra : ”Hi Hòa Tử, Khổ Trúc mười vạn năm ngươi muốn ta đã tìm tới.”
Ánh mắt của Hi Hòa Tử sáng lên, nàng hưng phấn nhận lấy Khổ Trúc và nói : ”Ai dà, coi như không tệ, nghĩ không ra ngươi lại thật sự có thể cầm tới Tiên Thiên Khổ Trúc mười vạn năm, chuyện còn lại cứ giao cho ta đi, lần này Thanh Tịnh Trâm luyện ra, tuyệt đối sẽ khiến ngươi giật nảy cả mình!”
“Vậy ta liền rửa mắt mà đợi.” Viên Minh cười đáp.
Điều kiện dưới mắt hết thảy đã tập hợp đủ, chỉ chờ Nhập Đạo Đan cùng Thanh Tịnh Trâm luyện chế hoàn thành, hắn liền có thể nếm thử bước ra một bước kia.
Trong lòng Viên Minh mang vẻ mong đợi cùng thấp thỏm, lại lần nữa vùi đầu vào bên trong việc tu luyện.

Năm ngày sau.
Viên Minh đang bế quan tu luyện, đột nhiên thần sắc khẽ động, thân ảnh biến mất tại chỗ như ảo ảnh, một giây sau đã xuất hiện ở bên ngoài phòng bế quan.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Tịch Ảnh cũng chầm chậm bước ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, khí tức quanh người dũng động, hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới Mệnh Vu hậu kỳ.
Không chờ Viên Minh mở miệng hỏi thăm, Tịch Ảnh liền thu liễm vẻ hưng phấn của mình lại, nghiêm mặt nói : ”Tu vi của ta đã trọn, miễn cưỡng có thể đột phá thời hạn chú pháp, lời kế tiếp, ngươi cần phải cẩn thận nhớ thật kỹ.”
Viên Minh thấy nàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc như thế, cũng liền thu liễm lại tâm thần, nghiêm nghị nói : ”Ngươi nói đi, ta nghe!”
Tịch Ảnh hít sâu một hơi, hai tay cấp tốc kết ấn, sờ nhẹ lên mi tâm.
Trong mắt của nàng lóe lên một tia màu xám, thanh âm hơi trúc trắc không lưu loát : ”Hương về phương hướng đông nam, đi sâu vào sơn mạch, tìm kiếm Tử Vân Thiên Cung.”
Vừa dứt lời, chỗ mi tâm của nàng liền hiện ra một đạo phù văn màu xanh xám, phù văn có chút rung động, rồi phát ra tiếng vù vù đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, Tịch Ảnh khẽ chớp mắt một cái, rồi cả người mềm oặt ngã xuống, lâm vào hôn mê.
“Tịch Ảnh, ngươi thế nào?” Viên Minh cuống quýt tiến lên, đỡ lấy thân thể Tịch Ảnh, đồng thời thất thanh gọi.
Nhưng mà vô luận hắn kêu gọi thế nào, Tịch Ảnh cũng không có chút phản ứng gì, chỉ có cái phù văn màu xanh xám ở chỗ mi tâm kia vẫn đang lơ lửng như cũ, phảng phất như một đạo phong ấn vô hình, một mực khóa lại ý thức của nàng.
Sắc mặt Viên Minh trầm xuống, dùng hồn lực của mình nếm thử phá vỡ phù văn trên mi tâm của Tịch Ảnh, nhưng vô luận hắn thôi động như thế nào, thì phù văn kia vẫn không nhúc nhích xíu nào, Tịch Ảnh thì vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.
Trong lòng của hắn không khỏi dâng lên một tia oán hận đối với Minh Nguyệt Cung, nhưng lúc này cũng không phải là lúc để truy cứu việc này.
Thế là hắn đem Tịch Ảnh an trí tại bên trong Tu La Cung, sau đó dẫn Vương Phục Long bay nhanh đi về phương hướng phía đông nam của sơn mạch.
Không biết qua bao lâu, Viên Minh đột nhiên phát giác được tử quang trong dạy núi càng lúc càng thêm nồng đậm.
Hắn thấy thần thức nhô ra, thì thấy ở phía trước cách đó không xa, có một quần thể cung điện tàn phá đang đứng giữa dãy núi.
Những cung điện này đều thuần một màu tím, lại không phải được xây dựng nên từ núi đá, nhìn gạch ngói được xây dựng nên đều có mầu sắc tím sẫm, hoàn toàn khác biệt với màu sắc sáng sủa trong dãy núi đá này.
Phóng tầm mắt nhìn tới, các nơi trong dãy núi cao này có rất nhiều cung điện được trải dài từ trên đỉnh núi xuống dưới, ngay cả dưới đáy cốc cũng có rất nhiều tòa được xây dựng, trùng trùng điệp điệp, làm người ta nhìn hoa cả mắt.
Có thể tưởng tượng được, khi xưa, lúc những cung điện này còn hoàn hảo chưa bị tổn hại, thì cảnh tượng sẽ hùng vĩ cỡ nào.
Nhưng mà bây giờ, phần lớn các cung điện đều tàn phá rách nát không chịu nổi, gần như không có một chỗ hoàn hảo nào, đồ dùng bên trong cũng lộn xộn, hỗn độn một mảnh.
Viên Minh tìm tòi một vòng ở trong quần thể cung điện bị tàn phá này, nhưng lại chưa phát hiện ra vật gì có giá trị cả, đành phải tiếp tục tiến lên phương hướng phía đông nam.
Trong lòng của hắn suy đoán, nơi này có lẽ là một chỗ di chỉ của tông môn cũ nào đó của Vấn Thiên Giới.
Cân nhắc đến chỗ khác thường của quy mô quần thể cung điện này cùng sơn mạch, Viên Minh cho rằng, cái tông môn này năm đó nhất định rất mạnh, ít nhất cũng phải có một vị lão tổ Quỷ Vu tọa trấn.
Mà Tịch Ảnh nói tới Tử Vân Thiên Cung, có lẽ cũng có thiên ti vạn lũ liên hệ cùng vị Quỷ Vu lão tổ này.
Lại bay ước chừng nửa canh giờ nữa, Viên Minh đột nhiên trông thấy một tòa cung điện có mây tím vờn quanh, đứng sừng sững ở trên một đỉnh núi phía xa.
Chờ đến lúc hắn bay tới gần, phát hiện ra bên trên tường ngoài của cung điện vẽ vô số bích họa, nhưng vô luận hắn ngưng thần xem xét cỡ nào, đều nhìn không rõ nội dung bên trên những bức bích họa này.
Nhìn chăm chú một lúc, hắn thậm chí còn cảm thấy một cỗ mê muội khó hiểu ập đến.
Hắn vội vàng thu tầm mắt lại, nhìn về phía cửa lớn của cung điện.
Chỉ thấy phía trên cửa lớn có một tấm biển, bên trên có khắc bốn chữ lớn : Tử Vân Thiên Cung.
Viên Minh dẫn theo Vương Phục Long đáp xuống dưới trước cổng chính, thử đưa tay ra đẩy một cái thăm dò.
Một giây say, trên cửa đột nhiên bộc phát ra một đạo linh quang màu tím, đem hắn và Vương Phục Long cùng bao khỏa ở bên trong đó.
Hai người thấy hoa mắt, lát sau thanh tỉnh lại thì đã thấy thân mình ở một chỗ không gian có mây tím mù mịt ngập tràn.
Vừa đi vào nơi đây, Viên Minh đã cảm giác được hết thảy liên hệ cùng ngoại giới đều đã bị ngăn cách, phảng phất như mình đã đưa thân vào bên trong một cái thế giới khác, loại cảm giác này thậm chí còn mãnh liệt hơn cả cái cảm giác, khi xuyên qua hàng rào giới vực.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy xung quanh đều mờ mịt sương khói màu tím, không chỗ nào dừng chân.
Chỉ có ở một chỗ rất xa phía trước, có một cái cửa gỗ được treo lơ lửng giữa trời, cũng chẳng biết nó sẽ thông hướng đến phương nào.
Đang lúc Viên Minh đang cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, thì thần sắc lại khẽ động lần nữa, đưa tay gọi Tu La Cung ra.
Sau một lát, Tịch Ảnh lại từ trong đó chậm rãi bước ra.
Lúc này thấy nàng, trên chỗ mi tâm đã không còn thấy tăm hơn của cái phù văn màu xám xanh kia nữa, hai mắt cũng khôi phục thanh mình, thần sắc cùng cử chỉ cũng đều không có gì khác với thường ngày.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Viên Minh vui mừng hỏi.
“Ừm, nhờ có ngươi tìm được Tử Vân Thiên Cung đó, xem ra phán đoán của ta không sai.” Tịch Ảnh mỉm cười gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thoải mái.
“Nơi đây quả thật có thể ngăn cách được cẩm chế do Minh Nguyệt Cung thiết lập sao?” Viên Minh dường như nhận ra điều gì đó, thấp giọng hỏi.
“Đúng là như thế, Tử Vân Thiên Cung chính là bản mệnh Linh Bảo của một vị Quỷ Vu, trong đó tự hành thế giới, có hiệu quả ngăn cách Hồn vực, Ngôn Linh Chú mà Minh Nguyệt Cung sở hạ cũng không phải là trực tiếp tác dụng trên người ta, mà là thông qua thủ đoạn nào đó tiến thành thiết lập giới hạn viễn trình, chỉ cần ta lưu lại nơi này, chú thuật kia liền không có cách nào chạm đến ta được.” Tịch Ảnh gật đầu nói.
Viên Minh nhíu mày, hắn trầm tư một lát rồi nói:
”Nhưng nếu như một khi ngươi rời khỏi nơi đây, chẳng lẽ sẽ lại lâm vào hôn mê nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận