Tiên Giả

Chương 280: Nhàn văn dật sự

Nghe được lời này của Tiểu Vân, nam tu lỗ mãng không khỏi lộ vẻ nuối tiếc, thấy cảnh đó, một vị nam tu trung niên ở bên cạnh lập tức cười nói: “Không ngờ Dư Thanh Lập ngươi tung hoành hoa trường lâu như vậy mà cũng có lúc thất thủ.”

“Trương Trí ngươi nói lung tung gì đó, ta nào có tung hoành hoa trường gì chứ, hơn nữa ta đối với Tiểu Vân là thật lòng.” Dư Thanh Lập tức giận trừng mắt nhìn nam tu trung niên, quay đầu lại thấy Tiểu Vân còn chưa đi xa, lập tức tranh thủ nói thêm.

Trương Trí thấy bộ dạng này của gã lập tức cười ha hả, hai nam tu khác quanh bàn cũng đều lộ ý cười, chỉ có một nữ tu trên mặt lộ vẻ khó chịu.

“Ngươi nói ‘Thật lòng’ mà không thấy ngại à, ta khinh.”

Một nam tu ăn vận kiểu văn sĩ lập tức phụ họa: “Hoa tiên tử nói đúng, Dư Thanh Lập ngươi động thật tâm với nhiều thiếu nữ như vậy, bản thân có đếm hết không?”

Dư Thanh Lập vừa tức vừa gấp nhưng chỉ có thể hất tay áo, nói một câu cộc lốc: “Các ngươi không tin thì thôi.”

Đám người trêu đùa một hồi, thấy Dư Thanh Lập ỉu xìu không phác bác nữa cũng mất hứng trêu tiếp.

Lúc này, lão giả tóc bạc trong số năm người nhìn sang phía Viên Minh, hỏi: “Vị đạo hữu này trông rất lạ mắt, là mới tới Tiểu Hồ thành sao?”

“Tại hạ ở trong thành đã được một khoảng thời gian, có điều là vẫn luôn bế quan tu luyện, rất ít khi ra ngoài.” Viên Minh lắc đầu đáp.

“Ồ? Xem ra đạo hữu là khổ tu chi sĩ, có điều ta phải nói, đạo hữu thỉnh thoảng nên ra ngoài đi dạo, nếu không phương diện tâm cảnh rất dễ nảy sinh vấn đề, như thế cũng không tốt cho chuyện tu hành.” Lão giả tóc bạc gật đầu nói.

“Lỗ đạo hữu nói chí phải, xa không nói, gần thì Sinh Diệp tông kia chẳng phải là ví dụ rõ ràng sao? Môn hạ đệ tử hiếm khi ra ngoài lịch luyện, cả ngày không phải luyện đan trông thuốc thì là bế quan tu luyện, tu vi mỗi người đúng là đều trông không yếu, nhưng vào thực chiến lại rất kém, nếu không có lão tổ Nguyên Anh kỳ tọa trận, chi e đã bị người khác nuốt không còn một mảnh.” Trương Trí gật đầu đồng tình.

“Trương Trí ngươi nói vậy không phải là tự mâu thuẫn sao? Nói cho cùng Sinh Diệp tông có thể đứng vững gót chân ở Lôi châu chẳng phải là dựa vào lão tổ bế quan khổ tu, kết thành Nguyên Anh sao? Cái này không càng nói rõ tu vi còn quan trọng hơn những thứ khác à?” Dư Thanh Lập lập tức mỉm cười chất vấn.

“Đây chính là Nguyên Anh, có thể giống nhau sao? Nói đi thì phải nói lại, trong số tông môn có tu sĩ Nguyên Anh khắp đất Trung Nguyên này, Sinh Diệp tông đứng hạng bét, điều này không phải chứng tỏ lão tổ của bọn họ không bằng tu sĩ Nguyên Anh khác sao?” Trương Trí phản bác.

“Không sai, tu sĩ Nguyên Anh là một phạm trù khác hẳn tu sĩ bình thường, không thể vơ đũa cả nắm.” Tu sĩ họ Lỗ cùng gật đầu tán đồng.

“Nói tới Sinh Diệp tông, các ngươi có nghe chuyện đệ tử bọn họ ra ngoài lịch luyện bị tập kích chưa?” Nam tu ăn vận kiểu văn sĩ đột nhiên xen vào.

“Đương nhiên có nghe, kẻ tập kích chính là Hồn tu Bồ Chính Thanh từng xuất hiện mấy năm trước, chuyện này giờ đầu đường cuối ngõ đều nghe, Sinh Diệp tông đã bỏ ra một số tiền lớn nâng mức treo thưởng của hắn lên, hiện tại có không ít người đang muốn tìm hắn để kiếm một khoản đó.” Dư Thanh Lập đáp ngay.

“Ta nói nha, các ngươi đừng để linh thạch làm mờ mắt, ta có một người bạn nói cho ta biết, tu sĩ Trân Linh tông bị giết lúc trước cũng là tác phẩm của hắn, tính cả lần lịch luyện lần này của Sinh Diệp tông thì số tu sĩ Trúc Cơ chết trong tay hắn đã là ba đó.” Tu sĩ ăn vận kiểu văn sĩ nói.

“Không phải, chuẩn phải là bốn, còn có một tu sĩ Trường Xuân quan tên Hứa Trường Thanh cũng chết trong tay hắn.” Hoa tiên tử đột nhiên lên tiếng.

Lời vừa nói ra, ai nấy đều cảm thấy kinh hãi.

“Hoa tiên tử, chuyện này là thật sao?” Trương Trí hỏi.

“Việc Trường Xuân quan tuyên bố treo thưởng trong giới tán tu hẳn các ngươi đều biết, ta có một vị hảo hữu trong Trân Linh tông, hắn nói cho ta biết tông môn bọn hắn phát hiện thi thể Hứa Trường Thanh và Cổ Thu Long ở cùng một chỗ, ở hiện trường còn để lại không ít vết tích bọn họ liên thủ cùng đối phó một người, cái này chắc chắn không giả.” Hoa tiên tử nói chắc nịch.

Nghe vậy, Viên Minh ở bên cạnh không khỏi buồn bực, lúc ấy hắn rõ ràng đã sắp xếp ngụy tạo hiện trường thành cảnh Hứa Trường Thanh cùng Cổ Thu Long sống mái với nhau, sau đấy khi phụ thể tu sĩ Trân Linh tông cũng nghe bọn họ xác nhận điểm này, sao giờ lại biến thành bọn chúng liên thủ đối địch rồi?

Chắc không phải là Trân Linh tông sợ Trường Xuân quan trách tội nên cố ý làm giả hiện trường chứ?

“Chà chà, nói như vậy thì Hồn tu đúng thật là khủng bổ, hai tu sĩ Trúc Cơ xuất thân tông cũng không đánh lại một mình hắn.” Dư Thanh Lập lập tức lắc đầu bình phẩm.

“Ngươi nghĩ vì sao mà tu hồn là điều cấm kỵ? Chẳng phải là bởi họ có thực lực nghiền ép cùng cấp, còn có những thủ đoạn vô cùng quỷ dị đó sao?” Trương Trí nói.

“Nói thì nói thế, nhưng Hồn tu cũng không phải là vô địch, chuyện Sinh Diệp tông lần này không phải đã nói rõ sao, cái người gọi Cáp Cống kia không những một mình chém giết hai tên thủ hạ của gã Hồn tu, còn cứng rắn bức lui gã, nghe nói người này mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, thực không biết hắn tu luyện thế nào nữa.” Tu sĩ họ Lỗ cảm khái.

“Không sai, ta cũng nghe qua, hắn hình như chỉ là một tán tu nhưng bất luận nhân phẩm hay thực lực đều xuất sắc như vậy, tiền đồ nhất định là không thể đo đếm.” Hoa tiên tử nói, trong mắt lộ vẻ hâm mộ.

Tu sĩ ăn vận kiểu văn sĩ ở bên cạnh nghe thế, ghen tị nói: “Hắn cũng chỉ là tốt số, nhất chiến thành danh mà thôi, những tán tu khác không hẳn đã kém hắn.”

“Ha ha, nếu Thôi đạo hữu đã nói thế, vậy ngươi kể tên một người lợi hại như hắn xem?” Hoa tiên tử trừng mắt nhìn y, chất vấn.

Tu sĩ họ Thôi bị nàng nói cho đỏ bừng mắt, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, nhất thời không nhớ ra được tán tu nổi danh nào khác.

“Ầy, ta đây trái lại là nhớ ra được một người có thể phân cao thấp với Cáp Cống, chỉ là không biết các vị đã từng nghe qua chưa?” Dư Thanh Lập bỗng cười nói.

Cả đám tò mò nhìn gã, trong khi gã lại thong dong nhấp một ngụm trà rồi mới nói.

“Người này từng bị Trường Xuân quan vứt bỏ, sau đó còn một mình lưu lạc Nam Cương, có thể nói là trải qua muôn ngàn trắc trở, cửu tử nhất sinh, tốn mất ba năm mới trở lại kinh đô Đại Tấn, không ngờ đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ, không những vậy còn tại đại điển thoái vị, đứng trước mặt mọi người khiêu chiến quốc sư rồi giết luôn.”

Hoa tiên tử giật mình: “Người ngươi nói là Viên Minh, Viên công tử, ngươi viết Nam Du Ký sao? Không sai, hắn đúng là cân kèo với Cáp Cống, chỉ có điều mấy năm gần đây hình như không hề có tin gì về hắn.”

“Ài, dù sao hắn cũng đã đắc tội Trường Xuân quan, cứ cho là hắn có thiên phù thì thời gian này hẳn cũng không dễ chịu lắm đâu.” Tu sĩ họ Lỗ nắn cổ tay, thở dài bình phẩm.

Đúng lúc này, Trương Trí đột nhiên lộ vẻ cổ quái nhìn cả bọn một hồi rồi nói: “Thực ra cách đây chưa lâu ta từng ngẫu nhiên gặp được Viên Minh.”

“Thật sao?” Mọi người nhất thời kinh ngạc.

Viên Minh cũng thầm giật mình, ngẩng đầu nhìn sang phía Trương Trí, nhưng nghĩ thế nào hắn cũng không nhớ nổi mình từng gặp y ở đâu.

“Ta nhớ là lúc ở gần Thông Đô thành, khi ấy ta bị mấy tu sĩ quấn lấy, kết quả một tu sĩ khác đột nhiên xuất hiện giải quyết địch nhân giúp ta, ta hỏi tên thì hắn nói tên là Viên Minh. Người này không những không nhận lễ vật mà còn tặng ta một cuốn Thịnh Công Tử Nam Du Ký có chữ ký của hắn, ta lấy ra cho các ngươi xem đây.” Trương Trí nói xong liền lấy ra một cuốn sách, đặt lên trên bàn.

Đám người lập tức cầm lên, truyền tay nhau lật xem, ai nấy đều tấm tắc lấy làm lạ.

Truyền hết một vòng, sách rơi vào tay Viên Minh, hắn lật ra xem, lập tức phát hiện chữ trên sách dù giống chữ hắn tới tám mươi phần trăm nhưng chắc chắn không phải do hắn viết.

Cớ gì lại có người muốn giả danh mình?

Viên Minh thầm suy tư, đưa sách trở về.

“Đại Tấn ta mấy năm qua đúng là nhân tài lớp lớp, trong số những tu sĩ trẻ tuổi, Viên Minh và Cáp Công thì không cần nói nữa, vị tiểu hoàng đế mới thoái vị mấy năm trước nghe nói cũng chỉ tốn thời gian ba năm đã một mạch tu từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, thiên phú bực này đúng là khiến người ta phải ghen tị.” Tu sĩ họ Lỗ cảm khái nói.

“Đúng vậy, còn có Trường Xuân quan Cao Càn, Thủy Tinh cung Hải Tương tiên tử, Bạch La sơn trang Bạch Trình Nam, ba người này ai không phải vô địch cùng cấp, dương danh tứ hải chứ?” Trường Trí gật đầu bổ sung.

“Này, các ngươi nói xem, trong mấy người này thì ai lợi hại nhất?” Dư Thanh Lập hỏi.

“Đó đương nhiên là Cao Càn, hắn chính là kỳ tài Trường Xuân quan, gần đây còn có lời đồn nói hắn đã bắt đầu bế quan chuẩn bị Kết Đan, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ không còn đứng chung bậc với mấy người kia nữa.” Trương Trí nói.

“Ta thấy không phải, Hải Tương tiên tử trước kia từng có lần thử sức với Cao Càn, hai ngươi cũng chỉ là sàn sàn không phân cao thấp, huống hồ mấy năm gần đây nàng cũng không xuất hiện ở bên ngoài, nói không chừng cũng đang chuẩn bị Kết Đan.” Tu sĩ họ Lỗ vuốt vuốt chòm râu, nói.

“Nói cách khác, trong ba người thì Bạch Trình Nam là yếu nhất? Không biết Cáp Công, Viên Minh so với hắn thì thế nào?” Dư Thanh Lập cười cười, nói.

“Viên Minh và Cáp Công có mạnh hơn thì cũng chỉ là tán tu, Bạch Trình Nam có cả Bạch La sơn trang làm hậu thuẫn, bọn họ không thể hơn hắn được.” Trương Trí lắc đầu.

“Nhắc đến Bạch La sơn trang, ta nghe nói trước đây không lâu ngoại sự trưởng lão của bọn họ bị người ta ám sát, không biết đã tra được manh mối gì chưa?” Tu sĩ họ Lỗ hỏi.

“Cái này thì ai biết, Bạch La sơn trang rất kín tiếng, cho dù có manh mối cũng không nói ra ngoài, đoán chừng cũng chỉ chờ tới khi bọn họ bắt được hung thủ báo thù mới có tin tức truyền ra.” Trương Trí khoanh tay đáp.

Khi cả đám đang trò chuyện, từ bàn sát bên cạnh bỗng có một nam tu đứng dậy bước qua.

“Mấy vị đạo hữu, tại hạ Khương Hùng, mạo muội quấy rầy, chẳng là có chút vấn đề muốn nhờ mấy vị tư vấn, không biết các vị có thể giải đáp giúp Khương mỗ không?” Nam tu chắp tay hỏi.

“Đạo hữu cứ nói thẳng đừng ngại.” Tu sĩ họ Lỗ gật đầu đáp.

“Là thế này, tại hạ tới từ Bắc Mạc, dưới gối có một đứa con, nó theo tại hạ tu luyện đã được một khoảng thời gian, hiện tại đã có tu vi Luyện Khí tầng ba, có điều các vị cũng biết đó, đường tán tu khó đi, tại hạ không hi vọng nó phải giống như mình, lại nghe Trung Nguyên chính là thánh địa tu hành, bèn dắt con tới để nó bái nhập tông môn Trung Nguyên. Vừa rồi nghe thấy mấy vị dường như hiểu rất rõ về các tông môn Truyên Nguyên nên mới qua nhờ tư vấn một chút.” Khương Hùng nói.

“Nếu đạo hữu có điều kiện thì tốt nhất là đưa con vào Trường Xuân quan, dù gì cũng là đệ nhất đại tông Trung Nguyên, vào chắc chắn không sai.” Trương Trí nói.

“Ta cũng đã được nghe đại danh Trường Xuân quan, có điều khuyển tử chỉ có thiên phú Tam linh căn, e là Trường Xuân quan không để vào mắt.” Khương Hùng khẽ than, cười khổ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận