Tiên Giả

Chương 157: Tặng quà

“Không sao, chỉ cần nhớ kỹ chuyện ngươi đã hứa với ta là được. Chờ ta nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh trạng thái cho tốt là có thể khắc phù quán linh cho ngươi.” Tam động chủ đưa Thanh Ngư kiếm tới, nói.

Viên Minh cung kính đưa hai tay nhận lấy. Vừa chạm vào kiếm, Viên Minh liền thấy tay lạnh buốt như đang cầm một khối băng đá, hơn nữa còn có những từng sợi khí âm hàn chui vào trong người. Hắn ước lượng sơ sơ, cảm thấy thân kiếm nặng hơn trước nhưng thay đổi này rất nhỏ, gần như không đáng kể.

Hỏa Sàm Nhi theo tay hắn bò dọc xuống, chun mũi hít hà một hơi xong lập tức lộ vẻ chán ghét, quay người bò lại đầu vai Viên Minh.

Nó chỉ thích những thứ nóng, càng nóng càng tốt.

“Kiếm này hiện tại còn chưa khắc họa phù văn nên không cách nào thu liễm khí âm hàn, đợi sau khi khắc phù quán linh rồi, chỉ cần không dùng lực kích phát là sẽ không có khí âm hàn tràn ra ngoài.” Tam động chủ nói thêm.

Nàng vừa dứt lời, tiếng hô gọi của tên đệ tử bên ngoài cửa lại lần nữa vọng vào.

Không chờ nàng ra lệnh, Viên Minh lập tức rảo bước đi đến tiền viện mở cửa, dẫn tên đệ tử kia đi vào.

“Lúc Đại động chủ bảo ngươi tới, có nói là có chuyện gì không?” Tam động chủ hỏi thẳng.

“Không có, đệ tử chỉ biết ngoài ngài, Nhị động chủ và mấy người Mông Sơn trưởng lão cũng được mời tới.” Tên đệ tử kia vội vàng đáp.

Tam động chủ nghe vậy, lông mày không khỏi cau lại.

Sau một thoáng phân vân, nàng bỗng vung tay lên, tức thì trong lòng bàn tay có thêm một hộp kim loại hình chữ nhật dài hơn ba thước.

Thấy cảnh này, trong lòng Viên Minh lập tức dâng lên cảm giác không ổn.

“Đây là uẩn linh kiếm hạp, có thể đảm bảo linh lực trong thân kiếm sẽ không rơi vào trạng thái trầm tịch, người trước tiên cất tạm Thanh Ngư kiếm trong đó. Sáng sớm mai lại tới tìm ta, ta sẽ khắc phù quán linh giúp ngươi.” Tam động chủ nói.

Viên Minh nghe vậy dĩ nhiên không thể nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

“Hỏa Sàm Nhi cũng tạm để theo ngươi đi.” Tam động chủ liếc mắt nhìn qua phía con chồn nhỏ đang ngồi trên đầu vai Viên Minh rồi nói thêm.

Chồn nhỏ nghe thế thì hai mắt liền tỏa sáng, hiển nhiên là rất vui.

“Vâng.” Viên Minh lập tức đáp.

Sau khi quay lại chỗ ở, Viên Minh tâm tình kích động hồi lâu không bình tĩnh lại được. Hắn rất muốn mở kiếm hạp ra xem, nhưng lại lo sẽ xảy ra chuyện gì đó, chỉ đành bấm bụng đặt nó ở đầu giường.

Tiếp đó, hắn lấy bản chép tay của Hắc Mộc đại sư ra, cẩn thận lật xem những phù văn được ghi lại trên đó, xong lại suy đoán xem Tam động chủ sẽ chọn phù văn nào để khắc họa.

Mai cho tới nửa đêm, Viên Minh mới thu liễm tâm tình có chút chập chờn, nhắm mắt ngồi xếp bằng toan tu luyện Minh Nguyệt quyết.

Hỏa Sàm Nhi cũng khấp khởi mừng vui nhích lại gần, tính nằm sấp bên cạnh Viên Minh.

Đúng lúc này, nó đột nhiên ngửa cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt như hai hạt đậu đảo liên tục.

Viên Minh trông phản ứng của nó liền biết Tịch Ảnh đang ở gần đây.

“Tịch Ảnh, mau vào đi.” Viên Minh lên tiếng gọi.

Bên ngoài không có tiếp đáp, nhưng chờ giây lát sau liền có một thân ảnh nhẹ nhàng khoan thai bước vào.

“Lần này ta đi phường thị có mua một món quà cho ngươi.” Viên Minh nói.

Nghe lời này, Tịch Ảnh lộ rõ vẻ bất ngờ, không nghĩ tới Viên Minh lại nói ra câu đó.

“Vô sự hiến ân cần”, chỉ có điều khi truyền âm, nàng vẫn giữ giọng điệu bình thản, tựa như không quan tâm lắm: “ngươi có được thứ gì tốt đây? Hàng giảm giá rẻ tiền thì ta không cần.”

Viên Minh lật tay một cái, trong lòng bàn tay bỗng có thêm một cái hộp gỗ màu đen, bên trong hộp hiển nhiên chính là Lưu Kim Sa.

Ngay sau đó, hắn mở hộp gỗ ra, nhấc Lưu Kim Sa lên rồi khẽ rung cổ tay. Tấm lụa mỏng màu vàng kim lơ lưng trải ra trước mắt Tịch Ảnh, mỗi sợi tơ vàng trên đó đều tỏa ánh vàng kim lấp lãnh, cảnh này trông tựa như ảo mộng.

Viên Minh lại rung tay một cái nữa, Lưu Kim Sa bỗng nhiên dài ra gấp mấy lần, bay vờn xung quanh Tịch Ảnh, từng lớp lụa vàng bay múa, trông như một dải ruy băng màu vàng thật lớn.

“Đẹp quá, lại còn là pháp khí trung phẩm? Ngươi phát tài sao?” Tịch Ảnh kinh ngạc hỏi.

Nghe nàng hỏi, Viên Minh khẽ đảo cổ tay, tấm lụa vàng kim đột nhiên co lại rồi lần nữa quay vào trong hộp gỗ.

“Lần này ta đi phường thị bất ngờ kiếm được một khoản tiền tài phi nghĩa. Mà chẳng phải ta vẫn luôn nhớ tới ngươi sao, thế nên mới đặc biệt mua cho ngươi.” Viên Minh nói.

“Ta không cần, ngươi cầm đồ này hối lộ ta, có phải là lại muốn ta giúp chuyện gì không?” Tịch Ảnh nghi ngờ hỏi.

“Thực sự không có chuyện gì đâu.” Viên Minh biện bạch.

“Hừ, kể một chút xem ngươi làm sao kiếm được món tiền tài phi nghĩa kia?” Tịch Ảnh hất cằm, vung trảo chụp một cái, tức thì lụa vàng liền bay tới trước người nàng, bị nàng nhấc trảo cuốn một cái liền biến mất không thấy gì nữa.

Viên Minh liền kể lại chuyện ở trong phường thị gặp phải gã hề thải y ám sát người Bạch Long đảo, sau đó lại được một nữ tử chân trần cứu đi, còn bản thân hắn thì dùng Tử Hắc yêu đằng âm thầm đánh cắp túi trữ vật.

Trong lúc hắn kể, Tịch Ảnh thỉnh thoảng lại chen ngang hỏi này hỏi kia, lúc nghe tới đoạn gã hề, nàng chỉ hừ một tiếng, nhưng khi nghe tới đoạn nữ tử chân trần kia xuất hiện rồi dùng độn thuật quỷ dị đưa gã hề di, Tịch Ảnh lại hỏi thêm mấy câu, đôi mắt cũng không khỏi sáng lên.

Nghe kể chuyện xong, tâm tình Tịch Ảnh hình như cũng khá hơn.

“Về Minh Nguyệt quyết, có cần ta chỉ điểm cho thêm chút nữa không?” Mèo bạc tâm tình tốt, bắt đầu chuyển qua quan tâm tới việc tu luyện của Viên Minh.

“Tạm coi như thuận lợi, chỉ là mảnh vỡ ký ức trong thức hải hơi lộn xộn, thường xuyên khiến người ta có chút cảm giác hỗn loạn.” Viên Minh đáp.

“Nguyên nhân khiến ngươi mất trí nhớ là do thần hồn bị thương, tu luyện Minh Nguyệt quyết tuy có thể giúp ngươi chữa trị thương tổn, nhưng cũng cần thời gian. Có lẽ đợi khi ngươi tu luyện tới tầng ba là sẽ nhớ lại được toàn bộ ký ức.” Tịch Ảnh ngưng một thoáng rồi nói thêm: “Nếu ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ suy nghĩ giúp ngươi lập tức khôi phục ký ức.”

“Không!” Viên Minh quả quyết cự tuyệt. Với tốc độ tu luyện hiện tại, sớm muộn hắn cũng khôi phục lại toàn bộ ký ức, giờ vô duyên vô cớ cấp cho Tịch Ảnh một bối phận sẽ luôn cảm giác mình bị thua thiệt.

“Chết vì sĩ diện!” Tịch Ảnh nói xong liền rời đi.

Viên Minh đợi nàng đi rồi, lại lần nữa khoanh chân ngồi xếp bằng, tiếp tục tu luyện.



Mèo bạc Tịch Ảnh trở lại trong hốc cây nhỏ của nàng.

Nàng khẽ phất “tay” một cái, tấm Lưu Kim Sa như dải ruy băng màu vàng kim lơ lửng bay ra, trải lên trên tầng lông thú và tơ lụa dày cộp.

Tịch Ảnh đưa một cái vuốt điểm nhẹ lên kim sa, dễ dàng luyện hóa nó.

Tiếp đó, nàng truyền một chút pháp lực vào trong đó, tức thì Lưu Kim Sa lóe sáng, chiếu ra những điểm sáng màu vàng kim trong hốc cây vốn mờ tối.

Mèo bạc nằm trên giường, cảm nhận sự mềm mại mát dịu của tấm lụa dưới thân, nhất thời cảm giác như mình đang nằm trên mây, vô cùng thoải mái dễ chịu, nhịn không được duỗi lưng một cái.

“Hiếu tâm cũng tốt nha, ha ha…” Nhớ tới bộ dạng Viên Minh khi tặng, nàng không nhịn được bật cười ha ha.

Tiếp đó nàng lại như nhớ tới điều gì đó, giơ một chân trước lên, chẳng biết lấy từ chỗ nào ra một quyển sách bìa màu lam rồi hững hờ lật xem, khi lật tới tờ cuối cùng, thần sắc lại trở nên buồn bã.

Trang này vẽ một đám thương thử đang vui vẻ tụ tập ăn uống.

Cuối trang có ghi “Tấn Viên Minh tác”.

Nàng đưa một chân khẽ vuốt ve trang sách, trong đôi mắt khác màu lộ ra một tia tình cảm phức tạp, một lúc lâu sau đó chợt than nhẹ:

“Phụ thân…”



Qua một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau Viên Minh ôm kiếm hạp tới tiểu viện của Tam động chủ.

Kết quả là hắn đứng ngoài gọi hồi lâu mà không thấy có tiếng đáp lại.

Phải sau khi thả Hỏa Sàm Nhi vào tra xét một vòng, Viên Minh mới trợn mắt phát hiện Tam động chủ hoàn toàn không có ở trong viện.

“Nàng thế này không phải là thất hẹn chứ?”

Viên Minh đoán khả năng cao là do hôm qua Đại động chủ triệu tập, bèn đi tìm Phương Cách sư huynh để xác nhận.

“Người tìm sư tôn có việc gì?” Phương Cách nhíu mày hỏi.

Viên Minh liền kể lại chuyện mình tìm Tam động chủ nhờ luyện kiếm cho Phương Cách.

“Viên sư đệ, thật không ngờ ngươi lại có thể mời được Tam động chủ đích thân luyện kiếm giúp ngươi.” Gương mặt nghiêm túc của Phương Cách cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Hết thảy đều là nhờ mặt mũi Hỏa Sàm Nhi mà thôi.” Viên Minh mỉm cười giải thích.

Trên thực tế, trong lòng hắn hiểu rõ, ngoài mặt mũi Hỏa Sàm Nhi và lời đề nghị hắn hỗ trợ thu thập tài liệu kia, có quá nửa nguyên nhân là do Tam động chủ vì sĩ diện của bản thân với Thanh Ngư kiếm nên mới đích thân xuất thủ luyện kiếm giúp hắn.

“Lần này sư tôn không có dặn dò gì, phỏng chừng là có việc gì gấp, có điều nếu người đã hứa giúp ngươi luyện kiếm thì nhất định sẽ làm được.” Phương Cách nói, đồng thời đưa mắt nhìn vào kiếm hạp trên tay Viên Minh.

“Đây là uẩn linh kiếm hạp?” Y hỏi.

Viên Minh khẽ gật đầu.

“Vậy thì không vấn đề gì đâu, trong ba ngày sư tôn ngài nhất định sẽ trở về.” Phương Cách tự tin nói.

“Thế là sao?” Viên Minh khó hiểu hỏi.

“Uẩn linh kiếm hạp có thể giữ linh lực trong thân kiếm không trầm tịch, nhưng nó cũng chỉ hiệu quả trong ba ngay, thế nên sư tôn nhất định sẽ trở lại trong ba ngày.” Phương Cách giải thích.

“Vậy chẳng may không về kịp thì sao?” Viên Minh nhíu mày hỏi.

“Nếu chẳng may không về kịp thật, một khi linh lực thân kiếm trầm tịch thì không thể khắc phù quán linh được nữa. Lúc trước do chưa dung nhập tài liệu chính yếu nên còn có thể dung luyện lần hai, hiện tại đã không cách nào rèn đúc lại nữa, cơ bản chẳng khác nào phế đi.” Phương Cách lúng túng giải thích.

Viên Minh nghe thế lòng trùng xuống, dự cảm không ổn hôm qua đã được xác nhận.

“Ngươi yên tâm, sư tôn đã hứa thì nhất định trong ba ngày sẽ trở về.” Phương Cách thấy thế vội lên tiếng trấn an.

Viên Minh nghe thế, trong lòng càng bất an, chính vì Tam động chủ là người thủ tín nên việc thất hẹn hôm nay mới càng không bình thường.

“Không được, ta tốt hơn là đi tìm A Mộc Hợp sư huynh nghĩ biện pháp.” Hắn nói một câu, xong liền ôm kiếm hạp đi về phía Khí Lư.

Viên Minh ôm kiếm hạp rảo bước chạy tới Khí Lư, tiến thẳng tới trước phòng của A Mộc Hợp.

“Cốc cốc.”

Sau mấy tiếng đập cửa dồn dập, cửa phòng “ken két” mở vào phía trong, A Mộc Hợp còn ngái ngủ, mặt mũi bơ phờ nhìn Viên Minh rồi mơ màng hỏi:

“Viên sư đệ, có chuyện gì thế?”

“Sư huynh giúp ta một chút.” Viên Minh vừa nói vừa lách người bước vào trong phòng.

“Uẩn linh kiếm hạp? Trong đó là gì vậy?” A Mộc Hợp cũng không để ý lắm, sau khi đóng cửa phòng lại liền đưa mắt nhìn kiếm hạp trên tay hắn, nhíu mày hỏi.

“Ta có một thanh kiếm, Tam động chủ hỗ trợ luyện chế nhưng giờ có chút vấn đề…”

Viên Minh vội vàng kể lại những chuyện liên quan cho gã biết.

“Ta cảm thấy sư tôn khả năng cao là có chuyện gì gấp, e là tạm thời dứt ra không được.” A Mộc Hợp nghe xong bèn gãi gãi mái tóc bù xù, nói.

“Sư huynh, ngươi phải giúp ta một chút.” Viên Minh mặt mũi khổ sở nói.

“Ài…Cái này không phải ta không muốn giúp ngươi, ngươi cũng biết đấy, quán linh là việc mà không phải luyện khí sư Trúc Cơ kỳ trở lên thì không thể làm được. Ta thực ra có thể khắc phù giúp ngươi, nhưng quán linh thì ta làm không nổi.” A Mộc Hợp bất đắc dĩ nói.

“Chuyện đó thì ta biết, không biết có thể nhờ sư huynh ra mặt tìm một trưởng lão của Hỏa Luyện đường ta tới giúp đỡ không? Ta có thể trả thù lao, giá cả có thể thương lượng.” Viên Minh gấp giọng nói.

“A, khẩu khí đúng là không nhỏ, thù lao để trưởng lão luyện chế pháp khí là thứ mà một đệ tử ký danh như ngươi có thể dễ dàng lấy ra sao? Ta đi hỏi giúp một chút xem sao, nhưng người cũng đừng hy vọng quá.” A Mộc Hợp tuy không tin nhưng vẫn đồng ý hỗ trợ.

“Đa tạ sư huynh.” Viên Minh vội ôm quyền cảm tạ.

A Mộc Hợp khoát tay áo, bảo hắn ở lại đây còn mình thì quay người ra khỏi phòng.

“Ngươi đợi ở đây đi.” A Mộc Hợp nói xong liền rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận