Tiên Giả

Chương 279: Tứ Tượng trà lâu

“Để tiền bối đợi lâu, đây là hai kiện pháp cực phẩm mà bản điếm cất kỹ, một kiện tên là Dung Hỏa Luyện, một kiện tên là Hoặc Tâm Chung, mời xem qua.”

Chưởng quỹ nói xong mở hộp ngọc đầu tiên ra, bên trong hộp đặt một cái ấm đồng toàn thân một màu đỏ lửa, thỉnh thoảng có ngọn lửa từ miệng ấm thoát ra, ở giữa không trung nổ thành một chùm pháo hoa nho nhỏ.

“Dung Hỏa Luyện này chính là do tiền bối tông ta dùng hỏa tinh ngàn năm luyện chế ra, có khắc bốn đạo phù văn là Chước Thiêu, Vô Tận, Phụ Cốt và Vĩnh Nhiên, từ đó có thể phun ra hỏa diễm không thể dập tắt, một khi dính phải thì vĩnh viễn không thể dứt ra được.”

Chưởng quỹ giới thiệu xong lại mở hộp ngọc thứ hai ra, lần này thứ trong hộp là một cái chuông nhỏ có buộc một dải lụa đỏ.

“Hoặc Tâm Chung này pháp khí mấy năm trước bản điểm bỏ giá cao mua dược, có khắc bốn đạo phù văn lần lượt là Huyễn Âm, Mê Huyễn, Huyễn Vựng và Trí Manh, lúc sử dụng nó có thể phát tiếng chuông vang cực kỳ chói tai khiến đối thủ tạm mất đi thị giác, rơi vào mê muội.”

Viên Minh nghe chưởng quỹ giới thiệu, chân mày hơi nhíu lại.

Hai kiện pháp khí cực phẩm này tuy uy lực không nhỏ, nhưng cái đầu tiên sử dụng lại không phân địch ta, chỉ e sẽ có khả năng bị ngộ thương, còn công dụng của cái sau thì hắn hoàn toàn có thể dùng huyễn thuật thay thế, xét thực tế chỉ là gân gà.

Chưởng quỹ thấy Viên Minh nhíu mày, bèn cười khổ nói: “Xem ra hai kiện pháp khí này đều chưa thể lọt vào mắt xanh của tiền bối, chỉ tiếc bản điếm không còn pháp khí cực phẩm nào khác, nếu tiền bối muốn mua pháp khí cực phẩm phù hợp thì chỉ có thể tới đấu giá hội thử thời vận.”

Viên Minh thở dài một hơi, loại địa phương như đấu giá hội kia giá cả bị đẩy lên quá cao, dù hắn có gặp được pháp khí hợp mắt, chỉ e bằng vào năm ngàn linh thạch cũng không thể lấy được.

Nhưng đúng lúc này, Viên Minh chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Nếu như ở chỗ ngươi luyện chế pháp khí cực phẩm thì giá cả thế nào?”

“Luyện chế pháp khí cực phẩm có độ khó rất cao, hơn nữa linh tài thông thường khó mà chịu nổi bốn phù văn, nếu cưỡng ép khắc xuống, sợ rằng sẽ khiến linh tài tổn hại, khó sử dụng, nếu xảy ra tình huống đó thì bản điểm sẽ không chịu trách nhiệm, xin tiền bối suy nghĩ kỹ.” Chưởng quỹ nhắc nhở.

“Nếu ta lấy ra linh tài phù hợp, xác suất luyện chế thành công có được bao nhiêu?” Viên Minh hỏi.

“Đại khái chỉ khoảng một tới hai thành.” Chưởng quỹ đáp.

Viên Minh lập tức lắc đầu, xác suất thành công thấp như vậy thực chẳng khác gì ném thẳng linh tài xuống hồ.

Nếu đã như vậy, so với việc đặt cược vào người khác, chẳng bằng hắn tự luyện.

Viên Minh không nói chuyện luyện chế pháp khí nữa, chuyển qua mua mấy sách liên quan tới phù văn và luyện khí, xong xuôi bèn rời khỏi Xích Luyện đường.

Sau khi trở lại chỗ ở, hắn tốn một chút thời gian chế tạo một ít linh hương ở trên danh sách,

Chế hương xong, hắn nghỉ ngơi khôi phục tinh thần một lát rồi đột nhiên lấy ra Thâu Thiên đỉnh, đốt một nén hương đen, cắm nó lên trên đỉnh.

Khói hương lượn lờ bốc lên, Viên Minh trong lòng thầm nghĩ tới bộ dáng Sa Hạo, rất nhanh cảnh tượng trước mắt hắn dần mờ đi, khi nhìn rõ ràng lại thì đã xuất hiện trong một gian phòng đá.

Sa Hạo lúc này hình như đang chữa thương, đồ dùng trong phòng đều làm từ đá có kiểu dáng rất phổ thông, không hề có điểm gì đặc biệt.

Phòng đá không có cửa sổ, cửa ra vào cũng đóng kín, Viên Minh lại đang cấp thiết muốn biết chỗ Thạch Hạo ở, lập tức thi triển Hồn Ấn để Sa Hạo đứng dậy rời khỏi phòng đá.

Nhưng bất luận hắn thi triển Hồn Ấn thế nào, mãi tới khi hương đen cháy hết, phụ thể kết thúc, Sa Hạo vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Đụng phải tình huống này, chân mày Viên Minh nhíu lại.

Để biết được chỗ ở của Sa Hạo, hắn cố ý chế ta một nén hương đen phẩm chất khá cao, tàn hương dùng chế hương cũng là chỗ kiếm được từ Trân Linh tông, vậy mà thi triển Hồn Ấn với một tu sĩ Trúc Cơ như Sa Hạo lại chẳng có tác dụng gì?

Hay là nói, Hồn Ấn không có hiệu quả với Hồn tu?

Viên Minh cúi đầu trầm tư một lúc, quyết định đợi bảy ngày sau sẽ thử lại lần nữa, nếu Hồn Ấn vẫn không có hiệu quả, vậy cũng chỉ có thể dùng công phu mài nước, cầu cho lúc hắn phụ thể trúng đúng khi Sa Hạo ra ngoài.

Bất kể nói thế nào, để Sa Hạo, kẻ biết được thân phận Hồn tu của hắn sống thêm một ngày là Viên Minh có thêm một phần nguy cơ bại lộ.

Ngoài việc bảy ngày phụ thể một lần, hắn nhất định phải nghĩ ra một số biện pháp khác để tìm ra chỗ Sa Hạo dừng chân.



Tứ Tượng trà lâu nằm ở phía Đông hồ nước bên trong thành.

Lâu này cao năm trượng, trên dưới một màu lam nhạt, trên tường có vẽ sóng nước, cửa chính nhìn thẳng ra hồ nước, hai bên trái phải từ trên xuống dưới có tám cửa sổ, cả tám đều được ghép tức linh mộc có khắc hoa văn, bên trong mỗi cánh cửa sổ còn có khảm lưu ly, dưới ánh ngọc sáng ngời phản chiếu bóng hồ khiến người ta từ xa nhìn lại, cả tòa lầu dập dờn sóng nước, trông không giống như dựng trên mặt đất mà giống như tiên các giữa hồ.

Viên Minh đi thẳng qua cửa chính, ngẩng đầu nhìn thấy hòn non bộ bằng san hô, còn có trụ ngọc cùng vỏ sò tô điểm, kết hợp với quang ảnh xanh thẳm trải rộng khắp mỗi góc lâu và không ít ảo ảnh cá bơi lội giữa những nhánh san hô, trông phảng phất như đang ở giữa long cung dưới biển vậy.

Viên Minh thấy cảnh sắc này, trong lòng không khỏi hơi kinh, đang khi thưởng lãm thì thấy một nữ tử xinh đẹp đầu đội sừng rồng bước tới.

“Cung nghênh thượng tiện.” Nữ tử hơi khom người, theo động tác của nàng, váy dài màu lam khẽ phiêu động giống như thân ở dưới nước.

“Trang trí của các ngươi cũng không tục.” Viên Minh nhìn qua liền biết sừng trên đầu nàng chỉ là đồ trang trí, có điều ở đây đến thị nữ cũng ăn mặc nhập vai như vậy thực sự khiến hắn phải tấm tắc lấy làm lạ.

“Đa tạ thượng tiên tán thưởng, chủ đề huyễn trận bổn lâu tháng này là long cung dưới biển, nếu thượng tiện ưa thích, có thể tới quầy hàng tiêu một linh thạch bỏ phiếu.” Thị nữ mỉm cười nói.

“Ồ? Vụ bỏ phiếu này là để chọn cái gì?” Viên Minh hiếu kỳ hỏi.

“Bản điếm mỗi tháng sẽ đổi chủ đề một lần, cụ thể bài trí gì sẽ được quyết định dựa trên kết quả bỏ phiếu của các thượng tiên.” Thị nữ từ tốn giải thích.

Viên Minh nghe xong chỉ cười không đáp. Nghe có vẻ như cần tốn một linh thạch đến bỏ một lá phiếu, nhưng nếu bỏ thật sẽ dẫn tới chuyện ganh đua, so kè nhau, hao tốn cũng từ đó mà tăng lên, huống chi dù tràng cảnh trong lòng yêu thích có trở thành chủ đề thì cũng chỉ có thời hạn một tháng, bảo sao người bỏ phiếu lại ít như vậy.

“Thượng tiên, mời theo ta, ta dẫn ngài lên trên lầu thưởng trà nghỉ ngơi.” Thị nữ quay người làm dấu tay xin mời.

Viên Minh dưới sự dẫn dắt của nàng đi vào trong một gian phòng nhỏ khoảng bốn thước vuông.

Toàn bộ gian phòng đều được làm bằng gỗ, chỉ có ba mặt dựng tường, trên tường ở hai bên trái phải có vẽ tranh cá quẫy nước, còn trên bức tường đối diện cửa chính thấy vẽ một pháp trận không biết tên, trên đó có năm chỗ hơi lõm xuống, trông kích cỡ và hình dạng vết lõm thì giống như chỗ để đặt linh thạch.

Thị nữ dẫn Viên Minh vào trong phòng, xong bèn kéo cánh cửa lưới bằng gỗ được ẩn trong lối ra vào ra rồi đóng lại.

“Thượng tiên, đây là linh thê do bổn lâu đặc biệt thuê đại sư chế tạo, ngài chỉ cần đặt số lượng linh thạch tương ứng lên trên pháp trận là có thể tự động tiến vào các tầng lầu khác nhau.”

Nghe vậy, Viên Minh có chút hiếu kỳ, xem ra đây cũng là một dạng truyền tống trận, hắn bèn tiện tay lấy ra hai viên linh thạch đặt vào trong vết lõm.

Có điều trong quá trình linh thê vận hành, Viên Minh phát hiện pháp trận trên tường có vẻ chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, linh thạch đặt lên đó vẫn chưa hề bị tiêu hao, xem ra để cho linh thê vận chuyển hẳn là nhờ vào thứ nào đó khác.

Viên Minh phóng tầm mắt ra ngoài, liếc nhìn quang cảnh lầu hai, thấy những người ngồi bên trong đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, khí cụ và đồ trang trí đặt ở đây cũng không tính là xa hoa, trong lòng hắn lập tức minh bạch.

Cái gọi là đặt vào linh thạch có thể lên tầng lầu tương ứng, kỳ thực chỉ cách gọi khác của việc thu phí vào cửa, bỏ ra hai linh thạch vào cửa thì mức đại ngộ đương nhiên khác hoàn toàn với bỏ năm linh thạch.

Hiểu rõ cơ chế rồi, Viên Minh lại lấy ra ba linh thạch đặt vào pháp trận.

Linh thê từ từ đi lên, khung cảnh lối vào cũng theo đó thay đổi, rất nhanh Viên Minh đã lên tới lầu năm. Hắn còn chưa đi ra ngoài đã có từng hồi những tiếng trống phách xen lẫn tiếng đàn dây, cùng với đó là khói linh hương tĩnh tâm an thần bay vào trong linh thê.

Thị nữ mở cửa lưới gỗ ra cho Viên Minh, hắn cất bước đi ra, vừa đưa mắt nhìn sang trái liền thấy một tòa đài cao nằm ngang ở góc Đông Nam, trên đài có mấy thiếu nữ thân vận váy dài màu trắng ngọc đang múa theo điệu nhạc. Ngoài những thiếu nữ này, trên đài còn có không ít nam nữ mặc cùng một kiểu trang phục, hoặc đánh trống tấu sắt hoặc đánh đàn thổi sênh, thoạt nhìn dáng vẻ ưu nhã, lắc lư thả hồn theo tiếng nhạc du dương, làm người ta không nỡ quấy rầy.

Ngoài ra nơi đây còn có không ít thị nữ tay nâng bình ngọc đi qua đi lại giữa các bàn trà, châm trà đưa nước cho các vị khách. Những thị nữ này ai nấy trên mặt đều mang nụ cười e ấp, mỗi cử chỉ đưa tay nhấc chân cũng rất ưu nhã.

Bất luận là thị nữ, nhạc công hay vũ nữ đều có tu vi nhất định, thấp nhấp cũng là Luyện Khí kỳ tầng hai.

Trong gian phòng có đốt linh hương an thần mua từ tiệm của Viên Minh, mỗi khi linh hương cháy chỉ còn một phần tư sẽ lập tức có thị nữ bước tới thay hương mới, đảm bảo mùi hương không tiêu tan.

Cuối cùng còn có một ít thị nữ bưng trên tay một cái khay nhỏ, trên khay có bày đủ loại trái cây, Viên Minh dù không thể nhận ra từng loại trái cây một, nhưng từ sóng linh khí tỏa mà trái cây tỏa ra cũng biết được những trái cây này tuyệt không phải vật phàm.

Viên Minh đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, thấy khách ngồi ở đây đều là tu sĩ Trúc Cơ, có người ngồi một mình, cũng có nhóm hai, ba người ngồi chung. Những người khách này ăn vận không giống nhau, có tu sĩ Đại Tấn, cũng có tu sĩ Triệu quốc, có tu sĩ thuộc tông môn, cũng có những người chẳng biết có phải tán tu không.

Sau một hồi quan sát, Viên Minh đi tới một bàn tròn cạnh đài cao, mỉm cười chắp tay chào hỏi năm vị tu sĩ đang ngồi quanh bàn.

“Mấy vị đạo hữu có phiền nếu tại hạ đặt thêm một chén trà không?”

“Không sao, không sao, mời đạo hữu cứ tự nhiên.” Một vị nam tu khoát khoát tay, đáp.

Viên Minh gật gật đầu, thấy những người khác cũng không có ý kiến gì bèn ngồi xuống đây.

Hắn vừa ngồi xuống, bên cạnh lập tức có một thị nữ bước tới, đặt một chén mính trà trước mặt hắn.

- Giải thích, Chè búp được hái muộn gọi là Mính. Hết giải thích.

Viên Minh nhấc nắp chén lên, chợt cảm thấy một mùi thơm xộc vào mũi, khẽ hít nhẹ một cái, tức thì một cảm giác ấm áp truyền khắp cơ thể làm cả ngươi hắn khẽ rung một cái.

Thị nữ dâng trà bên cạnh Viên Minh đang định rời đi thì nam tu lỗ mãng bỗng gọi nàng lại.

“Tiểu Vân, bức họa lần trước ta đưa, ngươi có thích không?”

“Tiền bối đưa tặng, Tiểu Vân đương nhiên thích, chỉ là Tiểu Vân không rành Họa đạo, không thể lĩnh ngộ được thâm ý của đại tác tiền bối, chỉ có thể cất nó đi để phòng hư hại, xin tiền bối thứ lỗi.” Thị nữ Tiểu Vân thi lễ một cách vô cùng uyển chuyển, duyên dáng với nam tu lỗ mãng kia rồi nhỏ giọng nói.

“Một bức tranh mà thôi, có thể có thâm ý gì chứ, chỉ cần ngươi thích thì xử lý thế nào cũng được. Có điều lần trước chuyện ta nói muốn cùng ngươi kết làm đạo lữ, ngươi nghĩ tới đâu rồi?” Nam tu cười cười, bộ dáng không hề để tâm.

“Tiền bối là tu sĩ Trúc Cơ, Tiểu Vân làm sao dám trèo cao, xin tiền bối đừng trêu chọc nữa.” Thị nữ lắc đầu, khom người thi lễ với nam tử lỗ mãng xong liền xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận