Tiên Giả

Chương 323: Xin lỗi

"Chu Bành, ngươi mang theo ba người bọn hắn trở về, dạy bọn hắn cách đào quáng, hôm nay không cần ở lại dưới mỏ." Thẩm Mang Tinh nhìn lão giả mặt mũi tràn đầy u sầu trong đám người, phân phó.

Nói xong, gã chuyển thân rời đi, cũng không có ý trao đổi với bọn Tả Khinh Huy.

Thấy vậy, Tả Khinh Huy có chút khác lạ, nhưng thủ hạ khác của Thẩm Mang Tinh trông coi tu sĩ tù phạm, lại tựa hồ không kinh ngạc.

Lão giả Chu Bành tiến lên, chắp tay với ba người Tả Khinh Huy một cái: "Mấy vị đạo hữu xưng hô như thế nào?"

"Tả Khinh Huy."

"Xà Vu." Sau lưng Tả Khinh Huy, một nữ tử thân hình gầy yếu, mặt mũi đen nhánh nói.

Trong ba người bọn họ, tên thiếu niên còn lại nhìn tựa hồ mới hơn mười lăm tuổi, khuôn mặt non nớt, đang cúi đầu, cũng không có ý trả lời Chu Bành.

Bất quá vừa rồi đăng ký tính danh nên Tả Khinh Huy biết được y tên là Hứa Triệt.

Thấy y như thế, Chu Bành cũng không ép buộc, gật đầu nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, mấy vị xin theo ta quay về túc phòng."

Tả Khinh Huy và Xà Vu tự không gì không thể, mà Hứa Triệt cũng yên lặng đi theo.

Không lâu sau, đám người đã tới túc phòng mà Chu Bành nói.

Đây là một gian phòng đất thấp bé, đẩy cửa phòng ra, đối diện chính là một cái một bàn dài, bên cạnh bàn có năm chỗ ngồi, trên bàn đặt ấm nước chén nhỏ, có vẻ cổ xưa.

Tiếp bên trong là mười gian phòng ngủ chật hẹp, chia trái phải năm gian, bên trong ngoại trừ một cái giường, chỉ có một cái bàn thấp cùng cây đèn.

Vừa vào nhà, ngoài Chu Bành, những người khác tự mình trở về phòng, tựa hồ giống như Thẩm Mang Tinh, không có tâm tư trao đổi.

Mà ba người Tả Khinh Huy nhìn thấy điều kiện trong phòng như vậy, thì đều một mặt chấn kinh.

Chu Bành thấy vậy, lập tức cười khổ nói:

"Ba vị đạo hữu, ngày nay chúng ta đều là tù nhân, đãi ngộ như vậy đã không tệ. Mấy năm trước, nơi này thậm chí chỉ có một cái giường trống trải, một số đạo hữu thực tế chịu đựng không nổi, náo động lên không ít động tĩnh, chết rất nhiều người, hiện tại mới được đãi ngộ như này."

Nghe vậy, Tả Khinh Huy khẽ động, hỏi: "Chu đạo hữu ở chỗ này bao lâu rồi?"

"Tính ra cũng mười bảy năm rồi." Chu Bành thở dài một tiếng nói.

"Mười bảy năm? Thời gian dài như vậy, Chu đạo hữu chẳng lẽ không nghĩ tới đào tẩu?" Xà Vu hỏi.

"Làm sao không nghĩ, chỉ là bị vòng cổ này trói buộc, lại không có pháp khí nơi thân, chúng ta đừng nói là đối phó thủ vệ quặng mỏ, dù chạy đi, mênh mông cát vàng, cũng không biết đi về phương nào?" Chu Bành lắc đầu.

"Trong mười bảy năm qua, ta cũng coi như gặp không ít đạo hữu, có người nhận rõ hiện thực, cũng có người không cam lòng làm nô, nhao nhao hỗn loạn, cũng trải qua mấy trận bạo loạn, nhưng kết quả cuối cùng, chưa bao giờ thấy ai còn sống chạy ra ngoài."

Đúng lúc này, Hứa Triệt một mực trầm mặc không nói đột nhiên hỏi: "Thực không có cách nào sao? Chẳng lẽ về sau chúng ta chỉ có thể ở đây cả đời làm quáng nô?"

"Mấy vị cũng đừng trách ta nói chuyện không dễ nghe, Tu Tiên Giới vốn là thế giới nhược nhục cường thực, chúng ta bị bắt tới đây, nói trắng ra là tài nghệ không bằng người, có thể lưu lại một mạng đã là may mắn. Còn nghĩ đến phồn hoa thế gian, tu tiên đại đạo, cũng chỉ tăng thêm phiền não, không bằng cứ như vậy đàng hoàng làm tiếp, đường đi tới bất quá là một giấc chiêm bao mà thôi. Dù sao, chết tử tế vẫn không bằng còn sống." Chu Bành thở dài, nói.

Trong lời nói gã tràn đầy nghèo túng dáng vẻ già nua, Hứa Triệt rõ ràng nghe không lọt, lúc này lại cúi đầu.

Thấy vậy, Chu Bành thở dài một tiếng, chuyển chủ đề nói: "Nếu như không muốn làm quáng nô, cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp. Chúng ta ở chỗ này đào quáng, mỗi ngày đều có chỉ tiêu một ngón tay, kết thúc không hoàn thành chỉ tiêu sẽ bị phạt. Tới cuối mỗi tháng, phải tiến hành bình xét, người có tổng lượng đào quáng ít nhất sẽ bị phạt, nhưng ngược lại người đào quáng nhiều nhất cũng sẽ được khen thưởng, nếu như có thể liên tục mấy tháng đạt tổng ngạch đào quáng nhiều nhất, là có thể thu được cơ hội, tiếp nhận Nô Ấn, trở thành thành viên Quy Nguyên Tông, sau đó có thể rời đi nơi đây, chỉ cần mỗi tháng dụ dỗ tu sĩ khác đến đây, là có thể thu được tự do tạm thời."

Nghe gã nói như vậy, Tả Khinh Huy và Xà Vu đều nhướng mày, mà Hứa Triệt càng phẫn nộ ngẩng đầu, quát.

"Ngươi là muốn ta đi hại người!"

"Mấy vị, đã lưu lạc đến tận đây, cũng đừng đến chết ôm ngạo khí, tại địa phương quỷ quái này, ngươi không muốn làm nô, vừa không muốn hại người, thì có lựa chọn gì khác? Các ngươi cho là ta không hận kẻ lúc trước lừa gạt ta sao, nhưng cho dù căm hận thì có ích lợi gì, mười bảy năm qua, trong tất cả tù phạm, ta coi như không phải kẻ già nhất, nhưng cũng có mấy phần tư lịch. Nếu thật muốn hại người, đã sớm không ở chỗ này trò chuyện với các ngươi. Các ngươi có lẽ cảm thấy ta bị nô tính sâu nặng, nhưng đây bất quá là vì ta đã sớm nhận rõ sự thật mà thôi." Chu Bành bất đắc dĩ cười khổ nói.

Trong ánh mắt phẫn hận của Hứa Triệt cũng nhiều ra một chút mờ mịt, y há to miệng, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn cúi đầu.

Thấy vậy, Chu Bành không nói thêm, quay người lấy ra ba cây pháp khí như là đinh ba, để trước mặt ba người Tả Khinh Huy.

"Vật này chính là pháp khí khai thác Viêm Lân khoáng, có thể đơn giản phá vỡ đất cát, cũng không tổn thương khoáng thạch, hiện tại ta dạy các ngươi pháp quyết thúc giục, các ngươi phải nhớ cho kĩ."

Nói xong, gã bắt đầu dạy. Tả Khinh Huy và Xà Vu chăm chú nghe, mà Hứa Triệt thủy chung vẫn cúi đầu.

Chu Bành cũng không để ý tới y, xác nhận Tả Khinh Huy và Xà Vu đã nhớ kỹ pháp quyết, lại nói cho bọn hắn gian phòng nào đang trống, có thể tự ở lại, tiếp theo quay người muốn trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng mà Tả Khinh Huy ngăn cản gã lại: "Chu đạo hữu chậm đã, ta từng có một hảo hữu tên là Ô Lỗ, là người Nam Cương, năm đó tham dự một nhiệm vụ, về sau tung tích không rõ, có lẽ cũng bị bắt đến nơi này, chẳng biết ngươi có nghe nói qua chưa?"

Chu Bành lắc đầu: "Người Nam Cương có thể chịu được cực khổ, ở chỗ này rất được hoan nghênh. Thẩm Mang Tinh trông coi chúng ta là người chất phác, không tranh đấu với người khác, bởi vậy chưa hề có người Nam Cương đến chỗ chúng ta ở. Có lẽ ngươi phải đi túc phòng khác hỏi một chút, bất quá bây giờ bọn hắn hẳn là còn ở trên mỏ, phải đợi trời tối, bọn hắn trở về, ngươi mới có thể nhìn thấy."

Tả Khinh Huy gật gật đầu, cảm tạ Chu Bành, tiếp theo chọn một gian phòng đi vào, Xà Vu cũng giống như thế.

Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại một mình Hứa Triệt, y từ đầu đến cuối cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Cùng lúc đó, trước cao lầu quặng mỏ bốn tầng.

Độc giác nam tử ngước đầu nhìn lên đỉnh chóp cao lầu, trầm mặc một lát, lấy ra Truyền Âm Phù, còn chưa hành động, cấm chế trong lâu đã tự mở ra.

Độc giác nam tử thấy vậy, không nói một lời thu hồi Truyền Âm Phù, vẫy tay với Liêu Trung đứng phía sau, tiếp theo đi thẳng vào trong lầu.

Liêu Trung vội vàng đi theo sau độc giác nam tử, có chút lo sợ bất an hỏi:

"Phương đạo hữu, lần này chúng ta tổn thất không nhỏ, Xích Kim ngô công cũng bị người lấy đi, không biết Hải trưởng lão có trách tội ta không?"

Độc giác nam tử cũng không quay đầu lại: "Việc này ta tự sẽ giải thích với trưởng lão, ngươi không cần nhiều lời. Lần này bại, trách nhiệm cũng không ở mình ngươi, ngươi trước kia cũng xuất lực rất nhiều cho bản tông, ngày nay không thể trở về, muốn chính thức gia nhập bản tông cũng có thể hiểu."

Nghe vậy, Liêu Trung mới cố nặn ra vẻ tươi cười, chỉ là trong mắt vẫn còn lo lắng.

Hai người đi dọc theo thang lầu, rất nhanh tới đình đài ở đỉnh cao lầu.

Biên giới đình đài, một gã trung niên cao tám thước, thân thể to lớn chắp tay sau lưng, ngắm nhìn hết thảy trong quặng mỏ, nghe độc giác nam tử đi lên, cũng không quay đầu lại.

"Lần này đi bắt nô, đệ tử xuất sư bất lợi, vẻn vẹn bắt về mười bốn người, xin Hải trưởng lão trách phạt." Độc giác nam tử quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói.

Sau lưng gã, Liêu Trung cũng cuống quít quỳ xuống, cúi đầu, không dám nói câu nào.

"Lý do thất bại là gì?" Hải trưởng lão nhàn nhạt hỏi.

"Là đệ tử quá mức chủ quan lúc mai phục vây bắt tu sĩ Hãm Sa Thành, không dự liệu được trong bọn họ có người thực lực cao cường, khiến bọn hắn đột phá vòng vây bỏ chạy, cuối cùng chỉ bắt về một người. Xích Kim ngô công cũng bị bọn hắn cướp đi." Độc giác nam tử giải thích.

Nghe vậy, Hải trưởng lão bỗng nhiên xoay người lại, hiển lộ ra khuôn mặt.

Khuôn mặt y ngay ngắn, lông mày nhạt như không, đồng tử xanh thẳm tựa như chim ưng sắc bén, bên miệng có một chòm râu dê màu xám nhạt, dưỡng nhan tốt nên cũng không thấy già.

Liêu Trung trong lúc vô tình nhìn thấy dung mạo Hải trưởng lão, cũng không dám nhìn nhiều, hoảng sợ vội vàng cúi đầu.

Nhưng Hải trưởng lão cũng không quan tâm Liêu Trung, mà cau mày nhìn độc giác nam tử: "Xích Kim ngô công là vật ta bồi dưỡng nhiều năm, lúc trước cũng là do ngươi dốc hết sức đảm bảo mới mang theo ra ngoài, ngày nay các ngươi lại nói với ta làm mất nó, phải bị tội gì?"

"Đệ tử cam nguyện bị phạt." Độc giác nam tử cúi đầu nói.

Hải trưởng lão trầm mặc, nhìn chằm chằm độc giác nam tử thật lâu, mới thay đổi ánh mắt, nhìn Liêu Trung một chút: "Phía sau ngươi là ai?"

Độc giác nam tử lập tức giải thích: "Hắn là Liêu Trung, trước kia chính là quản sự Hãm Sa Thành, xuất lực cho bản tông rất nhiều, lần này thất bại, Nguyệt quản sự Hãm Sa Thành đã biết thân phận hắn, nên hắn muốn triệt để gia nhập bản tông, không trở về Hãm Sa Thành nữa."

Nghe độc giác nam tử giải thích, Hải trưởng lão cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, khẽ nhả một chữ duy nhất: "Được."

Nghe vậy, Liêu Trung như được đại xá, vội vàng dập đầu cảm ơn.

Sau đó Hải trưởng lão không nói thêm gì nữa, trong đình đài lâm vào trầm mặc quỷ dị. Liêu Trung quỳ trên đất, trên trán chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, cuối cùng vẫn là độc giác nam tử phá vỡ trầm mặc trước.

Gã nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với Liêu Trung: "Được rồi, ngươi đi tìm Hà sư muội đi, còn lại nàng sẽ giúp ngươi an bài."

Liêu Trung vội vàng gật đầu nói phải, thấy Hải trưởng lão cũng không dị nghị gì, lập tức đứng dậy cáo từ, lui ra ngoài.

Mà sau khi gã rời đi, ánh mắt Hải trưởng lão thâm thúy nhìn độc giác nam tử, chờ giây lát, thấy độc giác nam tử không nói một lời, liền bất đắc dĩ nói:

"Mất Xích Kim ngô công phải chịu tội không nhỏ, ngươi thực cam nguyện bị phạt?"

"Cứ theo Hải trưởng lão xử lý." Độc giác nam tử vẫn cúi đầu.

"Ai, Phú nhi, ngươi cần gì phải quật cường như thế. Xích Kim ngô công mặc dù trân quý, nhưng nói cho cùng chỉ là một con yêu thú, ngươi chỉ cần mở miệng cầu một câu, vi phụ có thể bỏ qua cho ngươi. Nhưng vì sao ngươi không chịu, chẳng lẽ đã qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn ghi hận vi phụ sao?" Hải trưởng lão thở dài hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận