Tiên Giả

Chương 360: Không chết không thôi

Một đám quỷ vật giữa không trung đang truy đuổi trên đỉnh động, vẫn đắm chìm trong ảo thuật do Viên Minh tạo ra.

"Ngươi chỉ vừa mới vào cảnh giới Tình Vu, làm sao có lượng hồn lực khổng lồ như thế!" Lão giả áo xanh đã thấy không đúng, bèn trầm giọng quát.

Người trước mắt không chỉ có hồn lực khổng lồ mà thần thông huyễn thuật cũng vô cùng cao minh. Trong một khắc này, lão cũng thử phá vỡ huyễn thuật tác động lên quỷ vật nhưng uy lực huyễn thuật kinh người, lão chỉ có thể phá giải từng con một. Thế nhưng không phá giải huyễn thuật xong bao lâu thì những con quỷ vật kia lại tiếp tục rơi vào ảo cảnh lại lần nữa, như vậy không có chút ý nghĩa nào.

Lão giả áo xanh càng nghĩ càng cảm thấy không tưởng tượng nổi. Kẻ này có lai lịch gì?

"Chính là lúc này!" Viên Minh phát giác được tâm tình lão giả xao động, bèn phát động năng lực Tình Động.

Năng lực Tình Động có thể khống chế cảm xúc người khác nhưng điều kiện tiên quyết là tâm tình đối phương cần phải xuất hiện dao động nhất định mới có thể phát huy được hiệu quả. Nếu tâm tình của mục tiêu bình ổn, Tình Động không có đất dụng võ, hiệu quả cũng không lớn.

Lão giả áo xanh đã đạt tới cảnh giới Tình Vu từ lâu, tâm tình vô cùng ổn định. Lúc trước hắn chém chết Tam Nhãn hồn cưu của đối phương, đồng thời hiển lộ ra thân phận hồn tu, lão giả áo xanh vẫn trấn định, không có chút cơ hội nào để hắn tận dụng cả. Hiện giờ qua biểu hiện hồn lực không tầm thường của mình mới xuất hiện được một tia sơ hở, tâm tình khiếp sợ của lão giả áo xanh đột nhiên phóng đại, tâm cảnh lập tức bất ổn, đủ loại cảm xúc bắt đầu ngoi lên.

Viên Minh thầm vui mừng, lập tức dùng Tình Động bắt lấy phẫn nộ của lão giả, phóng đại chúng lên. Muốn nhiễu loạn tâm thần đối phương thì khiếp sợ còn lâu mới có thể tốt bằng phẫn nộ được!

Trong lòng lão giả áo xanh tuôn ra một cảm giác phẫn nộ khó kìm chế nổi, con mắt cũng nổi lên đầy tia máu.

"Không tốt!" Lão giả áo xanh lập tức phát hiện không đúng, vội toàn lực áp chế tâm tình lại.

Viên Minh há lại để cho đối phương khôi phục. Hắn thúc giục phù văn Nguyền Rủa bên trong Diệt Hồn kiếm, một luồng lực lượng vô hình chấn động, không khí quanh người lão giả áo xanh đột nhiên biến đổi nặng nề như thể cả người lão rơi vào trong vũng bùn nhão đặc, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy ghê tởm, lục phủ ngũ tạng sôi trào.

"Ọe...."

Lão không kìm được mà nôn mửa liên tục. Chỉ là lão không nôn ra thức ăn mà nôn ra từng cục hắc khí tản mát chấn động pháp lực và hồn lực. Đó là pháp lực cùng hồn lực mà lão khổ cực tu hành mới có được. Lão giả áo xanh chấn động, lập tức rớt từ Kết Đan trung kỳ xuống còn Kết Đan sơ kỳ, hồn lực trong thức hải suy yếu ba phần.

Đây là lần đầu tiên Viên Minh thi triển phù văn Nguyền Rủa trong thực chiến, không lường được hiệu quả tốt đến như vậy.

Lúc trước hắn kiểm tra qua chỉ phát hiện phù văn Nguyền Rủa sẽ khiến pháp lực hồn lực tiêu tán đi, không tưởng được phù văn này vậy mà có thể cưỡng ép hạ thấp tu vi đối phương.

"Đây là công kích gì?" Lão giả áo xanh kinh hãi, tâm cảnh càng thêm thất thủ, tâm tình càng hỗn loạn, thần sắc đã toát ra một tia điên cuồng.

Viên Minh tiếp tục thi triển năng lực Tình Động nhiễu loạn suy nghĩ của lão giả. Hai tay áo hắn phẩy về trước, tám con hồn nha bay ra.

Tâm tình lão giả áo xanh bị Tình Động khống chế hơn phân nửa, khi thì chửi bới, khi thì hoảng sợ, năng lực phán đoán suy giảm. Hồn nha của Viên Minh bay đến nửa đường lão mới mới phát giác, vội vàng ứng đối.

Mi tâm lão bắn ra tám con Tam Nhãn hồn cưu, cùng giao long đen chắn trước người lão.

Thế nhưng vị trí tám con Hồn nha của Viên Minh đột nhiên biến hóa, hình thành nên một hình thái như là chiến trận. Chính là chiêu thức dung nhập Hồn nha cùng chiến trận hợp kích của Quy Nguyên tông mà thành, hắn đặt tên là Nha Trận.

Tám con hồn nha lần lượt kêu lên, phun ra tám luồng sóng âm dung hợp lẫn nhau, thoáng cái đã hóa thành một con sóng màu đen như thực chất cuốn về phía trước, bao phủ tám con Hồn cưu, giao long đen cùng với lão giả áo xanh đứng sau lưng chúng.

Tám con hồn cưu chợt trở nên mông lung, thân thể phi độn cũng trì trệ lại, giao long màu đen cũng chỉ dừng ở tại chỗ.

Lão giả áo xanh liên tục bị Tình Động, phù văn Nguyền Rủa công kích, thần hồn đã trở nên vô cùng bất ổn. Nha Minh mang theo Mộng Điệp huyễn thuật nhanh chóng xâm nhập đến khiến trước mắt lão giả hiện lên đủ loại ảo giác khó mà thoát ra được.

Bạch Sắc cốt đao vung lên, lập tức vượt qua khoảng cách vài chục trượng vẽ qua cần cổ lão giả.

Đầu của lão giả áo lục bay ra ngoài. Nhưng mà một khắc sau, ánh sáng đen trên người lão lóe lên. Vậy mà lại khôi phục như lúc ban đầu.

Cùng lúc đó, nam tử áo trắng bên trong đống quái vật đang lâm vào ảo cảnh bên kia chợt đầu thân chia lìa, hóa thành một mảng âm khí tiêu tán đi mất.

"Thần thông chết thay!" Ánh mắt Viên Minh khẽ động.

Lão giả áo xanh chết đi rồi phục sinh, cũng không cần thu lại quải trượng đen mà nhanh chóng lẩn trốn vào trong lòng đất, chui thẳng vào sâu bên trong động quật. Độn tốc của lão không thua gì tốc độ phi độn cả.

Viên Minh lập tức đuổi theo, lại lần nữa thúc giục phù văn Nguyền Rủa trong Diệt Hồn kiếm. Lão giả áo xanh lại bị lực nguyền rủa quấn quanh người, lần nữa nôn ra pháp lực và hồn lực, chẳng qua lần này pháp lực và hồn lực nôn ra nhìn ít hơn hẳn lần trước.

Phù văn Nguyền Rủa dùng liên tục, hiệu quả sẽ dần yếu bớt.

Dù vậy lão giả áo xanh cũng kêu lên đau đớn, độn tốc giảm mạnh.

Tám con hồn nha lại bay tới, lần nữa kết thành Nha Trận phát ra công kích Nha Minh. Sóng âm màu đen quét sạch qua thân thể lão giả áo xanh bên dưới.

Lão giả áo xanh lại lâm vào ảo cảnh. Lão thấy mình xuất hiện ở một hải vực gợn sóng, gió biển thổi nhè nhẹ, sóng biển lăn tăn hoàn toàn khác với cảnh tượng hiện tại bèn vội vàng thi triển một loại bí thuật tương tự như Chàng Hồn, thế nhưng pháp thuật phá giải huyễn thuật mức độ này chỉ vô dụng mà thôi.

Ảo cảnh xung quanh mờ đi, hình thành nên một không gian huyễn thuật cứng rắn dị thường.

Trong khoảng thời gian này Viên Minh vẫn luôn chú tâm tu luyện, không dốc sức tu luyện vào Mộng Điệp huyễn thuật bao nhiêu, nhưng hồn lực của hắn gia tăng quá nhiều nên Mộng Điệp huyễn thuật cũng theo nước lên thì thuyền lên, cũng đã có tinh tiến không ít, thậm chí còn có dấu hiệu đột phá cảnh giới Thận Lâu.

Viên Minh thúc giục Diệt Hồn kiếm, một đạo kiếm khí như hóa thành thực chất bắn ra, chui xuống khoảng mười trượng dưới lòng đất, đâm vào mi tâm lão giả áo xanh, rồi nổ tung bên trong thức hải lão.

Thần hồn của lão bị đánh nát tả tơi, không rên lên một tiếng đã chết đi.

Nhưng mà sau tích tắc, thần hồn của lão lại khôi phục như ban đầu, cũng từ trong ảo cảnh thoát ra ngoài, tiếp tục bỏ chạy vào sâu bên trong động quật.

Đầu của nữ quỷ mặc đồ đỏ giữa không trung bỗng dưng nổ tung, rơi xuống chết đi.

"Ta cũng muốn xem thử ngươi phục sinh bao nhiêu lần?" Viên Minh lại lần nữa thi triển phù văn nguyền rủa khiến tu vi lão giả áo xanh lại giảm xuống lần nữa, đang phi độn cũng phải khựng người lại.

Sóng âm như thủy triều lại lần nữa mãnh liệt kéo tới, lại lần nữa khiến lão lâm vào ảo cảnh.

Lần này Viên Minh không ra tay đánh chết lão mà vỗ túi linh thú bên hông.

Hoa Chi lao ra, tiến vào lòng đất. Từng nhánh dây leo kịch độc cuốn lấy lão giả áo xanh, còn có thêm mười dây leo đâm vào thân thể lão. Làn da lão giả áo xanh nhanh chóng biến thành tím đen, khí tức lại nhanh chóng giảm yếu đi.

Sau một lát, ánh mắt lão giả tan rã ra, tuyệt khí mà chết.

Thế nhưng tích tắc sau, giữa không trung lại có một con quỷ vật chết đi, đổi cho lão giả áo xanh được sống lại. Nhưng kịch độc trong cơ thể lão không biến mất, khí lực suy kiệt, bị Hoa Chi dùng dây leo cuốn lấy không thể động đậy.

Quanh người Viên Minh tản ánh màu vàng, rồi hắn chui xuống lòng đất, đi đến cạnh lão giả áo xanh.

"Vị đạo hữu này, vừa rồi là lão phu lỗ mãng, ta tạ lỗi với đạo hữu. Quả thật giữa ta và ngươi không có oán thù gì, thi thể ba người kia cũng xin trả lại cho ngươi. Chuyện nhỏ hôm nay dừng ở đây được chứ?" Lão giả áo xanh vội vàng nói.

"Các hạ nếu đã tự xưng là người từng trải trong Tu Tiên giới, lấy ra thủ đoạn trá thuật này không thấy mất mặt hay sao? Nếu là vừa rồi dừng tay, có lẽ giữa chúng ta cũng sẽ không tổn thương hòa khí. Thế nhưng tới bây giờ, ta há lại để cho ngươi sống sót rời khỏi đây?" Viên Minh thản nhiên nói, lại lần nữa thúc giục phù văn Nguyền Rủa.

Tu vi lão giả áo xanh lại lần nữa giảm xuống. Lần này giảm xuống đã không thể coi thường được, khí tức lão giả rốt cuộc đã rớt xuống khỏi Kết Đan. Kim Đan lão ta chia năm xẻ bảy, tu vi thoáng phát rớt xuống Trúc Cơ hậu kỳ.

Viên Minh thấy vậy cũng khẽ giật mình, phù văn Nguyền Rủa hiệu quả thần kỳ như vậy sao?

Hắn vốn cho là khí tức lão giả áo xanh chẳng qua chỉ suy giảm tạm thời, như là ngày thường đấu pháp tiêu hao mà thôi, sau này điều tức là có thể khôi phục bình thường, vạn lần không ngờ tới phù văn Nguyền Rủa lại có thể khiến tu vi rớt khỏi cảnh giới, vô cùng chân thật, có thể khiến Kim Đan lão giả áo xanh vỡ vụn mất!

Kim Đan không chỉ là pháp lực tu sĩ Kết Đan kỳ ngưng tụ thành, mà còn là đạo cơ của tu sĩ. Kim Đan vừa vỡ, đạo cơ cũng theo đó mà bị hư tổn. Trừ phi có thiên tài địa bảo bù đắp vào, nếu không cơ bản không thể khôi phục lại được.

Kim Đan vừa vỡ, tiền đồ pháp tu của lão giả áo xanh coi như đã đứt đoạn. Mắt lão đầy vẻ tuyệt vọng, mở miệng xin tha.

Đến lúc này Viên Minh đương nhiên sẽ không mềm lòng, tiếp tục dùng tiếp tục dùng phù văn Nguyền Rủa làm suy yếu tu vi lão giả áo xanh, đồng thời Hoa Chi cũng vẫn tiếp tục rót kịch độc vào trong cơ thể lão.

Tu vi lão giả áo xanh giảm mạnh, khả năng chống lại độc lực của Hoa Chi cũng giảm mạnh theo, rất nhanh lại trúng độc mà chết, rồi lại nhanh chóng phục sinh.

Viên Minh cẩn thận cảm ứng quá trình sống lại của lão giả áo xanh, như có điều suy nghĩ. Phân hồn đầu tiên trong thức hải hắn bắn ra, bay về sâu trong động quật.

Hắn vẫn tiếp tục hành động như vừa rồi, lão giả áo xanh lại nghênh đón một vòng tử vong mới.

Kẻ này bắt đầu mắng chửi, lại chuyển qua đau khổ cầu xin, nhưng Viên Minh vẫn làm như không nghe thấy.

Lão giả áo xanh này là hồn tu, lại có thần thông phục sinh quỷ dị. Hai người còn đã kết thù hận lớn như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua đối phương được.

Phù văn Nguyền Rủa liên tiếp phát động, tu vi lão giả áo xanh vừa giảm lại tiếp tục giảm xuống, cuối cùng rơi xuống Luyện Khí kỳ.

Viên Minh đang muốn tiếp tục, hàng mày chợt nhướng lên, phân hồn đầu tiên đã tra ra tình huống bên kia.

Hắn nhoáng người lên đi tới bên cạnh lão giả áo xanh, đè tay xuống đầu lão thi triển thần thông Sưu Hồn. Rất nhanh, hắn đã biết được rõ mọi chuyện.

Hắn động niệm, đánh choáng lão giả rồi trấn áp vào trong túi linh thú rồi bay về phía vách đá màu xanh trước mặt. Phía trên vách chớp động linh quang, hiển nhiên là có cấm chế khắc phía trên.

Hắn lấy túi trữ vật của lão giả áo xanh ra, cầm một lệnh bài màu xanh ra nhẹ vung lên, một tia sáng xanh lóe lên chui vào bên trong vách đá màu xanh đó.

Linh quang trên vách đá tiêu tán, chậm rãi đẩy qua một bên, lộ ra một thông đạo đi thông xuống bên dưới.

Viên Minh đã thấy được trong trí nhớ của lão giả hết thảy mọi chuyện. Hắn đi vào, nhanh chóng đi vào thông đạo xuống bên dưới.

Dưới đấy là một động đá to lớn, Tam Nhãn ô cưu cũng ở dưới này. Nhìn thấy Viên Minh, con ngươi Tam Nhãn lóe lên ánh mắt dữ tợn, vỗ vỗ hai cánh bay lên, há mồm phun ra mấy đoàn lửa đánh nhanh đến.

Nơi đây không còn người khác, Viên Minh không cần lưu thủ, Bạch Sắc cốt đao chém ngang qua.

Một khí tức vô cùng âm hàn bộc phát chém tan ngọn lửa dễ như trở bàn tay.

Tam Nhãn ô cưu cũng bị ánh đao bổ trúng, cả ngươi bay ra ngoài, ầm ầm nện xuống vách đá phía sau lưng.

Ngay sau đó, mấy luồng sóng âm Nha Minh bay vụt tới đánh lên người Tam Nhãn ô cưu.

Lúc trước săn giết Độc Đao hoàng, Tam Nhãn ô cưu dựa vào một đạo hồn tu mà lão giả áo xanh lưu trên người mới không rơi vào trong huyễn thuật của Viên Minh, hôm nay lão giả áo xanh đã trọng thương hôn mê, Tam Nhãn ô cưu không có ngoại lực tương trợ làm sao có thể thoát khỏi huyễn thuật của Viên Minh. Cho nên nó đã rơi vào ảo cảnh không thể động đậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận